“Chị Thiên Mặc, muộn thế này vẫn còn làm việc sao?”
Vị nữ thiếu úy bật cười, đứng dậy kéo ghế ra lịch sự lên tiếng
“Dao Dao, đây là công việc của cảnh sát, và câu này chị nên hỏi em mới đúng, giờ này em còn đến đây gặp chị là có việc gì?”
Cô vui vẻ, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đặt giỏ bánh kẹo kia lên bàn nói
“À em vừa tan việc, trên đường có mua một ít bánh kẹo rồi qua đây sẵn thăm chị, chị cũng biết gần sang năm mới rồi cơ mà”
Tần thiếu úy bật cười, thở dài nhẹ
“Haizz, thời gian đúng là trôi qua nhanh quá, chị cũng sắp bước qua tuổi 30 vậy mà còn không có được một mảnh tình vắt vai, Dao Dao em đã hơn hai mươi tuổi rồi, mau mau tìm bạn trai rồi kết hôn sinh con, đừng để thời gian trôi qua như chị, lúc này mới hiểu được cảm giác vì chẳng ai rước đi đấy”
Vô Dao bật cười
“Cần gì phải lập gia đình, sống một mình thanh thản như chị thì tuyệt biết bao”
Tần thiếu úy lắc đầu nhẹ, nhắm mắt điềm đạm nói
“Em không hiểu đâu, chị cũng từng nghĩ như em vậy, kết quả bây giờ gần 30 tuổi đầu, bạn bè đều lập gia đình, anh chị em cũng đã kết hôn cả rồi, và chị cảm thấy bấy lâu nay thanh xuân của chị đã trôi qua thật xao lãng, em đừng học theo chị, mau tìm lấy một người đàn ông tốt đi, đừng có quá cứng nhắc như vậy, không lẽ em không hề động lòng với một người đàn ông nào sao?”
Vô Dao nghiêm túc đáp
“Em chẳng yêu một ai cả, sau này cũng vậy, hiện tại trước mắt em chỉ quan tâm đến hai người anh và công việc của mình, hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ tiến tới quan hệ yêu đương”
Tần thiếu úy bỗng đứng dậy, đi đến rèm cửa sổ kéo sang hai bên, đưa mắt nhìn dòng người và xe cộ tấp nập từ trên dãy lầu cao xuống dưới, phố đèn thì sáng rực, nhưng cảm giác cô đơn vì chẳng có ai bên cạnh mình khiến cô hơi chạnh lòng, cô ta nói
“Dao Dao, sẽ có một ngày em nhất định cũng thay đổi ý nghĩ đó, vì chẳng có ai chấp nhận chuyện sẽ cô đơn cả đời”
Sau đó Tần thiếu úy quay lại nhìn cô, ánh mắt hơi ẩn ý
“Em hiểu ý chị chứ?”
Vô Dao hơi ngạc nhiên, nhưng cô đứng dậy đi tới bên cạnh Tần thiếu úy, hai tay vịn vào thành cửa sổ nhìn từ dãy lầu xuống thành phố đang sáng rực phía dưới, mỉm cười nói
“Chị Thiên Mặc, điều gì đã khiến chị hối hận khi cô đơn đến suốt 30 năm vậy?”
Tần thiếu úy thở dài đáp
“Khi còn ở tuổi như em, chị đã thất vọng vào đàn ông trên thế giới này, bởi vì chị biết đàn ông tốt căn bản không dễ kiếm, muốn tìm được phải trải qua từng giai đoạn tìm hiểu, và thời gian đó chị cảm thấy quá lãng phí nên chị đã chọn công việc lên hàng đầu, để rồi bây giờ lại cô đơn thế này đây”
Vô Dao cười nhẹ
“Chị chỉ mới 30, thời gian chẳng phải còn rất nhiều sao? Với lại em đã nói em chẳng động lòng với ai cả, tuyệt đối không bao giờ”
Tần thiếu úy bỗng vô vào vai cô vài cái, nghiêm mặt nói
“Em không nên nói như vậy, tình yêu không phải do mình nhận biết, nó là một sự bất ngờ”
“Bất ngờ…ư?”
Vô Dao lẩm bẩm, Tần thiếu úy bật cười
“Ừ, một ngày nào đó chị chắc chắn em sẽ trải qua, đừng có nói trước như thế”
Vô Dao lắc đầu nhẹ
“Làm sao có thể chứ? Em không tin, không tin chút nào”
Bỗng nữ thiếu úy tiếp lời
“Phải rồi, dạo này em còn đến cô nhi viện đó chứ, bọn trẻ ở đó cứ nhắc em, bảo là đã lâu như vậy sao không thấy em đến?”
Vô Dao cười nhẹ
“Phải rồi, dạo này công việc hơi bận nên em quên mất, em sẽ sắp xếp công việc, phải rồi chị cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng gắng sức làm việc quá”
Tần thiếu úy đáp
“Cảm ơn em, dạo này các anh trai em thế nào?”
Vô Dao ngạc nhiên trả lời
“À, vẫn bình thường thôi, anh Tường đã dọn ra chung cư ở riêng vì công việc, còn anh cả thì em không liên lạc nhiều cho lắm, không hiểu sao dạo này khi gọi anh ấy cứ tắt máy, em cũng không muốn làm phiền”
Nghe vậy Tần thiếu úy ngượng nói
“Vậy sao? Anh cả của em…vẫn chưa có bạn gái nhỉ?”
Vô Dao đáp
“Không, chị cũng biết anh ấy vốn cộc tính mà, mọi người luôn nói tính tình của em và anh ấy khá giống nhau, mà chị hỏi như vậy là ý gì?”
Tần thiếu úy lắc đầu xua hai tay
“À không, chị chỉ hỏi thăm thôi, chỉ là năm đó chị có học đại học cùng anh cả em, dù em ấy nhỏ hơn chị tận hai khóa, có khá nhiều nữ sinh theo đuổi nhưng không ngờ tới bây giờ em ấy vẫn chưa có bạn gái”
Vô Dao bật cười
“Em nghĩ anh ấy chẳng động lòng với ai đâu, thôi thì cứ tùy vào định mệnh vậy, mà cũng muộn rồi, em về đây”
Tần thiếu úy gật đầu
“Cũng được, mau mau tìm bạn trai đi nhé, em sắp thành bà cô già rồi”
Một lúc sau, Vô Dao vừa lái xe trên đường, lòng cô bồn chồn nghĩ
(Mình chỉ mới 24, kết hôn làm gì chứ?)
Sáng hôm sau, tên Tống Lục Tài cũng được thả ra nhà giam, hắn bị đuổi một cách xấc xược ngay sau khi vừa gây chuyện với các viên cảnh sát ở đó.
Đang trên đường đi bộ trở về, hắn ghé sang một máy bán thuốc lá tự động, tay vừa mò vào túi quần thì đã không thấy ví tiền đâu, hắn bèn sực nhớ lại mình đã để quên trong xe được đậu ở hầm xe nhà hàng vào tối qua mất, hắn bực tức bèn đá chân vào cái máy bán thuốc lá kia một cú thật mạnh, miệng nghiến răng nói
“Chết tiệt, lại để quên ví rồi”
Hắn lại thò tay lấy điện thoại trong túi áo ra, vừa ấn số tìm Phong Tề Dật đến cứu trợ nhưng bất ngờ máy lại báo hết pin, thế là màn hình bị tắt mất tối đen như mực. Hắn tức giận bùng phát, ném luôn chiếc điện thoại vào sọt rác đặt bên cạnh máy bán thuốc lá. Hai tay vò đầu tóc mình khó chịu la lớn
“Khốn kiếp”
Ngay lúc này, tại văn phòng của Nhạc Tổng, Nhạc Chính Lâm. Hôm nay anh thậm chí còn tự động kêu người đến sắp xếp bàn làm việc của Trúc Nhi vào phòng làm việc mình. Khi Trúc Nhi vừa mới đến vị trí bàn làm việc cũ, cô ngạc nhiên vì hôm nay lại cảm thấy trống trơn đến mức kì lạ, bèn mở cửa đi vào phòng làm việc của anh thì đã thấy anh ngang nhiên ngồi trên ghế sau bàn làm việc của mình trong phòng, thấy cô đến anh mỉm cười nhìn cô lên tiếng
“Em đến rồi à? Tối qua ngủ ngon chứ?”
Chính Lâm bật cười, đứng dậy lại gần cô đáp
“Anh thấy để em ngồi bên ngoài không đủ hỗ trợ công việc cho anh, em nên ngồi ở đây, hai chúng ta sẽ ở gần nhau hơn, dễ tiếp thu công việc”
Trúc Nhi không vui tiếp lời
“Xin Nhạc Tổng đừng làm như vậy nữa, dù cho ngồi ở đâu tôi cũng sẽ cố gắng làm việc hết sức”
Chính Lâm mếu môi ỏng ẹo
“Nhạc Tổng là ai chứ? Anh đã bảo em đừng gọi tên người khác trước mặt anh mà”
Trúc Nhi nhắm mắt đáp
“Tôi đang nói ngài đấy, xin ngài đừng có tỏa ra bộ dạng xấu hổ đó nữa được không? Tôi hơi cảm thấy sến người”
Chính Lâm bật cười nói
“Sao em không thử gọi tên anh xem? Là Chính Lâm đấy, hay gọi là chồng cũng được”
Trúc Nhi lạnh lùng lướt qua anh rồi đặt túi xách lên bàn làm việc, mấp môi đáp
“Nhưng tôi sắp kết hôn rồi, hi vọng anh đừng làm phiền tôi nữa”
Nghe câu đấy, Chính Lâm sực ngạc nhiên bất ngờ kéo mạnh cánh tay cô lại, nghiêm mặt hỏi
“Em nói cái gì? Em kết hôn với ai?”
Cô đáp
“Là ai thì cần gì Nhạc Tổng quan tâm tới, tôi cũng đã có ý trung nhân, ngài đừng gây khó khăn cho tôi nữa”
Chính Lâm cao mày
“Khó khăn? Em cảm thấy anh phiền lắm sao? Vậy bấy lâu nay em xem anh là gì? Anh đã cố gắng làm mọi thứ em muốn, ngay cả sở thích thói quen của em anh đều học thuộc lòng, bây giờ em nói em sắp kết hôn, mau nói cho anh biết đó là tên khốn nào đi”
Cô buộc miệng trả lời, giọng tức giận nói lớn
“Đó là chuyện của tôi”
Bỗng anh sực ngạc nhiên, cô bật khóc tiếp lời
“Tôi hứa sẽ trả sạch món nợ 200 triệu đó, nhưng tôi chỉ xin ngài một điều thôi, làm ơn hãy tha cho tôi, tôi biết bản thân tôi chỉ là một kẻ nghèo nàn thấp hèn, ngài nên quan tâm để ý những cô gái xinh đẹp tài giỏi hơn, xin ngài đấy”
Chính Lâm cao mày, đau lòng hỏi
“Trúc Nhi, em có biết em đang nói gì không? Lẽ nào bấy lâu nay em vẫn chưa hiểu rằng anh muốn gì à? Anh chỉ cần em thôi, chỉ cần em gật đầu chấp nhận, dù có bán cả cái công ty này đi anh cũng bằng lòng, từ lúc nào em trở nên lạnh nhạt với anh như vậy?”
Trúc Nhi phất tay anh ra, dụi nước mắt nói
“Tôi vốn chưa bao giờ có tình cảm với ngài, tôi yêu người khác và tôi đã sẵn sàng kết hôn với anh ấy, nể tình chúng ta là bạn thời còn bé, ngài đừng gây khó dễ cho tôi nữa”
Chính Lâm bật đau lòng, anh buông tay cô ra rồi lướt thật nhanh qua cô, sau đó lẳng lặng mở cửa bước ra ngoài đóng sầm lại mất. Lúc này Trúc Nhi bật khuỵu gối xuống, cô bật khóc, lại vừa khóc vừa tém nước mắt mình. Cô biết mình nợ anh quá nhiều, bản thân cũng biết mình không xứng nên cố tránh né để anh từ bỏ, cô chấp nhận việc từ chối anh dù cho có là cả ngàn lần. Nhưng cô thề không thể nào để bản thân mình làm ảnh hưởng tới danh dự của anh được.
Hôm ấy là ngày cuối cùng trong năm, và mọi người đang chuẩn bị mua các đồ dùng cần thiết để trang trí cho buổi dịp đón năm mới nên vô cùng phấn khởi. Vì tối hôm nay sẽ là đêm giao thừa, cái đêm ai nấy sẽ tụ họp gia đình mình và ăn những bữa cơm ấm áp. Khi màn đêm đã bao lấy thân thể Tinh Nhiên cùng cái không khí gió thoảng se se lạnh này, đúng là không có gì ngoài sự cô đơn và buốt lạnh trong thâm tâm.
Chân cô lê bước trên con phố đông người qua lại, một con phố ngập tràn ánh đèn màu. Cô đưa hai tay ôm lấy quanh người mình qua chiếc áo len mỏng. Cuối cùng thì đã hơn nữa năm, anh mất tích, anh thật sự đã biến mất không một dấu vết để lại.
“A Thất, nếu sau này không nhìn thấy em nữa, anh sẽ làm gì?”
Chợt có giọng nói của một cô gái lạ bên lề đường đứng gần đó vang lên, cô ấy đang nhìn cậu bạn trai đứng trước mặt mình với điệu bộ ngại ngùng nên cứ ỏng ẹo qua lại, và câu hỏi của cô gái đó dành cho cậu bạn trai ấy đã làm Tinh Nhiên phải dừng chân quan sát.
Cậu bạn trai đó chỉ cười nhẹ, cúi xuống áp hai lòng bàn tay mình vào hai bên má cô gái ấy trả lời
“Nếu như vậy thì anh sẽ chạy đi tìm em, bất cứ nơi nào”
“Thật không?”
Cô bạn gái hỏi, miệng cứ mỉm cười tủm tỉm tinh nghịch thì cậu bạn trai đó gật đầu, và rồi cô ấy lại ôm chầm người yêu mình một cách vui sướng.
“Ha”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tinh Nhiên bỗng cười nhẹ dưới môi, một nụ cười nhạt nhẽo. Cô lại bước tiếp lướt qua cặp đôi đó, cứ tưởng tượng tự hỏi, nếu cô cứ mãi tìm anh như vậy, liệu có khi nào anh sẽ mãi mãi biến mất không?
Thời gian qua cô đã rất mệt mỏi, về công việc, lí trí, lẫn sự gắng gượng của bản thân. Cô không biết làm gì khác ngoài việc chờ đợi một người không cần mình. Tinh Nhiên lại thở một hơi dài, tâm hồn vốn không thể thoát khỏi sự tê tái nặng trịch này.
Hôm nay là năm mới, ngẫm nghĩ một hồi, cô mới nhận ra đôi khi tình yêu không phải cố gắng mới có được, mà là một người đi, một người ở lại cũng chẳng thể níu kéo.
(Nếu có thể quay trở lại thời gian như lúc trước…em nhất định sẽ không để anh đi, Tước Thần à)
Đột nhiên mội cú điện thoại đã reo lên trong túi xách bên eo làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô, cô đưa tay mở túi lấy nó ra và màn hình lại hiện lên một dòng số mà cô không muốn thấy tới, đó là A Lạc. Cô bắt máy, lạnh nhạt nói
“Tôi nghe”
Hắn vẫn ra điệu bộ khó chịu, cao mày hỏi
“Cô quên chuyện của chúng ta rồi sao? Chiếc USB đó…”
Bỗng cô cắt lời đáp
“Tôi không làm nữa”
Nghe vậy hắn nhíu mày hơn, cô tiếp lời
“Tôi không thể hại ông chủ Diệp được nên đã quyết định không làm chuyện này”
Hắn ngạc nhiên, bật cười hỏi
“Vậy ra cô không cần hắn nữa sao? Tên bạn trai mà cô yêu quý đấy”
Cô bỗng khô hốc cổ họng, nuốt một hơi đáp
“Tôi vẫn sẽ tìm anh ấy, nhưng nhất quyết không bao giờ cần anh giúp đỡ, anh cũng đừng làm phiền tôi nữa”
Nghe vậy hắn có chút nực cười bèn nói
“Cô đúng là ngu ngốc, cô không làm cũng được, nhưng đừng quên một điều, quá khứ của cô và tên đó cũng sẽ được công khai khắp các trang báo chí vào ngày mai, thử nghĩ xem nếu điều đó được phát tán, cô nghĩ cô có sống yên được không hả?”
Tinh Nhiên sực giật mình, cô mấp môi
“Ý anh là…chuyện quan hệ của tôi và Tước Thần…”
“Đúng vậy”
Hắn vừa trả lời sau đó nhếch môi, tay nhấp con chuột trên chiếc laptop trước mặt tiếp lời
“Tại đây tôi có các hình ảnh thân mật của cô và hắn khi được chụp lén, tất cả mọi nơi, từ công ty tập đoàn CPF, lẫn trên xe, ngay cả cái chung cư cũ của cô từng ở với hắn, nếu cô không tuân thủ điều tôi yêu cầu thì chuẩn bị tinh thần đi”
Nói đến đây, cô bật ý hiểu ra hắn lợi dụng cô không được bèn chơi ý xấu, cô lại bật cười nhếch mép bảo”Rất sẵn lòng, tôi không sợ quan hệ của tôi và anh ấy được công khai và bị nhiều người bàn tán, thứ tôi sợ nhất là mất anh ấy, anh hiểu chứ?”
Sau đó cô đột ngột ngắt máy mất, bỏ điện thoại vào túi xách mình trở lại, nheo mày nghĩ
(Lạc Diệc Minh, hắn ta đúng là được nước làm tới, và mình không nghĩ hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình)
Lúc này tại nhà Phong Tề Dật, anh đang nằm trên giường, ngoài việc nhấp laptop và đăng lên các bức ảnh khoe đồ hàng hiệu thì cuộc sống của anh vô cùng nhàn nhã. Nhưng rồi bỗng vài tiếng gõ cửa bất chợt vang lên khiến anh cao mày lên tiếng hỏi
“Ai vậy?”
Bên ngoài, một người giúp việc đáp
“Phong thiếu gia, có ngài Nhạc Chính Lâm của tập đoàn Nhạc Thế đến tìm ạ”
Chợt anh hơi ngạc nhiên, vì anh thừa biết Nhạc Chính Lâm ngoài việc bám theo cô bạn gái Đường Trúc Nhi của mình ra thì làm gì có thời gian đến nhà tìm anh thế này, Tề Dật cao mày nói
“Năm mới mà cũng đến làm phiền tôi được, bảo cậu ta đợi một chút tôi sẽ xuống ngay”
“Vâng ạ”
Người giúp việc đáp rồi đi mất.
Một lúc sau, Phong Tề Dật vừa bước xuống lầu đã cảm thấy bầu không khí quanh mình vô cùng ngột ngạt, anh thở dài chán chường ngồi xuống sofa, vừa đưa tay vớ lấy cốc nước lọc trên bàn rồi hớp một ngụm, vừa liếc mắt nhìn bộ mặt khó chịu của tên Chính Lâm đang nhăn nhó trước mặt mình.
“Năm mới không ở nhà đón giao thừa cùng bạn gái sao? Sao lại sang đây làm phiền tôi thế này? Với lại vẻ mặt khó chịu đó của cậu là sao hả?”
Chính Lâm bỗng bất ngờ đập mạnh tay lên bàn khiến Phong Tề Dật giật mình, cốc nước trên tay cũng lượm thượm muốn rơi xuống đất, anh cao mày hỏi
“Làm gì vậy? Cái bàn này có giá không hề nhỏ đâu”
Chính Lâm cúi mắt xuống bàn, miệng không vui nói
“Trúc Nhi sắp kết hôn rồi”
Nghe vậy Tề Dật thản nhiên hỏi
“Vậy sao? Đối tượng chắc không phải là cậu rồi nhỉ?”
Chính Lâm nhìn anh khó chịu nói
“Tôi thật sự không hiểu, tôi đã theo đuổi cô ấy lâu như vậy, tìm hiểu đủ mọi sở thích thói quen của cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chấp nhận tôi mà còn định kết hôn với một người khác, cậu xem có tức không?”
Tề Dật thở dài, tay lắc cốc nước lọc qua lại tiếp lời
“Nhưng dù vậy thì cậu cũng tự giải quyết đi chứ, với lại đầu năm mới mà lại…”
Đột nhiên Chính Lâm ngắt lời nói lớn
“Thì sao chứ? Hôm nay tôi mời cô ấy đón năm mới cùng mình, kết quả là cô ấy lại né tránh và biến mất dạng, sau đó còn gửi lời nhắn nhủ với cô bạn trong công ty và nói rằng hôm nay sẽ đón năm mới cùng tên bạn trai bí mật đó, nếu là cậu thì cậu có chịu được không?”
Tề Dật sực căng thẳng vì sự giận dữ của Chính Lâm, anh đổ mồ hôi hột lấp mấp nói
“Nhưng người…người ta đã không thích cậu, tôi nghĩ cậu nên từ bỏ đi, cố gắng nhiều năm như vậy không chán sao?”
Chính Lâm bật đứng dậy cao mày phất tay quả quyết
“Làm sao mà bỏ được, tôi nói cho cậu biết một điều rằng cả đời Nhạc Chính Lâm tôi sẽ luôn bám theo cô ấy cho đến khi nào tắt thở mới thôi”
Sau đó anh lại quay lưng đùng đùng bỏ đi mất khiến Tề Dật vò đầu mình khó hiểu tự hỏi
“Vậy ra lí do cậu ta đến đây là để trúc giận mình hả trời?”
Và ngay sau khi Chính Lâm vừa lái xe đi mất, Tống Lục Tài cũng vừa dừng xe trước nhà anh. Hắn ngang nhiên đi vào cổng nhà, mở cửa chính tiến vào trong nhìn bóng lưng Tề Dật đang đứng trước một bể cá cảnh lớn, khi anh đang chăm chú ngắm nhìn những chú cá màu mè đang bơi lội qua lại kia thì hắn đã bước tới thản nhiên đập tay mìng vào mặt kính của bể cá đó khiến bể cá lung lây nhẹ làm Phong Tề Dật bật thoắt giật mình cao mày quay sang hỏi
Tề Dật sực ngạc nhiên, thoáng cao mày nghĩ
(Tên Chính Lâm và tên họ Tống này bộ thích làm phiền người khác trong năm mới lắm hay sao hả trời?)
5 phút sau, Tống Lục Tài ngồi trên ghế sofa đối diện anh, đột nhiên hắn đưa hai tay lên vò mạnh đầu tóc mình, răng cắn chặt trông có vẻ bực tức khiến Tề Dật khó hiểu hỏi
“Này năm mới đấy, đừng có làm mấy trò khiến tôi khó chịu được không?”
Hắn ngước mặt nhìn anh, mái tóc đã rối tung lên rồi nói
“Ta đang vô cùng khó chịu nên mới đến đây tìm ngươi, Phong Tề Dật”
“Thế chuyện gì thì mau nói đi rồi nhanh nhanh cút ra khỏi nhà tôi ngay nhé”
Tề Dật cao mày tỏ thái độ không vui thì hắn gác chân ngã lưng ra ghế đáp
“Thì là chuyện của con nhỏ tóc vàng đó, đến bây giờ ta vẫn không thể trả thù được cô ta nên vô cùng bực tức, ngươi có cách nào giúp ta không?”
Tề Dật lại thở dài chán chường, chống tay vào cạnh ghế nói
“Vậy à, nói qua nói lại vẫn là phụ nữ”
Tống Lục Tài lại nheo mày mình, mặt bực tức nói
“Ta không thể nào bỏ qua cho cô ta được, nếu cô ta không phải em gái của Quân Thần Dương thì cô ta chết chắc rồi, còn cái tên khốn bạn trai của Hạ Tinh Nhiên, hắn dám đánh Tống thiếu ta trọng thượng nặng nề đến mức phải ở cái bệnh viện khó chịu đó nên mối thù này ta không thể không trả”
Hắn vừa dứt lời, sau đó co tay mình đập lên bàn thì Tề Dật nheo mày nghĩ
(Tên này đụng ai không đụng, toàn muốn gây sự với mấy người không tầm thường)
Anh xòe hai bàn tay lên tiếng
“Tôi cũng muốn giúp cậu nhưng cậu không có suy nghĩ chút nào sao? Cô gái tên Vô Dao đó là em gái của Quân Thần Dương thì chúng ta làm gì được chứ, chỉ cần rớ vào một sợi tóc của cô ta thôi là đã bị Quân Thần Dương xé xác rồi, còn cái tên bạn trai của Hạ Tinh Nhiên hắn lại là một tay sát thủ máu lạnh, so với sức của Tống thiếu cậu thì làm sao chống nổi hả?”
Nghe vậy Tống Lục Tài sực ngạc nhiên hỏi
“Ngươi nói cái gì? Hắn là sát thủ sao?”
Tề Dật nhắm mắt đáp
“Đúng vậy, chuyện này thì ai cũng biết cả rồi, riêng Tống thiếu cậu tới bây giờ mới cập nhật tin tức thật là tệ quá đi mất”
Bỗng hắn hất mặt xấc xược nói
“Hừ, sát thủ thì sao chứ? Tưởng ta sợ hắn chắc, nếu bây giờ gặp được hắn Tống thiếu ta nhất định sẽ cho hắn một trận”
“Sao cũng được nhưng mau rời khỏi nhà tôi đi, đầu năm mới tôi không muốn vạ lây xui xẻo từ cậu và tên Nhạc Chính Lâm đâu, đi đi, đi đi”
Tề Dật bỗng đứng dậy, giơ tay lên vẫy vẫy xua đuổi Tống Lục Tài thì hắn đứng dậy bực tức nói
“Đi thì đi, không giúp thì ta sẽ tự mình giải quyết”
Sau đó hắn hất mặt thẳng thừng bước đi mất. Khi nhìn thấy bóng lưng của tên ngỗ nghịch kia rời khỏi nhà mình thì Tề Dật cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm cười nhẹ, nhìn cánh cửa chính vừa được khép lại, miệng lẩm bẩm bốn chữ
“Năm mới vui vẻ”