Mục lục
Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con đi kéo cái đứa sắp ngoại tình kia về!”

***

Tiệc chung Năm nhánh.

Một dịp lễ tu hành lớn mười năm mới tổ chức một lần, tất cả mọi người đều xúng xính áo quần tham dự. Là môn phái đứng đầu năm nhánh Thần Phong, tất nhiên Ải Phong Nguyệt phải lên sân khấu sau cùng. Thẩm Tam Xuyên là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, đáng ra phải đi đằng sau sư tôn, nhưng Nhan Hoán Chu ỷ mình là đệ tử thủ tịch, tu vi còn cao hơn Thẩm Tam Xuyên một cấp, nên chiếm vị trí đằng sau Thiên Lũng Cảnh của anh chàng. Thẩm Tam Xuyên cũng thây kệ hắn ta, đi chung với sư đệ và Hàn Vãn Lâu ở đằng sau.

Đây là lần đầu anh chàng được thấy nhiều người tu tiên hội tụ trên năm nhánh Thần Phong như thế. Linh khí xung quanh hừng hực, hào quang bắn thẳng trên trời. Cảnh tượng này quả thực cũng hơi sốc!

Thiên Lũng Cảnh dẫn đám đệ tử của Ải Phong Nguyệt đi qua từ giữa. Đệ tử các môn phái khác được thấy Thiên Lũng Cảnh mặc trang phục lộng lẫy đẹp đẽ tuyệt trần thì đều ngẩn ngơ ngắm y! Chưởng môn của bốn phái và những người có chức tước cao đều cung kính hành lễ với Thiên Lũng Cảnh: “Kính chào Vu Nguyệt Thượng nhân.”

Thiên Lũng Cảnh chỉ gật đầu nhẹ, chứ không nói gì thêm.

Dọc đường, Thẩm Tam Xuyên còn đụng phải mấy người quen cũ. Hoa Tiểu Quất vẫn hớn hở xưa giờ, vẫy tay với Thẩm Tam Xuyên. Tân Thần điệu đà đá lông nheo với mọi người. Vi Hàm Dạ luôn bình tĩnh chín chắn, cười gật đầu với Thẩm Tam Xuyên… Chỉ mình Thương Vân, là chẳng hiểu sao lại có vẻ khang khác trước kia, nhưng anh chàng không thể đoán chắc là khác ở điểm nào.

Nhớ tới chuyện xảy ra dạo trước, Thẩm Tam Xuyên đang định hỏi sau đấy Lục Lâm Trạch xử lý Thương Vân thế nào, thì lại thấy vẻ mặt hắn hơi quái dị, như thể gặp phải chuyện gì vô lý lắm.

“Sư đệ, có chuyện gì à?”

“Tên Thương Vân này rất kỳ quái.” Lục Lâm Trạch lại quay về biểu cảm ban đầu, “Lần trước gã sàm sỡ huynh, đệ đã đập gã tàn phế, quẳng đi rất xa. Dù Đài Yên Vân có tìm được gã về, thì cũng không thể lành lặn nguyên vẹn thế này được.”

“Đệ làm gã tàn phế ư?” Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc. Trước kia Lục Lâm Trạch bảo anh chàng là mình đã xử lý xong xuôi rồi, nên anh chàng cũng không gặng hỏi thêm. Tuy biết với cái tính của sư đệ, chắc ẻm sẽ không nương tay đâu, nhưng mà…

“Đừng tỏ ra kinh ngạc trước mặt gã, gã quan sát chúng ta nãy giờ đấy. Có lẽ gã đã thấy biểu cảm của đệ rồi. Sư huynh cứ coi như chưa có chuyện gì, đối đãi với gã như bình thường, yên tâm mà dự thi… cứ để đệ đối phó với tên này cho.”

Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì không nhìn Thương Vân nữa: “Gã giỏi ngụy trang lắm, còn thích thao túng tâm lý người khác, đệ nhất định phải cẩn thận khi đối phó với gã ha.”

“Yên tâm.”

Sau đấy, Chưởng môn năm phái chung tay lập kết giới. Nhân lúc Chưởng môn vắng mặt, Hoa Tiểu Quất là kẻ đầu tiên không kìm lòng nổi phải chạy đến tìm Thẩm Tam Xuyên.

“Tiểu Xuyên Nhi! Ta nhớ em chết thôi!!” Y vừa phấn khởi la lên vừa nhào đến định ôm Thẩm Tam Xuyên. Lục Lâm Trạch lập tức lắc mình đứng chắn trước Thẩm Tam Xuyên. Hoa Tiểu Quất sợ quá vội phanh gấp, suýt đập thẳng vào người Lục Lâm Trạch.

“Tên họ Lục kia!”

Lục Lâm Trạch hếch mắt lên: “Phải gọi ta là gì?”

Nhớ tới vai vế của đối phương, Hoa Tiểu Quất đành rít mấy chữ từ kẽ răng: “… Lục sư thúc.”

“Ừ, lần sau tinh ý vào nhé.”

Hoa Tiểu Quất buồn bực ra mặt: “… Vậy thì ờm, nhường đường chút đi, ta muốn nói chuyện với Tiểu Xuyên Nhi!”

Lục Lâm Trạch không hề khách khí: “Nói đi, nghe được mà.”

“Ủa gì vậy, hai ngươi còn chưa lập khế ước mà, ngươi quản chặt vậy làm chi! Không chịu cho nhau khoảng không để thở trước khi lấy nhau về nữa hả?” Hoa Tiểu Quất thò đầu nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên, “Tiểu Xuyên Nhi, em xem hắn canh em chắc chưa này, tương lai không hạnh phúc được đâu, giờ tranh thủ bỏ cưới luôn còn kịp đấy!”

Thẩm Tam Xuyên: “… Huynh muốn nói gì với ta?”

Hoa Tiểu Quất thấy Thẩm Tam Xuyên rốt cuộc cũng để ý đến mình thì vui tới độ suýt vẫy đuôi: “Là chuyện về Tiệc chung Năm nhánh đó! Em là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, ta chỉ chia sẻ chuyện này với mình em thôi!”

Thấy người ta bảo vậy, Thẩm Tam Xuyên bèn vỗ vai Lục Lâm Trạch. Lục Lâm Trạch tất nhiên hiểu ý Thẩm Tam Xuyên, ngoan ngoãn đi sang một bên.

“Được, huynh nói đi.”

Hoa Tiểu Quất thấy Lục Lâm Trạch đi rồi, thì tìm một góc yên tĩnh để tỉ tê: “Tiểu Xuyên Nhi, em mới tham dự Tiệc chung Năm nhánh lần đầu, mọi người đã bảo em là sẽ thi gì chưa?”

Thẩm Tam Xuyên đáp: “Sư tôn luôn dặn ta là, Tiệc chung Năm nhánh chủ yếu so khả năng phối hợp đồng đội, còn cụ thể thi gì, thì thầy không nói với ta.”

Hoa Tiểu Quất gật đầu lia lịa nói: “Thật ra theo luật thi, quả thực không được tiết lộ trước nội dung thi đấu đâu. Nhưng theo kinh nghiệm dự thi trước kia của ta, bình thường toàn chia làm ba ván, kết quả của mỗi ván đều do Chưởng môn và trưởng lão các môn phái cho điểm. Thứ hạng cuối cùng sẽ là cộng điểm tổng rồi xếp loại…”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Huynh chỉ định chia sẻ vậy với ta thôi hả?”

Hoa Tiểu Quất cười nói: “Đương nhiên không chỉ thế rồi, Tiểu Xuyên Nhi, ta tới, là vì muốn kết liên minh với em.”

“Kết liên minh?”

“Không sai, theo kinh nghiệm hồi trước của ta, hăm hở xông vào một mình không phải cách hay để chiến thắng. Tụi mình hợp tác với nhau, có thể chọi được ba môn phái riêng lẻ kia, làm đôi bạn cùng tiến. Thế là đoạn cuối chỉ còn hai nhà mình tranh cao thấp. Em sẽ không phải phân tâm để ý đến những tiên môn khác, sao lại không thử nhỉ?”

Thẩm Tam Xuyên đáp: “Không ngờ huynh lại là người đầu tiên chạy đến đòi hợp tác với ta… Nhưng nếu huynh đã nghĩ đến chuyện kết liên minh, thì kiểu gì những môn phái khác chẳng tính được chuyện này?”

Hoa Tiểu Quất nhướng mày: “Vậy mới bảo, ai nhanh mạnh nhất á! Thì ta đã bỏ qua tụi khác, nghĩ đến em đầu tiên rồi mà, Tiểu Xuyên Nhi!”

Thẩm Tam Xuyên nói: “Để ta cân nhắc chút đã.”

Hoa Tiểu Quất đi rồi, Thẩm Tam Xuyên đang định đi bàn bạc với Lục Lâm Trạch, thì chợt phát hiện hắn không ở gần đấy. Anh chàng hỏi một sư huynh cạnh mình coi có thấy Lục Lâm Trạch không. Sư huynh kia ngẫm ngợi rồi nói: “Hình như Lục sư đệ vừa nhìn thấy người quen, nên đuổi theo rồi. Được một lúc rồi đấy, tụi huynh không để ý hướng nó chạy! Có cần bọn huynh tìm hộ không?”

“Thế thì thôi ạ, chắc lát nữa sư đệ sẽ về thôi.”

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Thẩm Tam Xuyên vẫn hơi để ý không biết sư đệ đi gặp gỡ người quen nào. Anh chàng đang lo lắng trăn trở nên đi tìm không, thì chợt thấy Vi Hàm Dạ của Cổng Phá Trần bước về phía mình.

“Thẩm huynh, nghe nói dạo trước huynh bị thương nặng, giờ đã khỏi hẳn chưa?”

Vi Hàm Dạ là người kín tiếng kiệm lời, điều này cả năm nhánh Thần Phong đều công nhận. Tuy chàng ta cao lớn tuấn tú, là người đầu tiên bước vào cấp 9 trong các đệ tử thân truyền của năm Chưởng môn, nhưng tính tình như cái hũ nút. Nói với chàng ta mười câu cũng chẳng thấy chàng ta đáp lại được một câu. Nhưng riêng gặp Thẩm Tam Xuyên thì khác, chàng ta không chỉ chủ động bước đến bắt chuyện, mà trông cái tướng bây giờ, ai cũng có thể cảm giác được ánh mắt chàng ta hơi căng thẳng lo lắng, khác hẳn hình tượng bình thường.

“Ừ, gãy mấy cái xương, giờ không còn đáng ngại nữa rồi, đã phiền Vi huynh phải lo lắng.”

Vi Hàm Dạ bất an nói: “Gãy ở đâu, không nghiêm trọng thật à, huynh có phiền cho tại hạ xem thử không?”

“Không cần đâu, thực sự ổn rồi mà.”

Anh chàng nói xong thì nâng cánh tay từng bị thương của mình lên. Đúng ra chỉ định bảo người ta là mình không sao, nào ngờ Vi Hàm Dạ lại túm thẳng cổ tay anh chàng, tay còn lại thì cẩn thận ấn lên khớp xương của anh chàng. Thấy Thẩm Tam Xuyên khẽ nhíu mày, chàng ta mới buông cổ tay anh chàng ra: “Xin lỗi, nhưng vết thương của Thẩm huynh vừa khỏi, huynh nhất định phải cẩn thận khi thi đấu, vết thương cũ dễ tái lắm.”

“Đa tạ Vi huynh đã quan tâm.”

… Anh chàng là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, lại chưa bao giờ giấu việc dưỡng thương gần nửa năm, nên bốn môn phái còn lại biết chuyện anh chàng bị thương cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng bây giờ mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, cũng hiếm ai chạy sang quan tâm hỏi han.

“Ban nãy Hoa Tiểu Quất tới thương lượng chuyện kết liên minh với huynh đúng không?”

Thẩm Tam Xuyên chớp chớp mắt, chưa gì đã lộ rồi hả? Hoa Tiểu Quất, chú cùi quá đấy!

“Huynh đừng tin hắn, hắn khôn vặt thôi, chạy hết các môn phái một lượt, gặp ai cũng bảo hợp tác đi, mục đích chính là để lúc đi thi mấy nhà kia không chí hắn.” Vi Hàm Dạ nói rất đỗi chân thành.

Thật tình thì, đấy quả thực rất giống trò mèo thằng nhãi kia có thể bày ra!

Cho nên lúc y qua đòi kết liên minh, phản ứng đầu tiên của Thẩm Tam Xuyên chính là, chờ chút, cứ xem tình hình đã… chứ không dám đồng ý với y ngay.

Xem ra trong Tiệc chung Năm nhánh, nhà nào cũng giấu chiêu đây!

“Nếu Thẩm huynh thật sự muốn kết liên minh, thì phe thích hợp nhất bây giờ, hẳn phải là Cổng Phá Trần của ta.”

Thẩm Tam Xuyên ngẩng đầu nhìn chàng ta: “Huynh muốn hợp tác với bên ta ư?”

“Ta biết Thẩm huynh chưa chắc đã cần bạn bè chung chiến tuyến, nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần Thẩm huynh muốn, thì đều có thể nói với ta. Ngoài Thẩm huynh, ta sẽ không kết liên minh với bất kỳ ai khác.

“Thẩm huynh có thể tin ta.”



Thương Viêm luôn đứng quan sát mọi người từ đằng xa, nói với Vân Khanh Tử: “Phản ứng của Vi Hàm Dạ với tên Thẩm Tam Xuyên kia thú vị thật. Trước kia ta từng nghe anh trai ta nói, Vi Hàm Dạ cực kỳ kiệm lời, không thể biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì… Hôm nay ta cố tình quan sát hắn, đúng là trước đấy hắn lạnh te, kẻ khác bắt chuyện với hắn hắn cũng hầu như không đáp lại. Nhưng từ khi đám người Ải Phong Nguyệt tới, ánh mắt của hắn chợt thay đổi, luôn đuổi theo bóng dáng tên Thẩm Tam Xuyên kia…”

Vân Khanh Tử trả lời: “À, đúng thật, chúng ta đã quan sát thằng nhóc nhà họ Vi từ bé đến lớn. Quả thực từ nhỏ nó chỉ một lòng tu luyện vấn đạo, tốc độ tiến bộ nhất nhì đám cùng lứa. Có điều trước giờ nó chẳng hề hứng thú với ái tình. Sở Trần Chân nhân vừa thương và lại vừa sầu lòng vì thằng con này! Nhưng hơn nửa năm trước nó gặp Thẩm Tam Xuyên một lần, bỗng dưng lại muốn lập khế ước với cậu ta. Lúc ấy chúng ta ngạc nhiên lắm, phải tội cuối cùng vẫn không thắng được.”

Thương Viêm cười nói: “Ồ, biết người ta là hoa đã có chậu, mà ánh mắt vẫn cháy bỏng vậy ư?”

“Nhắc mới nhớ, hình như Thương Vân điện hạ anh ngài cũng có ý với Thẩm Tam Xuyên…”

“Hả? Anh trai ta cũng thích y à?”

“Cụ thể thì ta không rõ lắm, cũng có thể đấy chỉ là suy nghĩ của riêng ta thôi.”

Thương Viêm mở chiếc quạt xếp ra: “Nếu anh của ta đã ưng ý y, thì dù y có lập khế ước với kẻ khác, ta cũng sẽ nghĩ cách đưa y tới trước giường anh trai ta để hầu hạ.”

Vân Khanh Tử chửi thầm trong bụng, Vớicái kiểu thân tàn ma dại của anh mi bây giờ, e là chả xơ múi được gì đâu. Mang mỹ nhân tuyệt sắc như Thẩm Tam Xuyên đến, khác gì làm nhục anh mi…

“Đúng rồi, ngài đã phát hiện ra hung thủ hãm hại điện hạ chưa?”

Thương Viêm đáp: “Mọi người thấy ta thì chẳng phản ứng gì nhiều, chỉ riêng một kẻ thay đổi ánh mắt khi gặp ta. Nhưng hắn đã che giấu rất nhanh… Ban đầu ta còn nghi vấn, nhưng theo lời ông nói vừa rồi, ta lại càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến hắn!”

“Ai thế?”

“Lục Lâm Trạch.”



Vi Hàm Dạ đi rồi, Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa thấy Lục Lâm Trạch quay lại. Anh chàng quyết định tự đi tìm người ta. Hàn Vãn Lâu đi tới đúng lúc này, thấy Thẩm Tam Xuyên bần thần sốt ruột, ngài bèn hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Tam Xuyên nhíu mày đáp: “Không biết sư đệ chạy đi đâu rồi, con hơi lo ạ.”

“Con bảo Lâm Trạch hả, ta vừa thấy nó chạy về hướng mảnh rừng bên kia, còn lầm bầm “Thần tiên ca ca” gì nữa… chắc gặp người quen rồi.”

…Trong rừng ư?

… Thần tiên ca ca?!

Lục Lâm Trạch, em được lắm!!!

“Ấy, Tam Xuyên, con đi đâu thế! Hội thi sắp bắt đầu rồi đấy!”

“Con phải kéo cái đứa sắp ngoại tình kia về đã ạ!”

[HẾT CHƯƠNG 86]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK