• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên phòng làm việc Quân Tổng


Khiết Tường mở bao tài liệu ra xem cùng với Vô Dao


Một lúc sau, Vô Dao chợt lên tiếng


“Anh nhìn xem, bảng tư liệu này với bảng tư liệu hoa hồng lúc trước chúng ta làm hơi giống chỉ là có vài thành phần bị đổi và được thêm vào thôi”


Khiết Tường tiếp lời


“Phải, em nói đúng”


Vô Dao lên tiếng


“Tuy nó giống với tư liệu cũ nhưng lại được thêm vào vài thành phần rất tốt”


Khiết Tường bỏ tư liệu vào bao rồi đứng dậy mỉm cười


“Nhưng anh muốn biết sao cô gái đó lại dùng tư liệu cũ chúng ta làm và chỉnh sửa một chút để đưa ra một bảng tư liệu mới”


Vô Dao bật nói


“Không phải nếu làm thế thì bảng tư liệu mới sẽ hoàn thành nhanh hơn sao? Vì các tư liệu hoa hồng chúng ta đã nghiên cứu lúc trước và đưa ra rất kĩ, cô ấy chỉ cần chỉnh sửa một chút là có thể đưa ra mẫu nước hoa với mùi hương mới hoàn toàn rồi”


Khiết Tường ngạc nhiên nhìn Vô Dao


“Thật à? Vô Dao xem ra em thông minh hơn anh tưởng”


Vô Dao nhíu mày


“Em từng học qua mấy thứ này nhiều rồi, mà em phải nói rằng cô gái Hạ Tinh Nhiên đó có lẽ rất am hiểu về nước hoa nên mới có thể làm ra được một bảng tư liệu này, có lẽ anh giữ cô ấy lại là đúng”


Khiết Tường bật cười


“Xem ra cô ấy đã không làm anh thất vọng”


Vô Dao nghoảnh mặt đi


“Được rồi, giờ em về phòng làm việc đây”


Khiết Tường bật cười nhẹ


“Ừ”


Tại phòng làm việc của Tinh Nhiên, cô nhìn vào màn hình máy tính thì mọi thứ đều hoa mắt, cô ấn hai bên thái dương mình rồi thở dài lẩm bẩm


“Không phải chứ, sao lại hoa cả mắt thế này?”


Chiều tan làm, Tinh Nhiên đi nhè nhẹ với đầu óc quay cuồng, mặt cô hơi đỏ vì sốt, cô âm thầm vừa đi vừa nghĩ cầu khẩn


(Lạy trời, còn một chút nữa là con về tới nhà rồi, ông làm cho đầu óc con tỉnh táo chút được không?)”


Tại trước cổng công ty, cô cố đi lại máy bán nước tự động mua một lon cafe rồi uống vào cố gắng đứng vững với gương mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm liên tục


“Hạ Tinh Nhiên, tỉnh táo chút nào, sao mày có thể bệnh vào lúc này chứ?”


Bỗng Khiết Tường lái xe từ cổng công ty đi ra chợt thấy cô thì anh dừng xe bước xuống gọi


“Tinh Nhiên, tôi đã đọc bảng tư liệu của cô làm rồi”


Cô chợt quay gương mặt đỏ bừng lại lẩm bẩm


“Quân…Quân Tổng”


Khiết Tường ngạc nhiên đến gần hỏi


“Cô sao vậy? Mặt cô bây giờ kém sắc quá,hay cô bị bệnh?”


Cô cố mỉm cười nói


“Tôi…tôi ổn mà…”


Cô bắt đầu thấy mọi thứ xung quanh hoa mắt nên làm rơi lon cafe xuống đất văng tung tóe rồi dần ngã xuống thì Khiết Tường đỡ lấy lo lắng hỏi


“Tinh Nhiên, cô sao vậy? Cô không khỏe à?”


Cô bất tỉnh mất, anh nhanh chóng đưa cô vào xe rồi đưa đến bệnh viện


Trời dần tối, tại bệnh viện


Tinh Nhiên nhắm mắt nằm trên giường bệnh vì kiệt sức


Bác sĩ nhìn Khiết Tường lên tiếng hỏi


“Anh là người nhà bệnh nhân?”


Khiết Tường gật đầu rồi tiếp hỏi


“Vâng, cô ấy bị sao vậy bác sĩ?”


Bác sĩ tiếp lời


“Không có gì nghiêm trọng chỉ là làm việc quá sức dẫn đến sốt cao,nằm viện 1 ngày là có thể hạ sốt”


Khiết Tường lên tiếng


“Vâng, cảm ơn bác sĩ”


Anh bước vào phòng bệnh ngồi cạnh giường Tinh Nhiên nằm, anh nghĩ thầm tự trách mình


(Ra cô ấy bận phải hoàn thành bảng tư liệu mình giao nên mới thành tình trạng thế này, cô gái này đúng là ương bướng, nếu bệnh thì sao phải cố gắng mỉm cười và tỏ ra bình thường chứ?)


Tại chung cư, Tước Thần đứng trên bang công nhìn xuống đất, anh nhíu mày lẩm bẩm


“Tối thế này rồi còn chưa về nhà, công việc của cô quan trọng đến thế sao?”


Anh đi vào trong mở tủ lạnh lấy một lon bia ra rồi ngồi lên ghế sofa uống, miệng lẩm bẩm tức giận


“Nếu hôm nay dưới 8 giờ tôi còn chưa ăn được bữa tối thì ngày mai cô đừng hòng được đi làm”


Sáng hôm sau, ánh mặt trời lên dần, Tinh Nhiên mở mắt nhẹ, cô nhìn thấy trần nhà màu trắng và mùi hương của bệnh viện liền nghĩ thầm


(Không phải mình chết rồi chứ?)


Cô liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng, chợt thấy một người đang ngủ cạnh giường bệnh cô nên cô giật mình


(ơ…chẳng phải là Quân Tổng sao? Sao anh ấy lại ngủ ở đây?)


Cô cố ngồi dậy nhưng cơ thể không còn chút sức lực, cùng lúc đó Khiết Tưởng mở mắt dần nhìn Tinh Nhiên lo lắng hỏi


“Tinh Nhiên, cô sao rồi, trong người đã khỏe hơn chưa?”


Tinh Nhiên nhìn anh khẽ hỏi


“Quân Tổng sao anh lại ở đây?”


Khiết Tường bật cười


“Cô không nhớ gì sao? Hôm qua cô sốt cao đứng không vững nên ngất đi đó, cũng may tôi đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô chỉ bị làm việc quá sức dẫn đến sốt”


Cô tiếp lời


“Từ tối qua anh là người chăm sóc tôi sao?”


Khiết Tưởng mỉm cười


“Đúng vậy, để một cô gái nằm một mình ở bệnh viện không ổn tí nào, với lại tôi cũng có một phần trách nhiệm vì đã làm cô ra như thế. Tinh Nhiên cô đói chưa? Tôi đi mua cháo cho cô ăn nhé”


Cô bật cười nhẹ


“Không cần đâu, tôi đã làm phiền anh suốt đêm qua rồi, anh còn phải đến công ty nên đừng lo cho tôi, tôi ổn rồi mà”


Khiết Tường tiếp lời


“Không được, cô bây giờ vẫn còn yếu lắm”


Đột nhiên điện thoại anh reo lên, anh nhìn Tinh Nhiên nói


“Xin lỗi, đợi tôi một lát”


Anh quay lưng lại cầm điện thoại bắt máy hỏi


“Alo, có chuyện gì sao?”


Phía bên kia điện thoại là trợ lý của anh, cô lên tiếng


“Quân Tổng, sao anh vẫn chưa đến công ty, hôm nay có cuộc gặp mặt với nhà đầu tư, 10 giờ là nhà đầu tư đó đến rồi”


Khiết Tường lên tiếng


“Được rồi, nếu tôi đến trễ cô cố gắng duy trì, đừng để nhà đầu tư đó bỏ về”


Anh tắt máy rồi quay lại nhìn Tinh Nhiên, cô nhìn anh hỏi


“Anh có công việc sao? Anh cứ đi đi, tôi bây giờ ổn rồi mà”


Khiết Tường nói tiếp


“Vậy được nhưng để tôi đi mua cháo cho cô đã, rồi tôi sẽ đi”


Một lúc sau, anh mang cháo và nước để bàn cạnh giường bệnh của Tinh Nhiên nhìn cô nói


“Tôi đã mua đầy đủ thức ăn rồi, cô cố gắng ăn hết nhé, nếu cảm thấy không ổn thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay”


Anh để tờ giấy ghi số điện thoại anh lên bàn, Tinh Nhiên mỉm cười


“Cảm ơn anh, tôi sẽ ăn sau, anh mau đến công ty đi”


Anh gật đầu


“Được, chiều tôi sẽ đến đây sớm để thăm cô”


Nói xong anh vội đi mất, Tinh Nhiên thở dài cố ngồi dậy


“Thật là…mình đã làm phiền Quân Tổng nhiều lần rồi, cứ thế này thật thấy có lỗi, mà không biết cái tên ác ma kia bây giờ ở nhà thế nào rồi nhỉ?”




Tại chung cư, đã hơn 9 giờ sáng,anh tức giận đứng trước dãy hành lang lẩm bẩm


“Cô ta đã đi suốt đêm qua và tới giờ vẫn chưa về, ngay cả bữa sáng và bữa tối qua mình vì cô ta phải bỏ bữa, con nhóc đó không xảy ra chuyện gì chứ?”


Anh đi vào phòng mình thay một bộ đồ vest đen rồi lái xe đi đến công ty cô một chuyến.


Tại công ty CPF, anh bước xuống xe cười nhếch


“Hừ,nếu tôi bắt được cô thì tôi sẽ không tha cho cô đâu”


Anh đi vào công ty khiến mọi người ngạc nhiên xì xầm bàn tán


“Anh chàng đó là ai vậy? Nhân viên mới à?”


“Cô nghĩ gì vậy, anh ta mặc quần áo lịch lãm như vậy mà là nhân viên thì tôi không tin đâu”


“Có thể anh ta là nhà đầu tư lớn đó, đẹp trai quá”


Anh bước thẳng vào nhìn xung quanh thì trợ lý của Khiết Tường đứng gần đó ngạc nhiên, cô chợt nghĩ


( Không lẽ vị tiên sinh kia chính là nhà đầu tư hôm nay hẹn gặp Quân Tổng?)


Cô chạy lại gần Tước Thần nhìn anh cười thân thiện


“A…tiên sinh có phải là người đã hẹn gặp Quân Tổng của chúng tôi hôm nay không?”


Anh ngạc nhiên lên tiếng


“Gì?Tôi đến đây tìm người”


Cô trợ lý bật cười vui vẻ rồi dẫn đường


“Vậy là đúng rồi, anh đi theo tôi”


Anh đành đi theo cô trợ lý lên tầng 9 thì thấy bất thường nghĩ thầm


(Không lẽ con nhóc đó ở tầng 9 sao? Đúng là khó tìm)


Cô trợ lý đưa anh vào một căn phòng rồi tiếp đãi


“Mời tiên sinh ngồi, ngài có muốn dùng nước gì không?”


Anh lên tiếng


“Không cần, tôi đang gấp”


Cô trợ lý bật cười


“Thật ngại quá tiên sinh có thể ngồi chờ một lát được không? Quân Tổng của chúng tôi đang trên đường tới đây, có thể anh ấy sẽ trễ một chút vì bị tắt đường”


Anh lẩm bẩm khó hiểu


“Cô nói gì vậy?”


Đột nhiên Vô Dao dẫn một người đàn ông đi vào ngạc nhiên nhìn cô trợ lý và Tước Thần đang ngồi thì hỏi


“Tiểu Mai, cô làm gì ở đây vậy?”


Cô trợ lý đứng dậy mỉm cười


“Chị Vô Dao, đây là nhà đầu tư đã hẹn gặp Quân Tổng hôm nay nên em ở đây để tiếp đãi ngài ấy”


Vô Dao và người đàn ông bên cạnh ngạc nhiên rồi cô lên tiếng


“Tiểu Mai cô nói gì vậy? Nhà đầu tư đang đứng cạnh tôi này, ông ấy là người sẽ gặp anh Tường vào hôm nay, tôi thấy ông ấy đang ở dưới tầng 1 nên đưa ông ấy lên đây chờ”


Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn Tước Thần ngơ ngát hỏi


“Vậy người này là ai?”


Tước Thần đứng dậy nhăn mặt hỏi nhạt


“Hạ Tinh Nhiên đâu hả?”


Vô Dao lẩm bẩm


“Hạ Tinh Nhiên?”


Anh bước ngang Vô Dao rồi nhíu mày


“Tôi đến đây tìm cô ta, cô ta đâu rồi?”


Vô Dao co mày


“Ý anh là cô gái tóc đỏ mận à? Anh muốn tìm cô ấy thì đến khu A mà tìm, cô ta là nhân viên ở đó”


Anh nhăn mặt nổi cáo


“Thật là mất thời gian”


Dứt lời anh bước ra ngoài mất, Vô Dao quay sang nhìn tiểu Mai trách móc


“Tiểu Mai, cô làm việc kiểu gì vậy? Sao có thể nhầm lẫn anh ta là nhà đầu tư được chứ?”


Tiểu Mai cúi đầu


“Xin lỗi, em thấy anh ta dáng vẻ rất giống một nhà đầu tư cho nên.. ”


Anh bước ra khỏi thang máy, mặt tức tối đi đến quầy tiếp sự, đấm mạnh tay lên bàn hỏi


“Khu A nằm đâu hả?”


Anh nhân viên tiếp sự đẩy kính lên bật run chỉ tay về bên phải


” a.. ơ…anh đi về hướng bên phải là tới”


Anh nghe xong quay lưng đi mất, vừa đi vừa nghiến răng


“Hừ, đi suốt mấy vòng mới tìm ra chỗ cô làm, được lắm, tôi nhất định phải bắt cô về trị tội”


Tại bệnh viện


” hắt chù”


Cô hắc hơi lớn rồi ngẫm nghĩ


“Xem ra mình vẫn chưa hết bệnh, bây giờ còn cảm thấy lạnh sống lưng nữa, tốt nhất mình nên nghỉ ngơi thì hơn”


Cô nằm xuống giường bệnh rồi nhắm mắt ngủ mất.


Tại công ty, anh đến gần cửa phòng khu làm việc,rồi nhếch môi nhìn lên bảng tên phòng, lẩm bẩm


“Hừ, đây rồi phòng nhân viên nghiên cứu A”


“Rẹt”


Anh mở mạnh cửa vào khiến mọi người trong phòng đều trầm trồ hướng nhìn, anh nhìn xung quanh căn phòng ngẫm nghĩ


(Đâu rồi? Sao không có)


A Lục đi đến lên tiếng hỏi


“Anh tìm ai?”


Anh trả lời


“Một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên, cô ta có ở đây không?”


A Lục mỉm cười nói


“À, cô Hạ hôm nay bị bệnh nên nghỉ phép rồi, cô ấy không có ở đây đâu, anh đến nhà cô ấy tìm thử xem”


Anh nhăn mặt đấm mạnh vào cửa khiến A Lục giật mình trố mắt nhìn


“Chết tiệt, cô ta bị bệnh từ lúc nào?”


A Lục lấp mấp bật run


“A…ưm từ hôm qua”


Anh nói xong nghoảnh mặt đi mất, A Lục chợt lên tiếng


“Khoan…khoan đã…anh làm hỏng cửa rồi đền đi”


Tước Thần nhíu mắt quay lại nhìn A Lục, anh ném 1 xấp tiền đến tay A Lục rồi vội đi mất


A Lục nhìn xấp tiền mắt lóe sáng


“Wow đền một cánh cửa thôi mà đưa nhiều vậy sao?”


Anh vừa đi ra gần cửa thì Khiết Tường vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa đi vào vội vã, hai người lướt qua nhau, Tước Thần liếc mắt nhìn Khiết Tường đi ngang mình nghĩ thầm


(Là tên tối hôm đó)


Tại phòng làm việc của Khiết Tường,anh vội bước vào trong nói


“Thật ngại quá, tôi đến trễ”


Vô Dao nhìn Khiết Tường bật ngạc nhiên rồi nói


“Tường, anh đến trễ quá đấy”


Một lúc sau khi cuộc trò chuyện với nhà đầu tư kết thúc, anh thở dài ngã người ra ghế nói


“Cuối cùng cũng xong rồi, ông ta nói rất thích công ty của anh nên đã ký hợp đồng đầu tư, cũng may anh đến kịp đấy”


Vô Dao im lặng một hồi rồi khoanh tay hỏi


“Tường? Đêm qua anh không về nhà sao?”


Khiết Tường ngạc nhiên hỏi


“Sao em lại hỏi vậy?”


Vô Dao lên tiếng


“Là vì bộ đồ của anh mặc hiện giờ, nó giống bộ hôm qua”


Khiết Tường bật cười


“A…phải rồi.Tối hôm qua anh phải chăm sóc một người bạn bị bệnh ở bệnh viện nên vẫn chưa về nhà thay đồ”


Vô Dao nhíu mày nghi ngờ hỏi


“Người bạn nào vậy? Em thừa biết anh không có nhiều bạn bè ngoài đối tác kinh doanh ra mà, người bạn đó chắc hẳn rất quan trọng nên anh mới ở lại bệnh viện chăm sóc cả đêm”


Khiết Tường tiếp lời


“Vô Dao em nói vậy là sao? Em không tin anh à?”


Vô Dao quay lưng đi rồi nói


“Không có, chỉ là em thấy dạo này anh rất lạ, quên những gì em nói lúc nãy đi, với lại anh đi tắm được rồi đó”


Cô nói xong đi ra ngoài mất, anh lẩm bẩm tự hỏi


“Mình vẫn là mình mà, lạ gì chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK