• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại nhà Tinh Nhiên, cô dọn hết đồ đạc của mình lại rồi nhìn xung quanh căn nhà lẩm bẩm


“Đúng là không thể ở lại đây được nữa rồi”


Cô quay người đi xếp bộ sưu tập nước hoa của mình


“Cũng may chúng còn ở lại đây với mình, cũng 2 ngày rồi không đến công ty, cũng không có giấy phép báo xin nghỉ, chắc hẳn vào sẽ bị chỉ trích cho xem”


Cô thở dài rồi xách hành lí vừa đi vừa lẩm bẩm


“Phải tìm một căn hộ rẻ rẻ rồi”


Phía bên kia, anh đi dọc đường thì nghe năm tên đang thì thầm nhau sau vách tường, một tên mắt hếch cười nói


“Đây là chỗ hàng đặc biệt,lão đại đưa chúng ta làm tuyệt đối không thể sơ suất, lát nữa mày đứng canh ở đầu hẻm, còn bốn đứa chúng tao sẽ đi giao dịch, xong việc tụi bây sẽ được chia một ít, nhớ không được để lộ kẻo bọn cảnh sát đến làm vỡ chuyện”


Mấy tên kia tiếp lời đồng thanh


“Được”


Bên kia tường, anh nghe lén cuộc trò chuyện rồi nghĩ thầm


( ra chúng là mấy kẻ buôn bán thuốc phiện, ha…cũng đang đúng lúc mình không có chuyện gì để làm)


Tại con hẻm nhỏ anh đứng ở đầu hẻm với chiếc mũ khuất mặt cười thầm


( à ha ra là chỗ giao dịch ở đây,tiện tay phá chút xem sao?)


30 phút sau, có một nhóm người mặc đồ đen đi vào, sau đó năm tên buôn bán thuốc phiện cũng vào trong, anh đứng nấp sau góc tường ở đầu hẻm miệng nhếch lên 1 nụ cười gian ác


10 phút sau trong con hẻm lúc đang giao dịch,bốn tên buôn bán thuốc phiện vội đếm lại số tiền đã nhận được, tên mắt hếch cười vui sướng nói


” hừm đủ rồi”


Hắn vừa đóng va li đựng tiền lại thì tiếng cò cảnh sát reo lên


Cả đám giật mình tột độ hỏi nhau


“Còi cảnh sát? Là ai báo cảnh sát vậy?”


“Tụi bây chạy nhanh, bị tóm là phiền phức lắm”


Đám người mặc đồ đen nhận hàng xong nhanh chóng chạy thoát, bốn tên giao hàng bên trong vội chạy theo thì tên mắt hếch bị anh gác chân ngay đầu hẻm nên ngã xuống đất, làm tiền trong vali rơi ra khắp đường, mọi người đi ngang nhìn thì thầm nhau, tên mắt hếch vội la lớn


“Tụi bây mau giúp tao nhặt tiền lại, nhanh lên”


Bốn tên kia vội chạy lại nhưng cảnh sát đã chạy đến nên chúng vội quay lưng chạy mất bỏ lại tên mắt hếch ngồi nhặt tiền


Một hồi sau, tên mắt hếch bị bắt đi mất cùng với số tiền bị tịch thu bên phía cảnh sát


Tại một ngôi biệt thự lớn Diệp Gia


Một người đàn ông 50 tuổi đang đánh gofl cùng với đám người mặc đồ đen đứng canh gác xung quanh ngôi biệt thự, bốn tên lúc nãy vội chạy vào trong thở hỗn hễn hô to


“Không xong rồi, không xong rồi”


Một người mặc đồ đen thân cận của người đàn ông đang đánh gofl đi đến ông lên tiếng


“Ông chủ, 5 thuộc hạ ông nhờ tôi sai đi giao hàng có lẽ đã về rồi”


“Cho chúng vào đây”


Người đàn ông lạnh lùng nói, 4 tên kia chạy vào hốt hoảng, ông hỏi


“Sao chỉ có 4 đứa bây trở về, ta nhớ đã sai 5 đứa đi giao mà”


Một tên lên tiếng


“Ông chủ không xong rồi, tên còn lại trong chúng tôi bị cảnh sát bắt rồi, tiền giao hàng cũng bị cảnh sát tịch thu hết”


Người đàn ông vểnh mày ngạc nhiên nói


“Một đám vô dụng? Tại sao lại có cảnh sát hả?”


Một tên lên tiếng sợ hãi


“Bọn tôi rõ ràng đã rất cẩn thận, không biết tự dưng ai đã báo cảnh sát đến,đáng lẽ ra đã chạy kịp nhưng tại tên còn lại chạy quá chậm, còn vấp ngã làm rơi tiền ra đường nên đã bị bắt, cũng may bọn tôi nhanh chân chạy về đây thông báo cho ông chủ…”


Người đàn ông nhíu mày đạp thẳng chân vào mặt tên đang nói khiến hắn văng ra đất, ai nấy đều sợ hãi


“Hừ, tụi bây thất bại mà còn dám quay về đây sao? Một lũ ăn hại, bắt chúng lại rồi ném vào hầm đi”


“Vâng”


Đám người mặc đồ đen đồng thanh rồi bắt lấy 4 tên kia, 4 tên đó không ngừng van xin quỳ lại


“Ông chủ tha cho chúng tôi, đừng nhốt chúng tôi vào căn hầm đó, bọn tôi sẽ lập công chuộc tội.Xin ông tha cho chúng tôi một lần”


Chúng gào thét van xin nhưng người đàn ông không quan tâm


“Hừ, điều duy nhất là tên còn lại bị bắt vào đồn cảnh sát, nếu hắn bị cảnh sát thẩm vấn chẳng may nói mấy lời không hay thì chúng ta sẽ bị bại lộ”


Ông nhíu mày nói rồi quay sang người mặc đồ đen thân cận bảo


“A Lạc, cậu biết nên làm gì rồi chứ?”


Người mặc áo đen lên tiếng gật đầu


“Vâng tôi hiểu rồi thưa ông chủ”


Dứt lời hắn quay lưng đi mất


Tại đồn cảnh sát, sau một giờ thẩm vấn tra hỏi nghiêm ngặt của các thanh tra nhưng tên mắt hếch vẫn kiên quyết không chịu khai về mấy tên đồng phạm còn lại, đột nhiên một viên cảnh sát đi vào lên tiếng


“Thanh tra, có một người gọi đến đồn cảnh sát nói là người nhà nghi phạm, muốn nói chuyện điện thoại với nghi phạm một chút”


Ông thanh tra nghiêm mặt đứng dậy


“Được, đưa hắn đi nghe điện thoại đi”


Dứt lời các cảnh sát đưa tên mắt hếch đi nghe điện thoại


Tên mắt hếch thì thầm vào cuộc gọi, sau lưng là mấy người cảnh sát đang nhìn hắn quan sát cẩn trọng


“Ao, là ai vậy?”


Bên đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm mặc


“Là tao, A Lạc đây”


Tên mắt hếch vui mừng lấp mấp


“Lão…lão đại, anh đã biết chuyện tôi bị bắt rồi sao?”


“Hừm…biết cả chuyện mày làm hỏng cuộc giao hàng nữa đấy, mày đã khai những gì với cảnh sát rồi?”


“Không…không em vẫn chưa khai gì với cảnh sát cả, xin anh cứu em ra khỏi đây, nếu lâu quá em sợ sẽ bị bại lộ mất”


“Mày làm tốt đấy, yên tâm đi,tao sẽ đưa mày ra khỏi đó nhanh thôi, bây giờ mày thừa cơ hội nào đó trốn ra khỏi đồn cảnh sát, tao sẽ chờ xe bên ngoài”


“Vâng,em hiểu rồi lão đại”


Tên mắt hếch nghe điện thoại xong liền quay lại nói với mấy anh cảnh sát


“Mấy anh cảnh sát, tôi muốn đi vệ sinh một chút có được không?”


Một lát sau, có 2 người cảnh sát dẫn tên mắt hếch vào nhà vệ sinh để tránh việc hắn trốn thoát nên đã đứng ngoài cửa canh chừng, tên mắt hếch nhếch miệng lên tiếng trong nhà vệ sinh


“Mấy anh cảnh sát ơi, phiền đưa cho tôi một ít giấy vệ sinh được không? Trong đây hết sạch giấy rồi”


Hai người cảnh sát thì thầm


“Lấy cho hắn đi”


“Ừ chắc là hắn không giở trò gì đâu”


Một viên cảnh sát qua phòng vệ sinh kế bên lấy một ít giấy vệ sinh rồi đến trước cửa nói


“Giấy đây”


Tên mắt hếch cười thầm rồi mở nhẹ cửa ra nói khẽ


“Anh làm ơn đưa tay vào sâu một chút, tôi đang ngồi đang ngồi trên bồn vệ sinh nên không vớ tới được”


Hắn đứng sát cửa, một tay nắm lấy vặn khóa, khi tay viên cảnh sát vừa đưa vào hắn dập mạnh cửa vào khiến viên cảnh sát hét toáng lên vì bị dập tay, hắn nhanh chóng chạy ra cướp lấy khẩu súng trong túi quần của anh cảnh sát rồi bắn vào chân tên cảnh sát còn lại, hắn chạy thật nhanh ra ngoài, 2 viên cảnh sát hô to


“Mau bắt tên phạm nhân đó lại…”


Tên mắt hếch vội chạy ra một cách điên đảo cầm lấy khẩu súng hăm dọa những ai phía trước mắt, hắn hét lên


“Tránh ra…tránh ra cho tao nếu không muốn chết”


Hắn nhanh chóng chạy nhanh ra cửa, phía sau là các cảnh sát đang đuổi theo, vừa đuổi vừa hô to


“Đứng lại tên phạm nhân kia”


Hắn vội chạy ra rồi lao nhanh lên chiếc xe màu đen đã chờ sẵn bên ngoài rồi đi mất


Trên xe, hắn thở hỗn hễn


“Ha..may quá cũng may em nhanh trí thoát được ra ngoài đấy, nếu không đã bị bắt luôn trong đó rồi”


A Lạc vừa lái xe vừa cười nhếch


“Tuy mày đã bị bắt nhưng mày đã không khai ra bất cứ điều gì, tao sẽ thưởng cho mày sau”


Tên mắt hếch vội vui mừng


“Thật sao lão đại? Anh quả là một người tốt”


“Nói đi, mày biết ai đã báo cảnh sát không?”


Tên mắt hếch suy nghĩ một hồi


“Chuyện này em không biết là ai báo nhưng…phải rồi lúc em cầm va li tiền chạy ra thì có bị ai đó gạc chân, tại chuyện đó nên em mới bị bắt đấy”


“Mày có thấy mặt người đó không?”


“Không, em vội lo nhặt tiền và thoát thân nên không kịp quay lại nhìn”


“Nhưng cuối cùng mày lại bị bắt và chẳng làm nên tích sự gì”


Tên mắt hếch cười ngốc nói


“Aha tại lúc đó em cuống quá mà, với lại lão đại nói sẽ thưởng cho em cái gì mà phải không?”


“À…phải rồi xem ra mày rất háo hức phần thưởng này”


A Lạc nhếch môi rồi một tay cầm lái xe, một tay lấy khẩu súng của tên mắt hếch đã cướp được từ cảnh sát, chĩa vào đầu hắn khiến hắn giật mình


“Lão…lão đại anh đừng đùa chứ, em vừa mới từ đồn cảnh sát ra nên chạy rất mệt, anh đừng chĩa súng vào em được không?”


“Hừ, trước giờ mày đã thấy tao đùa bao giờ chưa? Chẳng phải mày rất muốn biết phần thưởng sao?”


Tên mắt hếch giơ hai tay sợ hãi run nói


“Lão đại,bình tĩnh đã, em vẫn chưa khai gì với cảnh sát cả, anh đừng làm vậy mà”


“Hừm, ý của ông chủ thì tao không thể không làm…”


Dứt lời A lạc nhếch môi, tên mắt hếch đờ sửng người lẩm bẩm


“Chẳng lẽ…”


Một phát súng lớn vang lên trong xe, tên mắt hếch bị bắn ngay đầu ngã nhào ra cửa chết, A Lạc mở cửa xe rồi đạp thẳng tống hắn xuống đường rồi nhanh chóng lái xe đi mất, vừa lái vùa nghĩ


( Giữ một tên vô dụng thật phí thời gian)




4:00 chiều, anh bước vào cửa hàng mua một gói thuốc lá, rồi bước ra cầm lấy điếu thuốc lên miệng mình cắn mạnh đầu thuốc


( hừ chán ngắt)


Phía bên kia đường Tinh Nhiên thở dài bước đi


“Haizz tháng này lại hết tiền rồi, chắc phải tìm lấy một công việc làm thêm thôi”


Cô bước vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít đồ rồi bước ra ngạc nhiên khi thấy bóng lưng ai đó đang dựa vào thân cây, hút thuốc rồi vứt điếu thuốc dở ra đường, cô nhíu mày


( bây giờ còn có người vứt thuốc lá lung tung nữa sao?)


Cô vội chạy lại, anh cũng vội quay lưng đi thì cô kéo tay anh lại nhăn mặt khó chịu nói


“Nè, anh mau nhặt điếu thuốc đó lên đi, vứt bừa bãi như thế…thật bất lịch…sự”


Anh quay đầu lại nhíu mày, cô ngạc nhiên giật mình bước ra sau hai bước rồi chỉ thẳng vào anh lấp mấp


“Anh…anh…anh là….”


Anh nhăn răng cười nhếch đáng sợ


“Lại là cô…cô vừa bảo tôi cái gì cơ?”


Anh quát lên kéo cô ngã vào gốc cây, cô sợ hãi ngồi khuỵu xuống rơi cả túi đồ


“Á…tôi…tôi thấy anh vứt thuốc lá lung tung nên…nên…đến nhắc nhở thôi”


Anh nâng cằm cô lên tiến lại gần


“Cô dám nhắc nhở tôi sao? Tôi có con dao vừa được mài rất bén đấy, cô muốn thử không?”


Anh lấy con dao ra dọa cô khiến cô khóc lóc lắc đầu


“Không…không…tôi…tôi biết lỗi rồi…”


Anh cười thầm rồi cất con dao vào áo nghĩ


( haha dọa con nhỏ này vui thật)


Anh cúi xuống nhặt lấy điếu thuốc mình vừa vứt bỏ vào sọt rác gần đó, cô ngạc nhiên


( anh ta thật sự làm theo việc mình nói)


Anh nhanh chóng liếc mắt về hướng cô, cô giật mình hướng mắt xuống đất


“Biết chỗ nào ăn ngon không?”


Anh hỏi, cô ngạc nhiên nghĩ tiếp


( sao anh ta lại hỏi mình cái này?)


“Sao anh lại hỏi tôi?”


Anh nhíu mày lại gần đập mạnh tay vào thân cây, cô sợ hãi lên tiếng


“Á…tôi…tôi chỉ là được chứ gì?”


Anh nhếch môi nói


“Rất rốt, dẫn đường”


Một lát sau, tại một quán ăn nhỏ,cô và anh đứng trước cửa quán nhìn một hồi, anh trễu mắt ngẫm nghĩ


( hừ, cô ta dám đưa mình đến cái quán nhỏ này à, gan cũng lớn lắm)


Cô lên tiếng


“Thật ra có rất nhiều quán ăn ngon nhưng tôi rất thích quán này cho nên tôi dẫn anh đến đây, anh…anh ăn thoải mái đi nhé… tôi đi đây”


Cô nhanh chóng quay lưng chạy đi thì anh kéo cổ áo cô từ phía sau


“Á…á anh làm gì vậy? Sao lại kéo áo tôi chứ?”


Anh nhíu mày hỏi


“Cô đi đâu vậy?”


Cô lên tiếng


“Tôi đã chỉ cho anh chỗ anh muốn rồi, bây giờ tôi đi về chứ đi đâu?”


Anh nhếch môi tiến đến vai cô rồi cúi chân xuống nói


“Đã dẫn đường thì phải dẫn tôi vào trong luôn chứ”


Giọng nói của anh thì thầm nhỏ qua bên tai cô khiến cô lạnh gáy né ra


“Á…được được rồi, tôi đưa anh vào trong là được chứ gì?”


Cô quay lưng đi vào quán ăn


Tại quán anh ngồi xuống ghế ngã lưng ra sau, cô quay lưng bước đi thì anh kéo cổ tay cô lại, cô nói lớn


“Anh…anh quá đáng lắm rồi đó, tôi đã dẫn anh vào trong rồi, bây giờ tôi muốn về nhà”


“Ăn gì?”


Anh không quan tâm cô nói gì mà hỏi thẳng khiến cô ngạc nhiên nhăn mặt hỏi lại


“Ăn gì chứ?”


Đột nhiên bụng cô reo lên đói, cô đỏ mặt nghĩ


( cũng phải từ lúc sáng giờ lo tìm chỗ ở mới nên mình vẫn chưa ăn gì, tự nhiên đói quá)


Anh chống cằm lên bàn nhìn cô cười gian hỏi


“Tính đi về với cái bụng đó sao?”


“Tôi…tôi tự về nhà ăn được”


Cô vẫn cứng miệng nói thì anh kêu lớn


“Đem hết món ra đây”


Ông chủ quán ngạc nhiên lên tiếng


“Có ngay thưa quý khách”


Dứt lời ông nghĩ thầm


( vị khách này kêu nhiều món như vậy có ăn hết không đây?)


Tinh Nhiên mở to mắt


“Anh kêu nhiều món như vậy một mình có ăn có hết không? Đúng là lãng phí”


Anh nhíu mày


“Nếu cô không ăn thì tôi vứt hết đấy”


Cô nhăn mặt ngồi xuống bàn lẩm bẩm


“Đúng là một con người kì quặc”


Anh vểnh mày hỏi


“Hửm? Cô lảm nhảm cái gì đấy?”


“A…không có…”


Cô cười gượng nói, một lát sau trên bàn có rất nhiều món, cô chảy nước vãi nghĩ


( nhìn ngon quá, mình có nên ăn không?)


Anh cười thầm lên tiếng hỏi


“Sao còn chưa ăn?”


Cô nhìn anh tiếp lời


“Anh thật sự mời tôi ăn sao?”


Anh nhăn mặt nói


“Ăn đi, nhiều lời quá”


Một lát sau, cô ăn sạch các món ăn trên bàn, cười thầm


( cũng lâu rồi mình chưa ăn ngon thế này)


Anh trễu mắt nhíu mày


( con nhỏ này ăn gì ghê vậy?)


Vài phút sau, cô no bụng nằm dài lên bàn ăn


“a…no quá chẳng ăn thêm được nữa”


Anh cười nhếch nói


“Giờ thì cô chẳng khác gì một con heo”


Anh trả tiền xong đứng dậy bước đi, cô kéo cổ tay anh lại nhăn mặt nói


“Khoan…anh khoan đi đã,hình như tôi ăn nhiều quá nên chẳng đi nỗi được nữa”


Anh quay mặt lại vểnh mày nói


“Hể? Thế thì liên quan gì đến tôi nào”


Cô ra ánh mắt đáng thương nói


“Anh không thể bỏ lại một cô gái một mình ở quán ăn chứ?”


Đột nhiên ánh mắt mọi người xung quanh hướng nhìn 2 người bàn tán to nhỏ


“Đúng là đàn ông bây giờ chẳng ga lăng gì cả”


“Thật là sao có thể bỏ bạn gái mình ở lại mà bỏ về trước chứ?”


Anh dường như nghe những lời đó liền cáo mày quát lớn


“Im ngay”


Mọi người giật mình im phăng phắc, Tinh Nhiên buông tay khỏi áo anh ra


“Không ấy anh về đi…tôi ổn mà”


( anh ta quả là đáng sợ mà, mình đáng lẽ không nhờ anh ta thì hơn, lẽ ra mình ăn ít một chút thì tốt rồi)


Anh nhíu mày ngồi khuỵu chân xuống nhìn cô một cách gượng nói


“Em gái, nếu không đi nỗi lên lưng anh cõng cho nhé”


Cô lạnh sống lưng sửng người lẩm bẩm


“Em…em gái ư?”


( Cái tên này sao nói giọng dịu dàng làm mình lạnh gáy quá vậy? Chắc anh ta bị kích động vì mấy lời nói của mọi người ở đây nên mới vậy chăng?)


Anh nhíu mày nhăn mặt quát


“Giờ có lên không thì bảo, nhanh lên bổn đại gia đây không rảnh ngồi khuỵu chân lâu thế đâu”


Cô giật mình


“Được…được rồi”


Cô leo lên lưng anh, anh cõng cô đi ra ngoài mất


Phía bên ngoài trên đường, cô nói nhỏ trên lưng anh


“Anh bỏ tôi xuống được rồi, dù gì cũng ra khỏi quán rồi mà”


Anh tiếp lời


“Ngoan ngoãn im lặng đi”


Cô ngạc nhiên nghĩ


( có lẽ anh ta không xấu xa như mình nghĩ)


Một lát sau tại một đoạn đường, anh thả cô xuống đột ngột khiến cô ngã xuống đất nhăn mặt quát


“Aiya đau quá…anh làm cái gì thế hả? Sao lại bỏ tôi xuống chứ?”


Anh nhíu mày


“hừ, cô tưởng bổn thiếu gia đây sẽ cõng cô về tận nhà sao? Tự mà về đi”


Anh quay lưng bước đi mất, cô nói lớn


“Anh đúng là đồ phũ phàng mà”


( biết vậy mình đã không thèm leo lên lưng anh ta cõng, giờ thì đau chết cái mông rồi, hức…)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK