Mục lục
Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giờ tụi mình có nên đi bắt sống đánh ghen không?!”

***

Ảo cảnh Nghiệp Liên.

“Điện hạ, Thẩm Tam Xuyên từ chối ngài trắng trợn như thế, xem ra kế hoạch lung lạc y của ngài không thể thực hiện được rồi.” Vân Khanh Tử thở dài, nghĩ thầm, đã chẳng vớt vát được gì, mà còn mất toi một con sói Xích Huyết, vụ bán buôn này lỗ quá!

Thương Viêm cười nói: “Mềm không được, thì phải rắn thôi. Tiện thể nhân vòng thi này, chúng ta có thể quan sát trình độ của Thẩm Tam Xuyên.”

Vân Khanh Tử nói: “Vòng này chắc cũng chẳng có gì bất ngờ đâu. Dù Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch có là ngôi sao sáng trong lứa người mới, nhưng chúng chỉ ở cấp 6, lại không có thợ săn chuyên nghiệp dẫn đường, làm sao bắt sói Xích Huyết dễ dàng vậy được. Nếu Ải Phong Nguyệt giành phần thắng trong ván này, ta sẽ trình diễn trồng chuối ăn phân cho ngài coi!”

Thương Viêm lừ mắt nhìn Vân Khanh Tử, ghét bỏ nói: “Đến lúc đấy ông tránh xa ta ra nhé, ta không có hứng xem đâu.”

“Vậy thì không thể làm bẩn mắt điện hạ được rồi!” Vân Khanh Tử cười hùa nói, “Điện hạ tính đối phó với thằng ranh Thẩm Tam Xuyên thế nào?”

Thương Viêm đáp: “Còn nhớ vụ xung đột giữa Tông Long Dã và Cổng Lăng Thiên ở huyện Sùng Phùng mà ta bảo các người đi điều tra không?”

Vân Khanh Tử ngẫm lại: “Nhớ chứ nhớ chứ, về sau người bên ta tra được là Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch cũng đến huyện Sùng Phùng vào lúc đấy, nhiều khả năng có liên quan đến Yển Ma Chân quân!”

Khóe miệng Thương Viêm nhếch lên: “Liên quan? Hạng ông cũng chỉ xứng tra được chuyện vặt vãnh ấy thôi. Chúng đâu chỉ liên quan, Lục Lâm Trạch chính là đứa con nuôi Yển Ma Chân quân thương yêu nhất, vị tiểu thiếu chủ sống trong nhung lụa của Núi Phù Linh mà người đời hay đồn đãi đấy!”

Vân Khanh Tử kinh ngạc: “Cái gì?! Hóa ra hắn lại là…”

Thương Viêm phủi ống tay áo: “Sau khi phát hiện chúng gặp nhau ở huyện Sùng Phùng, ta từng đi hỏi Huyền Phong lão tổ, xác định Lục Lâm Trạch chính là thiếu chủ của Núi Phù Linh. Có điều, Núi Phù Linh chia đàn xẻ nghé, chẳng ai để cái thằng thiếu chủ chíp hôi kia vào mắt…”

“Huyền Phong lão tổ? Đó chẳng phải là tên đại ma tu đã đả thương Thẩm Tam Xuyên trước kia sao?”

Thương Viêm đáp: “Không sai, sở dĩ lão ta đi kiếm chuyện với Thẩm Tam Xuyên, cũng là vì ta từng nhắc nhở lão. Nhưng không ngoài dự đoán của ta, Huyền Phong lão tổ mạnh nhường ấy, mà vẫn không giết nổi Thẩm Tam Xuyên. Y chắc chắn là Thiên Khải giả thật sự rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.”

Vân Khanh Tử nói: “Điện hạ còn có móc nối với kẻ hùng mạnh như Huyền Phong lão tổ, bảo sao lại đoán được thân phận của Lục Lâm Trạch.”

Thực lực của Huyền Phong lão tổ, đại để cũng gần bằng Vu Nguyệt Thượng nhân rồi!

Thương Viêm nói rất đỗi thờ ơ: “Sao, ông cảm thấy Thẩm Tam Xuyên có biết thân phận của Lục Lâm Trạch không?”

Vân Khanh Tử lắc đầu quầy quậy: “Làm sao Ải Phong Nguyệt lại nhận người của ba châu Huyền Sát được, chắc hẳn cả Thẩm Tam Xuyên cũng không hay biết gì đâu?”

“Ồ, vậy thì ông sai rồi, chẳng những Thẩm Tam Xuyên biết, mà cả Vu Nguyệt Thượng nhân sư tôn y cũng rõ ràng. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, thì không chỉ hai thầy trò y mất mặt, mà cả Ải Phong Nguyệt cũng bị người đời lên án. Lục Lâm Trạch rồi cũng sẽ như Yển Ma Chân quân năm xưa, phải lập tức rời khỏi Ải Phong Nguyệt. Đừng nói là lập khế ước, về sau hai bọn chúng chỉ có thể trở thành kẻ thù sống mái…

“Ông nói coi, với cái tính của Thẩm Tam Xuyên, liệu y có bị ta uy hiếp không?”

“Uiii – điện hạ, ngài làm thế thì hơi bị quá đà đấy… Nhưng mà ta thích, hê hê!”

“Nếu phải nói tiếp, thì ta còn một bí mật đủ để uy hiếp y.”

“Đó là gì ạ?”

Thương Viêm nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Lúc đó không chỉ mình Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đến huyện Sùng Phùng đâu. Còn một người nữa thuộc Ải Phong Nguyệt cũng đi chung với chúng.”

Vân Khanh Tử tò mò: “Ai thế?”

“Đó là mỹ nhân tóc trắng mà Yển Ma Chân quân dùng trăm phương ngàn kế che chở.”

Vân Khanh Tử ra chiều nghi hoặc. Mỹ nhân tóc bạc được Yển Ma Chân quân che chở sao lại là người thuộc Ải Phong Nguyệt, chẳng lý nào. Mỹ nhân mà tóc trắng duy nhất trong Ải Phong Nguyệt rõ ràng chỉ có… Một lát sau ông ta mới chợt nhận ra: “Chẳng lẽ là Thiên Lũng Cảnh?! Ý ngài là, Thiên Lũng Cảnh và Hoang Tịch, hai thầy trò đó có gì với nhau ư? Sao lại thế được!”

Thương Viêm cười nói: “Chuyện này không thể uy hiếp nổi Vu Nguyệt Thượng nhân, nhưng đe được đứa đồ đệ quý báu của ông ta… Hiềm nỗi, ta cảm thấy thân phận của Lục Lâm Trạch có tính uy hiếp cao hơn với Thẩm Tam Xuyên, không cần ngửa cả hai lá bài.

“Dù sao cũng chẳng ai dám nếm thử hậu quả của việc đắc tội Vu Nguyệt Thượng nhân.”

Vân Khanh Tử nhíu mày nói: “Nhưng chuyện của Vu Nguyệt Thượng nhân chỉ là phỏng đoán của ngài, hoàn toàn không có bằng chứng gì đúng không?”

“Vòng thi thứ hai là mê cảnh, đến lúc đó ta sẽ đích thân lừa y tiết lộ bí mật trong lòng. Y mà trúng kế, thì ta có thể biết rốt cuộc Vu Nguyệt Thượng nhân và Yển Ma chân quân có gì với nhau không.”

Vân Khanh Tử bất an nói: “Mê cảnh ảnh hưởng tới cả hai bên, ngài lừa y, thì y cũng có thể bẫy ngài. Ngài đừng chủ quan nhé…”



Hai người lại núp xó nghe trộm. Sau khi rời khỏi chốn nghỉ của Đài Yên Vân, Thẩm Tam Xuyên lắc đầu nói: “Quả nhiên tất cả là tại Thương Viêm giở quẻ, chính y đã cố ý thả Huyền Phong lão tổ đến tìm ta! Nào ngờ lại bị sư đệ phản công!”

Lục Lâm Trạch rằng: “Huyền Phong lão tổ cũng là lão quái vật trên trăm tuổi. Về lý mà nói, Thương Viêm thua lão nhiều tuổi như thế, lão không thể để một đứa tiểu bối vênh mặt hất hàm sai khiến vậy được…”

Thẩm Tam Xuyên vuốt cằm: “Ta cảm thấy hình như hoàng tộc họ Thương luôn chuẩn bị gì ấy. Có lẽ không phải Huyền Phong lão tổ nghe lệnh Thương Viêm đâu, mà là hoàng tộc họ Thương đó?”

Sau đấy anh chàng như chợt hiểu ra: “Ta nhớ ra rồi, Huyền Phong lão tổ từng nói chúng luôn đuổi giết Thiên Khải giả, trăm năm trước còn tưởng lầm một đệ tử mới là Thiên Khải giả, chém phăng đầu kẻ đó… Người mà lão nói tới, chắc hẳn chính là Hoang sư huynh! Nói cách khác, việc Hoang sư huynh lâm vào hiểm cảnh ngày xưa, rất có thể có liên quan đến hoàng tộc họ Thương!”

【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ phá giải được cốt truyện ẩn Yển Ma Chân quân, điểm tích lũy +100 】

Thẩm Tam Xuyên ngẩn người: “Cốt truyện ẩn? Cái vụ hồi xưa đằng ấy bảo tớ chưa phá giải toàn bộ plot ẩn giữa sư tôn và Hoang sư huynh, nên chưa cộng hết điểm cho tớ ấy hả?”

Nhiệm vụ cốt truyện Nghiệp Liên Phật Ma ở thôn Đào Nguyên ngày xưa chưa cộng hết điểm tích lũy, không ngờ lại lấy được đủ ở đây…

Quả là một trải nghiệm cộng điểm thần kỳ!

【 Hệ thống: Không sai, việc Yển Ma Chân quân gặp nạn, quả thực có liên quan đến hoàng tộc họ Thương 】

Thẩm Tam Xuyên cạn lời: “Yolo tới bến mà cũng phá được cốt truyện thế này… Vậy rốt cuộc nguồn cơn là thế nào?”

【 Hệ thống: Tui cũng không rõ cốt truyện ẩn lắm, ký chủ phải tự khám phá thôi 】

“Tên hoàng đế chó má này lắm bí mật quá nhỉ.”

Anh chàng vừa thốt ra câu ấy, bỗng nhiên bị Lục Lâm Trạch kéo qua hôn. Hôn xong hắn cười xấu xa nói: “Sao Tiên Tôn lại văng tục thế? Nếu để những kẻ sùng bái Tiên Tôn nghe thấy, không biết họ sẽ thất vọng nhường nào…”

Thẩm Tam Xuyên lau miệng: “Đệ lại muốn gì nữa?”

“Có gì đâu, đệ chỉ muốn ôm huynh thôi.” Dứt lời hắn búng tay một cái, ảo cảnh xung quanh lập tức biến thành Tẩm điện của Ma Tôn. Hắn kéo Thẩm Tam Xuyên đến trước giường, “Sư huynh, hồi xưa huynh quyến rũ đệ kiểu gì? Làm mẫu cho đệ xem nào?”

Thẩm Tam Xuyên nghẹn lời: “Đệ mơ đi!”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Nếu huynh không nói, nhỡ mấy nữa đệ bị huynh thời quá khứ câu mất thì sao? Huynh biết mà, dù là huynh trong quá khứ, hay huynh thời hiện tại, đệ đều không có sức kháng cự…”

Thẩm Tam Xuyên bảo: “Đệ cứ giúp ta bằng mật âm là được mà, vậy là khỏi phải xuất hiện trước mặt ta hồi xưa.”

“Đệ còn chưa đi giúp, sư huynh đã ghen rồi. Xem ra, hồi xưa sư huynh từng quá đáng lắm đúng không?”

Mặt Thẩm Tam Xuyên nóng như phải bỏng: “Nào có, đệ bớt nghĩ vớ nghĩ vẩn đi!”

“Huynh càng như thế, đệ lại càng tò mò.”

Thẩm Tam Xuyên siết nắm tay, đột nhiên đẩy Lục Lâm Trạch ngã lên giường, sau đó bắt đầu kéo quần áo hắn: “Còn mấy ngày nữa là tới vòng thi thứ hai trong mê cảnh, ta sẽ ép khô đệ trước, đỡ để tên chết toi nhà đệ mưu đồ ngoại tình khi đang có vợ!”

Lục Lâm Trạch cười như được mùa: “Sư huynh, huynh đáng yêu thật đấy!

“Tuy nhiên,” Hắn bỗng đổi đề tài, đột nhiên xoay lại đè ai đấy bên dưới, nhìn xuống anh chàng, “Trong lĩnh vực này, thì Tiên Tôn quả thực không biết lượng sức mình nhỉ?”



Mấy ngày sau, trong ván đấu thứ hai tại mê cảnh, Thương Viêm quả nhiên bắt đầu uy hiếp Thẩm Tam Xuyên. Thấy sư huynh thời quá khứ sắp mắc mưu vì đòn khích tướng, Lục Lâm Trạch bèn dùng thẳng mật âm nói cho anh chàng cách đối phó với mê cảnh. Nhờ sự chỉ đạo của Lục Lâm Trạch, sư huynh thời quá khứ lập tức chuyển bại thành thắng, không chỉ phá được mê cảnh, mà còn dẫn dắt Thương Viêm tiết lộ bí mật mình đã tàn sát Cổng Lăng Thiên rồi giá họa cho Tông Long Dã…

Sau đấy anh chàng còn dùng ông anh trai Thương Vân để chọc giận Thương Viêm, khiến y lọt vào tầng mê cảnh sâu hơn, có thể nói là kế hoạch thành công rực rỡ!

Xong xuôi, Lục Lâm Trạch vốn định lùi bước về sau, nhưng lại nghe thấy sư huynh thời quá khứ hỏi: “Sao đệ không xuất hiện?”

“Huynh muốn đệ xuất hiện à?”

Bấy giờ hắn mới nhớ ra, dạo đó rõ ràng cả hai còn đang chiến tranh lạnh, sư huynh lại chủ động hỏi han hắn ư?

Lòng hắn chợt rung động, hắn lập tức xuất hiện đằng sau sư huynh ngày xưa.

“Không dỗi đệ à?” Hắn dịu dàng đỡ cánh tay anh chàng, nghĩ bụng, nếu có thể khiến sư huynh tha thứ cho mình hồi đó luôn thì cũng là chuyện tốt.

Tiếc thay hắn quên khuấy mất rằng, hắn bây giờ đã không còn là bản thân ngày trước. Dù là thân hình, cách ăn mặc hay khí chất đều khác hẳn mình 18 năm xưa. Sư huynh mới liếc một cái đã phát hiện ra thân phận thật của hắn rồi.

“… Tôn thượng?”



Hàn Diễn Tiên Tôn chứng kiến hết tất cả cũng đành bó tay. Anh chàng chưa kịp giữ sư đệ lại, bản thân trong quá khứ vừa nói một câu mà đã hớp hồn được sư đệ ngay rồi!!!

Hiện giờ anh chàng cũng không tiện xuất hiện, chỉ có thể đứng từ xa quan sát hai người!



“Huynh còn nhìn đệ chăm chú như thế, đệ sẽ không kiềm lòng nổi mà hôn huynh mất… Nhưng nếu làm thế, một huynh khác sẽ lại ghen, không chịu để ý đến đệ nữa mất.”

“Một… ta khác ư?”

“Trông sư huynh thế này, tự dưng thấy hoài niệm ghê.” Lục Lâm Trạch tiến thêm một bước, ánh mắt hắn nhìn ai kia mỗi lúc một hoang dại hơn, “Phải làm sao đây, dẫu biết ai kia sẽ giận, nhưng đệ vẫn muốn hôn huynh lắm…

“Sư huynh, đệ muốn hôn huynh.”

Mắt thấy bản thân trong quá khứ đã rối bời trước đòn tấn công của Ma Tôn, Tiên Tôn nào đấy tức ứa gan!

Biết thừa anh đang quan sát, mà em còn dám làm thế hả Lục Lâm Trạch!!!

Ngón tay Ma Tôn phẩy khẽ qua gò má ai kia, rồi nhẹ nhàng túm lấy cằm anh chàng, ánh nhìn càng nồng nàn hơn: “Huynh luôn khiến đệ không thể cưỡng lại huynh. Đệ thật sự rất muốn mang sư huynh thế này về…”

Nhưng Ma Tôn sắp hôn đến nơi thì chợt khựng lại, sau đấy ra chiều ảo não nói: “Không được, đệ không thể hôn huynh… Thật sự phải nhịn thôi, kẻo huynh sẽ giận đệ mất.”



Thẩm Tam Xuyên thở phào, nghĩ bụng, em vẫn còn biết thân biết phận đấy!

Ai dè anh chàng quên mất, mình trong quá khứ sẽ nhón chân đúng lúc này, hôn nhẹ lên môi sư đệ: “Ta không giận đâu, thật đấy.”

Ầm ầm!

Anh chàng thấy ánh mắt sư đệ thay đổi hẳn!

“… Huynh còn dụ dỗ đệ thế nữa, thì đệ cũng thây kệ huynh có dỗi hay không đấy.”

Sau đó, anh chàng thấy sư đệ bế ngang mình trong quá khứ lên, lập tức biến mất khỏi mê cảnh!

Ơ kìa…

【 Hệ thống (cực kỳ kích động): Ký chủ, Tôn thượng chắc kèo đi ngoại tình lúc đang có vợ rồi! Đứa Tuesday còn là cậu nữa chứ! Giờ tụi mình có đi bắt sống đánh ghen không đây?! 】

【 Hệ thống: Ủa mà lộn, phải là tui có nên cộng điểm cho cậu không chớ… 】

Thẩm Tam Xuyên: … Im ngay!

[HẾT CHƯƠNG 127]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK