• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy mấy tên cao to hung hăng trước mặt, tên Hổ có chút sợ sệt, dù sao Tiểu Cường cũng đã chết, một mình hắn rất dễ bị chúng gây chuyện trả thù hội đồng.


Thấy Tiểu Hổ có chuyện gì đó với đám thuộc hạ qua gương chiếu hậu. Tiểu Nhất khó hiểu, bèn mở cửa bước xuống xe nhìn về sau hỏi lớn


“Tiểu Hổ, mày đang làm gì vậy?”


Hổ liếc về sau, đành miễn cưỡng bỏ qua ý định xét điện thoại chúng, nghĩ lại tính mạng hắn vẫn quan trọng, thà chết bởi cướp chứ không để chết dưới tay đám người trước mặt, hắn nói


“Tạm thời tao bỏ qua chuyện này cho đến khi tới Hồ Bắc, xem như chưa có gì xảy ra đi”


Nói xong hắn đi về xe Tiểu Nhất, đám người kia nhìn nhau xì xào tức tối nhăn răng. Bên trong số đó, có một tên cúi mặt, tay hắn rà vào túi quần, lấy điện thoại ra rồi cố nhắn tin cho ai đó, thái độ hơi gấp rút. Tin nhắn gửi đi, hắn nhếch môi, lại được nhận lệnh từ một người bí ẩn, bảo rằng


[Tới thời cơ thích hợp, tìm cách giết chúng]





Một lúc sau, Tiểu Nhất và Tiểu Hổ đã lái xe tới Hồ Bắc, may mắn thay cuộc giao dịch thành công mĩ mãn. Đối tác là một người đàn ông quốc tịch Úc, sau khi kiểm tra hàng rất tốt, ông ta vui vẻ khen ngợi bằng tiếng Anh, nhờ người thông dịch đứng bên cạnh dịch hộ. Nghe vậy Tiểu Nhất cũng vui mừng thay, dù biết cuộc giao dịch này là hoàn toàn sai trái.


Một lúc sau trên đường trở về Diệp Gia, Tiểu Hổ hưng phấn tột độ, tự tiện mở vali chứa tiền ra xem cho đã mắt.


“Nhiều tiền quá, cả đời tao chưa bao giờ tận mắt thấy trước mặt có nhiều tiền như vậy”


Hổ vừa nói, vừa cầm mấy xấp dola lên vui sướng đếm không xuể. Tiểu Nhất ngồi bên cạnh lái xe, nét mặt bất mãn nói


“Này mau đóng vali lại đi, kẻo có người nhìn thấy thì toi, cũng may hàng cũng đã được giao, bây giờ chỉ còn việc mang tiền về cho ông chủ Diệp”


Hổ sực nổi lên ý định tham lam, bèn bảo


“Trong đây tiền nhiều như vậy, tao lấy một ít cũng không sao đâu nhỉ?”


Tiểu Nhất cau mày không vui


“Mày thôi đi, khi đem về ông chủ Diệp kiểm tra lại, thiếu một đồng chẳng phải toi mạng hai chúng ta sao?”


“Bíp bíp bíp”


Đột nhiên có các tiếng bóp còi xe vang lên không dứt, Tiểu Nhất liếc sang gương chiếu hậu, sực ngạc nhiên khi thấy có ba chiếc xe lạ đang đi theo mình, lên tiếng hỏi Tiểu Hổ


“Hổ, mày nhìn lại xem người của bên ta đâu cả rồi?”


Hổ ngạc nhiên, liếc mắt lên gương chiếu hậu thì chẳng thấy hai chiếc xe thuộc hạ của Diệp bang đâu nữa, ngược lại còn xuất hiện thêm ba chiếc xe khác đang chạy theo phía sau, bóp còi in ỏi như cố ý trêu ghẹo.


Hổ nhanh chóng đóng vali tiền lại, ngay lúc ấy có một chiếc từ phía sau chạy tới, sát kề bên cửa xe Tiểu Hổ. Chiếc xe đó do một tên đầu trọc lái, bỗng dưng hắn giơ súng lên, chỉa thẳng từ ô cửa xe hắn về phía Hổ. Tiểu Nhất nhìn sang thấy thế bèn giật mình, đảo tay lái hét lên


“Hổ, mau cúi đầu xuống”


Tên Hổ ngơ ngác, nhìn sang phải đã thấy tên đầu trọc kia nhếch một nụ cười vui vẻ, thẳng tay bóp cò, viên đạn từ họng súng hắn bay vụt với tốc độ hơn gió. Cũng may Hổ nhanh chóng cúi đầu xuống, viên đạn lao thẳng ngang qua đầu hắn, đâm xuyên về ô cửa xe bên kia của Tiểu Nhất, hụt bay ra ngoài.


Tiểu Nhất nhận ra có lẽ đây là thủ đoạn của chúng, lần này chúng không cướp hàng, mà là cướp chiếc vali chứa tiền này.


Anh đạp ga phóng nhanh về phía trước, Hổ ngồi bên cạnh hốt hoảng hỏi


“Chúng ta bị gài rồi, bây giờ làm sao đây?”


Hổ quan sát gương chiếu hậu, ba chiếc xe kia vẫn đang đuổi theo hắn và Tiểu Nhất không ngừng, có lẽ trong lúc hắn và Tiểu Nhất sơ xuất không chú ý, toàn bộ thuộc hạ theo phía sau hai người đều đã bị công kích biến mất dạng.


Hổ có hơi tức tối, đoán ra tên nội ván đi cùng đã hành động, nếu lúc nãy hắn cương quyết lấy điện thoại tất cả và kiểm tra, biết đâu bây giờ đã tóm được tên phản bội và an toàn trở về nhà.


Bỗng Tiểu Nhất quay sang gấp gáp nói


“Mày mau báo cho ông chủ Diệp nhanh đi”


Hổ nghe lời, liền gọi cho ông chủ Diệp, máy báo run.


Ngay lúc này tại Diệp Gia, ông chủ Diệp đang nằm tựa lưng trên ghế mát ngoài trời. Kế bên là một tên thuộc hạ đứng che ô cho ông, gần đó cũng có vài tên đứng canh gác cẩn trọng. Bỗng một tên thuộc hạ cầm điện thoại ông chạy ra, đi đến khẽ nói


“Ông chủ, có điện thoại”


Ông chủ Diệp mở mắt hỏi


“Ai gọi?”


Tên thuộc hạ kia đáp


“Dạ vâng, là Tiểu Hổ”


Nghe vậy ông ngồi dậy, cầm điện thoại vừa bắt máy, đúng lúc cuộc gọi cũng ngắt đi.


Ông nhanh chóng gọi lại, nhưng bên kia Tiểu Nhất và Tiểu Hổ đang gặp chút sự cố. Chiếc xe do tên đầu trọc lái từ phía sau đã phóng ga vượt qua xe hai người, sau đó ngang nhiên xoay vô lăng chặn trước xe khiến Tiểu Nhất phải đạp phanh thắng gấp.


Xe vừa dừng, Tiểu Nhất nhìn phía trước, chiếc xe chặn đầu anh liền mở cửa, bước xuống là bốn tên, bao gồm gã trọc với bộ mặt đễu cợt. Anh vội quay về sau, hai chiếc kia cũng dừng lại, dường như nhận ra mình đã bị chặn hai đầu, không có lối thoát. Trong khi ấy điện thoại Tiểu Hổ lại reo lên, hắn nhìn màn hình thấy ông chủ Diệp gọi tới, nhanh chóng bắt máy nói


“Ông chủ Diệp, cứu chúng tôi, chúng tôi bị chúng chặn đường rồi”


Đầu dây bên kia, ông chủ Diệp hốt hoảng hỏi


“Vậy các cậu đang ở đâu? Mau nói cho ta biết”


Hổ nhìn qua lại, phong cảnh hắn đang ở là một con đường hoang vắng, nhưng nhìn rõ về phía trước cách hơn 100m, hắn có thể thấy một cây cầu rất cao, bắt ngang nối liền của thành phố S qua Hồ Bắc, hắn vội trả lời


“Bọn tôi đang ở gần cầu…”


Hắn chưa kịp nói xong, một khẩu súng đã kề vào mép cửa bên cạnh hắn, được điều khiển bởi tên đầu trọc lúc nãy, hắn nhăn răng cười thích thú, như ám chỉ nếu Hổ tiếp tục nói ra địa điểm, hắn sẽ nổ súng ngay tức thì.


Hổ run bần bật, liền hạ điện thoại xuống dù giọng ông chủ Diệp đang vọng ra hỏi


“Alo, cậu còn nghe máy không? Hai người đang ở cầu nào? Alo”


Tiểu Nhất và Tiểu Hổ bị khống chế bước xuống xe, súng kề vào đầu ngay phía sau khó có thể chống cự. Sau đó tên trọc lấy chiếc vali chứa tiền kia ra khỏi xe Tiểu Nhất, Tiểu Nhất liền cao giọng nói


“Ngươi không được lấy chiếc vali đó”


Tên đầu trọc nhìn anh, cười ha hả hỏi


“Sao vậy? Chiếc vali này có gì sao?”


Tiểu Nhất thừa biết, chúng biết rõ trong này là tiền vừa giao dịch xong của anh và Tiểu Hổ. Lấy xong, tên đầu trọc cầm vali đi về một chiếc xe phía sau, cúi đầu trịnh trọng nói


“Lão đại, em lấy được vali rồi”


Từ trong xe, có một tên nhếch miệng vui vẻ, lạnh giọng bảo


“Tốt”


Nghe vậy tên đầu trọc đưa tay mở cửa, từ trên xe bước xuống một dáng người đàn ông hung ác đến mực dễ nhận dạng. Tiểu Hổ to mắt, đứng bên kia lẩm bẩm


“Đó là…”


Tiểu Nhất đứng bên cạnh, nhìn sang Tiểu Hổ hỏi


“Sao vậy? Mày biết tên đó sao?”


Tiểu Hổ cắn răng, ánh mắt lo lắng vẫn không ngừng nhìn chầm chầm bóng lưng người đàn ông đó, hỏi Tiểu Nhất


“Mày không nhận ra sao? Hắn chính là A Lạc”


“Cái gì?”


Tiểu Nhất nhìn bóng lưng hắn ta, sau khi kiểm tra vali chứa rất nhiều tiền như hắn mong muốn, A Lạc nhếch môi nhìn đầu trọc ra lệnh


“Rất tốt, mau cất vào xe đi”


Tên đầu trọc tuân lệnh, đem chiếc vali vào bên trong xe. Sau đó A Lạc liếc về sau, tên đầu trọc lại hỏi


“Vậy hai tên kia giải quyết thế nào ạ?”


“Giết đi”


Hắn lạnh lùng thốt lên, đầu trọc liền gật đầu đáp


“Vâng, sẽ nhanh thôi”


Sau đó hắn cầm súng tiến tới Tiểu Hổ và Tiểu Nhất. Tiểu Nhất cắn răng, tức giận gọi lớn


“A Lạc, đồ tên khốn, trả vali lại cho bọn ta”


Tiểu Nhất chống cự, liền bị vài tên phía sau đạp vào lưng, lăn lóc ra đường, chúng liên tục giẫm chân lên khắp người anh, anh đau đớn nghiến răng, bất phản kháng. Tên đầu trọc lại cười mỉa mai, cầm súng lên hăm dọa


“Tụi mày sắp chết đến nơi rồi còn toác mồm, câm ngay”


Hắn nói xong, dùng chân đá vào đầu Tiểu Nhất khiến anh lăn lộn một vòng, mặt mũi bầm dập, Tiểu Hổ thấy vậy, lén lút rà tay sau thắt lưng mình, nhưng xui thay lại bị một tên thấy được, hắn giật cánh tay Hổ lên, gằn giọng hỏi


“Mày giấu gì phía sau vậy?”


Hổ giật điếng người, định tung chân đá vào bụng tên đó, nhưng tên đó đã rút được khẩu súng sau túi quần Hổ, lấy lên giơ trước mặt tên đầu trọc nói


“Này, hắn có súng đấy”


Tên đầu trọc nhếch môi, ra lệnh gào lớn


“Đánh nó cho tao”


Nghe câu ấy Hổ giật mình, quay sang đã thấy hai tên khống chế hai tay mình, hắn vùng vẫy la to


“Thả ta ra, thả ta ra”


A Lạc bước tới, thấy Tiểu Nhất ngẩn đầu nhìn Tiểu Hổ đang bị chúng lôi kéo tới một gốc cây to ven đường, chúng định hành hạ Hổ, dùng đá đập nát mười ngón tay của Hổ thì anh hét lên


“Khoan đã, mau dừng lại”


A Lạc nhếch môi, bất ngờ thẳng chân đạp vào đầu Tiểu Nhất ấn mạnh xuống đất bảo


“Ngươi nên lo bản thân mình trước thì hơn”


Đầu Tiểu Nhất bị ấn mạnh xuống mặt bê tông đường, chà nhám qua lại. Tên đầu trọc đứng bên cạnh, người hơi run sợ nhìn A Lạc gượng nói


“Lão đại, chẳng thấy tên đồng bọn của chúng ta đâu cả”


A Lạc không quan tâm, quay đi nói


“Chỉ là tên cỏn con, nói tao làm gì?”


Tên đầu trọc sợ hãi lấp mấp


“Ý em là…tên đã ở lại Diệp Gia giúp chúng ta thâm nhập tin tức, hắn biến mất rồi”


Nghe vậy A Lạc sực ngạc nhiên


“Gì chứ?”


Từ phía xa, có một chiếc xe lao như tên lửa, chạy về phía A Lạc đang đứng, tên đầu trọc nhìn thấy, bất ngờ đưa hai tay đẩy cả người A Lạc ra hét to


“Cẩn thận lão đại”


Chiếc xe lao tới, A Lạc vừa bị tên đầu trọc đẩy ngã ra xa, chiếc xe đâm thẳng vào tên trọc làm hắn lăn lộn hơn 10m, chết ngay tại chỗ.


A Lạc và đám thuộc hạ hắn chưa hết bàng hoàng, từ chiếc xe đó mở cửa bước xuống, một bóng người đàn ông với khuôn mặt sát khí lạnh như ngân hà. A Lạc mở to cả mắt, mới nhận biết đó là Quân Thần Dương.


Hắn ngạc nhiên không tưởng, chỉ tự hỏi tại sao Quân Thần Dương lại ở đây? Lẽ nào anh muốn cản đường hắn?


Hắn cắn răng nói


“Quân Thần Dương, ngươi…”


Thần Dương nhếch môi nhìn hắn


“Lâu quá không gặp, ta chỉ là tiện đi ngang qua đây, gặp phải thứ chướng mắt cản đường nên vô tình phóng ga đâm thẳng, xin lỗi”


A Lạc nheo mày nhìn anh, hắn biết Thần Dương cố tình, bèn cười như không cười, nói


“Không có gì, dù sao ngươi cũng đã giúp ta bớt đi một tên ăn hại”


Ý hắn nói đầu trọc, và hắn chẳng quan tâm việc dù người bên mình có sống chết ra sao. Thần Dương hơi phục vì độ máu lạnh của hắn, trong khi tên đầu trọc vừa dùng cả tính mạng đẩy hắn thoát khỏi đầu xe anh lao tới, kết quả tên đầu trọc chết, còn A Lạc chẳng có chút lòng thương hại nào dù là thuộc hạ của mình.


Bên gốc cây to, Hổ bị khống chế dữ dội, cả hai bàn tay đều bị ghì chặt đặt lên thân cây, hắn hét toáng


“Cứu tôi với, cứu tôi, Quân lão đại”


Quân Thần Dương nhìn sang Hổ, khóe miệng cười nhạt nghi vấn


“Ngươi là thuộc hạ của ông chủ Diệp?”


Hổ gật đầu, một tên thuộc hạ của A Lạc đã cầm đá lên, định sẽ vả nát các ngón tay hắn, hắn sợ hãi lấp mấp đáp lớn


“Đúng…đúng vậy, ngài mau cứu tôi với, tôi không muốn các ngón tay mình rã nát cả đâu”


Thần Dương vẫn ung dung tỏa vẻ không chút quan tâm, hỏi trêu


“Ngươi không phải người của ta, tại sao ta phải cứu ngươi?”


Hổ sực căm lặng, liền bị một tên thuộc hạ của A Lạc cầm đá đập vào đầu khiến hắn bất tỉnh ngã người ra đất.


A Lạc thấy vậy liền cười nhếch vui vẻ, sau đó liếc sang Thần Dương nói


“Đây không phải chuyện của ngươi Quân Thần Dương, nếu muốn bảo toàn tính mạng thì mau cút đi trước khi ta đổi ý”


Thần Dương bật cười lạnh


“Người đùa sao?”


A Lạc liền lấy khẩu súng trong áo ra, nhếch môi chỉa thẳng tới Thần Dương đáp


“Ta không đùa”


Thần Dương vẫn trầm lặng nhắm mắt, Tiểu Nhất lúc này đang nằm úp mặt trên đất vừa hết choáng váng, anh ngẩn đầu cố đứng dậy, thấy A Lạc đang hiềm khích với Quân Thần Dương. Anh liếc sang chiếc xe oto của hắn, chập chờn bước đi tới, tay ôm chiếc bụng đang ê ẩm.


A Lạc sờ tay đến cò súng, nheo mày nhìn Thần Dương, nhưng Thần Dương vẫn điềm tĩnh nhìn hắn, anh mỉa mai hỏi


“Sao còn chưa bắn? Hay là sợ bản thân mình không đủ sức chống lại ta?”


A Lạc có chút lưỡng lự, hắn quan sát Thần Dương chỉ đi một mình, nên bèn tỏa ra thanh cao đáp


“Ngươi không phải đối thủ của ta”


Thần Dương ngạc nhiên, cảm thấy hắn đang khinh thường mình. Lúc này Tiểu Nhất đi tới mở cửa xe A Lạc, chòm người kéo chiếc vali chứa tiền đã bị hắn lấy lúc nãy, sau đó vui mừng thầm nghĩ


(Cuối cùng cũng lấy lại được rồi)


Đột nhiên có một tên thuộc hạ la to


“Lão đại, chiếc vali chứa tiền…”


A Lạc sực giật mình, bất giác quay về sau đã thấy Tiểu Nhất đứng ngay bên xe hắn, trên tay là chiếc vali chứa tiền lúc nãy hắn cố lấy cho bằng được. Hắn cắn răng, nhanh chóng chuyển hướng khẩu súng mình về phía Tiểu Nhất, sẵn sàng bóp cò không do dự. Thấy vậy Thần Dương đã nhanh chóng rút súng của mình sau túi quần, nả một phát đạn vào lưng hắn. Tiếng súng vang lên, hắn kinh ngạc, liếc về phía sau đã thấy Thần Dương cầm súng công kích, máu từ vết đạn trên lưng hắn tuôn chảy.


Mấy tên thuộc hạ hắn thấy vậy hoảng hốt, liền móc súng ra chỉa vào xung quanh Thần Dương, anh đảo mắt nhìn quanh mình, có hơn năm họng súng chỉa đến, nhưng anh vẫn bật cười một tiếng vui vẻ. A Lạc hơi gập người vì cơn đau vết thương sau lưng, hắn nặng giọng nói


“Ngươi sẽ phải hối hận vì dám để một vết thương trên người ta”


Thần Dương phủi tay trả lời


“Ta chỉ lỡ tay thôi”


“Lỡ tay?”


A Lạc lẩm bẩm, sau đó bật cười như hóa điên, gào lớn


“Chết đi”


Hắn giận dữ, nổ súng liên hoàn, Thần Dương nhanh chóng nấp người sau xe anh, từng viên đạn của hắn đâm vào kính và thân xe, thủng và trầy xước mọi mặt. Súng vừa hết đạn, hắn nhanh chóng thay băng khác, nhếch môi tiến tới xe Thần Dương, dù tấm lưng đang bị thương đau đớn cùng cực.


“Quân Thần Dương, có bản lĩnh thì bước ra đây, sao phải trốn?”


Hắn nói lớn, Thần Dương lại nấp sau xe anh, xủi rủi thay anh lại đi một mình, chỉ cần bước ra sẽ bị A Lạc bắn ngay lập tức, anh cố kéo dài thời gian, mong người của Diệp bang tới đây nhanh chóng, ít ra còn có thể chấm dứt sự phiền toái này.


Nhưng đúng như anh mong đợi, từ phía xa xăm có rất nhiều xe đang chạy tới, tiếng động cơ xe ngay từ xa anh có thể cảm nhận được, rất rõ ràng. Thấy Thần Dương đang nấp sau thân xe, A Lạc nhếch môi, mặc máu vết thương hắn đang tuôn chảy. Các thuộc hạ hắn thấy vậy liền lo lắng lên tiếng


“Lão đại, ngài bị thương rồi”


Hắn không quan tâm, bước chân tới gần chiếc xe, tay cầm khẩu súng lục rất cảnh giác.


Bỗng dưng hắn phát giác, quay lại nhìn rõ. Có rất nhiều xe đang chạy tới sau lưng hắn, hắn sực ngạc nhiên. Từ các ô cửa xe, có nhiều người chòm ra, trên tay cầm súng, bắn liên hoàn về phía A Lạc. Các tiếng súng và đạn lao về phía A Lạc như mưa. Từng thuộc hạ của hắn đang đứng nhìn liền lần lượt bị bắn trúng, ngã ra đất chết. A Lạc nhận ra toàn bộ đều là người của ông chủ Diệp, thấy đạn liên tục bay về phía mình vù vù khó tránh khỏi, hắn liền kéo thân một tên thuộc hạ đứng ngay bên cạnh đỡ đạn cho hắn, sau đó trong phút chốc hắn đã lao về phía xe mình, thấy Tiểu Nhất đang đứng đó, hắn bất chấp nắm lấy cổ áo anh, kề súng lên hăm dọa nói


“Lên xe ngay”


Tiểu Nhất bật kinh ngạc, chưa gì đã bị hắn đạp tống vào trong xe cùng với chiếc vali chứa tiền, hắn định sẽ bắt Tiểu Nhất làm con tin sau đó tẩu thoát. Hắn bắt Tiểu Nhất lái xe, súng kề vào đầu khống chế, Tiểu Nhất không thể không làm.


Chiếc xe A Lạc vụt lao qua xe Thần Dương, anh ngạc nhiên khi thấy người lái xe là Tiểu Nhất. Dàn xe của Diệp bang cũng đuổi theo phía sau hắn ồ ạt bốn năm chiếc. Thần Dương đứng dậy khỏi thân xe mình, Phong Tề Dật lái xe tới, bước xuống lên tiếng hỏi


“Quân Thần Dương, anh vẫn ổn chứ?”


Thần Dương cười như không cười, mắt liếc sang Tiểu Hổ đang bất tỉnh bên kia đáp


“Tôi thì không sao, nhưng tên kia thì có đấy”


Lúc này có rất nhiều xe người của Diệp bang đuổi theo đuôi xe A Lạc, hắn kề súng vào đầu Tiểu Nhất quát lớn


“Lái nhanh lên”


Tiểu Nhất đành nghe theo, lái thật nhanh đi rồi đáp


“Cho dù thế nào ngươi cũng chẳng thoát được đâu, đầu hàng đi”


A Lạc bật cười nhạt


“Ta chết, ngươi cũng chẳng thể sống được”


Tiểu Nhất hỏi


“Ông chủ Diệp đối xử với ngươi không tệ, tại sao còn phản bội ông ấy?”


“Câm ngay”


Hắn gào lớn, đột nhiên các phát súng từ phía sau bắn thủng vào đuôi xe hắn, chiếc xe chao đảo dần, hắn mở cửa xe bên mình, Tiểu Nhất bật kinh ngạc hỏi


“Ngươi định làm gì vậy? Lẽ nào muốn nhảy xuống xe trong lúc này?”


Hắn nhếch môi, bất ngờ giơ tay nắm lấy cổ áo Tiểu Nhất, giật tới mình nói


“Không phải ta, mà là ngươi”


Hắn thẳng tay, ném người Tiểu Nhất văng lăn lộn ra ngoài. Tiểu Nhất từ trên xe bị hất tung xuống đường, lộn mấy vòng vào bên lề đau đớn. Xe hắn chao đảo chạy loạn xạ qua lại, A Lạc nhanh chóng đóng cửa xe, ngồi vào vị trí lái sau đó đạp ga phóng nhanh đi mất.


Xe của Diệp bang một vài chiếc chợt dừng lại, mọi người vội chạy đến đỡ người Tiểu Nhất đang bầm dập nằm dưới lề cỏ, hỏi lớn


“Này không sao chứ?”


Tiểu Nhất thở dốc, mặt nặng nề đau đớn lấp mấp


“Chiếc vali…chiếc vali…”


Chưa kịp dốc hơi nói xong, anh đã nhắm mắt bất tỉnh.


A Lạc chạy loạn trên đường, phóng như một tên điên, thấy người của Diệp bang vẫn đang lái xe đuổi theo mình, hắn cầm súng giơ ra ô cửa, nã đạn về phía sau, các viên đạn không phải trúng hẳn, mà lần lượt làm thủng lốp xe của bọn họ, hai ba chiếc chao đảo mất thăng bằng, liền đâm vào nhau sau đó nổ tung trong lửa khói. Thấy vậy A Lạc cười vui vẻ, tiếp tục lái xe rẽ hướng chạy đi mất.




Phía bên kia, A Lạc dừng xe tại một đoạn đường hoang vắng, gần đó ngoài một bóng lưng của một người đàn ông mặc chiếc áo phông trắng, đội mũ lưỡi trai khuất mặt ra thì chẳng có mấy ai qua lại.


A Lạc tiến tới sau bóng lưng kia, nét mặt hắn hơi uể oải, có lẽ vì quên mất trên lưng mình còn đang dính một viên đạn chưa lấy xuống. Hắn cầm chiếc vali chứa tiền đã lấy lúc nãy, thẳng thừng vứt ra đất, cất giọng vừa lạnh lại pha chút hơi trầm


“Tiền của ngươi đây, đưa ta chiếc USB đó đi”


Tên đó quay lại dần, mũ lưỡi trai khuất đi đôi mắt hắn, chỉ lộ mỗi chiếc mũi cao dọc dừa và khóe miệng đầy tự tin. Hắn là gián điệp thâm nhập ở Diệp Gia, trong lúc đi cùng đám thuộc hạ của Diệp bang theo phía sau hỗ trợ an toàn cho Tiểu Nhất và Tiểu Hổ, hắn đã được nhận lệnh từ ông chủ mình, bất ngờ dùng súng bắn từng người đi cùng trên xe, đồng thời ấn công tắc điều khiển cất trong túi áo, kích hoạt quả bom đã lắp đặt sẵn trên chiếc xe thuộc hạ Diệp bang còn lại đang chạy phía sau, làm họ nổ tung trong biển lửa.


Lúc này hắn đi tới nhặt chiếc vali lên, kiểm tra đúng là số tiền hắn đã được nhận lệnh từ ông chủ mình để trao đổi với A Lạc.


A Lạc không thể kiên nhẫn chờ lâu, bởi lẽ khi nãy tên trọc có nói với hắn rằng tên này giữa chừng lại biến mất, hắn thậm chí còn giật mình vì sợ bản thân sẽ bị lừa trong cuộc giao dịch này, bèn nói tiếp


“Ta chắc ông chủ ngươi không phải kẻ không giữ lời, và ta đã làm theo những điều kiện hắn đưa ra, cướp tiền giao dịch của lão Diệp, bây giờ tiền cũng đã lấy tận tay, đồ thì ngươi cũng nên đưa rồi”


Chiếc USB do tên nội ván đã lén lút lấy được từ phòng ông chủ Diệp, bên trong chứa toàn bộ thông tin, sự thành lập, tên các nạn nhân mà Diệp bang đã cho giết, tất cả đều được cập nhập và lưu lại trong này. A Lạc muốn tìm lấy nó cho bằng được, hắn chỉ cần như thế.


Tên kia liền đồng ý thỏa thuận, lấy chiếc USB trong túi áo mình rồi ném đến A Lạc, hắn nhanh chóng chợp lấy được, sau đó tên kia nói


“Đó là chiếc USB mà ngươi cần”


A Lạc bèn nhếch môi, cầm được chiếc USB trong tay, lòng hắn thầm mừng không tưởng, nhưng lại nheo mày hỏi


“Khoan đã, tại sao tới bây giờ lão già đó vẫn còn sống, chẳng phải ta đã bảo ngươi giết lão ta rồi sao?”


Tên kia đáp


“Có người cản trở”


A Lạc ngạc nhiên, lại hỏi tiếp


“Là kẻ nào chứ?”


Tên kia trả lời


“Ta không biết, nhưng kẻ đó rất bí ẩn”


Tên nội ván bắt đầu nhớ lại, vào cái ngày hắn đang lén lút tiếp cận phòng ông chủ Diệp, định sẽ tìm chiếc USB mà ông đã cất giấu rất kĩ trong một chiếc hộp được làm bằng gỗ rất nhỏ để trong tủ. Nhân lúc ông chủ Diệp ra ngoài không có nhà vì công việc, hắn cậy ổ khóa cửa bước vào phòng ông, nhanh tay lục lọi xung quanh rồi lại sắp xếp mọi thứ rất cẩn thận, nhằm trường hợp ông chủ Diệp trở về phòng sẽ không nhận ra sự bất thường. Khi hắn tìm được và đang mở chiếc hộp cất giữ USB ấy trên tay, một tiếng động vào cửa phòng đã làm kinh động đến hắn, hắn giật mình, vội cất chiếc USB vào túi áo trước, sau đó bước nhè nhẹ đến cánh cửa, khi mở ra hắn chú ý quan sát hai đầu hành lang, nhưng thật kì lạ thay chẳng có ai cả. Hắn chắc chắn mỗi lần mình hành động lén lút trong Diệp Gia, bản thân hắn cứ lại có cảm giác hệt như mình đang bị theo dõi rình rập.


Lúc này hắn nhìn A Lạc, gạt bỏ qua những suy nghĩ vừa thoáng trong đầu rồi nói


“Còn nữa, ông chủ ta có dặn, mấy bức ảnh về tên tài xế ngươi đã sắp xếp làm nhục cô gái đó tuyệt đối không được tùy hứng đem ra hăm dọa cô ta, nếu không sự hợp tác giữa chúng ta sẽ chấm hết”


Nghe vậy A Lạc sực cau mày khó chịu, quay lưng bực tức đáp


“Hừ, biết rồi”


Dứt lời, hắn đi về xe mình rồi leo lên lái đi mất dạng.


Rõ ràng A Lạc và tên gian điệp này không cùng chung một động, trong khi đó tên này còn có kẻ đứng phía sau điều khiển, A Lạc cũng chỉ vì bất đắc dĩ muốn lấy chiếc USB, chấp nhận hợp tác với ông chủ hắn, người đó cho hắn quyền sai bảo tên nội ván kia khi hắn ta còn ở Diệp Gia, nhưng vẫn thuộc sự điều khiển của người đó.


Buổi chiều, tại bệnh viện, tiếng “tút tút” từ phòng hồi sức vang lên liên tục, Tiểu Nhất và Tiểu Hổ đã bị đưa vào bên trong một lúc lâu, hôn mê chưa tỉnh lại.


Bên ngoài ghế chờ, Thần Dương ngồi dựa lưng ra ghế, Tề Dật thì đứng dựa lưng vào bức tường đối diện, khoanh hai tay lên tiếng hỏi


“Nói nghe chơi Quân Thần Dương, tại sao anh lại có mặt ở hỗn loạn lúc đó vậy?”


Thần Dương nhắm mắt, trầm tính trả lời


“Tình cờ thôi”


Dù thật sự không phải ngẫu nhiên, đơn giản là anh chỉ đi ngang qua đoạn đường thân quen, nào ngờ vô tình phát hiện có một chiếc xe đang bị cháy rụi ngay từ xa trước mắt. Anh lái xe tới, bước xuống kiểm tra mới nhận ra một dấu vết chưa kịp cháy hết, đó là một cánh tay của một tên thuộc hạ chìa ra khỏi chiếc xe cháy đen bị lật ngược, tay hắn vẫn chưa cháy hết hẳn, lòng bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại di dộng nhỏ gọn, anh cầm lên xem, mới biết trước lúc phát hiện ra có bom trên xe mình, tên này đã nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin báo khẩn cấp vị trí về Diệp bang, người nhận là ông chủ Diệp.


Sau đó anh liền lái xe về phía trước, gần tới lại thấy bóng dáng A Lạc và tên đầu trọc đang đứng ngang nhiên trên giữa làn đường, anh đoán ra mọi chuyện đều liên quan tới hắn, bèn tăng tốc lao thẳng về trước, không ngờ tên trọc dùng mạng mình thay thế A Lạc, đẩy hắn lùi ra xa, Thần Dương lại xém giết được hắn, điều này làm anh có phần hơi khó chịu.


Bỗng Thần Dương đứng dậy quay đi nói


“Tôi về đây”


Tề Dật ngạc nhiên, giơ tay níu kéo hỏi


“Khoan đã, ông chủ Diệp sẽ đến đây ngay lập tức, anh không định ở lại gặp ông ta sao?”


Thần Dương bật cười nhạt, nghoảnh mặt lại trả lời


“Tôi chẳng liên quan gì đến Diệp bang cả”


Lúc này có tiếng xe lăn đi tới, vừa rồi Tống Lục Tài bảo muốn đi vệ sinh, nên Vô Dao đã đỡ hắn lên xe lăn và đẩy hắn ra ngoài. Hắn và cô luôn cự cải mọi lúc mọi nơi, lúc nãy đỡ hắn đứng dậy khỏi ghế trong tolet nam, không cẩn thận cô lại giẫm giày cao gót vào bàn chân hắn, hắn đau đớn la hét ồn ào vang trời. Ra khỏi nhà vệ sinh, vì vẫn còn ấm ức chuyện lúc nãy, hắn đã cau mày nhăn mặt nói


“Cô chẳng làm ra hồn việc nào cả, đồ hậu đậu”


Vô Dao đẩy hắn dọc trên hành lang, cô nhíu mày hỏi


“Thế vì ai mà tôi lại phải vác mặt vào nhà vệ sinh nam hả? Anh có biết là tôi xấu hổ lắm không?”


Cô vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc nãy, vừa đỡ Tống Lục Tài vào nhà vệ sinh nam, người nào người nấy đều nhìn cô chầm chầm như một sinh vật lạ, cô đỏ mặt đến phát ngượng không tả nổi, nhớ lại thôi cũng đủ tự muốn đào hố chôn mình.


Hơn thế nữa Tống Lục Tài lại không thể di chuyên khớp cổ do còn đau, cô phải đưa hắn vào tận bồn tiểu, mắt liếc chỗ khác và sau đó phải chịu lắng tai nghe tiếng nước chảy rột rột của hắn xả xuống bên tai đến mức gật gượng.


Lúc này đang đẩy hắn tới một đoạn giữa hành lang, cô hơi thoáng ngạc nhiên khi thấy có một bóng lưng người đàn ông rất quen thuộc. Nào ngờ đúng lúc Thần Dương cũng quay lại, cả hai người nhìn nhau mở mắt kinh ngạc không tưởng, Vô Dao nhìn anh không chớp mắt, mấp môi gọi


“Anh…anh hai”


Tề Dật đứng đó cũng có chút ngạc nhiên, đi tới trước mặt Tống Lục Tài lên tiếng


“Ơ kìa, đây chẳng phải là Tống thiếu sao?”


Tống Lục Tài đầu dựa vào xe lăn, không cử động nhúc nhích được, chỉ có hai mắt hắn là chuyển động qua lại, vẫn cất giọng khó ưa như mọi ngày, lên tiếng hỏi


“Đồ tên khốn, tại sao ngươi lại ở đây? Cả Quân Thần Dương nữa?”


Tề Dật xòe hai bàn tay trả lời


“Chúng tôi vừa gặp một chuyện hết sức nghiêm trọng, nhưng cậu sao vậy? Cổ bị gì thế kia?”


Tề Dật trỏ tay thắc mắc hỏi, Tống Lục Tài chưa kịp đáp câu nào thì Thần Dương đã tiến tới kéo mạnh tay Vô Dao ra khỏi xe lăn của hắn, tỏa ra thái độ không vui, còn cau mày gắt giọng hỏi lạnh


“Em làm gì ở đây vậy?”


Vô Dao nhìn anh, cô cất giọng lạnh nhạt cũng không kém, hỏi ngược


“Thế còn anh? Tại sao anh lại ở đây?”


Thần Dương trỏ tay vào mặt Tống Lục Tài, nét mặt nghiêm khắc nay đã pha thêm chút nóng giận, nhìn cô hỏi lớn


“Anh đang muốn hỏi, tại sao em qua lại với tên này?”


Cô lấp mấp


“Ơ…chuyện đó…”


Bỗng tên họ Tống nghiến răng lên tiếng


“Cô lấp mấp cái gì? Chẳng phải cô là người hại ta ra nông nổi này sao? Cô phải chịu trách nhiệm”


Thần Dương ngạc nhiên, dù Vô Dao có làm gì đi nữa, nhưng anh ghét việc cô lại đi chăm sóc một tên không ra gì như Tống Lục Tài, không phải là ghét hắn, nhưng vì biết tính tình hắn xấu xa hèn hạ, nên dù một chút anh cũng không muốn em gái mình dính líu vào tên này.


Vô Dao lên tiếng giải thích


“Như anh thấy đấy, cổ anh ta bị thương là tại em, nên em đã hứa sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc anh ta cho đến khi anh ta bình phục trở lại”


Thần Dương lạnh nhạt nói


“Nhưng em có thể thuê người đến chăm sóc hắn, và tên này căn bản không cần phải được chăm sóc tử tế đâu”


Nghe vậy Tống Lục Tài chợt cau mày, liếc nhìn Thần Dương bất mãn hỏi


“Anh nói vậy là ý gì? Tôi không cần được chăm sóc tử tế? Lí do gì hả?”


Thần Dương nhếch môi nhìn hắn, giương mắt nghi vấn


“Tôi biết cậu là người thế nào, bắt không được Hạ Tinh Nhiên nên bây giờ chuyển qua mục tiêu là em gái tôi rồi sao?”


Câu nói vừa dứt của anh đã làm Vô Dao sực ngạc nhiên, Tống Lục Tài nheo mày kinh động phản đáp


“Anh đang nói bừa cái gì vậy? Đừng có lôi Hạ Tinh Nhiên vào đây”


Thấy không khí bắt đầu căng thẳng, Tề Dật chen giữa cười gượng, nhìn Thần Dương cố gắng giữ hòa nhã bảo


“Tôi biết anh là vì em gái mình, nhưng đây là bệnh viện, hai người đừng có gây ồn ào được không?”


Vô Dao chợt lên tiếng


“Anh hai, dù sao đây cũng là lỗi của em, anh đừng tức giận với anh ta quá”


Tề Dật cũng nhìn Thần Dương cười bảo


“Phải đấy, đây là mâu thuẫn giữa em gái anh và Tống thiếu, hãy để bọn họ tự giải quyết với nhau đi”


Bỗng Thần Dương lườm anh một phát, Tề Dật giật bắn người vì ánh mắt đe dọa vừa lướt ngang qua mình, miệng im phăng phắt không dám hó hé một lời ngay sau đó.


Chợt Thần Dương nhìn sang Vô Dao bảo


“Em về đi, anh có chuyện muốn nói riêng với hắn”


Cô ngạc nhiên, nhưng kiên quyết không muốn về nên đáp


“Nhưng em còn cần gặp bác sĩ kê đơn thuốc cho anh ta, em vẫn chưa về được”


Bỗng Tề Dật đẩy lưng cô, khẽ giọng nói


“Vậy chúng ta ra ngoài mua nước đi, tôi chắc anh trai cô và Tống thiếu cũng hơi khát rồi”


“Nhưng mà…hmm…được thôi”


Dù cô không muốn cũng phải đành nghe theo, Tề Dật cố kéo cô đi, sau đó anh đã quay lại nháy mắt với Thần Dương như một niềm ra hiệu.


Bóng dáng của Tề Dật và Vô Dao đi mất, Thần Dương lại liếc sang nhìn Tống Lục Tài bằng một ánh mắt lạnh lẽo, khiến cả thân thể hắn nổi đầy gai óc nên lấp mấp hỏi


“Thái…thái độ của anh vậy là sao?”


“Rầm”


Anh một phát đẩy xe lăn hắn đập vào bức tường phía sau, Tống Lục Tài bị dồn vào trong, hắn cắn răng đau đớn gào thét


“Anh bị điên sao? Đau chết cái cổ tôi rồi”


Chợt anh nắm lấy cổ áo hắn, cúi đầu xuống sát mặt hỏi


“Cậu là đang có âm mưu gì đối với Dao Dao nhà tôi?’


Tống Lục Tài cắn chặt hàm răng, cau mày tức giận trả lời


“Tôi thì có ý đồ gì chứ”


Thần Dương không tin, bèn hỏi tiếp


“Đừng tưởng tôi không biết con người cậu ra sao, cậu có thể bắt và hành hạ bao nhiêu đứa con gái bên ngoài, nhưng em gái tôi thì không thể”


Nghe vậy Tống Lục Tài có chút buồn cười, hắn cười một cách nhạt nhẽo hỏi


“Hành hạ? Chẳng phải người bị hành hạ ở đây là tôi sao? Cô ta luôn mang đến cho tôi những thứ xui rủi, bộ dạng Tống thiếu này còn chưa đủ thảm hại à?”


Thần Dương bật ngạc nhiên, đúng là bây giờ hắn thảm đến mức không ngóc đầu lên nổi, anh bèn đứng thẳng người nói


“Tôi sẽ tin cậu một lần, chỉ sợ…”


Hắn cau mày cắt lời


“Anh thừa biết mẫu người của tôi không phải cô ta, phải như Hạ Tinh Nhiên mới đúng, ai lại đi thích thứ con gái bạo lực như cô ta bao giờ”


Sau một phút im lặng, Thần Dương quay người đi, giọng anh trầm đi hẳn như một lời cảnh cáo


“Không, đó không phải điều tôi lo sợ, nếu lỡ có một ngày con bé thật sự thích cậu, thì cậu sẽ phải trả giá”


Dứt lời anh bước đi, Tống Lục Tài ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh cho đến khi khuất mất.


Sau đó hắn bật cười nhạt, đầu dựa ra phía sau thành ghế xe lăn, ánh mặt trời hoàng hôn tản một nửa trên khuôn mặt nam tính của hắn, hắn thoáng lẩm bẩm


“Chuyện đó là không thể, bởi vì chưa có ai thích Tống Lục Tài này”


Phải, một người xấu xa đê tiện như hắn, đã có biết bao cô gái nhìn thấy phải tránh xa, và hắn không tin trên đời này sẽ có người ngu ngốc đi thích mình.





Buổi tối, tại một căn phòng tĩnh mịch và không bật đèn, màn đêm bao quanh chiếc máy tính đang sáng màn hình trông thật u ám.


“Tạch tạch tạch”


A Lạc vừa gõ bàn phím, dữ liệu của chiếc USB hắn vừa đưa vào đang load lại tất cả.


Hắn nhấp vào các tệp được lưu trong đó, tệp hắn xem đầu tiên chính là danh sách các nạn nhân bị giết bởi tổ chức Diệp bang.


Hắn trượt mũi tên xuống dần, có vô số người, nam lẫn nữ, già cả lẫn trung niên, lướt qua cái tên Vương Triết, hắn mới ngạc nhiên nhớ lại, đây chính là chủ tịch của tập đoàn Vương Thị mà ông chủ Diệp đang thuê sát thủ giết chết lúc hắn còn đang phục tùng bên cạnh ông, hắn nhớ rất rõ điều này, hắn nhấp vào tên ông ta xem thử, cả tên người ông ta thuê giết cũng được nhập vào đây, rõ như in một chữ “Dark”, do lúc này ông vẫn chưa biết tên thật của anh, chỉ nhập và lưu vào biệt hiệu mà mọi người trong gian hồ thường gọi. Ông chủ Diệp còn lưu hẳn thông tin và lí do tại sao ông muốn giết lão Vương Triết, bởi vì khi ấy lão đang cố tranh cạnh với tập đoàn Diệp Thị, cướp người đầu tư của ông chủ Diệp, chuộc lợi về phía bên mình, kết quả bị ông chủ Diệp nhắm đến, nhưng ông lại không muốn sau khi lão ta chết sẽ có thông tin liên quan đến mình, ông bèn thuê người giết hộ dù lão ta có cả tá vệ sĩ đi theo bảo vệ nghiêm ngặt.


A Lạc đọc đến đây, hắn tiếp tục trượt tên các nạn nhân dần xuống dưới, có các thông tin vài người rất kì lạ, đơn giản những cái tên đó đều bị đánh dấu bên cạnh, kèm theo hai chữ “không rõ”. Hắn không hiểu ở phần này, nhưng chợt có một cái tên làm hắn chú ý nhất.


“Hàn Kiến Phục”


Hắn lẩm bẩm, cái tên này được đánh dấu đỏ bên cạnh, có kèm theo hai chữ “không rõ”. Hắn liền nhấp vào xem thử, hình ảnh và người đó nằm nguyên vẹn trong thông tin, tên tuổi, địa chỉ đã cập nhật rất đầy đủ.


Chỉ riêng cột về ngày đã chết và nguyên nhân cái chết thì không có và bị bỏ trống, về mặt thù oán của người này với ông chủ Diệp được đánh rất dài, hắn lười phải đọc hết từng chữ, bèn lướt về cuối hàng, chỉ thấy một dòng được đính lại, đó là dòng chữ “chưa tìm ra”.


Hắn sực ngạc nhiên, bèn hiểu ra một phần nào đó, đa số những cái tên được đánh dẩu đỏ và kèm theo chữ “không rõ” ngay bên cạnh, thực chất là những kẻ chưa được tìm thấy, và họ đều có mối thù riêng với ông chủ Diệp.


Hắn bắt đầu viết ra toàn bộ các tên bị đánh dấu đỏ này ngoài giấy riêng, tổng cộng có 5 người, bao gồm cái tên “Hàn Kiến Phục” hắn vừa đọc. Vì sắp tới hắn sẽ phải cất công điều tra và tìm ra họ cho bằng được, dù sao cũng là những người có thù oán với ông chủ Diệp, hắn lợi dụng việc này để dồn ông vào đường cùng không lối thoát.


Vài ngày sau, theo như sự điều tra của hắn bởi các thuộc hạ, có hai người trong đó đã đổi toàn bộ họ tên và danh tính, họ lập gia đình và bỏ ra nước ngoài nên khó có thể tìm ra được. Ba người còn lại thì một người là đàn ông đã già đi, hiện đang nằm ở một bệnh viện xa xăm tại tỉnh thành khác, hai người kia thì không có một dấu vết nào xác định được, vì đã biến mất quá lâu nên chẳng ai biết đến.


A Lạc chợt hơi cau mày, hắn đứng trên ban công nhìn 5 tấm ảnh của những người có mối thù với ông chủ Diệp, kì thực hắn không thể ngẫm ra được, trong đó bốn người đều là đàn ông, chỉ duy nhất có một người phụ nữ chạc tuổi 25. Nhưng dù sao thời gian đã trôi đi, đọc qua thông tin cho thấy người phụ nữ này từng là người tình của một tên trùm hắc bang đang cố truy đuổi ông chủ Diệp lúc còn trẻ, khi ấy cũng vì bất đắc dĩ ông đã phải đưa vợ và con mình lên một chiếc tàu, cho người đưa bà mang con trai vài tháng tuổi đi xa lánh nạn.


Một vài năm sau, ông chủ Diệp nhờ mưu mô tính kế, cấu kết với một bang phái chủ và lật đổ tên trùm hắc bang kia vào đường cùng, sau khi hắn chết, ông cướp hết mọi tài sản và lật đổ hắn xuống, đứng lên thay đổi toàn bộ tổ chức của hắn trở về tay mình. Ngay sau đó cô ả người tình của hắn thì biến mất dạng, ôm đống tiền rồi bỏ trốn. Cho đến nay đã hơn 20 năm, ông vẫn còn lưu thông tin của ả vào bộ nhớ mật của Diệp bang.


Lúc này A Lạc có chút thoáng nghĩ, dù có tìm được người phụ nữ này thì bà ta cũng đã gần 50 tuổi, người già sức yếu thì hắn chẳng quan tâm tới, còn một người nằm bệnh viện thì cũng đã già đi, sắp phải lìa hơi thở, hắn cũng không có lí do gì phải mất công tới tìm. Chỉ nghi vấn ba người còn lại, hai người đã thay đổi họ tên và diện mạo bằng phẫu thuật thẩm mỹ, lập gia đình và bỏ ra nước ngoài suốt chừng ấy năm, người tên “Hàn Kiến Phục” thì biệt tích không một dấu vết.


A Lạc bắt đầu khó chịu, vì mấy ngày qua mọi công sức hắn chờ đợi tìm kiếm đều ra đi trong vô ích, vừa dự định sẽ vứt 5 tấm ảnh chân dung kia vào sọt rác. Một tên thuộc hạ đã từ bên ngoài đi vào, cất giọng vội vã lên tiếng


“Lão đại, tìm ra được người phụ nữ mà ngài tìm kiếm rồi”


A Lạc ngạc nhiên, quay lại nheo mày hỏi


“Ai?”


Tên thuộc hạ cầm điện thoại đi tới, bật ngay một đoạn clip đã ghi lại được từ một quán karaoke, bên trong clip có một người phụ nữ trung niên, tóc được cắt ngắn, trang phục bà ta mặc đúng là rất sang trọng, được biết bà ta là bà chủ của karaoke này, tuy đường nét trên mặt đã nhăn đi, A Lạc vẫn có thể nhận ra, bèn đưa tấm hình người phụ nữ mình đang cầm trên tay lên so sánh, hoàn toàn là cùng một người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK