“Chỉ còn một bước nữa là được ngồi lên ghế đầu”
***
Thôi xong.
Sư đệ… Lục Lâm Trạch nhất định chưa biết quan hệ về sau của Hoang Tịch và sư tôn, nhiều khả năng thằng nhỏ sẽ làm y cốt truyện không thay đổi gì. Nhưng, nhưng cứ tiếp tục thế này, tới tình tiết ấy ấy của hai người kia, dù có phá được lốt sen vàng của Nghiệp Liên, thì sau này gặp nhau vẫn ngại lắm á?
Rõ ràng hai đứa đều thẳng tưng, mà cứ bị ép phải sắm vai chơi pỏn gay. Thẩm Tam Xuyên biết tình tiết rồi nên chí ít còn chuẩn bị tâm lý được một tẹo, nhưng sư đệ có biết gì đâu! Ngộ nhỡ sau này nó bị sang chấn, mắc chứng bất lực hậu hôn nhân… chắc anh chàng phải khóc thay cho Lục Lâm Trạch mất!
Hệ thống! Hệ thống, ấy về giùm cái đi mà ấy ơi!
【 Hệ thống: Tui về rồi đây…】
Thẩm Tam Xuyên ngớ ra: Đằng ấy về đột ngột quá làm tớ tự dưng quên mất định cằn nhằn gì với đằng ấy rồi…
【 Hệ thống (đau đầu): Vất vả lắm mới bảo trì thành công, không ngờ lại mở khóa mục mới, trước nay chưa từng thấy bao giờ 】
Thẩm Tam Xuyên: Mục gì?
【 Hệ thống (đốt pháo ăn mừng): Ten ten ten tèn! Sau khi thức tỉnh, Ma Tôn có thể vào đình viện trong nội cảnh của cậu 】
Thẩm Tam Xuyên: Hả? Nó không cần 5000 điểm à?
【 Hệ thống: Ừ, về lý thuyết thì thế, trên thực tế… cũng vậy á 】
Thẩm Tam Xuyên hít sâu vào: Cáo từ!
【 Hệ thống: Đừng mà, ký chủ, chừng nào cậu chưa có quyền cư trú trong đình viện nội cảnh, thì Ma Tôn cũng không vào được. Chỉ khi cậu đổi 5000 điểm tích lũy, Ma Tôn mới đồng thời có quyền ra vào. Phúc lợi này tương đương mua 1 tặng 1 á, cậu nên vui mới phải 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy thao túng tâm lý tớ như thế mà không tự thấy xấu hổ hả? Ông sếp tư bản công ty tớ cũng chẳng tẩy não giỏi bằng đằng ấy!
【 Hệ thống: … Nhưng mà, người cày max điểm thiện cảm khiến chương trình chập cheng dẫn tới kết quả này, chính là cậu chứ còn ai nữa? 】
Thẩm Tam Xuyên: Ờmmm, hay là mình bàn chuyện khác đi he?
【 Hệ thống (quyết định lờ ký chủ đi): Hừ, Siri, dỗ mị đi! Luôn! Ngay! 】
Thẩm Tam Xuyên: Siri là cái quái gì… đừng tự có thêm ship cho mình chứ!
…
Sau vụ ấy, tuyến thời gian lại bị đôn lên. Lần này nó nhảy thẳng đến cuộc thi tuyển chọn Thủ Tịch bốn năm một lần của Ải Phong Nguyệt. Hoang Tịch thuận lợi qua ải chém tướng suốt quá trình, giành chiến thắng tuyệt đối trong vòng bán kết. Nhưng mọi người không ngờ được là, rõ ràng Hoang Tịch thắng rồi, nhưng gã lại xuyên kiếm qua bàn tay đối thủ, gắn chặt kẻ kia lên sàn đấu!
Ai nấy đều kinh ngạc, Hoang Tịch chẳng nói năng gì nhảy khỏi sàn đấu, lập tức quay về bên cạnh Thiên Lũng Cảnh.
Bấy giờ các đệ tử của Ải Phong Nguyệt mới phản ứng được, vội vàng đưa người bị thương trên sân đấu xuống dẫn đi chạy chữa. Xưa nay cuộc thi Thủ Tịch chỉ đánh tượng trưng, Hoang Tịch vô cớ làm kẻ khác bị thương nên bị cảnh cáo lần đầu. Nếu mắc hai lần cảnh cáo, hắn sẽ bị tước kết quả bất kể thứ tự.
Rõ ràng gã chỉ thiếu một bước là được ngồi lên ghế đầu, Thẩm Tam Xuyên không hiểu tại sao Hoang Tịch phải cố ý đả thương kẻ kia.
Về đến các Lâm Uyên Thủy, quả nhiên Vu Nguyệt Thượng nhân cũng lấy làm khó hiểu, phải hỏi lý do Hoang Tịch đâm đệ tử nọ.
“Hôm qua, khi sư tôn ban lông công*, hắn đã cố ý sờ tay sư tôn!” Hoang Tịch mím môi, “Lúc về còn khoe khoang khắp nơi với những sư huynh đệ khác, nói tay sư tôn còn mềm hơn tay con gái. Nếu sau này được làm đệ tử thân truyền của người, hắn nhất định sẽ thừa cơ đùa bỡn người cho thỏa!”
Thiên Lũng Cảnh nghe vậy thì lặng đi. Y luôn lạnh nhạt, cũng không biết đám đệ tử của Ải Phong Nguyệt nghĩ gì về mình, hoặc y căn bản chẳng để tâm. Hôm qua, lúc ban lông công cho bốn đệ tử dẫn đầu, quả thực có kẻ nắm tay y lâu hơn một thoáng, nhưng y cũng không để ý, nào ngờ lại có đệ tử vô lễ với mình như thế.
“Dù vậy, con cũng không nên cố tình làm nó bị thương khi tỉ thí.” Thiên Lũng Cảnh sẵng giọng, “Mất đi cơ hội lần này có ý nghĩa gì, ắt hẳn con đã rõ. Đừng vì mấy chuyện ngoài lề mà…”
“Đây không phải chuyện ngoài lề!” Chú sói con lại bướng bỉnh.
Thẩm Tam Xuyên nghĩ bụng: Thật ra nhá, cứ nhất quyết đấm nó sau khi thắng xong làm gì. Phải là Lục sư đệ, chắc chắn thằng nhỏ có thể dạy cho đứa kia một bài học nhớ đời, còn khiến kẻ khác không nhận ra nó cố tình đả thương đứa kia ấy chứ…
Nghĩ xong anh chàng chợt thẫn thờ, sao mình lại nghĩ là Lục Lâm Trạch có thể làm được nhỉ? Với nữa, mắc gì anh chàng phải so sánh sư đệ với Hoang Tịch?
【 Hệ thống: Dù gì ngài ấy cũng là anh em xương máu với cậu mà 】
Thẩm Tam Xuyên sờ cằm: Ờ, có lý.
【 Hệ thống: …】
Thiên Lũng Cảnh day trán, dường như cũng không muốn cãi cọ thêm với Hoang Tịch về vụ này: “Mai con phải tranh chức Thủ Tịch với Lâm Hạ Phong, đừng để những chuyện khác ảnh hưởng.”
“Con biết, chỉ có đệ tử thủ tịch mới có tư cách trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn. Dù có thế nào, dẫu phải liều mạng chăng nữa, con cũng nhất định đánh bại đối phương! Sư tôn, người nghỉ sớm đi, đồ nhi cáo lui.” Dứt lời, Hoang Tịch xoay người rời đi. Lần này Thiên Lũng Cảnh không trông theo bóng gã nữa. Nhưng Thẩm Tam Xuyên yên lặng quan sát tất cả thì thấy rõ ràng, Nghiệp Liên sau cổ Hoang Tịch lại sậm màu đi lần nữa, tỏa ra ánh tím lờ mờ…
Ghen tị.
Thẩm Tam Xuyên tự dưng hít vào.
Quả nhiên mỗi một tình tiết đều có liên quan đến sự thay đổi của Nghiệp Liên! Chẳng rõ sư đệ có phát hiện ra không nữa!
Nhưng điều khiến Thẩm Tam Xuyên không ngờ nổi là, trong trận chung kết giành chức Thủ Tịch hôm sau, Hoang Tịch lại bị xử thua!
Bên kia là đệ tử xuất sắc nhất, cũng được đánh giá cao nhất của núi Phong – Lâm Hạ Phong, chẳng những giỏi giang mạnh mẽ, mà còn rất được lòng các anh em cùng môn phái. Còn Hoang Tịch thì toàn ở các Lâm Uyên Thủy với Vu Nguyệt Thượng nhân, cũng không thuộc núi Phong, lầu Nguyệt hay đỉnh Vô Quan, gần như chẳng qua lại với sư huynh đệ nào. Vậy nên lúc họ bước lên đài, gần như tất cả mọi người đều nghiêng về phía Lâm Hạ Phong, cổ vũ cho anh ta. Hoang Tịch ngược hướng với Lâm Hạ Phong, quả thực giống nhân vật phản diện bị nhà nhà căm ghét luôn cản trở nhân vật chính thăng cấp trong tiểu thuyết.
Lúc đầu hai người còn ngang cơ nhau, nhưng dù sao Lâm Hạ Phong cũng nhập môn sớm hơn Hoang Tịch mấy năm, chiếm ưu thế về mặt thể lực. Hoang Tịch muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến ngay từ đầu, không ngờ vẫn bị kéo dài và đàn áp. Cuối cùng hai người đánh ngang ngửa, đôi bên đều te tua. Thấy Hoang Tịch mắt đỏ ngầu như con sói liều mạng, định nhào lên tiếp, Vu Nguyệt Thượng nhân ra tay ngăn cản cả hai ngay tại trận.
“Đủ rồi, kết thúc!”
“Sư tôn, còn chưa phân thắng bại mà!” Ánh mắt Hoang Tịch vô cùng hoảng loạn. Gã mặc kệ tấm thân nhuộm đầy máu tươi, còn toan xông lên, thì bỗng nghe thấy Thiên Lũng Cảnh chậm rãi mở miệng cất tiếng, “Trận này, không phân thắng bại.”
Hòa ư? Vậy thì…
Lâm Hạ Phong và Hoang Tịch đều kinh ngạc trông về phía Thiên Lũng Cảnh.
Mọi người cũng ngỡ ngàng nhìn Vu Nguyệt Thượng nhân tỏa hào quang sáng chói trên sàn đấu.
“Nhưng, trước đó Hoang Tịch đã bị cảnh cáo một lần vì cố ý đả thương người khác, ta và chư vị trưởng lão đã bàn bạc rồi ra quyết định, Lâm Hạ Phong sẽ trở thành đệ tử thủ tịch nhiệm kỳ tiếp theo!”
Thanh kiếm trong tay Hoang Tịch rơi xuống theo câu nói này, gã nhìn Thiên Lũng Cảnh trước mắt mình với vẻ khó lòng tin nổi.
Thẩm Tam Xuyên rất chi là ngạc nhiên. Vô lý, Hoang Tịch mới là đệ tử thân truyền duy nhất của Vu Nguyệt Thượng nhân, sao lại thế này được?! Rốt cuộc vấn đề là ở đâu!
Đúng lúc mọi người hoan hô chúc mừng Lâm Hạ Phong, Thiên Lũng Cảnh lại bình tĩnh cất lời:
“Hoang Tịch, sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ta.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tui nói mấy bác nghe nha, thuyền Hoang Vu cũng HE, tất cả HE. Giai đoạn đầu thầy cưng trò, giai đoạn sau trò cưng thầy!
(Đoạn sau “cưng” kiểu nào thì mấy bác sẽ biết thôi, ke ke!)
[HẾT CHƯƠNG 22]
*Ban lông công: bắt nguồn từ tục lệ của triều nhà Thanh, vua sẽ ban thưởng lông công cho các triều thần. Lông công 3 mắt là vinh dự nhất, 2 mắt và một mắt là giảm vinh dự dần, cũng dùng để phân chia thứ bậc quan lại. Loại lông công này sẽ được cài đằng sau mũ của các quan.