***
Thời gian lặng im trôi qua, căn phòng quá nửa đêm có vẻ yên tĩnh lạ thường.
“Sư huynh, huynh vừa nói gì cơ… lặp lại lần nữa đi?” Lục Lâm Trạch ấn mạnh hơn, vô thức bấu chặt cánh tay Thẩm Tam Xuyên.
“Uiii, sư đệ, đau quá, nhẹ thôi!” Thẩm Tam Xuyên bất ngờ bị Lục Lâm Trạch bóp đau đến độ toàn thân run bắn.
“Xin lỗi, sư huynh, huynh không sao chứ?” Lục Lâm Trạch vội vàng buông tay ra, “Lát nữa đệ bôi thuốc cho huynh nhé.”
“Không sao, nhưng nãy bóp hơi đau đấy.” Thẩm Tam Xuyên xoa tay mình, thở hắt một hơi thật dài, “Hầy, ta cũng biết mình nói thế sẽ làm đệ khó xử, nhưng thật tình ta sống 27 năm rồi, lần đầu tiên dựa dẫm vào ai như thế. Ta luôn cảm thấy chỉ cần đệ ở cạnh ta, là ta có thể làm được tất cả vậy đó.
“Có lẽ đây là độ phù hợp như lời sư tôn.”
Dứt câu, anh chàng lại lắc đầu cười khẽ. Nhớ tới chuyện sư tôn tán thành hai đứa lấy nhau, anh chàng nghĩ bụng mình mà nói ra chắc sư đệ sẽ sợ lắm.
Người anh chàng chìm xuống, hơi muốn ngụp hẳn vào trong nước: “Đệ nghe cho biết vậy thôi, ta cũng hiểu mình hơi tùy hứng.”
“Không đâu sư huynh, đệ chưa bao giờ cảm thấy huynh làm đệ khó xử cả. Ngược lại, đệ thích huynh dựa dẫm vào đệ hơn. Nếu huynh mà tùy hứng với đệ, thì đệ càng vui ấy chứ.” Lục Lâm Trạch cẩn thận kéo tay Thẩm Tam Xuyên về, nhẹ nhàng xoa tan cảm giác nhức nhối trên cánh tay anh chàng, “Đệ thích nhìn huynh đối xử lạnh nhạt thờ ơ với kẻ khác, nhưng lại không giấu giếm gì với đệ. Đệ muốn trở thành một người đặc biệt trong lòng huynh, đệ thích đối xử tốt với huynh, dù chiều huynh cỡ nào, đệ cũng không cảm thấy quá đà.”
Thẩm Tam Xuyên quay sang nhìn Lục Lâm Trạch, bỗng nhiên cảm thấy tim mình gia tốc: “Vậy là đệ cũng muốn ta ở lại đúng không?”
“Theo góc nhìn của cá nhân đệ, thì quả là đệ mong được ở cùng sư huynh mãi. Nhưng đứng ở góc độ của sư huynh, đệ cho rằng huynh nên đến các Lâm Uyên Thủy.” Ánh mắt Lục Lâm Trạch ngập vẻ kiên định, “Đây là cách duy nhất để trở thành đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư tôn, sư huynh, huynh tuyệt đối không thể bỏ lỡ!”
“Ừ.” Thẩm Tam Xuyên đáp lời, nhưng vẫn hơi hụt hẫng.
“Ta biết đệ muốn tốt cho ta.
“Chính bản thân ta còn không tìm được lý do để thuyết phục mình đừng đi.”
…
Chăm bẵm Thẩm Tam Xuyên đi vào giấc ngủ rồi, Lục Lâm Trạch ra khỏi phòng. Nhìn bóng trăng đơn côi treo ngược trên trời, hắn mở miệng nói: “A Lam, con muốn người về Tông Long Dã tìm Yển Ma Chân quân, bảo lão rằng sư huynh sắp trở thành đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân. Nếu lão có bất kỳ ý kiến gì, thì cứ tới tìm con. Nhưng nếu lão dám gây phiền toái cho sư huynh, con sẽ không nghiên cứu cách luyện thuốc giải Triền Tình Ti hộ lão nữa.”
【???: Nhưng ta đi rồi, thì ai sẽ bảo vệ nhóc đây? 】
Lục Lâm Trạch: “Người cảm thấy con không có năng lực tự bảo vệ bản thân à?”
【???: Ta sợ nhóc không trấn áp được ma tính trong cơ thể. Đến lúc đấy… 】
Lục Lâm Trạch cười khẽ: “Mau đi đi, con đã có người mình muốn bảo vệ. Dù có phải tự hủy hoại bản thân, con cũng quyết không làm bất cứ điều gì tổn hại đến huynh ấy.”
【???: … Được, vậy ta đi nhanh về nhanh 】
Vừa dứt lời, một bóng trắng lập tức tách khỏi thân thể Lục Lâm Trạch. Cái bóng đó di chuyển bằng tốc độ cực nhanh, thậm chí còn không thể thấy rõ hình dáng của nó. Nó vượt khỏi kết giới của Ải Phong Nguyệt, biến mất trong ánh trăng.
…
Mấy ngày sau, chuyện Chưởng môn sư tôn đích thân chỉ dạy Thẩm Tam Xuyên mỗi ngày đã bị đồn râm ran náo loạn khắp Ải Phong Nguyệt. Ai nấy đều kháo nhau Thẩm sư đệ nhất định là kỳ tài trăm năm khó gặp. Đến cả Chưởng môn sư tôn chưa nhận đồ đệ lần nào suốt trăm năm cũng phải động lòng trước y. Trưởng lão Hoa Bất Dương của núi Phong và trưởng lão Hàn Vãn Lâu của lầu Nguyệt cũng đi ngắm vuốt Thẩm Tam Xuyên từ sớm, tính cướp y về, nhưng bị Chưởng môn sư tôn cản lại, ngài còn dặn họ tuyệt đối không được nhăm nhe Thẩm Tam Xuyên!
“Ui, hay là Chưởng môn sư tôn tính nhận Thẩm sư đệ làm đệ tử thân truyền thật?”
“Không thể nào, chẳng phải mọi người bảo chỉ có đệ tử thủ tịch mới đủ tư cách làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn sao? Thẩm sư đệ xuất sắc thật, nhưng còn lâu mới ngồi được lên ghế đầu!”
“Hở? Huynh không biết à, hồi xưa Hoang Tịch trượt chức đệ tử thủ tịch, nhưng Chưởng môn sư tôn vẫn tuyên bố cho gã làm đệ tử thân truyền của mình ngay trước mặt mọi người đấy thôi?”
“Cái gì, còn thế nữa cơ à?”
“Đương nhiên đương nhiên, vậy mới bảo đã có tiền lệ Chưởng môn sư tôn không chọn đệ tử thủ tịch làm đệ tử thân truyền rồi. Ta thấy Thẩm sư đệ cực kỳ có khả năng đấy…”
“Ờ hờ!” Cẩu Tuân đi tới, xổ toẹt một câu cắt ngang màn bàn tán của mọi người, “Tập trung tu hành đi. Chuyện này đâu đến lượt chúng bay tám nhảm. Việc chỉ đệ tử thủ tịch mới được làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn là quy tắc do người đi trước lập ra từ ngàn đời. Dù có là Chưởng môn sư tôn, cũng không thể phá luật nhiều lần vậy được, chúng bay lo bò trắng răng làm gì!”
“Cẩu sư huynh.” Đám đông đang bàn tán thấy Cẩu Tuân và Nhan Hoán Chu đứng đằng sau gã, thì cùng sợ hết hồn chẳng dám nói năng, hành lễ xong là lập tức giải tán chạy vội.
Cẩu Tuân thấy mọi người đi hết thì đoán ngay chắc hẳn mặt Nhan Hoán Chu đang sầm sì dữ lắm. Gã đành quay lại an ủi hắn ta: “Huynh đừng tin những lời đồn đãi ấy. Thằng ấy chỉ được dạy riêng vài bữa thôi, có thể biến từ quạ đen thành phượng hoàng được chắc?”
Nhan Hoán Chu hừ lạnh: “Đáng ra phải loại bỏ nó từ lâu.”
Cẩu Tuân cười xấu xa nói: “Giờ cũng đã muộn đâu, chẳng phải bây giờ chúng ta đang chịu trách nhiệm chỉ đạo lũ người mới sao ạ?”
…
Trong khoảng thời gian tập nhấc kiếm này, Thẩm Tam Xuyên đã nhanh chóng tiến bộ từ hoàn toàn không nhấc nổi tới cầm được kiếm bằng cả hai tay. Trong quá trình ấy, bồn thuốc tắm hằng đêm của sư đệ phát huy tác dụng không nhỏ. Thiên Lũng Cảnh biết Lục Lâm Trạch tự pha thuốc tắm cho Thẩm Tam Xuyên ngâm, nên cũng không bắt anh chàng phải chuyển đến các Lâm Uyên Thủy ngay.
Hôm nay luyện xong, Thiên Lũng Cảnh thử gân cốt của Thẩm Tam Xuyên, gật đầu nói: “Đứa sư đệ của con đúng là tốt với con thật. Thuốc tắm mà con ngâm mỗi đêm đều là những vị trân quý nhất được cất trữ trong lầu Thuốc, đắt đỏ vô giá. Bình thường chớ nói đến việc dùng làm nước tắm, sư phụ thầy còn chẳng nỡ xài bao giờ. Không biết thằng nhỏ làm cách nào mà thuyết phục được sư phụ chặt chẽ chi li của thầy.”
Thẩm Tam Xuyên cũng hơi giật mình: “Quý vậy cơ ạ, thế thì đệ tử…”
“Không sao, con khỏi cần thấy khó xử. Thuốc quý trong lầu Thuốc tuy đắt đỏ thật, nhưng chung quy cũng chỉ là vật chết. Đến chủ nhân của lầu Thuốc còn đồng ý cho con dùng, thì điều ấy có nghĩa là con xứng đáng được dùng.” Thiên Lũng Cảnh vỗ vai Thẩm Tam Xuyên, “Tập chăm chỉ vào, chớ phụ ý tốt của sư đệ con.”
“Dạ, đệ tử hiểu rồi!” Thẩm Tam Xuyên tràn trề cảm kích.
“Đúng rồi, con đã nhắc đến chuyện lập khế ước với sư đệ con chưa?” Thiên Lũng Cảnh hỏi một câu hờ hững.
“Chuyện ấy thì…” Thẩm Tam Xuyên nghe vậy là mặt đỏ phừng phừng, “Con chưa ạ.”
“Con có lý do gì khó nói sao?” Thiên Lũng Cảnh nghiêng đầu, “Nói thử cho thầy đây nghe coi nào?”
“Không ạ, con chỉ cảm thấy là… lập khế ước với sư đệ chỉ để tăng cảnh giới tu luyện thì không công bằng với đệ ấy… Sư đệ hoàn hảo như thế, rõ ràng có nhiều lựa chọn tốt hơn, không cần phải bó buộc với con chỉ vì chuyện ấy… Hơn nữa hai tụi con đều chưa yêu ai bao giờ, không có kinh nghiệm gì cả, còn đều là đàn ông. Nhỡ lập khế ước rồi, đệ ấy hối hận thì sao?
“Sư đệ luôn coi con như người bạn, người anh em thân tình nhất, con thật sự không muốn mất đi đệ ấy…”
Thẩm Tam Xuyên lải nhải một đống tâm sự của mình với Vu Nguyệt Thượng nhân, trút xong thấy thoải mái hơn nhiều. Những chuyện ấy đã đè nén trái tim anh chàng bấy lâu, anh chàng cũng chẳng biết nên kể với ai. Hệ thống chỉ toàn xúi giục anh chàng cưa đổ sư đệ đi, nó không hiểu tâm trạng và những chuyển biến trong lòng anh chàng gì cả.
Bấy giờ, được Vu Nguyệt Thượng nhân ngỏ lời, anh chàng bèn giãi bày hết những nỗi băn khoăn của mình, nói xong tự dưng nhẹ nhõm hẳn.
Thiên Lũng Cảnh nghiêm túc lắng nghe Thẩm Tam Xuyên trình bày, từ đầu tới đuôi không chêm câu nhận xét nào. Nghe xong, y chỉ lắc đầu: “Thằng bé này, đầu óc con hơi cứng nhắc rồi.”
“Con cũng biết mình làm thế là không đúng, nhưng con thực sự rất quý trọng tình bạn này.”
“Vậy thì, nếu Lục Lâm Trạch chủ động bày tỏ muốn lập khế ước với con thì sao?”
“… Vậy có lẽ con sẽ từ chối ạ. Con không muốn hai đứa cùng hối hận, sau này lại chẳng làm bạn nổi với nhau. Cứ như bây giờ đã là tốt lắm rồi ạ.”
Thiên Lũng Cảnh nghĩ ngợi rất lung: “Xem ra, sư đệ của con còn phải cố gắng nhiều.”
Thẩm Tam Xuyên khẽ thở phào, hơi cảm kích nhìn Thiên Lũng Cảnh: “Cảm ơn sư tôn đã sẵn lòng lắng nghe mối tơ vò trong lòng con. Thật ra con chẳng biết nên chia sẻ với ai… Những chuyện khác con đều có thể nói cho sư đệ, chỉ riêng chuyện này…”
Không ngờ có ngày anh chàng lại có thể tâm sự hết phiền não trong lòng với Vu Nguyệt Thượng nhân. Nhớ hồi đầu gặp nhau, anh chàng còn sợ y tới độ chân run như cầy sấy…
“Có một số việc ép cũng chẳng được. Chắc là hai đứa còn cần một bước ngoặt để thay đổi.”
…
Lúc về đến phòng, Thẩm Tam Xuyên đột nhiên sục sôi nhiệt huyết hỏi hệ thống: Đúng rồi, trong nguyên tác, về sau sư tôn của tớ thế nào?
【 Hệ thống: Ẹc… Quyển tiểu thuyết về sư tôn và Hoang Tịch là loại đam mỹ thời xưa ngược lòi tòi phòi, chắc cậu không muốn biết đâu 】
Thẩm Tam Xuyên: Có gì mà một người trưởng thành như tớ lại không đáng được biết chứ?
【 Hệ thống: Nếu cậu đã nói thế, thì có dám tự đến xem không? 】
Thẩm Tam Xuyên: Đi thì đi, tớ sợ chắc?
【 Hệ thống: … 】
Thế là khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp đứng vững thì đã thấy hình ảnh sốc óc hiện ra trước mắt mình –
Trong cung điện ma quỷ ngập tràn sắc đỏ đen ngạo nghễ, tiếng xích sắt tục tằng đong đưa va chạm khiến tim người ta rúng động.
Toàn thân Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh bị trói lại bằng xích sắt. Quần áo y mỏng tang, đã ướt sũng mồ hôi, dán lên đường cong duyên dáng nơi sống lưng y. Đôi mắt y bị che lại, bộ xiêm áo ướt đầm mồ hôi đã trở nên trong suốt, lộ lớp da thịt ửng hồng, nhìn gợi cảm đắm say lòng người.
Còn kẻ đứng đằng sau y, hoàn toàn khống chế cơ thể y, chính là Yển Ma Chân quân – Hoang Tịch.
Thẩm Tam Xuyên chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, vội vàng quay lưng về phía hai người: Đệt đệt đệt đệt, đằng ấy không thể chọn hình ảnh nào bình thường hơn được hả? Sao cứ phải bập ngay vào cảnh kích thích thế?!
【 Hệ thống: Lỗi tui đâu. Sau khi Yển Ma Chân quân bắt Vu Nguyệt Thượng nhân về, gần như lúc nào cũng trình diễn cảnh NSFW… Tui không căn nổi thời điểm thích hợp luôn ấy! 】
(NSFW: Not safe for work, không an toàn để xem trong giờ làm, ý chỉ cảnh 18+, sex, bạo lực, bị hạn chế, v.v.)
Thẩm Tam Xuyên nghe xong thì kinh hãi: Hoang Tịch bắt sư tôn? Sao lại thế được?!
【 Hệ thống: Hoang Tịch đã dàn xếp chuyện này từ trước. Vào đoạn cuối của sách gốc, năm cậu lên làm đệ tử thân truyền, gã cố ý chọn đêm trước khi Triền Tình Ti phát tác, dẫn đầu đội quân muôn vàn ma tu tiếp cận Ải Phong Nguyệt chỉ để cướp một người về Tông Long Dã 】
Thẩm Tam Xuyên: Dù sư tôn bị Triền Tình Ti trói buộc không ứng chiến được, nhưng Ải Phong Nguyệt cũng không thể giao sư tôn ra chứ! Còn có Thái sư tôn và mấy trưởng lão mà, những tiên môn thuộc năm nhánh Thần Phong cũng sẽ không ngồi yên để mặc đâu. Hoang Tịch có mạnh mấy cũng không đánh lại nhiều người như thế!
【 Hệ thống: Trước đấy Dã Thích Thượng nhân đã đủ cơ duyên đắc đạo phi thăng rồi. Năm nhánh Thần Phong tưởng tới đánh giúp cuối cùng lại phản bội Vu Nguyệt Thượng nhân, khiến thầy rơi vào thế gọng kìm. Ải Phong Nguyệt gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước đến giờ. Sau đận ấy, Hoang Tịch còn bắt cậu để uy hiếp Vu Nguyệt Thượng nhân phải làm theo ý gã 】
Thẩm Tam Xuyên: Cái gì?! Chẳng lẽ vì cứu tớ nên sư tôn mới…
【 Hệ thống: Một phần là để cứu cậu, phần khác là tại Triền Tình Ti trên người thầy đã phát tác tới nỗi thầy không còn sức lực nữa. Để giữ được Ải Phong Nguyệt, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất, thầy tự nguyện đi với Hoang Tịch, trước khi đi còn ra lệnh cho cậu tạm thay chức Chưởng môn 】
【 Hệ thống: Sau vụ ấy, thì đến cảnh tượng mà cậu thấy đây. Vu Nguyệt Thượng nhân bị Hoang Tịch mang về Tông Long Dã, vừa đúng giai đoạn 7 ngày phát tác 】
Nghe tiếng xích sắt lắc lư không ngừng đằng sau, và cả âm thanh rên rỉ nỉ non làm người ta phải đỏ mặt đau tim mà Thiên Lũng Cảnh đã cố áp xuống nhưng vẫn vô tình phát ra, Thẩm Tam Xuyên cả giận nói: Nhưng Hoang Tịch thật quá đáng, sao lại trói sư tôn lại bằng xích thế này?!
【 Hệ thống: Cũng không phải lỗi tại gã đâu, mà có liên quan đến Triền Tình Ti đấy. Giả thiết của thứ của nợ đấy là càng ở trên người lâu thì càng quấn chặt. Sư tôn sống chung với Triền Tình Ti bao năm ròng, chịch bình thường đã không thể ức chế Triền Tình Ti được nữa, phải nặng đô, càng nặng đô càng tốt. Không là sư tôn sẽ bị Triền Tình Ti nuốt chửng, đánh mất lý trí… Hoang Tịch làm thế cũng là để cứu sư tôn thôi. Tiếc thay gã không thể nói rõ cho sư biết, chỉ có thể ép buộc thầy. Dù sao dẫu sư tôn có biết chân tướng chăng nữa, thầy cũng quyết không để Hoang Tịch đại nghịch bất đạo với mình như vậy đâu 】
Thẩm Tam Xuyên hít vào một hơi thật sâu: Giả thiết máu chó răm mặn vậy luôn?!
【 Hệ thống: Truyện hồi xưa toàn kích thích kiểu vầy thôi, số cậu may nên mới không va đúng thời trend truyện ngược sad end lòi, hơn nữa Tôn thượng còn chiều cậu tận răng… Vậy mới bảo, tất cả nhân vật trong sách gốc đều BE, đành nhờ cậu xoay chuyển kết cục của mọi người thôi á! Giờ cậu đã biết mình phấn đấu không chỉ vì bản thân rồi đúng không? 】
Nó vừa dứt câu này, một bóng hình quen thuộc chợt bước đến.
Người đang đi tới mặc bộ đồ đen vừa vặn. Viền cổ áo, tay áo, và nếp gấp đều thêu hoa văn sẫm màu của Núi Phù Linh, tỉ mỉ khéo léo nhưng lại hoa lệ một cách khiêm nhường tinh tế. Kẻ vận bộ đồ đen lộng lẫy ấy mang khí chất khác hẳn sư đệ hay khoác đồng phục Ải Phong Nguyệt mà Thẩm Tam Xuyên hằng quen.
Lục Lâm Trạch bây giờ, tựa như vị vua của bóng đêm vĩnh hằng, tất cả những gì tăm tối trên đời đều phải quỳ gối phục tùng dưới chân hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Tác giả nào đấy (chụp vai): Nên là ấy, giao hết trọng trách làm trái ý trời sửa lại số mệnh cho anh nha anh Xuyên!
Thẩm Tam Xuyên: Ở đây chỉ mình bà là không có tư cách nói câu đấy thôi đó!
(Huýt sáo triệu hồi Uyên Quang!)
Tác giả nào đấy: Chờ chút, có gì mình từ từ nói đã aaaa… sao con cũng gọi được Uyên Quang vậy, QwQ
[HẾT CHƯƠNG 42]