“Nhưng nhiều khả năng là, Ma Tôn chưa cần cưa đã tự đổ đó?”
***
“Ải Phong Nguyệt, ngoài Chưởng môn sư tôn ra, còn có ba vị trưởng lão. Người quản lý núi Phong là Hoa Bất Dương – Hoa trưởng lão, người quản lý lầu Nguyệt là Hàn Vãn Lâu – Hàn trưởng lão. Còn người quản lý đỉnh Vô Quan của chúng ta đây, là sư phụ ta Phù Nhất Bạch. Tuy vậy, ông thầy ta ổng mê rượu lắm. Nếu mấy đứa thấy ổng say xỉn làm khùng làm điên thì báo với ta nhé, ta sẽ trị ổng!” Vạn Trọng Sơn vừa nói vừa đẩy kính, một luồng sáng lạnh còn lóe lên trên mắt kính.
“Vạn sư huynh, nghe nói huynh là đệ tử thân truyền của Phù trưởng lão ạ?”
Vạn Trọng Sơn gật đầu, bỗng nhiên căm giận nói: “Đúng vậy, lão già dê ấy uống say, nằng nặc đòi nhận ta về làm đệ tử thân truyền! Nhớ năm đó, ta vốn chuẩn bị tranh cử chức đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư tôn, cuối cùng bị lão phá bĩnh ngang.”
Lão… Lão già dê…
Dám nói sư phụ mình như thế, cái ông Vạn sư huynh này đúng là có khí phách lắm!
Vạn Trọng Sơn thao thao bất tuyệt ân cần dặn dò lũ lính mới chíp hôi, ai nấy đều nghiêm túc nghe giảng gật đầu lia lịa. Duy mình Thẩm Tam Xuyên chẳng nghe lọt chữ nào, còn đang mồm mép tép nhảy cãi nhau với hệ thống!
Thẩm Tam Xuyên: Thằng nhỏ Lục Lâm Trạch chính là Ma Tôn á?! Sao đằng ấy không nói với tớ từ đầu?!
【 Hệ thống: … Oan quá ký chủ ơi, ngay từ đầu tui đã nhắc cậu là Ma Tôn sẽ trở thành sư đệ của cậu, sau đấy tui còn nhắc cậu đi nhắc cậu lại rồi! Nếu cậu không tin, tui có thể lật về chương 2 chiếu lại cho cậu coi! 】
Dứt lời, hệ thống ấn nút replay phát lại một đoạn nào đó:
【… Bạn cùng phòng ở đâu ra, đấy là oan gia của cậu! Số mệnh của cậu! Người cậu khó thoát nổi! 】
【… Bạn cùng phòng ở đâu ra, đấy là oan gia của cậu! Số mệnh của cậu! Người cậu khó thoát nổi! 】
…
Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: Đủ rồi, xin đằng ấy đừng phát nữa! Thôi được, dù đằng ấy có từng nhắc tớ, nhưng ngoài trông hơi yêu nghiệt chút, thì còn lại thằng cu ý có vẻ bình thường lắm mà, sao lại trở thành Ma Tôn?
【 Hệ thống: Chẳng phải ký chủ đã tổng kết nguyên nhân rồi đó sao? Tại đám người tu tiên cứ thích đi gây sự theo lời tiên đoán, nên cuối cùng Lục Lâm Trạch mới đọa ma đó 】
Thẩm Tam Xuyên giác ngộ cách mạng ngay: Nói cách khác, tớ chỉ cần cản lũ người tu tiên đến làm phiền thằng nhỏ, là có thể ngăn hắn đọa ma, tiện đà cứu vớt thế giới này đúng không?
【 Hệ thống: Về lý thuyết thì làm thế cũng được, nhưng khó khăn hơn ấy. Dù gì bây giờ ký chủ bảo vệ bản thân còn khó nữa là. Hay mình cứ quay gacha combo 10 lần đã đi? Chăm chỉ quay tay vận may sẽ đến 】
Thẩm Tam Xuyên vẫn đang đau đáu về quyền vào ở biệt thự khi đủ 5000 điểm tích lũy, không nỡ đổi điểm để quay gacha, bèn hỏi: Còn lối tắt gì để ngăn hắn hóa ma không?
【 Hệ thống: Chinh phục ngài ấy bằng sắc đẹp của cậu 】
Thẩm Tam Xuyên:?
【 Hệ thống: Hơn nữa, chinh phục được Ma Tôn Lục Lâm Trạch tặng ngay SSR Cáo Chín Đuôi nha 】
Thẩm Tam Xuyên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đặt câu hỏi từ sâu trong tâm khảm: Thế giới đáng sợ này… toàn, đạ mấu, bê đê à?!
【 Hệ thống: Hồi đầu ai chả thẳng tưng…】
Thẩm Tam Xuyên: Sau đó thì sao?
【 Hệ thống: Sau đó thì tại cốt truyện cần, nên, gặp ai cũng quất 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy cứ chờ đấy, tớ chẳng tin đâu! Tớ phải cứu vớt thế giới toàn gay này! Tớ muốn kéo thế giới lệch lạc này về quỹ đạo đúng đắn! Tớ sẽ trở thành ánh sáng soi đường, chiếu lên quả đất thối nát này!
【 Hệ thống: …? 】
…
“Thẩm sư đệ ơi!”
Thẩm Tam Xuyên đột nhiên bị điểm danh thì hậm hực định thần lại, thấy sư huynh đeo kính chỉ vào mình rồi nói: “Ta thấy sư đệ nghe chuyên chú quá, đệ thuật lại lời ta vừa nói được không, làm sao để phân biệt đệ tử núi Phong, lầu Nguyệt và đỉnh Vô Quan dựa vào áo quần và trang sức nhỉ?”
Thẩm Tam Xuyên mang vẻ ngoài lạnh lùng đứng im lìm giữa đám đông, trông như một cậu học sinh giỏi giang nghiêm túc.
Nhưng lúc này anh chàng lại đang hoang mang gào thét giãy giụa ở trong lòng: Hệ thống! Cứu tớ!
【 Hệ thống: … Ký chủ, năng lượng ảo tưởng sức mạnh ban nãy của cậu đâu rồi?! Không đúng, sao tui lại đi cà khịa cái này…】
Cùng lúc đó, hệ thống cấp tốc giảng giải lại tất cả về Ải Phong Nguyệt trong đầu anh chàng một lần. Vì thế chỉ trong chớp nhoáng, Thẩm Tam Xuyên húng hắng ho nhẹ, trả lời: “Các đệ tử núi Phong lưng đeo lân vàng lông phượng, đệ tử lầu Nguyệt buộc khoen ngọc trắng xanh, còn đệ tử đỉnh Vô Quan chúng ta thì thắt thừng bạc ánh tuyết ở eo, đây là điểm khác biệt giữa ba bên.”
(Lân vàng lông phượng: không biết đây có phải lỗi sai của tác giả không, vì bên Tàu có một cụm bốn chữ là lông phượng sừng lân, ý chỉ những thứ quý hiếm, khó gặp.
Khoen ngọc: Ngọc Giác 玉珏. Là loại ngọc tròn có cái lỗ ở giữa và một đường rãnh, được ghép từ 2 mảnh ngọc bán nguyệt hoặc 1 mảnh duy nhất)
“Tốt lắm! Mấy đứa xem, Thẩm sư đệ thật sự đang lắng nghe vô cùng nghiêm túc, mấy đứa phải học tập đệ ấy nhé! Hơn nữa, lân vàng lông phượng, khoen ngọc trắng xanh, thừng bạc ánh tuyết sẽ là thứ tượng trưng cho thân phận của bất kỳ ai đã trở thành đệ tử của Ải Phong Nguyệt, cũng là tín vật quan trọng nhất. Tín vật còn người còn, nếu phải rời khỏi Ải Phong Nguyệt, thì cần tự hủy tín vật trước đã. Từ nay về sau, không thể bước vào Ải Phong Nguyệt nửa bước được nữa.”
Dứt lời, mọi người đều vô cùng nâng niu quý trọng sửa sang lại thừng bạc ánh tuyết bên hông, tỏ thái độ khác hẳn với nó. Vạn Trọng Sơn hài lòng gật đầu, rồi lại đưa đám lính mới đi tiếp.
Thẩm Tam Xuyên mặt không đổi sắc thở phào một hơi, bỗng nghe thấy Lục Lâm Trạch ghé lại gần mình, cất chất giọng trầm thấp cực kỳ quyến rũ nói một câu bên tai anh chàng: “Thẩm sư huynh, vừa nãy huynh không nghe gì, mà đang thẫn thờ đúng không?”
Sau đấy hắn cũng thây kệ Thẩm Tam Xuyên phản ứng thế nào, chắp tay sau lưng đầy vẻ nhã nhặn, thản nhiên tản bộ bỏ đi.
Bị nói toạc vào mặt như thế, Thẩm Tam Xuyên đầy xấu hổ và giận dữ: Các cụ đã dạy rồi, nhìn thấu không nói ra, ngày tháng lại trôi qua! Rốt cuộc thằng ranh này bao nhiêu tuổi rồi, mà sao xấu tính thế!
【 Hệ thống: Lục Lâm Trạch 24 tuổi, nhỏ hơn ký chủ ba tuổi đấy! Các cụ đã dạy rồi, gái hơn ba tay ôm gạch vàng, trai hơn ba cãi vã tung làng 】
Thẩm Tam Xuyên: Cút!
“Với những ai mới tới Ải Phong Nguyệt, nhiệm vụ tu hành đầu tiên là tới thôn làng gần đây giúp dân làng làm việc! Từ hôm nay trở đi, cứ hai người ghép làm một nhóm, tự xuống núi hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi ngày chúng ta sẽ thống kê lại tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của mấy đứa. Tuy mấy đứa đã là đệ tử nhập môn của Ải Phong Nguyệt, nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ tử tế, thì vẫn có khả năng bị đuổi xuống núi. Xin hãy quý trọng người đồng hành của mình.
Vạn Trọng Sơn nói xong, lại giơ một ngón tay lên theo thói quen. Tuy anh ta có vẻ đang cười, nhưng cặp kính kia quá dày, hoàn toàn che trọn mắt anh ta. Mọi người nghe vậy thì đồng loạt tìm cộng sự cho mình.
Thẩm Tam Xuyên ấn trán: Nhiệm vụ ở làng cho newbie à?
【 Hệ thống: Kiểu kiểu đấy, ký chủ, cậu với Lục Lâm Trạch chung một nhóm đó 】
Thẩm Tam Xuyên ngẩng phắt đầu lên: Tại sao?!
【 Hệ thống: Tại bây giờ hai người sống chung á 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ phải chữa lại lời cho đằng ấy thôi, bạn cùng phòng và sống chung là hai chuyện khác nhau nhé!
“Thẩm sư huynh, những người khác đều đã lập nhóm và bắt đầu xuống núi rồi, chúng ta cũng nên theo họ thôi.” Lục Lâm Trạch đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên, “Linh lực của đệ thấp kém, phải kính nhờ Thẩm sư huynh săn sóc chỉ bảo vậy.”
Khóe miệng Thẩm Tam Xuyên giần giật. Từ khi biết thân phận thật sự của Lục Lâm Trạch, giờ anh chàng đã nhìn hắn bằng ánh mắt khác hẳn! Tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết voi hả, chú chính là Ma Tôn tương lai, linh lực của chú thấp kém? Có phải chú còn định nói chú trẻ dại đáng thương còn bất lực nữa không!
Xí, kệ chú đấy!
Anh chàng mặt lạnh te, chẳng nói chẳng rằng đi lướt qua Lục Lâm Trạch. Điều ấy khiến Lâm Trạch hơi khó hiểu. Tuy rằng quả thực bề ngoài của vị sư huynh này rất lạnh lùng, nhưng rõ ràng ban nãy lúc mình mặc quần áo giúp y, y hẵng còn thân thiện với mình, sao chưa được bao lâu mà đã…
【 Hệ thống: Thiện cảm của Lục Lâm Trạch -5 】
Bước chân của Thẩm Tam Xuyên khựng lại: Sao còn cả trừ điểm nữa? Mình đã làm gì ư?!
【 Hệ thống: Ký chủ, thái độ trước đấy và bây giờ của cậu với Lục Lâm Trạch khác nhau quá nhiều, ngài ấy nghi ngờ cậu, thiện cảm suy giảm rồi 】
Thẩm Tam Xuyên: …
Cũng đúng, trong nguyên tác có ai biết Lục Lâm Trạch là Ma Tôn đâu. Anh chàng không thể biểu hiện ra ngoài được, kẻo lại ảnh hưởng đến việc kiếm điểm cốt truyện của mình. Huống chi bây giờ người ta đâu đã phải Ma Tôn, nếu truyện theo hướng “từ từ mới bá”, thì có khi ban đầu linh lực của hắn cũng bình thường, chưa chắc đã là vờ vịt!
Vì thế anh chàng quay ngoắt 180° trở lại trước mặt Lục Lâm Trạch, nhìn hắn nói: “Lục sư đệ, trước khi xuống núi, hay là mình đi cầu tiêu chung đã nhé?”
Lục Lâm Trạch:?
【 Hệ thống:? 】
“Nếu đệ không thấy buồn, thì đứng đây chờ ta, ta giải quyết xong sẽ quay lại xuống núi chung với đệ!” Sau đó anh chàng vội vã chuồn mất.
【Hệ thống: Ký chủ, cậu ra cái phỏm gì thế?! 】
Thẩm Tam Xuyên: Làm sao, đám tu tiên các người thì không cần giải quyết nỗi buồn hả?
【 Hệ thống: …】
Nhìn theo bóng lưng gần như chạy trối chết của Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch nghĩ thầm. Còn tưởng Thẩm sư huynh cáu giận làm lơ mình, hóa ra mới nãy y vội vã như thế là vì muốn đi xả lũ, đi được nửa đường còn nghĩ tới chuyện quay về mời mình đi chung… Sao người này lại thú vị đáng yêu quá đỗi vậy nhỉ?
Cùng lúc đó, hệ thống vô cùng có đạo đức nghề nghiệp ngồi canh bên ngoài bỗng nhiên bật thông báo nhắc nhở.
【 Hệ thống: Thiện cảm của Lục Lâm Trạch +20 】
【 Hệ thống:??? 】
Cái thể loại tình đồng chí kỳ cục giữa cánh mày râu gì đây?! Nó không hiểu!
Lúc Thẩm Tam Xuyên quay về thì chỉ còn mình Lục Lâm Trạch đứng tại chỗ chờ anh chàng. Thấy trai đẹp dưới đỉnh Vô Quan đang cười tươi roi rói với mình, trong một khoảnh khắc, anh chàng chợt thảng thốt ngắm hắn. Một người đẹp đẽ nhường ấy, sao lại bị ép trở thành Ma Tôn tàn sát sạch sẽ thiên hạ, khiến người ta nghe mà sợ vỡ mật kia chứ? Không được không được, nhân lúc vẫn chưa quá muộn, nhất định phải viết lại tình tiết này, kéo chú cừu non còn chưa lạc lối về đường ngay!
Hai người cùng xuống núi, tuy Thẩm Tam Xuyên kiệm lời, nhưng chỉ cần Lục Lâm Trạch nói gì, là anh chàng sẽ thân thiện đáp ngay, để không bị mất điểm thiện cảm!
“Thẩm sư huynh, huynh biết đường xuống núi à?” Lục Lâm Trạch thấy đã qua mấy ngã rẽ liên tục nhưng Thẩm Tam Xuyên vẫn đi thẳng chẳng chút do dự, thì đột nhiên không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
Thẩm Tam Xuyên nhìn mũi tên xanh lá to đùng mà hệ thống đánh dấu đường cho mình, đáp chẳng có tí liêm sỉ nào: “Ta nhận biết đường khá tốt.”
“Vậy thì cũng may là có Thẩm sư huynh, từ nhỏ đệ đã mù đường rồi.” Có vẻ Lục Lâm Trạch đang nhớ lại chuyện cũ nào đó, hắn nói bằng giọng điệu nhẹ tênh, “Hồi bé đệ nghịch ngợm chạy lung tung, chạy đi rồi thì không tìm được đường về nhà nữa.”
Hắn nói xong câu này, Thẩm Tam Xuyên hơi sững sờ. Lục Lâm Trạch đi được vài bước mới nhận ra Thẩm Tam Xuyên không theo kịp. Bấy giờ hắn mới ngoảnh lại nhìn anh chàng, lại phát hiện ánh mắt anh chàng hơi là lạ. Không đợi hắn dò hỏi, Thẩm Tam Xuyên đã cất giọng cảm thán: “Không ngờ chúng ta lại có trải nghiệm giống nhau như vậy.”
Anh chàng cười khẽ, đôi mắt thờ ơ phẳng lặng, rất đẹp nhưng cũng vô cùng trống rỗng: “Chẳng qua, sau này lớn lên ta mới biết, năm đó người thân của ta đã cố ý để ta đi lạc.”
Lục Lâm Trạch không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Thẩm Tam Xuyên. Không biết có phải là do lông mi quá dài không, mà tốc độ chớp mắt của y dường như rất chậm, màu mắt cũng trong văn vắt. Những lúc nhìn người khác, tuy rằng lạnh lẽo như băng, như thể tất thảy đều không liên quan đến y, nhưng thi thoảng y nở nụ cười, thì lại tựa tuyết tan trên đỉnh núi, trong vắt và ngọt lành…
Có điều, một đôi mắt xinh đẹp như thế, sao lại có kẻ nỡ bỏ rơi y?
Thấy Lục Lâm Trạch không nói gì, Thẩm Tam Xuyên quyết định vừa giảng vừa làm gương tốt, bắt đầu thể hiện sự quan tâm thương yêu với sư đệ mình: “Từ nay về sau, ta sẽ không để đệ lạc đường nữa.”
Mặt Lục Lâm Trạch rõ ràng ngẩn ra vì câu nói này, hắn hơi kinh ngạc nhìn về phía anh chàng.
Anh chàng nói rất kiên nhẫn mà lại vô cùng nghiêm túc: “Lục sư đệ, đệ xem, chúng ta có trải nghiệm tương tự nhau, nhưng ta bị vứt bỏ, còn đệ có lẽ chỉ bất cẩn đi lạc thôi. Biết đâu người nhà của đệ vẫn đang tìm đệ về đó! Vậy nên là, mình tuyệt đối đừng vì thế mà bỏ cuộc sa ngã, phải một lòng hướng thiện, vững bước trên đường ngay lối thẳng. Đệ hiểu ý ta chứ?”
Tuyệt đối đừng có đọa ma đó!
Chao ôi, rõ ràng cảnh ngộ của chính mình thê thảm hơn, ấy vậy mà y còn khổ sở nghĩ cách an ủi sư đệ mình ư? Bình thường khoác vẻ lạnh lùng không thích nói năng, an ủi người khác còn vụng về đến vậy, ấy thế mà ngạc nhiên thay, lại khiến người ta cảm thấy rất đỗi chân thành…
“Đệ hiểu rồi.” Lục Lâm Trạch cười gật đầu, “Cảm ơn huynh, Thẩm sư huynh.”
【 Hệ thống: Thiện cảm của Lục Lâm Trạch +500 】
Thẩm Tam Xuyên: Ơ, ơ ơ… sao tự dưng bùng nổ điểm thiện cảm thế… ủa vụ gì đây? Tớ chỉ muốn nhắc nhở thằng nhỏ đừng đi chệch đường, sợ cu cậu đọa ma thôi mà!
【 Hệ thống: … Nói thực tui cũng thấy khó lý giải lắm, nhưng nhiều khả năng là, Ma Tôn chưa cần cưa đã tự đổ đó? 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Lục Lâm Trạch: Sư huynh vừa đẹp vừa mạnh vừa thảm, ta phải chăm chút yêu thương chiều chuộng huynh ấy mới được!
Thẩm Tam Xuyên: Sư đệ vẫn còn cứu được, mị phải dốc sức dẫn dắt thằng nhỏ hướng về cái thiện!
Tác giả nào đấy: Muốn nói lại thôi.jpg
[HẾT CHƯƠNG 4]