Bỗng cô khựng chân lại, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, cô đoán chắc là do vết thương trên ngực mình vẫn còn đau, cộng thêm cái cảm giác bứt rứt cứ như vẫn chưa hài lòng hay thỏa mãn chuyện gì đó.
Tinh Nhiên cắn nhẹ cánh môi dưới, từ cái hôm cô rời khỏi bệnh viện đến nay đã hai ngày, vậy mà lúc nào trong đầu cũng nhớ đến khoảnh khắc khi bị A Lạc đẩy xuống sông, khi cô đang trôi theo dòng nước thoi thóp cứ nghĩ bản thân đã tới lúc sắp di xuống hoàng tuyền, nhưng cô đã rất bất ngờ, anh đang bơi tới cố cứu lấy cô, bằng nét mặt hoảng sợ và kích động.
“Tinh Nhiên, nắm lấy tay anh, nhanh lên”
“Mau đưa tay ra, anh sẽ bắt được em”
“Không được nhắm mắt, có nghe anh nói gì không?”
Cô vẫn còn nhớ nét mặt hoảng sợ và những câu nói của anh vang lên bên tai, nhưng sau đó thì cô lại bất tỉnh nên chẳng còn nhớ gì nữa.
“Tại sao mình phải đi tìm cái tên đó chứ? Mình không muốn gặp lại hắn ta một chút nào cả”
Cô khó chịu nên đành nghoảnh lưng trở về phòng mình, nhưng vừa mở cửa ra, bất chợt cô đã thấy Tước Thần đang đứng bên tủ kê nước hoa của cô làm gì đó, cô liền nheo mày tức giận lớn giọng hỏi:
“Anh vào phòng tôi lục lọi cái gì thế hả?”
Anh hơi giật mình, nhưng lại không nghoảnh lại nhìn cô mà nắm chặt sợi dây chuyền ấy trong lòng bàn tay, đáp:
“Anh không thấy em mang nó nữa, nên quay lại đây tìm thôi”
Tinh Nhiên có hơi ngạc nhiên, bèn liếc mắt chỗ khác phũ phàng nói:
“Vậy sao? Anh có thể lấy lại nó, bởi vì nó không thuộc về tôi”
Nghe vậy anh chỉ ngậm miệng im lặng, cô bèn đi tới giường mình rồi ngồi xuống hỏi: “Anh đã đi đâu suốt thời gian qua vậy?”
Tước Thần hơi ngạc nhiên, thấy cô đang dùng giọng nói bình thường hỏi anh, nhưng ánh mắt cô lại đang liếc đi nơi khác.
Anh bèn ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng không ngờ cô lại có phản ứng giật mình, cô đứng phắt dậy cau mày hỏi:
“Làm gì vậy?”
Anh trơ mặt nhìn cô, hỏi ngược lại.
“Anh chỉ ngồi xuống cho dễ nói chuyện thôi, em làm gì vậy?”
Tinh Nhiên bật cứng miệng, đành mím môi hổ thẹn nghĩ:
(Anh ta vẫn gian xảo như ngày nào, nhất định là cố tình mà)
Rồi cô đành dựa người vào cái tủ chưng cất nước hoa lúc nãy, khoanh hai tay lại hỏi như tra vấn.
“Thế trả lời tôi đi, anh đã đi đâu suốt thời gian qua vậy?”
Anh nhìn sợi dây chuyền mặt chữ “Tước” trong tay, vô tư đáp lại một câu hờ hững.
“Tại sao anh phải trả lời em?”
Cô liền nhăn mặt tức tối, dần thấy anh đang vô tư ngã người ra giường, cô cáo mặt cáo mày hỏi:
“Anh làm gì vậy? Đây là giường của tôi mà”
Anh đưa ánh mắt xảo huyệt nhìn cô, nở nụ cười nhả cợt nói:
“Nhưng ngôi nhà này chẳng phải sắp chuyển nhượng cho anh sao? Phong Tề Dật nói anh có tư cách thừa kế tài sản của nhà họ Diệp, nên từ bây giờ giường và phòng ngủ của em, đều là của anh”
Tinh Nhiên bật sửng người, dù trong tình cảnh nào cô vẫn thấy anh thật kiêu ngạo.
(Ánh mắt và thái độ đó là sao? Đã bao lâu mình không gặp hắn ta, lẽ nào mặt hắn vẫn còn dày đến vậy à?)
Rồi cô bật cười khẽ, cười vì bản thân thật sự đang cảm thấy rất nực cười.
“Này anh, ba chỉ vừa mới mất mà anh đã nói lên tham vọng của mình rồi, anh muốn lấy cả gia sản của Diệp Gia thì tôi không ý kiến, nhưng tôi được ba nhận nuôi hợp pháp nên sau này sẽ là em gái anh đấy”
Nghe vậy Tước Thần liền bật cười nhẹ, nhắm mắt mỉa mai:
“Em gái? Thật nực cười, sao tôi lại có một đứa em gái ngang bướng như em chứ?”
Tinh Nhiên nhăn mặt đi, có vẻ như cô đã bắt đầu khó chịu.
“Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc, anh làm ơn đừng có cười cợt nhả như vậy có được không?”
Tước Thần thở một hơi, sau đó khẽ giọng hỏi:
“Thôi được, tiểu nha đầu, em muốn nói gì?”
Cô liếc đi nơi khác, đáp:
“Anh cũng thấy rồi đấy, tôi cũng đã lỡ chấp nhận hẹn hò với Khiết Tường rồi, và tôi không thể phản bội anh ấy chỉ vì bạn trai cũ của mình xuất hiện được, vậy cho nên anh hãy…”
Cô vừa nói, vừa chuyển mắt sang đã thấy anh nhắm mắt ngủ mất, cô liền sực trố con ngươi nổi giận.
(Gì chứ? Vậy ra nãy giờ mình chỉ đang nói chuyện một mình ư? Cái tên đáng ghét này)
Cô nghiếng răng muốn lôi anh ra khỏi phòng cho khuất mắt, nhưng cô đã chợt ngây người ra một lúc, chỉ vì nhìn thấy nét mặt khi ngủ của anh thật bình thản.
Tinh Nhiên rũ ánh mắt chất chứa bao tâm tư, cảm thấy tâm trạng thật bồn chồn không biết nên vui hay buồn.
(Anh ấy thật sự đã trở về, dù anh ấy đang ở ngay trước mắt tôi, tôi cũng có thể chạm vào được anh ấy, nhưng tại sao tôi lại còn cảm thấy trống rỗng thế này?)
“Hàn Tước Thần, tại sao anh lại còn xuất hiện trước mặt tôi làm gì chứ?”
Cô lẩm bẩm, đôi mắt long lanh hiện rõ rệt sự buồn bã, cô đành đi tới cửa phòng rồi ấn công tắc tắt đi ánh đèn sáng, căn phòng chốc đã hòa vào tối tăm, sau đó cô âm thầm nghoảnh mặt lại nhìn anh nằm trên giường, khẽ giọng bảo: “Ngủ ngon”
Cô đưa tay vịn lên thanh cửa định rời đi, bất chợt anh mở mắt, khẽ lên tiếng hỏi:
“Em thật sự muốn như vậy sao?”
Cô giật mình, bèn quay lại chao mày.
“Anh vẫn chưa ngủ à? Thế thì ngay bây giờ mau rời khỏi phòng tôi đi”
Anh ngồi dậy đưa tay đỡ lấy trán mình, trầm giọng khẽ nói:
“Anh không định ở đây, anh cũng không định thừa kế tài sản này”
“Thế anh định đi đâu?” Cô ngạc nhiên liền hỏi, ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng lại muốn biết anh tính làm gì.
Anh đứng dậy khỏi giường đáp:
“Đi thật xa, đến một nơi mà anh cần đến”
“Hả?” Cô khó hiểu, bèn giơ tay đến công tắc đèn định bật lên thì anh đã cất giọng khàn khàn ngăn cản: “Đừng mở đèn”
Nghe vậy cô khựng tay lại, cau mày hỏi:
“Tại sao lại không bật đèn chứ? Trong phòng đang rất tối đấy”
Ánh sáng trong căn phòng duy nhất chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào, bỗng anh đi tới gần cô, dùng thân hình cao lớn đứng ngay trước mắt cô, khẽ giọng hỏi:
“Tinh Nhiên, em thật sự muốn như vậy sao? Chẳng lẽ em không còn cảm giác gì với anh à?”
Cô hơi ngây người ngẩn nhìn anh, rồi hờ hửng quay đi đáp:
“Không, tại sao anh lại hỏi câu này chứ? Chúng ta chẳng còn gì cả”
“Nhưng anh vẫn yêu em” Anh thốt lên, giọng rất trầm, hai hàng mi rũ xuống không gian cũng không dối.
Tinh Nhiên lại bật cười nhạt, thời gian từ ngày anh rời đi khỏi cô cũng đã một năm, khoảng thời gian tuy ngắn nhưng đã có biết bao nhiêu chuyện, bao nhiêu sự đau khổ dằn vặt lấy cô từng ngày, cô đã từng mong ước Thượng Đế có thể giúp mình tìm thấy anh, vậy mà bây giờ gặp lại, cảm xúc trong cô lại bị hỗn loạn một cách khó xử.
“Đừng nói nữa, tôi ghét anh, tôi rất ghét khi anh nói câu đó đấy, bởi vì tôi hết yêu anh rồi”
“Vậy sao?” Bất chợt anh đưa tay ôm chầm lấy cô, Tinh Nhiên liền hoảng hốt, thân thể mấy chốc đã áp sát vào người đàn ông trước mặt trong căn phòng tối, cô liền đưa tay lên muốn đẩy anh ra nhưng lại không tài nào đẩy được, nên cau mày nổi giận hỏi:
“Cái tên điên này, mau bỏ tôi ra, anh nghĩ mình đang làm gì vậy?”
Cô bắt đầu đưa hai bàn tay cào cấu vào lưng anh, anh liền khẽ giọng sau đầu cô bảo: “Em không định ôm bạn trai cũ lần cuối sao?”
“Anh là tên tệ bạc, tại sao tôi phải ôm anh hả?” Cô tức giận nghiếng răng nói sau lưng anh, anh cười nhẹ, đưa miệng tới ven tai cô thủ thỉ: “Tinh Nhiên, anh chẳng quan tâm việc em có yêu ai đi chăng nữa, nhưng cả đời này em phải là của anh”
Cô giật sửng người liền đẩy anh ra, giơ tay lên muốn tát anh nhưng anh lại bắt được tay cô, ghì chặt nói:
“Hôm qua anh cố tình để cho em đánh, nhưng hôm nay thì sẽ không như thế đâu”
Tinh Nhiên bật kinh động, nhìn nét mặt anh trong căn phòng tối thật lạnh lẽo.
(Cái tên này nói vậy là sao? Lẽ nào hắn ta sắp làm gì mình?)
“Hàn Tước Thần, anh nghĩ mình là ai vậy chứ? Anh đang nắm tay và uy hiếp bạn gái người khác đấy”
Nghe vậy anh bật cười nhạt, liền kéo cô đến giường rồi đẩy ngã xuống dưới, cô liền hoảng hốt, trăn trở người ngồi dậy hỏi: “Anh…anh tính làm gì?”
Anh chợt nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn lên nhắm mắt nói:
“Ngủ ngon, anh mệt rồi, em đừng làm ồn nữa”
Thấy anh đã nhắm mắt, cô liền trơ mặt ra rồi đưa tay giật cổ áo sơ mi anh lên hỏi:
“Anh đang đùa phải không? Khi không lại kéo tôi lên giường rồi kéo chăn ngủ như vậy à?”
“Thế em còn muốn làm gì khác trước khi ngủ sao?”
Anh mở mắt cười ranh, cô bật ngượng liền buông cổ áo anh ra, quay mặt đi đáp:
“Tôi thì muốn làm gì chứ, đây là giường của tôi, anh ngủ đây thì tối nay tôi biết ngủ đâu hả?”
Bất chợt anh kéo tay cô xuống, Tinh Nhiên mấy chốc đã nằm úp mặt lên ngực anh, anh liền choàng tay phải ôm quanh đầu cô phía dưới rồi nói:
“Lâu lắm rồi anh mới được ngủ trên giường, em làm ơn im lặng chút đi”
Nói xong anh lại tiếp tục nhắm mắt, có vẻ như đang rất mệt mỏi.
Cô như bất động lặng yên, đầu nằm kề lên ngực anh, ngay cả tiếng tim đập của anh cũng nghe thấy rất rõ.
(Lâu lắm rồi mình mới ngủ cạnh anh ta, sao bây giờ lại như vậy chứ? Như thế có được xem là lừa dối tình cảm người khác không?)
“Khiết Tường, xin anh hãy tha thứ cho em”
Cô nhíp mắt lẩm bẩm, Tước Thần liền mở mắt ra lật người cô qua kề sát bên cạnh mình, sau đó kề khuôn mặt khó chịu của mình sát vào mặt cô nói:
“Đang ngủ với bạn trai cũ thì đừng nhắc đến tên người đàn ông khác”
“Anh nghĩ mình là ai hả? Mau tránh xa tôi ra” Cô nổi giận định bật ngồi dậy, nào ngờ đã bị cánh tay anh đưa chắn ngang qua trước ngực cô khiến Tinh Nhiên không tài nào ngồi dậy được.
“Em có muốn bụng mình to ra không?” Anh hỏi, cô giật mình khi nhìn thấy nét mặt hắc ám trơ tráo của anh, trong lòng đã phần hơi lo lắng, anh tiếp lời:
“Anh vừa nghĩ ra một ý, nếu lỡ bản thân chết đi đột ngột ít ra còn có người nối dõi, em cảm thấy thế nào?”
Tinh Nhiên thẹn đỏ mặt, bèn mở miệng rủa mắng.
“Anh điên sao? Muốn thì nhờ ai đó sinh cho anh đi, tôi đâu phải cái máy đẻ”
Anh chợt tiến đầu lại rồi gục mặt vào cổ cô, nhỏ giọng thủ thỉ.
“Anh chỉ hi vọng con của chúng ta khi sinh ra sẽ không ngang bướng giống như mẹ của nó”
“Cái gì chứ?” Tinh Nhiên đã sớm nổi điên, cơ thể không tài nào nằm yên nổi nên vùng vẫy mạnh quát tháo:
“Anh là nam châm sao? Sao cứ áp sát vào người tôi vậy? Mau tránh ra”
Anh ấn mạnh vai cô xuống nệm giường, sau đó từ từ ngửi lấy mùi hương quanh cổ cô nói:
“Hôm nay em không sử dụng nước hoa sao? Mùi cơ thể của em đã lâu rồi anh không ngửi thấy”
“Anh hãy dừng ngay chuyện điên rồ này đi, tôi không muốn ngủ với anh một chút nào cả”
(Cái tên biến thái này, nếu mình không chạy nhanh thì tối nay sẽ không yên phận với hắn ta mất)
Cô nghiếng răng, liền lăn người thật thanh qua giường bên kia, nhưng lại bị anh kéo tay một phát lăn trở lại về phía chỗ cũ, thấy mặt cô có hơi nhăn nhíu đau đớn, anh bèn đưa tay sờ lên ngực cô, hỏi:
“Xem ra vết thương còn đau nhỉ?”
Cô phất tay anh ra, tức giận nói lớn:
“Buông ra, bộ anh không biết xấu hổ hay sao hả? Một năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, anh lúc nào cũng thích chơi đùa tôi, như thế vẫn chưa đủ hay sao hả?”
Anh sực ngạc nhiên trước phản ứng ghét bỏ của cô, bản thân có chút đau nhói nhưng lại cười nhẹ đáp:
“Anh không hề chơi đùa em, anh đối với em là thật lòng”
“Im đi, anh là một kẻ lừa gạt, là đồ khốn, đừng tưởng nói như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh”
Cô vẫn có thái độ nổi nóng với anh, anh bèn đưa tay lên nắm vào chiếc cằm chữ V của cô, cười một tiếng nhẫn nhịn hỏi:
“Em thật ồn ào, có tin anh khóa miệng của em lại không hả?”
“Khóa…khóa cái gì chứ? Anh điên rồi, nếu anh dám động vào tôi sẽ hét lên cho anh xem, nhất định Phong Tề Dật hay Tiểu Nhất ở dưới nhà sẽ chạy lên đây cứu tôi”
Cô đỏ mặt nói, Tước Thần chợt phì cười rồi liếc mắt ra cánh cửa phòng lên tiếng:
“Nghe rồi chứ? Mấy kẻ nghe trộm kia”
Tinh Nhiên bật sửng sốt, không ngờ Phong Tề Dật lại đang đứng bên ngoài cửa rình rập nghe lén từ nãy giờ. Nghe Tước Thần hỏi vậy, anh ta mới bật giật mình quay lại nhìn Tiểu Nhất đang đứng một bên trong có vẻ không quan tâm, che miệng nhủ hỏi
“Tại sao Hàn thiếu lại biết chúng ta đang nghe lén vậy?”
Tiểu Nhất bèn liếc mắt cau có nói:
“Người nghe lén chỉ có mình anh thôi, tôi đâu có tham gia”
Tề Dật đành vọng giọng vào cửa, cười cười hòa nhã lên tiếng:
“Hàn thiếu, bọn tôi chỉ là vô tình đi ngang qua đây thôi, đâu có nghe thấy gì đâu chứ”
Rồi anh ta liền lôi kéo tay Tiểu Nhất đi cho lẹ, khẽ miệng bảo:
“Đi thôi, tôi vẫn còn quý trọng hàm răng của mình lắm”
Tiểu Nhất bật phất tay anh ta ra, nheo mày nói:
“Là ai tò mò đi rình rập trước cửa phòng người khác hả? Đừng có chạm vào tôi”
Tề Dật bật cười trêu hỏi:
“Cậu cũng muốn giống như hai người họ phải không? Đi tìm một cô đi chứ?”
Tiểu Nhất cau mày, vừa đi vừa thẳng thừng đáp gọn ba chữ:
“Không hứng thú”
Tề Dật liền cảm thấy thú vị, đột ngột dí sát mặt mình vào mặt Tiểu Nhất cười hỏi:
“Vậy chẳng lẽ cậu thích con trai? Tiểu Nhất, cậu thấy tôi thế nào?”
Tiểu Nhất liền bật giật hoảng hốt, đi thật nhanh về trước vụt qua Tề Dật nói:
“Tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra, tôi chỉ thích phụ nữ thôi”
Tề Dật liền mếu môi lẽo đẽo theo phía sau Tiểu Nhất, nũng nịu bảo:
“Nhưng ai cũng có đôi cả rồi, chỉ còn tôi và cậu là cô đơn thôi đấy, cậu nên suy nghĩ lại đi Tiểu Nhất, tôi không muốn độc thân cả đời đâu a”
“Im đi! Kinh tởm quá”
Bên trong phòng, Tước Thần cảm thấy chẳng còn động tĩnh gì bên ngoài cửa nữa, cũng đoán được hai tên Tề Dật và Tiểu Nhất đã rời đi, anh bèn liếc mắt sang nhìn Tinh Nhiên, cười nói:
“Chắc là không ai dám đến cứu em nữa đâu nhỉ?”
Tinh Nhiên như bất lực, nằm yên yển hệt như một con cừu sa vào miệng sói, cô e thẹn hỏi:
“Tại sao…sao anh có thể mặt dày như vậy? Tôi nói không muốn là không muốn mà”
Tước Thần bỗng nheo mắt lại, đa nghi tra vấn:
“Vậy không lẽ em đã ngủ với tên họ Quân đó rồi?”
Cô bật ngượng liền đáp trả:
“Hồi nào chứ? Không có” Anh liếc mắt chỗ khác rồi nhếch mép bảo;
“Vậy sao? Anh có nên giết hắn không nhỉ?”
“Chẳng phải lúc đó anh đã để lại lá thư rồi còn bảo tôi hãy ở bên người đàn ông khác sao? Bây giờ tự dưng anh lại nổi thái độ với tôi? Rốt cuộc anh muốn gì hả?”
Tước Thần bật khó chịu, không phải chỉ là để lại mỗi lá thư, anh còn nhớ chính miệng mình cũng đã gặp Khiết Tường rồi nói sẽ giao cô lại cho anh ta, bây giờ chợt nhớ ra điều này, anh có hơi bứt rứt.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, xoay người qua kia lảng tránh câu hỏi của cô bảo:
“Anh buồn ngủ rồi, không chơi đùa với em nữa”
Cô bật ngạc nhiên, vừa mừng vội vừa khó hiểu nhủ hỏi:
(Cuối cùng cũng thoát rồi, mà sao hắn ta lại đổi thái độ nhanh quá vậy?)
Sáng hôm sau, ánh nắng chói rọi cũng đập vào khuôn mặt kiều diễm, Tinh Nhiên chợt nhấp nháy đôi mắt muốn mở nhưng lại không mở được, cô trở người sang bên phải, mới dần mở mắt ra thì đã thấy gương mặt của ai đó đập thẳng vào mắt trong cự li chỉ 5cm.
Tước Thần nằm bên cạnh nhìn cô, mỉm cười bảo: “Buổi sáng tốt lành, bà xã”
Cô sực giật mình, bèn bật dậy hét toáng lên, sau đó vớ lấy cái gối đập vào mặt anh liên tục, hỏi:
“Anh…anh đã làm gì tôi? Đồ khốn này”
Tước Thần nắm cái gối của cô lại rồi vứt sang một bên, giơ tay lên miệng nghoáp dài đáp:
“Mới sáng sớm mà em đã ồn ào như vậy rồi, im lặng đi”
Tước Thần bước chân rời khỏi giường, đưa tay sờ lên cúc áo mình rồi gỡ ra cởi xuống, cô liền quay mặt đi thẹn hỏi:
“Anh làm cái gì vậy? Sao lại cởi áo ra chứ?”
Anh đi tới cái tủ quần áo của cô, lấy một cái áo khoác đen lần trước cô kéo ra của anh và nhờ người trong phòng giặt hộ, bị Thiển Linh vứt vào trong đây tới giờ.
Anh lấy nó ra mặc vào rồi đáp:
“Hôm qua anh quên tắm, nên cái áo kia bẩn rồi”
“Cái gì? Anh ở dơ cả ngày hôm qua sao?” Cô giật kinh quay lại nhìn anh hỏi, anh bước tới cửa phòng rồi mở ra nói:
“Em mau đánh răng rồi xuống ăn sáng đi”
Nói xong anh đã ra ngoài mất, cô liền nheo mày cáo giận.
“Vậy là anh ta đã ở bẩn cả ngày hôm qua, tại sao mình có thể ngủ chung với anh ta chứ? Còn nữa, cái áo bẩn mới thay ra cũng vứt đây là sao vậy?”
…
Buổi chiều, tại đồn cảnh sát, bên trong các nhà giam tối tăm liên kề hai bên lối đi.
Tống Lục Tài ngồi gục mặt với bộ đồ phạm nhân trong một góc, mặt mũi hắn lại bầm dập và thương tích, chỉ vì mấy ngày trước hắn bị giam chung với một lũ côn đồ, trong số đó có một tên cao to và bắt buộc hắn phải dập đầu xuống chân tên đó gọi một tiếng “đại ca”. Tống Lục Tài sỉ diện nên quyết không làm, lại còn rũ miệng mắng nhiếc thô lỗ với chúng, hậu quả bị chúng đánh hội đồng xối xả. Nghe thấy tiếng ầm ĩ, các cảnh sát chạy vào mới ngăn được chuyện đang xảy ra trước mặt và họ quyết định giam Tống Lục Tài vào một nhà giam đơn chiếc.
Bây giờ hắn bị giam cầm trong cái ngục tối tăm này, hàng ngày phải ăn cơm đạm bạc, bữa ngon nhất thì liền bị mấy tên cao lớn hung hăng lấy mất.
Chợt có một viên cảnh sát đi cùng một cô gái bước vào, viên cảnh sát đưa cô ta dừng chân trước nhà giam của Tống Lục Tài, nói:
“Tới rồi, cô có thể thăm hắn 10 phút”
“Cảm ơn anh” Vô Dao nhìn viên cảnh sát rồi mỉm cười hòa nhã, anh ta cũng gật đầu rồi cũng quay đi mất.
Sau đó cô đưa mắt nhìn vào nhà giam, liền thấy bộ dạng thê thảm của hắn ngồi ủ rũ trong ngục tối, nên lên tiếng hỏi:
“Tôi nghe nói mấy ngày trước anh gây sự với đám du côn trong này, không sao chứ?”
Tống Lục Tài bật ngạc nhiên, mới ngẩn nhìn thấy cô đang đứng ở bên ngoài nhà giam hỏi hắn, hắn liền đứng dậy, bước chân tiến tới hỏi:
“Cô tới đây làm gì? Nhưng sao vào được tận nhà giam vậy?”
“Tôi đến thăm anh mà, nhờ độ quen biết của tôi với sở cảnh sát khá tốt, nên họ miễn cưỡng cho tôi vào tận đây”
Vô Dao vừa nói vừa để một chiếc túi đang cầm xuống đất tiếp lời:
“Tôi có mang trứng muối đến cho anh, tôi nghe nói thức ăn trong đây không đủ chất dinh dưỡng”
Hắn ngồi xuống ngang tầm cô, hai người chỉ cách nhau mỗi hàng rào song sắt, hắn cảm thấy khá e thẹn nên gục mặt bảo:
“Lần sau cô đừng đến đây nữa, tôi không muốn là thứ khiến cô lo lắng mãi như vậy được”
Cô vừa mở chiếc hộp nhựa kia ra, bóc một quả trứng muối giơ đến khe hỡ nhìn hắn, bật mỉm cười.
“Này, cầm lấy và ăn đi”
Hắn hơi ngỡ ngàng đưa tay đến chạm vào quả trứng muối cô đưa, nhưng lại cảm thấy xấu hổ đến mức muốn cười nhạo chính bản thân mình, bèn rụt tay lại khó chịu nói:
“Tôi đã nói rồi mà, cô không nghe sao? Lần sau đừng đến đây nữa”
Vô Dao hơi buồn trước sự phũ phàng của hắn, cô bèn thở dài hỏi:
“Sao anh cứ mãi xua đuổi tôi vậy? Anh không thích tôi sao?”
Hắn hơi ngây người, rồi liếc sang chỗ khác đáp:
“Đúng vậy, tại sao tôi phải thích cô? Thế giới này có hàng vạn phụ nữ, Tống thiếu tôi đâu có mù”
“Vậy sao? Hôm nay tôi lại được một nhân viên cấp dưới tỏ tình đấy”
Nghe vậy hắn hơi ngạc nhiên, nhưng lại cười nhạt hỏi:
“Và cô nên đồng ý nhỉ?”
Cô nhìn hắn, hơi nghiêng đầu mỉm cười đáp:
“Không, tôi đã từ chối và nói rằng mình đã có bạn trai, và tôi vẫn đang chờ đợi anh ấy trở về cùng mình”
Nghe vậy hắn bèn cảm thấy đau buồn nên quay mặt đi nơi khác hỏi:
“Vậy là cô đã quyết định thông minh hơn và chấp nhận hẹn hò với một ai khác rồi à?Nhưng đừng nói là tên Hạ Thiên đấy nhé”
Vô Dao đưa hai bàn tay đến nắm lấy hai thanh sắt nhin hắn, mỉm cười trả lời:
“Là anh đấy”
Bỗng hắn nở rộ rõ sự ngạc nhiên nên quay lại nhìn cô, cô cũng nhìn hắn rồi cười khẽ.
“Chúng ta chỉ có 10 phút gặp nhau thôi, vì thế em sẽ đến đây thường xuyên thăm anh”
“Tại sao? Sao cô lại như vậy?” Hắn trân trân con mắt nhìn cô không hiểu nỗi.
“Tôi ghét bản thân mình, nếu như trước đây tôi không làm nhiều thứ thô lỗ như vậy, thì bây giờ tôi cũng sẽ không ngồi ở đây, tại sao cô lại đi chọn tôi? Lẽ ra cô nên đến với người khác mới đúng”
Vô Dao bật cười nhẹ, không muốn trả lời mấy câu hỏi dư hơi của hắn, cô nhìn đồng hồ đeo trên tay mình bảo:
“Anh đang nói gì vậy? Em vừa rời khỏi chỗ làm thì đã dến đây ngay, mau ăn hết trứng muối đi, em sắp phải về rồi”
Nói xong, cô lại đưa quả trứng kia đến khe rỗng song sắt cho hắn, Tống Lục Tài bèn lưỡng lự một hồi, rồi hắn mới giơ tay đến cầm lấy quả trứng muối cô đưa nhưng lại bắt luôn cả ngón tay cô khiến cô giật mình.
Hắn đưa gương mặt bị thương của mình tới sát rào sắt, cười nhạt bảo:
“Cô là một người phụ nữ kì lạ, mội kẻ đê hèn như tôi không hề xứng với cô đâu”
Rồi hắn buông ngón tay cô ra, gục mặt nói:
“Dù án phạt của tôi có là bao nhiêu năm, tôi chỉ muốn cô vì bản thân mình hơn, hãy làm những gì mình muốn đi”
Vô Dao trơ mắt ra nhìn hắn, liền cảm thấy có chút buồn cười.
“À chuyện này lúc nãy em có hỏi chị Thiên Mặc, ít nhất là 5 năm đấy”
“5 năm?” Hắn ngạc nhiên, cô cũng đưa mặt tới sát ngang với hắn, mỉm cười bảo:
“Phải, em sẽ đợi anh đến năm 30 tuổi, được chứ?”
Hắn sực ngỡ ngàng nhưng lại không dám chấp nhận, cổ họng tự dưng khô hốc và hắn như muốn khóc, vì có muốn tin cũng không dám tin, mọi người đều tránh xa hắn, luôn xem hắn là kẻ bạo lực, nhưng chỉ có cô gái này là cứ mãi bám theo hắn không chịu buông rời.
“Về đi, đừng đến đây nữa”
Hắn cố kìm nén cảm xúc của mình, lại quyết cự tuyệt cô, điều này khiến cô vô cùng buồn bã.
Đột nhiên viên cảnh sát từ bên ngoài đi vào, lên tiếng:
“Quân tiểu thư, hết giờ rồi”
Nghe vậy cô đứng dậy, mỉm cười nói:
“Thật ngại quá, tôi vẫn còn một ít trứng muối chưa kịp cho anh ta ăn hết, tôi có thể để ở đây được không?”
Viên cảnh sát ngật ngượng đáp:
“À được, nếu vậy thì cô cứ tùy ý, sếp của tôi không trách đâu”
Nghe vậy cô mới yên tâm, đặt hộp nhựa đựng kia xuống cạnh nhà giam hắn, để đây hắn có thể thò tay ra bóc ăn dễ dàng, cô mỉm cười nhìn hắn lần cuối bảo:
“Em phải về rồi, anh phải ăn cho hết đấy nhé”
Hắn ngậm miệng nhìn chỗ khác im lặng không thèm quan tâm cô, cô cũng đành cùng viên cảnh sát đi ra ngoài mất.
Lúc này hắn mới liếc nhìn hai quả trứng kia bên ngoài song sắt, hắn đưa ngón tay ra rồi bóc vào ăn, sau đó mỉm cười buồn lẩm bẩm: “Ngon thật”
Trong phòng làm việc của sở cảnh sát, Vô Dao đẩy cửa đi vào, cô thấy Tần thiếu úy đang ngồi ở bàn làm việc, dán mắt chăm chú vào màn hình máy tính ở gần đó. Nghe thấy tiếng động, chị ta mới hé mắt sang nhìn cô, từ tốn lên tiếng hỏi:
“Dao Dao, em xong rồi à?”
Cô gật đầu, Tần thiếu úy lại cười cười trêu ghẹo: “Thật là, đến thăm bạn trai còn mang cả đồ ăn nữa, nếu không phải là em thì chẳng có ai được bước vào tận nhà giam kia ngoài cảnh sát đâu”
Cô chợt rũ mắt, dù là vậy nhưng cô vẫn không cảm thấy vui vẻ, cô đứng trước nữ thiếu úy kia với nét mặt u sầu, làm cho chị ta phải hiếu kì thốt hỏi:
“Dao Dao, em làm sao vậy? Gặp được hắn không phải em nên vui sao?”
Vô Dao nhẹ nhàng ngồi xuống ghế trước mặt Tần thiếu úy, ánh mắt lộ rõ sự bi thương.
“Chị Thiên Mặc, có phải em ngốc lắm không? Rất nhiều người có tâm ý với mình, tại sao em lại đi theo đuổi một người như anh ấy chứ?”
Tần thiếu úy có đôi nét chút ngạc nhiên, cũng cảm thông với Vô Dao, chị ta im lặng trầm tư một lúc, sau đó mới mở miệng khẽ bảo:
“Dao Dao, lần trước chị đã nói với em, sớm muộn gì em cũng sẽ yêu một ai đó, tình yêu là phải cho đi, phải chờ đợi, phải có chút đau buồn, nhưng em đang lo lắng về điều gì? Lo lắng rằng người ta sẽ không hề yêu em sao?”
Vô Dao ngồi thẩn thờ, mấp máy đôi môi được son màu nước bóng, đôi mắt lim dim rũ xuống như thiếu sức sống và mệt mỏi.
“Em không biết, lúc nào anh ấy cũng xua đuổi em, em không biết sự lựa chọn của mình có phải là sai không? Đây là lần đầu tiên em cảm thấy khó chịu thế này, ngẫm lại trước đây mọi thứ em muốn đều không thiếu, em đã sống trong một cuộc sống quá đầy đủ, nhưng…không hiểu sao sự vô tâm của anh ta làm em cảm thấy rất khó chịu”
Nghe vậy Tần thiếu úy bật cười nhẹ, đột nhiên cầm con chuột trên bàn làm việc rồi nhấp nháy vào một cái gì đó trong máy tính, sau đó chị ta xoay màn hình lại cho Vô Dao xem, thốt bảo: “Em nhìn đi”
Vô Dao hơi hửng hờ, trên màn hình laptop là tất cả các khung cảnh camera quan sát bên trong nhà giam.
Tần thiếu úy cố tình phóng to ngay nhà giam của Tống Lục Tài, phân cảnh từng hành động của hắn đều bị nắm bắt rất rõ.
Mấy chốc đã khiến cô ngỡ ngàng, cô nhìn thấy hắn đang cầm quả trứng muối cô đã để lại, hắn vừa ăn vừa đưa tay dụi lấy mấy giọt nước mắt trên má mình, những hàng nước mắt chảy dọc xuống khuôn mặt sưng tấy bị thương ấy, mặt mũi hắn chắc khác gì con mèo con ăn vụng, vừa đỏ lịm vừa thật sự đáng thương.
“Tên này là tên cứng đầu nhất trong nhà giam, hắn thà bị đánh chết còn hơn đánh mất lòng tự tôn trước mặt ai đó, ngày đầu tiên hắn vừa bị đưa tới đây và bị giam chung với bốn tên phạm nhân khác, chúng bắt hắn phải phục tùng một tên cao lớn trong số kia, nhưng hắn đã không làm”
Lời nói của Tần thiếu úy ẩn chứa rất nhiều ý, càng nghe càng làm Vô Dao có phần khó hiểu.
“Nhưng…như vậy thì có gì chứ?”
“Em không nhận thấy sao? Một tên cao ngạo như hắn ngay cả khi bị đánh còn không van xin tha mạng hay khóc lóc, sao có thể rơi lệ vì ăn trứng muối được chứ? Chị nghe nói những người như vậy thường không biết thể hiện cảm xúc, luôn tỏa ra cộc cằn thô lỗ, chỉ khi ở một mình mới thể hiện rõ ràng nhất, nói cách khác, hắn đã thực sự yêu em”
Nghe đến đây Vô Dao hơi ngỡ ngàng, nhưng trong lòng vấn còn vương vấn sự nghi hoặc.
“Nhưng có thể là do anh ta cảm động nhất thời, cũng có thể là lâu ngày không ăn ngon nên mới động lòng rơi lệ, sao có thể dựa vào nước mắt mà quyết đoán được chứ?”
“Dao Dao, Tống Lục Tài căn bản không hề biết khóc”
Tần thiếu úy chợt ngắt hơi, câu nói ấy khiến Vô Dao khá bất ngờ. Một con người không biết khóc sao? Làm sao lại có thể?
Tần thiếu úy tiếp lời:
“Chị có toàn bộ hồ sơ phạm án của Tống Lục Tài, bắt nguồn như năm hắn 15 tuổi, hắn đã liên quan đến cái chết của ba người đàn ông nhưng không có chứng cứ để buộc tội, vì khi ấy hắn vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên. Hắn cũng thường hay gây rối ở các điểm công cộng khác, hắn đập phá, hắn đánh người, hắn của trước đây rất tàn bạo, tất cả là do ảnh hưởng từ sự bạo lực và vô tâm của ba mẹ mình từ khi còn nhỏ. Nhưng chị đã thật sự ngạc nhiên, hôm hắn bị đưa đến đây, gương mặt hắn không còn điểm đáng sợ nào nữa, một người như hắn muốn trốn thoát khỏi pháp luật là điều rất dễ dàng, nhưng hắn đã không làm thế, em biết tại sao không? Tất cả là vì em”
“Vì em” Vô Dao lẩm bẩm, tự dưng chợt nhớ ra, tối hôm ấy Tống Lục Tài kéo cô rời khỏi rạp phim sau khi gây sự với Hạ Thiên. Ánh mắt và hành xử của hắn lúc đó rất kì lạ, ngay cả khi xe cảnh sát đến bao vây, hắn vẫn không có biểu hiện kinh sợ hay bỏ chạy, hắn vẫn đứng ung dung nhìn cô, cứ như đã biết trước được việc này sẽ xảy đến với mình.
“Anh ta…thật sự có cảm giác với em sao?” Cô lẩm bẩm dưới môi như rất khó tin. Tần thiếu úy lại bật cười nhẹ trấn an.
“Chính vì thế chị mới nói, Dao Dao, đừng quan trọng quá vấn đề, cơ duyên của em là do trời định đoạt, dù là bao nhiêu năm đi nữa, chị chắc chắn sau này em sẽ nhận ra ai mới là của mình”
“Chị nói như một chuyên gia vậy? Vì thế chị mới độc thân tới bây giờ sao?”
Tần thiếu úy liền cười khẩy.
“Là do công việc của cảnh sát bận quá đấy chứ, với lại vừa rồi có một nghi phạm được thông báo là đã chết, hắn là Lạc Diệc Minh, chị nghĩ em cũng đã đọc tin tức rồi”
Vô Dao hơi ngạc nhiên, đúng là mấy hôm trước cô đã xem qua và biết được chuyện này.
Trên bảng tin được cập nhật, nói rằng có một nhóm tổ chức tội phạm đã bị cảnh sát tóm gọn, kẻ cầm đầu trong số đó là Lạc Diệc Minh, hắn đã bị dính bốn phát đạn và chết tại chỗ trên cầu Tứ Xuyên, thêm vào đó là cái chết đau thương của một ông chủ giàu có thuộc tập đoàn Diệp Thị, và một cô gái bị thương được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch mất máu, tuy nhiên bảng tin không hề cập nhật tên của cô gái đó vì một số nguyên nhân không thể tiết lộ.
Vô Dao nheo mày lại, thốt hỏi:
“Em có xem qua rồi, nhưng cái tên Lạc Diệc Minh đó là ai?”
Tần thiếu úy khoanh hai tay lại, dựa người cái rụp ra sau ghế đáp:
“À, là một kẻ rất đáng sợ, toàn bộ những vụ án mấy tháng qua đều là do hắn làm, hắn cũng dính vào rất nhiều cái chết của rất nhiều người, bây giờ phía cảnh sát chỉ còn mỗi việc tìm kiếm nữ nghi phạm đi cùng hắn, tên cô ta là Thiển Linh”
…
Tại Diệp Gia
“A…bù rồi” Phong Tề Dật đột nhiên reo lên, vừa đặt một lá bài xuống bàn trước mặt Tiểu Nhất đang có biểu hiện cau có sau nhiều ván liên tục thua cuộc.
Tiểu Nhất cầm bài, ra vẻ mặt chán chường hỏi: “Anh có chơi gian lận không đấy? Sao ván nào cũng thắng vậy?”
Phong Tề Dật cao ngạo gom mấy lá bài dưới bàn xếp gọn vào nhau rồi đáp:
“Tôi chơi bài giỏi lắm đấy, ngay cả ông chủ Diệp còn không có cơ hội thắng cờ tướng với tôi đâu, nào nào, chung tiền đi, chung tiền đi”
“Ồn quá!” Đột nhiên có một giọng nói khó chịu vang lên gần đó, Tước Thần nhắm mắt nằm ngửa dài trên ghế sofa trong phong thái lười nhác, làm Tề Dật bĩu môi liếc sang, khoa trương bảo:
“Hàn thiếu, sao anh không ra đây chơi bài cùng với chúng tôi? Vui lắm đấy, tôi đã ăn sạch ví tiền của Tiểu Nhất rồi này”
Bỗng, Tinh Nhiên từ trên cầu thang bước xuống, cô mặc một chiếc váy body màu đỏ rượu, mặt đã trang điểm và tóc tai cũng đã được chải chuốt bới lên rất gọn gàng, sớm đã làm cho ba người đàn ông dưới phòng khách tỏa ra trầm trồ, má phớt hồng mê hoặc, trân trân hai con mắt nhìn mà không thèm chớp.
Tề Dật chưa gì đã đứng dậy, đi đến cô hỏi:
“Tinh Nhiên, em định đi đâu vào giờ này vậy? Sao lại ăn mặc đẹp đến thế?”
Cô nhìn đồng hồ trên tay mình, đáp:
“Tôi muốn ra ngoài một lát, với lại chỉ mới 7 giờ thôi mà”
Tiểu Nhất chợt đi đến cô, nhìn cái áo cô mặc ôm sát như vậy khiến anh có chút bồi hồi, bèn ân cần dặn dò quan tâm.
“Nhưng cô phải về sớm đấy, trời bây giờ rất lạnh, tôi nghĩ cô nên mặc thêm áo vào sẽ tốt hơn”
“Cảm ơn anh Tiểu Nhất, nhưng tôi là đang cố tình mặc như vậy mà” Cô mỉm cười đáp, sau đó đi lẳng lặng lướt qua cái tên đang nằm giả vờ nhắm mắt ngủ trên ghế sofa kia.
Nhìn thấy Tinh Nhiên đã rời đi mất hút, Tề Dật mới đi đến chỗ Tước Thần, cười khẩy hỏi: “Sao lại giả vờ ngủ thế? Bạn gái anh ăn mặc xinh đẹp như vậy ra ngoài mà không thèm hỏi han một tiếng sao?”
Tước Thần chợt mở mắt ra, ngồi dậy hửng hờ đáp lại: “Sao tôi phải quan tâm?”
Tề Dật lại trỗi tính tò mò, anh ta liền phóng tới cửa sổ, hướng mắt nhìn ra cổng nhà reo lên: “Ồ xem kìa, có lẽ Tinh Nhiên sắp đi với ai đó đấy, có một người đàn ông bước xuống xe mở cửa cho cô ấy leo lên, hình như là Quân Tổng của tập đoàn sản xuất nước hoa nổi tiếng nhất nước, chắc là hai người họ đi hẹn hò rồi”
Tước Thần ngoài mặt không quan tâm, bên trong lại âm u như một cơn dông bão, anh đứng dậy nhẫn nhịn quay bước đi, Phong Tề Dật bèn quay lại nhìn anh, cười trêu hỏi: “Sao vậy? Không muốn biết người đưa Tinh Nhiên đi chơi là ai sao?”
Anh chợt khựng đứng lại, liền phất tay một cái ra sau, một con dao từ đầu xuất hiện bất ngờ phóng lướt ngang qua mặt Phong Tề Dật khiến anh ta bỗng chốc đứng hình.
Tước Thần không thèm nghoảnh lại, toàn thân bốc đầy làn khói đen vây vẩn, giọng nói lạnh lẽo như tản băng, cất lên vừa trầm vừa đáng sợ.
“Tôi sẽ giết anh nếu như anh cứ lèm bèm mãi đấy”
Nói xong Tước Thần đi mất, Phong Tề Dất mới quay lại nhìn con dao đã cấm sâu vào một bức tranh treo trên tường đằng sau, tái mặt lẩm bẩm: “Đúng là tay sát thủ có khác”
…
Khiết Tường vừa lái xe đưa Tinh Nhiên đã đi được một đoạn trên đường, hai người cũng đã trò chuyện với nhau được một lúc, anh lại mỉm cười hỏi:
“Nhiên Nhiên, hình như anh vẫn chưa bao giờ nghe em kể đến ba mẹ mình, họ đâu rồi?”
Cô ngồi ghế bên cạnh bật giật ngây người, nếu không nhờ Khiết Tường hỏi tới, cô thật sự đã quên mất gia đình của chính mình, vì đã rất nhiều năm trôi qua.
“Ba mẹ em li hôn từ khi em còn bé, họ để em lại cho một người dì họ hàng nhận nuôi, mấy năm trước dì mất do bệnh tật, nên em đã rời nhà đi và sống một cuộc sống tự do, em xin vào làm công ty của anh bởi vì em rất thích nước hoa, và em cũng không ngờ mình lại có thể quen biết anh, cứ như là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình vậy”
Nghe vậy Khiết Tường bật cười nhẹ.
“Nếu giống như tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính sẽ ở bên một nam chính giàu có và sau đó sẽ hạnh phúc, anh nghĩ chúng ta cũng giống hệt như vậy rồi, em có thấy như vậy không?”
Cô hơi ngẩn người, sau đó liền che miệng cười duyên hỏi lại.
“Vậy sao? Nhưng nếu vậy thì sẽ có nhân vật phản diện hay kẻ thứ ba chứ nhỉ?”
Khiết Tường im lặng một lúc, anh lái xe hướng mắt nhìn con đường vắng người phía trước, cười nhạt trả lời:
“Phải, kẻ phản diện trong tiểu thuyết lúc nào cũng có một kết cục bi thảm. Nhưng ngoài đời sẽ không giống như trong sách viết, mọi thứ sẽ không diễn ra tốt đẹp nếu như em không cố gắng đoạt lấy nó, Nhiên Nhiên à”
Anh vừa dứt lời, thì liền tấp gọn xe vào lề khiến cô ngạc nhiên hỏi: “Ơ…sao lại dừng xe vậy?”
Sau khi động cơ xe tắt hẳn đi, Khiết Tường bỗng rũ mắt lặng im một lúc, mãi mới nhìn sang cô với vẻ mặt lo lắng bất ổn, nói: “Nhiên Nhiên, cái hôm đến dự tang ba nuôi em, anh đã thấy anh ta”
Nghe vậy Tinh Nhiên bật sửng sờ, cô thấy vẻ mặt của Khiết Tường lộ rõ sự bất an đối với cô. Anh tiếp lời:
“Vì thế từ ngày hôm đó đến nay anh đã rất lo sợ, anh sợ em sẽ quay về với anh ta, anh sợ em sẽ phũ phàng nói với anh rằng em vẫn chưa quên được người đó”
Tinh Nhiên đờ người ra nhìn anh, sau đó mới nở nụ cười gượng bảo:
“Đồ ngốc, sao anh lại nghĩ như vậy? Em chẳng còn cảm giác gì với đối anh ta cả, vì với em thì anh là người duy nhất trong lòng rồi”
Sau câu nói ấy của cô, trong lòng Khiết Tường lại vấy lên sự xúc động.
“Vậy sao?” Anh vừa khẽ hỏi lại, vừa đưa tay phải đặt xuống nệm ghế chống đỡ rồi chòm người tới gần cô, thoạt đưa tay sang đẩy nhẹ đầu cô qua mình, nhắm mắt hôn lên đôi môi đỏ căng mọng của cô vài giây rồi buông ra hỏi lại một lần nữa.
“Có thật như vậy không?”
Cô đỏ mặt nhìn anh, cự li thật gần gũi thật thân mật, cô thoáng nghĩ lại những gì đã xảy ra trước đây, dù sao Khiết Tường vẫn là người luôn bên cô nhiều nhất.
Cô đưa ánh mắt trầm ấm nhìn anh, đưa tay mình lên nắm lấy bàn tay trái của anh thật nhẹ nhàng rồi đáp:
“Tất nhiên rồi, Khiết Tường, quãng đời còn lại sau này…em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi”
Tại Diệp Gia, Tước Thần nằm nhắm mắt trên nệm giường của Tinh Nhiên.
Bên tai đeo một chiếc tai nghe không dây, từng lời nói nam nữ bên trong ống nghe cũng phát ra rõ ràng đến từng câu một.
“Có thật như vậy không?”
“Tất nhiên rồi, Khiết Tường, quãng đời còn lại sau này…em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi”
Nghe đến đây anh chợt nheo mày, rồi bật ngồi dậy cố kìm nén cơn giận đang phát tiết, bởi vì anh đã âm thầm lén gắn thiết bị nghe lén vào túi xách của cô từ trước, cô sẽ không biết được điều này.
(Tinh Nhiên, phải khiến một người như anh tức giận thì em mới chịu vừa lòng sao?)
Gần 11 giờ đêm, Tinh Nhiên trở về nhà hơi muộn, cô mở cửa đi vào nhà, chợt thấy Tiểu Nhất vẫn còn ngồi ở ghế sofa xem tivi.
Nghe thấy tiếng động, anh ta mới quay sang nhìn cô hỏi: “Tinh Nhiên tiểu thư, cô về rồi à?”
“Phải, anh vẫn chưa ngủ sao? Sao lại còn ngồi xem tivi vậy?”
“Tôi không ngủ được nên xem phim một chút, nhưng hôm nay cô về hơi muộn thì phải”
Tinh Nhiên thở dài một hơi, đi ngang qua anh ta nói: “Có lẽ vậy, tôi cảm thấy hơi mệt, chắc là lên phòng nghỉ ngơi trước đây”
“Vậy chúc cô ngủ ngon” Tiểu Nhất mỉm cười đáp lại, Tinh Nhiên cũng gật đầu rồi đi mất.
Sau khi thấy bóng cô đã khuất, Tiểu Nhất mới lấy điều khiển tắt tivi đi, anh sẽ không nói lí do vì đợi cô trở về nên anh mới kiên nhẫn thức đến nhường này.
Tinh Nhiên lên phòng, vừa đưa tay định vặn cửa mở ra, nào ngờ cửa lại tự động bị ai đó bên trong bật mở trước, cô sực ngạc nhiên.
Một bóng người cao lớn đã đập ngay trước mắt, cô nheo mày nhìn Tước Thần, hỏi:
“Sao anh lại ở trong phòng tôi?”
Tước Thần cười cợt nhả hỏi lại.
“Vui nhỉ? Nãy giờ đi cùng bạn trai mới, tối nay ngủ với bạn trai cũ nhé”
Cô đi vào trong lướt qua người anh, biểu hiện lạnh nhạt bảo: “Anh nói gì vậy? Ra khỏi phòng tôi đi”
Cô đặt túi xách lên bàn, rồi ung dung ngồi vào một bàn trang điểm gần đó định tẩy trang.
“Trong em cứ như đang xem anh là kẻ phản diện vậy, em thật sự nghĩ mình và tên họ Quân đó là nam nữ chính trong truyện cổ tích sao?”
Cô sực ngạc nhiên, nghoảnh mặt lại nhìn anh, cau mày hỏi: “Sao anh lại biết chuyện này? Anh theo dõi tôi?”
“Nào có chứ” Anh hờ hửng đáp lại, sau đó đi tới từ đằng sau cô, hình ảnh của anh cũng phản chiếu trên tấm gương trước mắt.
Anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên hai bờ vai mảnh khảnh của cô, trầm giọng nhu mì hỏi:
“Em thật sự không định tha thứ cho anh sao?”
Cô nhìn anh qua hình ảnh trong tấm gương, cười nhẹ hỏi ngược.
“Sao anh không đi tìm một cô gái khác, biết đâu…anh sẽ tìm được người tốt hơn tôi thì sao?”
Tước Thần cụp mắt nhìn cô, từ từ hạ đầu xuống ngang cổ cô từ đằng sau, dùng mũi ngửi nhẹ nhàng mùi nước hoa thanh thoát của cô đang tỏa hương ra rồi đáp:
“Anh chỉ có mình em, anh biết đi đâu tìm một Hạ Tinh Nhiên thứ hai chứ?”
“Nhưng tôi đã quyết định rồi, sau này tôi sẽ không dính dáng tới anh nữa, Khiết Tường là một người tốt, và tôi không muốn đánh mất anh ấy”
Bỗng anh khựng lại, rời mũi mình khỏi cổ cô, giận quá hóa cười. Anh trực tiếp nhìn gương mặt xinh đẹp của cô trong tấm gương phản chiếu trước mắt.
“Tinh Nhiên, em đang trả thù anh đúng không? Trả thù vì chuyện anh rời đi mất một năm, cho nên vì thế em mới phủ phàng với anh như vậy”
Cô vẫn thản nhiên đưa tay tới lấy một chiếc khăn bông trắng, nhẹ nhàng thấm một ít nước tẩy trang vào rồi lau lên mặt mình. Hờ hửng bảo:
“Anh nên xem lại bản thân mình, Khiết Tường không giống anh, anh ấy chưa bao giờ giết người, còn anh thì sao? Bao nhiêu người đã chết dưới tay anh rồi?”
Anh nheo mắt lại, choàng tay ôm quanh cổ cô từ phía sau, dù đang rất nóng giận, nhưng anh phải cố nhẫn nhịn cô gái này.
Anh tha thiết hỏi:
“Sao em lại trở nên như vậy? Em chẳng nói được câu ngọt ngào nào khác sao?”
Bỗng cô đứng dậy bất ngờ, từ chối sự thân mật với anh, lướt ngang qua anh nói:
“Anh tốt nhất mau ra khỏi phòng tôi đi, tôi còn phải đi ngủ đấy”
Cô đi đến cửa phòng kéo mở ra, sau đó nhìn sang anh lạnh lùng bảo: “Mời”
Anh chao mày, thái độ lạnh nhạt của cô càng làm cho anh ray rứt khó chịu.
Anh đi tới choàng tay ôm quanh eo cô kéo sát vào người mình, cô giật thót, liền cau mày dùng sức đẩy anh ra, quát:
“Mau buông tôi ra, tôi đã có bạn trai rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa”
“Chỉ là bạn trai thôi mà, qua lại với anh cũng có sao đâu chứ” Anh cười quỷ quyệt đưa tay bắt lấy cằm cô, định tiến môi tới hôn cô, nào ngờ lại bị cô giơ tay tát một cái vào má phải thật mạnh, làm anh khựng lại, mới chịu buông tay rời khỏi eo cô ra.
“Anh đúng là mặt dày, tôi sẽ gọi cảnh sát nếu như anh còn tiếp tục quấy rối tôi”
Cô vẫn nổi giận quát anh, anh căng mắt phát điên, liền trấn áp cô vào góc tường phía sau cánh cửa một cách bất ngờ.
Anh giơ tay đấm vào bức tường kề cạnh đầu cô một cái, một tiếng ầm vang lên, cô giật mình, anh liền gào bảo:
“Anh đã nhẫn nhịn em, đừng có quá đáng như thế”
Cô sợ hãi, bèn rụp người vào bức tường phía sau run rẩy, tức nghẹn như muốn khóc.
“Tôi…tôi không còn yêu anh nữa, anh biến mất khỏi tôi rồi lại xuất hiện trước tôi, bây giờ lại tỏa thái độ tức giận với tôi, anh muốn gì…hả?”
“Tinh Nhiên, anh biết bản thân mình không có quyền gì để ghen, nhưng…khi nghe em nói em muốn ở bên tên họ Quân kia quãng đời còn lại, em biết anh cảm thấy thế nào không? Là cảm giác bị vứt bỏ, là cảm giác như bản thân mình thật sự đã đánh mất em, anh không muốn, anh không muốn”
Đột nhiên tim anh quặn thắt đau nhói, anh liền kề môi tới cưỡng hôn cô, cô kháng cự, tay chân vùng vẫy nhưng anh lại trấn áp luôn cả hai tay cô vào thành tường phía sau.
Mãi một lúc anh mới thả cô ra, cô liền tát vào má anh một phát nữa rồi hoảng loạn quát lớn:
“Cút ngay! Cút khỏi mắt tôi, tôi đã chấp nhận gạc bỏ hết quá khứ với anh, anh làm vậy thì có ích gì chứ, cả đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa, cút đi!”
Anh sửng sờ, viền mắt bi thương nở nụ cười đau khổ nhìn cô, run giọng chấp thuận theo ý cô.
“Được, anh cút, anh cút mà”
Anh mở cửa ra rồi rời đi, cô liền khuỵu hai gối xuống như đứng không vững, cô khóc nức nở, cảm giác trái tim mình như muốn nổ tung ra.
…
Trong quán bar, người người nhảy nhót các kiểu, người người thì suýt xoa nhìn nhau nô đùa cười nói. Riêng chỉ có một gã đàn ông là ngồi một mình trên quầy rượu với vẻ mặt u sầu, tự tay rót tự tay uống.
Tước Thần lắc nhẹ ly rượu vang màu đỏ trên tay, ánh mắt anh ngã xuống thành một màu hoàng hôn buổi chiều tà.
“Tinh Nhiên” Anh khẽ lẩm bẩm gọi tên, sau đó giơ ly rượu lên uống cạn sạch như một tên thất tình.
Ở gần đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp, vóc dáng đẫy đà sớm đã chú ý đến anh, cô ta đi đến, ngồi ghế bên cạnh anh rồi hỏi:
“Em có thể uống cùng anh được không?”
Anh vốn đã không quan tâm, cũng không thèm liếc sang nhìn cô ta dù chỉ một cái, cô gái ấy vẫn không chịu rời đi.
“Em thấy anh ngồi một mình buồn như vậy, chúng ta tâm sự cùng nhau nhé”
Anh cười nhạt, lại tự tay rót rượu ra ly rồi giơ lên uống cạn, sau đó đứng dậy bước đi thì cô ta liền kéo tay anh lại nói:
“Khoan đã, anh không định rời đi trước một người đẹp như em chứ, anh may mắn lắm mới được em chú ý đấy”
Anh phất tay cô ta ra, thẳng thừng bước loạn choạng về phía trước đáp:
“Đừng động vào tôi, tôi chỉ có Tinh Nhiên thôi, tôi chỉ có cô ấy”
Cô ta giật mình, thấy anh đang rời khỏi quán bar, cô ta liền chao mày lẩm bẩm:
“Đúng là một tên kì lạ, mình xinh đẹp như vậy mà không thèm chú ý tới, chắc là anh ta mù rồi”