“Sư đệ đúng là của báu.”
***
Thẩm Tam Xuyên về đến phòng thì mệt đến độ nằm thẳng cẳng ra giường, hoàn toàn không muốn động đậy nữa.
Sư huynh đeo kính từng nói, luyện thể trước luyện khí sau. Dù đã vào tiên môn, nhưng cũng không phải là có thể thực hành những món huyền thuật của tiên môn ngay. Làm gì cũng phải bắt đầu từ rèn luyện sức khỏe. Có điều, không ngờ mới ngày đầu vào Ải Phong Nguyệt mà đã vất vả thế này, làm bệnh căng cơ thắt lưng do ngồi văn phòng lâu của anh chàng tái phát, bắp chân cũng đau nhức khó tả.
Anh chàng nằm vật ra giường, hai tay ôm gối lót dưới người mình. Cơn đau nhức nhối ở eo khiến anh chàng thấy mình như bị cắt thành hai khúc. Anh chàng đang định đấm eo, thì chợt cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống, ai đấy ngồi lại gần anh chàng.
Đôi tay Lục Lâm Trạch ấn lên mạn eo Thẩm Tam Xuyên, ngón cái hơi dồn lực tác động vào huyệt ở bên hông: “Hôm nay Thẩm sư huynh vất vả rồi, huynh cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát trước đã.”
Hóa ra Lục Lâm Trạch muốn mát xa cho anh chàng. Cơ thể mới nãy còn căng cứng lập tức thả lỏng. Tuy anh chàng thấy cứ làm phiền sư đệ như vầy thì không ổn lắm, nhưng cảm giác thoải mái cùng cực lại truyền lên não bộ đúng lúc này, khiến Thẩm Tam Xuyên không khỏi lấy làm sung sướng!
Không thể không nói, cậu Lục sư đệ này đúng là rất có tài trong lĩnh vực mát xa, y như những gì cu cậu đã quảng cáo. Hơn nữa lực ấn vừa xinh, kỹ thuật điệu nghệ, làm Thẩm Tam Xuyên cảm thấy cái eo đã gãy làm đôi lại liền về với nhau, đến thở cũng dễ dàng hơn hẳn.
“Thẩm sư huynh còn trẻ thế này, mà cơ eo lại căng cứng quá…”
Thẩm Tam Xuyên nhắm nghiền đôi mắt, vuột miệng thốt ra: “Tại đi làm mà, hầy.”
Tay Lục Lâm Trạch khựng lại: “Đi làm?”
Thẩm Tam Xuyên mở mắt ra, vội vàng ôm gối giải thích: “Là kiểu làm lụng, cày cuốc, kiếm miếng ăn nuôi gia đình ấy… Ừm, nhưng may mà ta thuộc loại người cô độc chỉ cần nuôi cái miệng mình thôi.”
Nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Tam Xuyên côi cút, phải lăn lê bò lết, lao động vất vả từ nhỏ vì kế sinh nhai, Lục Lâm Trạch chợt lặng người đi.
“Thi thoảng lưng đau quá không đứng thẳng nổi, thì lên bệnh viện… ý ta là đến y quán, nhờ đại phu châm mấy mũi, là có thể đỡ đau được mấy tháng.”
“Làm thế là trị ngọn không trị gốc.” Lục Lâm Trạch xoa bóp luôn tay.
“Đại phu cũng bảo vậy, nhưng cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.” Thẩm Tam Xuyên lại khép mi vào, lần này thực sự hơi buồn ngủ rồi.
Lục Lâm Trạch có vẻ đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng lại không lên tiếng.
Một lát sau, lúc Thẩm Tam Xuyên lơ mơ sắp chìm vào cơn mê, thì giọng nói xa xăm của Lục Lâm Trạch bỗng vọng tới bên tai anh chàng: “Đệ cởi áo ngoài cho sư huynh rồi xoa bóp tiếp nhé, sẽ hiệu quả hơn đấy.”
“Ừ…” Thẩm Tam Xuyên đã buồn ngủ ríu cả mắt, chỉ cảm thấy Lục Lâm Trạch đã mát xa cho mình lâu lắm rồi, mà không chỉ mỗi phần eo… Sau đấy lại có người thay quần áo, đắp chăn cho anh chàng. Giữa cơn mơ màng, ánh nến luôn lay động trước mắt anh chàng cũng bị thổi tắt, xung quanh tĩnh lặng như tờ, anh chàng chìm vào giấc mộng đẹp hiếm thấy.
Ngoài đời thực, vì áp lực công việc quá lớn, tuy ngày nào cũng mệt rã rời, nhưng tinh thần anh chàng luôn căng như dây đàn vì đủ loại đầu việc. Dù nằm trên giường nhắm mắt rồi, anh chàng cũng không tài nào ngủ nổi. Mỗi đêm anh chàng chỉ có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ nhờ nốc melatonin. Nào ngờ tới nơi này, không có tác dụng của thuốc mà anh chàng vẫn có thể ngủ rất ngon.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hình như anh chàng nghe thấy tiếng nhắc nhở cộng điểm của hệ thống. Nhưng vì quá mệt mỏi, không mở mắt ra nổi, đầu óc cũng không xoay chuyển được nữa, nên anh chàng chẳng thể nhớ nổi mình được thêm bao nhiêu điểm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tam Xuyên tỉnh giấc vì ánh nắng chói chang chiếu xuyên song cửa sổ. Anh chàng mở mắt ra, thấy người ngợm thoải mái khủng khiếp. Từ sau khi đi làm bạt mạng, lâu lắm rồi anh chàng không có cảm giác này. Nhất là đoạn eo lưng, cứ như được thoát xác đổi xương vậy. Cơn đau nhức cứng còng ban đầu đã hoàn toàn bị thay thế, cảm giác sung sướng vì được ấn chườm hẵng còn vương lại. Cơ bắp toàn thân, đặc biệt là chỗ bắp chân, không hề nhức nhối vì phải vận động ở cường độ cao…
Anh chàng ngồi dậy, tiếng nhắc nhở của hệ thống lập tức vang lên trong đầu.
【 Hệ thống: Ký chủ cậu dậy rồi hẻ? Tối qua Lục Lâm Trạch mát xa toàn thân cho cậu lâu ơi là lâu, săn sóc tận tình cặn kẽ! Cậu phê quá lăn ra ngủ tít mít luôn 】
Thẩm Tam Xuyên dụi mắt, phát hiện chiếc giường của Lục Lâm Trạch ở cạnh mình đã được dọn dẹp sạch sẽ, người ta cũng không ở trong phòng, vì thế ngẩng đầu đáp lại: “Sư đệ đúng là của báu.”
【 Hệ thống (mừng gớt nước mắt): Ký chủ, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi hẻ! Ma Tôn Lục Lâm Trạch trong nguyên tác đã rất chu đáo tận tâm rồi, nhưng tiến độ của bản gốc không nhanh bằng hai người bây giờ. Hồi đầu truyện gốc, hai người kèn cựa nhau rất căng, cậu thì thanh cao, ngài ấy lại bất hảo. Đoạn đầu đúng kiểu kịch bản nhìn nhau ngứa mắt điển hình, không ngờ chưa gì mà hai người đã…】
“Đừng hiểu lầm, tớ chỉ khen sư đệ là một đứa tử tế, đáng làm bạn thôi.” Thẩm Tam Xuyên đứng dậy duỗi người, “Ngủ thích thật, thấy thanh thản nhẹ nhõm cả người! Đâu cũng nhờ ơn Lục sư đệ!”
Anh chàng vừa dứt lời, thì bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa rất nhỏ. Lục Lâm Trạch đang bưng một mâm đồ ăn vào thật cẩn thận. Thấy Thẩm Tam Xuyên dậy rồi, hắn hiển nhiên hơi kinh ngạc… dù gì hắn đã đẩy cửa rất đỗi nhẹ nhàng kẻo tiếng ồn đánh thức Thẩm Tam Xuyên, nhưng không ngờ Thẩm Tam Xuyên lại thức giấc từ trước. Lục Lâm Trạch cong mắt cười nói: “Còn chưa tới giờ tu nghiệp, sao sư huynh không ngủ thêm lát nữa?”
Nói đoạn, hắn bưng mâm đồ ăn vào. Những món quà sáng đủ kiểu được bày trên mâm, phong phú đa dạng, nhưng lượng thức ăn mỗi loại không nhiều lắm: “Đệ luôn dậy sớm, nên vào bếp mang mấy món ăn về cho sư huynh. Có điều đệ chưa biết khẩu vị của sư huynh, nên lấy mỗi loại một ít. Sư huynh xem thử, coi có hợp ý huynh không?”
Sư đệ quả nhiên quý hóa quá! Còn sắp xếp bữa sáng đâu ra đấy thế này, chu đáo thật!
“Đã phiền sư đệ rồi, ta đi rửa mặt trước đã.” Thẩm Tam Xuyên nhìn mâm đồ ăn sáng ngon lành, vội vàng cảm ơn trước, rồi vào buồng trong rửa mặt. Lúc anh chàng rửa ráy sạch sẽ đi ra thì chợt phát hiện Lục Lâm Trạch đang sửa sang lại giường đệm giúp mình, bộ đồng phục tu tiên cũng được gấp gọn gàng đặt ngay ngắn trên giường…
Anh chàng nhớ tới lời hệ thống, Lục Lâm Trạch quả nhiên rất biết cách chăm sóc người khác. Có điều chẳng rõ ngày xưa cu cậu từng săn sóc ai, mà quen tay hay việc đến vậy…
Thẩm Tam Xuyên tuy đã 27 tuổi, nhưng bình thường anh chàng sống một mình khá búa xua. Mỗi ngày tăng ca xong về nhà thì đã 9-10h, không thể tự nấu, nên anh chàng toàn mua đồ ăn trên đường hoặc gọi ship về chống chế cho qua bữa. Còn bữa sáng thì, thi thoảng kẹt xe hay dậy muộn là anh chàng bỏ ăn luôn, nên mấy năm nay bụng dạ không được ổn lắm. Nghiêm trọng nhất là lần bị loét dạ dày, anh chàng đau đến độ không xuống nổi giường suốt một ngày giời.
Lục Lâm Trạch bày bát đũa xong, thấy Thẩm Tam Xuyên thẫn thờ đứng đó, thì nhẹ nhàng cất tiếng “Sư huynh” gọi anh chàng.
Thẩm Tam Xuyên tỉnh táo lại, bấy giờ mới hơi ngại ngùng nói: “Chỗ này nhiều quá, sư đệ ăn chung nhé?”
“Đệ đã ăn rồi, sư huynh ăn không hết cũng chẳng sao, sáng nay ra ngoài đệ gặp Vạn sư huynh, huynh ấy nói chương trình học và luyện tập của chúng ta trong khoảng thời gian này đều ở thôn Đào Nguyên. Cũng không cần tập hợp, cứ tự hoàn thành hết là được.” Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm lấy một chiếc túi gấm nhỏ nhắn xinh xẻo ra, “Vạn sư huynh cho đệ túi Bát Bảo Linh Lung, đệ cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho bữa trưa của chúng ta rồi. Nếu sư huynh không ăn hết, thì có thể gói bỏ vào túi, giữ đến trưa mình ăn chung.”
(Bát Bảo Linh Lung: Linh Lung là long lanh, bóng lộn, tinh xảo. Bát Bảo là tám món đồ quý hiếm. Chung quy lại là cái túi đựng được nhiều đồ, có thể dựa trên pháp bảo Tháp Báu Linh Lung của Lý Thiên Vương, có không gian rất lớn bên trong, nhét được cả người vào.)
Dứt lời, hắn vỗ chiếc túi Bát Bảo Linh Lung kia.
Thẩm Tam Xuyên thấy túi chỉ to bằng bàn tay, thì không kìm hãm được cơn tò mò, hỏi: “Túi bé xíu thế này, mà đựng vừa đồ ăn cho hai ta hả?”
“Trông nó bé vậy thôi, chứ bên trong có không gian vô biên đấy. Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn để trong túi sẽ không bị hỏng, sư huynh khỏi cần lo lắng.”
“Không ngờ Vạn sư huynh lại hào phóng như thế, còn thoải mái tặng món đồ quý hiếm nhường này cho đệ.”
Lục Lâm Trạch gật đầu cười nói: “Quả vậy, nhưng Vạn sư huynh bảo đệ đừng nói với ai, kẻo người khác lại kêu huynh ấy thiên vị. Đệ chỉ kể cho mình Thẩm sư huynh thôi.”
“Được, ta sẽ không tiết lộ cho ai đâu.”
Lục Lâm Trạch hài lòng nhìn Thẩm Tam Xuyên, thấy anh chàng ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa, hắn lại đẩy mâm thức ăn tới gần anh chàng thêm một tẹo.
【???: Vạn Trọng Sơn lấy đâu ra túi Bát Bảo Linh Lung, đấy là thứ ta tặng cho nhóc mà! Mượn hoa cúng Phật đã đành, nhóc còn dám lấy món đồ quý hiếm như vậy làm hộp cơm à? Oắt con, nhóc phí phạm của giời quá rồi đấy! 】
Lục Lâm Trạch lờ giọng nói trong đầu đi. Hắn ngồi xuống cạnh Thẩm Tam Xuyên, chống đầu thỏa mãn nhìn anh chàng ăn bữa sáng mà mình chuẩn bị riêng cho anh chàng, tiện thể ghi nhớ những món anh chàng thích ăn, và món nào anh chàng hoàn toàn không rờ đến.
Sau bữa sáng, Thẩm Tam Xuyên rốt cuộc cũng hoàn thành nghiệp lớn mặc quần áo theo sự hướng dẫn của Lục Lâm Trạch.
Giờ hẵng còn sớm, nhưng hai người đã chuẩn bị xuống núi bắt đầu một ngày tu nghiệp mới. Dù gì Thẩm Tam Xuyên đã biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của lính mới, Lục Lâm Trạch còn phải qua chỗ Dã Thích Thượng nhân học thêm, nên làm xong nhiệm vụ ở thôn Đào Nguyên càng sớm thì càng tốt.
Những sư huynh phải chạy 100 vòng quanh thôn Đào Nguyên hôm qua, hôm nay đều đau nhức toàn thân không dậy nổi, chân tay bủn rủn như tàn phế, không thể nhúc nhích. Nên hai người vào thôn Đào Nguyên nhận nhiệm vụ rồi mà vẫn không thấy ai khác tới. Sau khi hợp tác hoàn thành nhiệm vụ rất đỗi nhẹ nhàng, Thẩm Tam Xuyên bèn đưa Lục Lâm Trạch đi dạo quanh thôn Đào Nguyên, cốt xem thử còn gặp được nhiệm vụ ẩn nào không.
Lúc này, cả hai tới bờ Đông của thôn Đào Nguyên, loáng thoáng nghe thấy tiếng tụng “A Di Đà Phật” không ngơi nghỉ vang lên từ cách đó không xa. Vả lại đó không phải giọng một người, mà hình như là một hội, đang đồng thanh ngâm nga theo nhịp điệu.
Tới gần, họ mới biết đấy là đám ma.
Nhưng vậy cũng hơi kỳ, nhà này làm tang, nhưng cửa nẻo đóng kín mít. Tiếng niệm Phật vang lên không dứt từ trong nhà, còn tất cả gia quyến đều mặc áo tang đứng ngoài cửa.
Một người trong đám gia quyến thấy cặp đôi Thẩm Lục mặc quần áo tu tiên của Ải Phong Nguyệt, bèn thi lễ chào hỏi: “Hai vị là tiên hữu thuộc Ải Phong Nguyệt phải không ạ? Tại hạ Nguyên Hoài, là học trò của Sơn trang Đào Ổ, bái kiến hai vị tiên hữu.”
Thẩm Tam Xuyên hỏi hệ thống: Sơn trang Đào Ổ là chỗ nào đấy?
【 Hệ thống: Sơn trang Đào Ổ, thuộc Các Xuân Thu của năm môn phái tu tiên lớn, nhà bình dân thôi, không có máu mặt gì 】
Thẩm Tam Xuyên thấy người nọ mặc áo tang, nhưng hẵng còn rất trẻ, ước chừng mới ngoài hai mươi, bèn đáp lễ: “Nguyên Hoài huynh khách khí rồi. Chúng ta đi ngang nơi này, nghe thấy tiếng tụng Phật nên ghé qua xem sao. Ai trong phủ ta vừa về cõi tiên đấy à? Sao các anh lại đứng hết ngoài cửa vậy?”
Anh chàng Nguyên Hoài kia hơi lúng túng đáp: “Bà ngoại tôi mới qua đời hôm qua. Bà cụ hơn 90 rồi, sống hết thọ về trời, cũng coi như một đám tang vui. Chẳng qua, anh họ tôi, cũng là thằng cháu cả đích tôn của bà ngoại, lại là người tín Phật, nên đã mời đông đảo chúng tăng tới làm lễ siêu độ cho bà ngoại… Thật ra nếu theo quy củ mai táng gốc ở chỗ chúng tôi, thì đáng ra những người thân nhất phải túc trực bên linh cữu ba ngày rồi hoả táng vĩnh biệt. Nhưng các sư thầy được mời tới đây phán bà ngoại tôi là người có phúc, sẽ được Phật A Di Đà dẫn về miền cực lạc. Họ bảo chúng tôi không cần vào trực cạnh quan tài, cũng đừng khóc tang, càng không thể quỳ lạy, chỉ kêu chúng tôi canh giữ ngoài cổng thôi. “
Lục Lâm Trạch nhướn mi: “Không cho gia quyến quỳ lạy túc trực bên linh cữu ư? Còn có cách siêu độ kiểu này kia à? Ta chưa nghe thấy bao giờ. “
Lúc họ đang dở câu chuyện, một vài nhà sư đi đến từ mé bên kia. Nguyên Hoài vội vàng nhường đường hành lễ với họ. Hai người Thẩm Lục không dao động. Các nhà sư lập tức đi lướt qua ba người, rồi chắp tay hành lễ với đám nhà hiếu mặc áo tang ngoài cổng. Sau đấy họ tới trước nhà, gõ vào cánh cổng đóng chặt. Sư thầy trong nhà mở cổng ra, mấy thầy tăng kia lại chắp tay hành lễ với nhau, đoạn cùng tiến bước vào.
Hai cánh cổng khép lại lần nữa. Thẩm Tam Xuyên thấy một chiếc quan tài mở nắp được bày trong sân. Có tầm 20-30 nhà sư đứng quây quanh quan tài, tay cầm khánh dẫn, miệng không ngừng niệm “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…”
“Siêu độ đúng ra phải niệm kinh Địa Tạng hoặc chú Vãng Sinh chứ? Sao họ chỉ niệm mỗi “A Di Đà Phật” không vậy?” Lục Lâm Trạch lấy làm khó hiểu nói, “Hơn nữa trong kia đã có nhiều hòa thượng thế rồi, sao còn thêm người vào liên tục làm chi?”
(Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện là bộ kinh rất cơ bản xây dựng đời sống đạo đức của người đệ tử Phật. Trong đó làm con phải có hiếu với cha mẹ, làm trò học đạo phải biết phụng dưỡng sư trưởng là nội dung chủ đạo trong bộ kinh này.
Chú Vãng Sinh/Vãng Sanh có tên gọi đầy đủ là “Bạt nhất thiết nghiệp chướng căn bản đắc sanh Tịnh độ Đà la ni” và được biết tới nhiều với tên gọi là “A Di Đà Phật Căn Bốn Bí Mật Thần Chú”, đa số các Phật tử thường gọi là Vãng Sinh Chú. Chú Vãng sanh là mật ngôn được trì niệm phổ biến trong các khóa lễ Tịnh độ, cầu siêu với công năng phá trừ tất cả các nghiệp chướng căn bản – những việc mà ta sai lầm, gây hại cho người khác.)
Nguyên Hoài còn chưa kịp giải thích, cổng nhà đã bật mở. Một hòa thượng trung niên cầm bức tranh cuộn tròn bước ra, treo ngay trước cổng nhà rồi trải tranh. Mọi người đến gần nhìn lên. Trên cuộn tranh là một pho tượng Phật có gương mặt hiền từ. Sau đấy lại có mấy hòa thượng nhấc một chiếc bàn ra, đặt trước tượng Phật, bày hoa quả đồ cúng và nến hương lên bàn.
Sau khi đầy đủ tất cả, hòa thượng trung niên nhìn ba kẻ đứng xa hơn một tẹo, lại chắp tay nói với đám họ hàng thân thích mặc áo tang: “Nếu các vị muốn vái muốn quỳ, thì hãy vái quỳ đức Phật A Di Đà này đi. Có điều không được ồn ào quá, kẻo quấy nhiễu vong linh của tổ tiên.”
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch liếc nhau, đều cảm nhận được điều mà người kia chưa nói thành lời.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu tui bảo đây là tui cải biên lại chuyện có thật thì mọi người có tin khum?
Chú thích Baidu – khánh dẫn: Chỉ một loại pháp khí của các nhà sư. Thường được làm bằng đồng, trông như cái chén nhỏ, phần đế có một cái núm, nối sang tay cầm bằng gỗ. Dùng để điều chỉnh âm tiết khi tụng kinh niệm Phật.
[HẾT CHƯƠNG 8]