• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại khách sạn,Vô Dao loay hoay gục ngã trên giường, nhưng lại bật ngồi dậy khi thấy Tống Lục Tài nằm bên cạnh. Cô không thể ngủ cùng hắn cho dù đây là chiếc giường duy nhất trong căn phòng này, cô ấn hai đầu ngón tay vào hai mắt mình, vả nhẹ hai bên má để chấm dứt cơn buồn ngủ


“Không được, phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo”


Cô nhìn sang hắn, dường như hắn đã ngủ đi mất, chẳng còn lèm bèm gọi thiên thần nữa. Nghĩ lại dù sao hắn cũng đã say, cô có nằm bên cạnh hắn cũng chẳng xảy ra chuyện gì, nếu nữa đêm hắn manh động tấn công cô, ít nhất ra cô còn có võ nghệ phòng thân bảo hộ. Còn hơn là ngồi thức tới sáng trông hắn ngủ, vì mắt cô đã hoàn toàn khó có thể mở thêm được nữa rồi.


Cô quyết định cởi đôi giày cao gót mình ra để xuống đất, đáp người nằm bên cạnh hắn với chiếc váy trắng trễ vai lạnh lẽo, cô nhăn mặt dù đã bật chế độ điều hòa, vì sao căn phòng vẫn còn lạnh lẽo không dứt. Cô loay hoay nằm co rút ôm vai mình, biết vậy cô đã không diện chiếc váy hở vai hở ngực thế này để bước vào quán bar, chi bằng lúc đó chịu khó chờ đợi một chút, hắn cũng sẽ rời khỏi quán bar ngay tức thì.


Sáng hôm sau


“Aaaaa”. Một tiếng hét vang trời của một gã nam nhân bùng phát lên, Tống Lục Tài ôm chăn che kín người ngồi co một góc, lặng lẽ nhìn Vô Dao đang ngồi dậy thản nhiên che miệng nghoáp dài, hắn trỏ tay vào cô, nét mặt nặng nề lấp mấp


“Cô…cô tại sao cô dám…”


Hắn đảo mắt nhìn thân thể mình dưới lớp chăn, tuy quần áo vẫn còn nguyên vẹn nhưng tại sao hắn lại có cảm giác bất an diễn tả không nên lời.


Vô Dao quay sang hắn lên tiếng


“Mới sáng đã ồn ào, tôi không muốn người khác biết mình đã ngủ với một tên đàn ông không ra gì vào tối đêm qua đâu”


Tống Lục Tài sực giật mình hỏi


“Tối đêm qua chúng ta đã ngủ cùng nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại nằm cạnh bên cạnh ta chứ?”


Vô Dao không đáp, tay cầm điện thoại mình bèn nghĩ


(Vậy ra cả tối qua mình đã không về nhà, không biết anh Tường và Tinh Nhiên có tiến triển tốt như mình nghĩ không nữa)


Cô đứng dậy bỏ điện thoại vào túi xách lờ hắn quay đi thì hắn nhảy xổ xuống giường, nắm cánh tay cô giật lại hỏi


“Cô còn dám lơ ta sao? Cô đã làm gì ta tối đêm qua hả?”


Vô Dao cao mày ngạc nhiên hỏi lại


“Sao phải kích động như vậy? Không lẽ…anh còn là trai tân?”


Nghe vậy hắn xấu hổ bỏ tay mình ra khỏi tay cô quay lưng nói


“Ai…ai nói, ta đã ngủ với hàng trăm phụ nữ, làm gì có chuyện còn trai tân, chẳng qua ta muốn hỏi chuyện tối đêm qua, tại sao cô và ta lại ngủ cùng nhau thôi”


Vô Dao nhìn bóng lưng hắn, thẳng miệng đáp


“Hôm qua chính anh đã tiêu hơn 400 ngàn tệ của tôi, thêm vào đó còn làm mất thẻ của tôi, anh tính sao đây?”


Hắn giật mình, nhanh chóng mò mẫm cả người tìm ví tiền nhưng chẳng thấy đâu cả, bèn loay hoay hỏi


“Đâu rồi, ví tiền của ta…”


Hắn lục tung cả nệm giường và gối lên thì Vô Dao đứng phía sau nói


“Mất rồi, chẳng phải anh đã để cô gái hôm qua ở quán bar lấy đi rồi sao?”


Hắn chợt cố nhớ lại, nhưng bèn nhăn trán mình nhìn cô nói


“Ta chẳng nhớ gì cả”


Vô Dao lại thở dài, tối qua hắn say như vậy, lại còn quấn quýt bên nữ nhân thì nhớ mới lạ.


“Tóm lại khoảng nợ 400 ngàn tệ này tôi sẽ ghi nhận, tối qua chúng ta chẳng có chuyện gì xảy cả, tôi chỉ mượn giường ngủ thôi”


Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài mất, để lại tên họ Tống với cổ áo xộc xệch, đầu tóc rối tung mà nhăn mày lẩm bẩm


“Cái gì mà mượn giường ngủ chứ? Nhất định là cô ta bày kế để được ngủ cùng mình, đáng ghét”





Tại Quân Gia, Tinh Nhiên trăn trở một bên giường, cô thoáng ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức đã chỉ tới 8 giờ sáng. Cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đưa từng ngón tay vuốt dọc xuống má mình, cô nhìn bản thân mình trong gương thật xanh xao, có lẽ vì bản thân lo âu quá nhiều chuyện, quên mất cả việc giữ gìn sức khỏe thật tốt. Cô còn nhớ tối hôm qua sau khi ngắm sao xong, Khiết Tường có đứng bên cạnh cô trầm giọng khẽ nói


“Hiếm lắm em mới có dịp thảnh thơi thế này, nhưng cũng đừng vì vậy mà mất tích quá lâu, chuyện này rất dễ bị mọi người để ý tới, sau khi tâm trạng ổn định, anh đưa em tới chỗ làm”


Cô vệt một ít kem đánh răng lên bàn chải, phòng cô đang ở là phòng rỗng dành cho khách, Khiết Tường đã để cô ngủ tạm ở đây và sáng sớm anh đã lặng lẽ rời đi, có để lại một tin nhắn cho Tinh Nhiên nói rằng sẽ đến công ty làm việc sau đó đưa cô trở về căn hộ vào chiều tối.


Sau khi vệ sinh sạch sẽ, cô bước xuống phòng khách, nhìn cảnh các người giúp việc đi qua lại trước mặt, một người giúp việc thấy cô đứng ngay cầu thang trầm tư suy nghĩ, bèn lên tiếng


“Hạ tiểu thư, nhị thiếu gia có dặn sau khi cô dậy muốn ăn gì cứ bảo bọn tôi, cô muốn dùng gì không ạ?”


Tinh Nhiên mím môi, lướt thẳng qua cô giúp việc kia lạnh nhạt đáp


“Không, tôi muốn ra ngoài một lát”


Bóng dáng Tinh Nhiên bước ra cửa mất, các giúp việc khác đều nhìn nhau thấy lạ.





Kể từ khi chuyện hôm đó xảy ra, tính khí Tinh Nhiên trầm đi hẳn, cô ít cười, cũng ít nói hơn. Và câu chuyện về gã cướp ngân hàng đang còn lẩn trốn kia không còn nghe thấy ai nhắc đến nữa, mọi chuyện trôi qua thật xao lãng, cả vụ tên tài xế chết nổ trong xe đêm hôm đó, đều tan biến kì lạ. Đôi lúc Tinh Nhiên thấy cuộc sống này thật lạ thường, mọi chuyện cứ như một giấc mơ, mờ mờ ảo ảo.


Cô kéo mũ lưỡi trai xuống, chợt nhớ ra một chuyện, lần trước có ăn cơm cùng ông chủ Diệp, ông có hẹn nếu có chuyện gì cần ông giải quyết, hãy tới Diệp Gia.


Cô quyết định bắt taxi đi, nhưng lại ám ảnh cái chết về tên tài xế đêm hôm đó, cả chuyện hắn làm nhục cô ngay trên xe cũng đủ khiến tâm tư cô bất ổn. Cô ôm người co rúm lại giữa phố, người người qua lại đều nhìn cô bằng một ánh mắt kì lạ. Cô cắn răng, nhất định phải giữ tâm trạng bình tĩnh, mọi chuyện xảy ra chỉ là giấc mơ mà thôi.


Cô bước chân ra lề đường giơ tay định đón taxi, dù sao bây giờ cũng là ban ngày, chắc chắn sẽ không sao. Nhưng chưa kịp đón, một chiếc xe khác đã chạy tới dừng ngay trước mặt cô. Từ ô cửa xe có một người đàn ông nhìn ra, đó là Tề Dật. Anh nhìn cô cười hỏi


“Aiyo, quen vậy nhỉ? Có phải là em không? Hạ Tinh Nhiên”


Nghe thấy gọi tên, Tinh Nhiên giật bắn người, ngay cả khi tâm trí cô còn quên hẳn khuôn mặt Tề Dật, người run run lên vì sợ hãi, rõ ràng cô đã đeo mũ khuất mặt, tại sao lại có người còn nhận ra mình?


Tề Dật thấy lạ khi Tinh Nhiên cứ đứng run bần bật lên, anh mở cửa xe bước xuống nhìn cô hỏi


“Em sao vậy? Có chuyện gì à?”


Anh tiến tới gần cô, Tinh Nhiên lại lùi ra sau cảnh giác thì Tề Dật đứng lại, bèn cao mày hỏi


“Em bị sao vậy? Không nhận ra anh sao?”


Tinh Nhiên nhìn kĩ khuôn mặt Tề Dật, sực cô bất giác nhận ra, lấp mấp


“Anh là…”





Một lúc sau tại quán cafe, Tinh Nhiên cúi mặt đi, tay cầm thìa khuấy Chocola nóng trên bàn hỏi


“Tại sao anh có thể nhận ra tôi?”


Tề Dật bật cười ngồi đối diện đáp


“Vóc dáng em có thế nào anh cũng nhận ra, dạo này trông em có vẻ gầy đi, sao rồi, người bạn trai yêu quý đó của em hắn ta không chăm sóc em tốt sao?”


Anh cố tình hỏi dù đã biết hết mọi chuyện, cả việc Tước Thần và cô đã chia ly gần nửa năm.


Tinh Nhiên mím môi đáp


“Anh ấy bỏ đi rồi, anh không biết sao?”


Tề Dật ngạc nhiên, anh nhận ra Tinh Nhiên có vẻ khác thường đi trông thấy, cô trầm hẳn, vẻ ngây thơ cười nói cũng chẳng còn. Không khí bắt đầu lạnh tanh, anh cố cười hòa nhã để giảm đi sự căng thẳng


“Vậy sao? Dạo gần đây anh không thấy em xuất hiện trên báo chí, em vẫn ổn chứ?”


Cô nhìn xuống cạnh bàn một lúc lâu, sau đó nhìn Tề Dật trả lời


“Tôi vẫn ỗn, phải rồi anh là người tốt đúng không?”


Nghe cô hỏi, anh ngạc nhiên gượng trả lời


“À ờ…sao em lại hỏi vậy?”


Bỗng cô đứng dậy quay lưng nói


“Không có gì, bởi vì tôi hơi dị ứng khi nói chuyện với những người xa lạ, dù sao tôi và anh cũng chẳng hề thân nhau cho lắm”


Tề Dật ngạc nhiên hỏi


“Tinh Nhiên, em có thể nói vậy nhưng anh là một người tốt chân chính, nếu em cần giúp đỡ thì cứ gọi cho anh, số của anh đây”


Tề Dật vừa thò tay vào áo lấy ra một tờ danh thiếp, nhưng Tinh Nhiên đã quay lại lườm mắt nói


“Không cần đâu, tôi ngại phải thân thiện với quá nhiều người”


Dứt lời cô đi ra khỏi quán cafe mất, Tề Dật cũng không ngờ tính tình cô đã thay đổi, không còn ngốc nghếch như lúc ban đầu, lạnh lùng đi trông thấy.





“Két”


Tiếng xích đu đung đưa cứ vang lên liên tục, Tinh Nhiên ngồi ở chiếc ghế đá, đưa mắt nhìn hai ba đứa trẻ đang nô đùa chơi đằng xa, một cậu nhóc thì ngồi trên xích đu, cậu nhóc kia và cô bé còn lại thì chơi trò xây lâu đài cát. Cảnh tượng này trong tâm trí cô rất quen thuộc, cô nắn trán nheo mắt mình, đã rất lâu rồi hình ảnh kí ức của bản thân lúc nhỏ, cô đã cố gạt cho qua đi. Ba mẹ cô ly hôn từ khi cô còn bé, họ chia nhau ra đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, bỏ lại cô cho một người dì họ hàng chăm sóc. Người dì đó có hai đứa con, một trai một gái, thuở nhỏ cô thường bị anh em họ ức hiếp, ăn cũng không được ngon, học hành cũng không được đến nơi đến chốn, nhưng cũng may người dì vẫn thương cô như con ruột mình, tận tình chăm sóc cưu mang cô cho đến khi cô tốt nghiệp cấp ba. Cô ra trường khi còn là sinh viên trẻ, buôn ba đủ thứ việc lặt vặt để kiếm tiền chi trả viện phí cho người dì phát bệnh nặng, đến khi dì ấy qua đời, căn nhà của dì cũng để lại cho anh em họ. Cô bị đuổi khỏi nhà, nên quyết tự mình độc lập cuộc sống, mãi mới xin vào làm nhân viên công ty tập đoàn CPF, vì cô có một nguồn đam mê về nước hoa, mãi đến bây giờ mọi thứ đối với cô thật quá sức chịu đựng.


“Phải, ai cũng từ bỏ tôi mà đi”


Cô lẩm bẩm nơi đầu môi, vừa lúc bé gái đang chơi đằng kia bị cát bay vào mắt, cô bé mếu máo òa khóc cả lên, hai cậu bé kia cũng cố gắng dỗ dành. Sau vài phút cô bé cũng nín khóc, cả ba đứa trẻ chan hòa cười nói với nhau làm cô cảm thấy cảnh tượng này thật ấm lòng, bèn đứng dậy định quay đi nhưng…


“Đoằng”. Tiếng súng vang ngay sau lưng cô, khiến cô sực giác quay mặt lại một cách đứng hình. Dưới đáy mắt cô bắt đầu căng rộng, hình ảnh ấy như in sâu vào tâm trí đến mức ám ảnh. Một cậu bé đã ngã ụp mặt xuống đất chết do bị đạn bắn vào vùng lưng, lần lượt lại có thêm hai phát súng khác vang lên làm cả hai đứa trẻ còn lại cũng ngã mình ra cát. Máu me tuôn chảy như mưa, ướt đẫm hòa lẫn vào cát, lâu đài cũng sụp đổ. Tinh Nhiên đứng cứng nhắc đi, toàn thân như bất động.


Sau khi cả ba đứa trẻ chết, tiếng bước chân từ một phía lại liên tục vang lên. Bóng dáng tên đang cầm khẩu AK đó dần dần tiến tới, nét mặt hắn hung ác đến ngang tàn, đằng sau còn kéo thêm bốn năm tên thuộc hạ, hắn bắt đầu dừng chân lại, kéo băng đạn khẩu súng ra rồi vứt xuống đất, nhanh chóng thay băng đạn khác trước mặt cô đang đứng nhìn to mắt tột độ.


“Hạ Tinh Nhiên, đã lâu rồi không thấy cô xuất hiện ngoài đường, phải chăng còn vương vấn chuyện tên tài xế dâm ô đó?”


Tinh Nhiên bật câm nín giật cả người, cô đứng đờ ra nhìn hắn, tên A Lạc cùng với đồng bọn phía sau thật ác độc.


“Chứng kiến ba đứa trẻ chết ngay trước mắt mình, cô cảm thấy thế nào?”


A Lạc giễu cợt hiềm khích nói, hắn biết Tinh Nhiên đang rất sốc, sốc đến mức toản thân như bị điểm huyệt không cử động. Cô mấp môi hỏi


“Tại sao anh lại biết chuyện tên tài xế đó?”


Hắn bật cười phá lên, thẳng tay giơ mấy tấm hình đã rửa mấy hôm trước cho cô xem rồi nói


“Đương nhiên là tôi biết, chính tôi là người dàn xếp và thuê tên tài xế đó làm nhục cô, cô thấy mấy tấm ảnh này thế nào?”


Tinh Nhiên hoảng loạn cả lên.


Thì ra chính là hắn, cái tên độc ác đã mưu mô hãm hại cô, dù cô và hắn không có gì để sinh hận, nhưng tại sao tới bây giờ hắn vẫn còn nhắm vào cô thế này?


Tinh Nhiên gào lớn


“Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi và anh không thù không oán, anh tìm mọi cách hại tôi, bắt cóc tôi trao đổi với Tống Lục Tài, dàn xếp người làm nhục tôi, anh thật sự muốn cái gì ở tôi chứ?”


A Lạc cười ngạo nghễ, bước tới gần Tinh Nhiên trả lời


“Cô biết gì không? Bạn trai cô hắn thật hèn nhát, tưởng biến mất như vậy thì tôi không có cách tìm ra hắn sao? Cho nên cô chính là con mồi tốt nhất để dụ hắn ra trong lúc này”


Nghe vậy cô ngạc nhiên, đôi mắt long lanh ứa nước mắt hỏi


“Anh nói vậy là sao? Tôi và anh ấy đã mất liên lạc gần nửa năm rồi, cho dù anh có giết tôi đi nữa anh ấy cũng chẳng xuất hiện đâu”


“Vậy sao?”


A Lạc nói đến đây liền liếc mắt nhìn xác ba đứa trẻ sau lưng mình nói


“Tôi sẽ không giết cô, việc cô giết tên tài xế lúc đó thật khiến A Lạc tôi thán phục, sẽ ra sao khi mọi người đều biết chuyện này nhỉ?”


Hắn đưa mắt hăm dọa cô, cô lại sợ hãi tột cùng. Chợt có các tiếng bước chân rất đông bước tới, cô cũng có thể nhận ra mọi người đã lần theo tiếng súng và bắt đầu đến đây, A Lạc cũng nghe thấy, nhưng hắn thật bình thản không chút lo sợ, chỉ nhìn sang cô nói tiếp


“Tôi biết cô có cách xử lí cái chết của ba đứa trẻ kia, làm đi”


Hắn vừa dứt lời, tim cô như muốn ngừng đập vì tái đi. Hắn và đồng bọn quay lưng rồi nhanh chóng vụt mất, đôi chân cô bủn rủn vì sợ hãi, sợ rằng khi mọi người đến, người bị nghi ngờ đầu tiên chính là cô.


“Danh tiếng của mình sẽ bị hủy hoại, không, không thể như thế được”


Cô bỏ chạy, nhanh chóng chạy vụt đi mặc cho có chuyện gì đi nữa.





Chạy đến phía con đường bên kia, cô dừng chân lại tựa lưng vào góc tường phía sau, dần dần tuột xuống. Cô ôm hai gối bật khóc nức nở, chỉ trách bản thân quá hèn nhát và yếu đuối, cho nên lần lượt từ chuyện này đến chuyện khác đều nhắm vào cô không ngừng. Nếu khi xưa cô còn là Hạ Tinh Nhiên bình thường, mộc mạc lại giản dị, chỉ biết đi làm rồi trở về nhà ngắm các bộ sưu tập nước hoa của mình thì thật hạnh phúc biết bao,vì sao bây giờ cô không còn là chính bản thân mình khi xưa nữa, đôi bàn tay và vết ô uế đã nhuộm máu đỏ. Cô sợ hãi không ngừng, chỉ muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh này bằng cách chết đi cho khuất mắt.




“Tinh Nhiên, Tinh Nhiên”


Giọng ai đó cứ liên tục gọi bên tai, Tinh Nhiên mở mắt ra đã thấy một trần nhà lạ lẫm. Đột nhiên hình ảnh về cái chết của ba đứa trẻ đó lại tái hiện trong mắt cô, cô khủng hoảng ngồi dậy ôm đầu hét lớn


“Khôngggg…aaaaa”


Tư Đồng giật cả mình, liền vịn hai vai Tinh Nhiên lại nói


“Tinh Nhiên, cô sao vậy? Bình tĩnh lại đi”


Tinh Nhiên chợt nhìn sang cô gái bên cạnh, vầng trán cô nhễ nhoãi mồ hôi, ngạc nhiên lên tiếng


“Tư Đồng, cô là Tư Đồng?”


Tư Đồng gật đầu khẽ trả lời


“Phải là tôi, là tôi đây, cô đừng sợ”


Tinh Nhiên mím môi đi, ôm chầm lấy Tư Đồng bật khóc nức nở. Tư Đồng ngạc nhiên trước biểu hiện sợ hãi của Tinh Nhiên thì bèn hỏi


“Bình tĩnh và kể cho tôi nghe, bấy lâu nay cô đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Tinh Nhiên cắn răng, buông Tư Đồng ra nói với giọng nghẹn ngào bất lực


“Tôi thật sự chỉ muốn chết đi, Tư Đồng, tôi mệt mỏi lắm rồi”


Nghe vậy lòng Tư Đồng chợt nhói đi, lại tiếp lời an ủi


“Hiện tại cô cứ ở đây với bọn tôi, đừng suy nghĩ gì cho đến khi cô tĩnh tâm trở lại”


Tinh Nhiên dụi mắt mình, lau vệt đi nước mắt và mồ hôi trên trán hỏi


“Cũng được, nhưng sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?”


Tư Đồng mỉm cười trả lời


“Lúc sáng tôi từ siêu thị mua ít đồ và trên đường trở về nhà, chợt thấy có một cô gái nằm ngất bên lề đường và vội chạy đến xem, Tinh Nhiên tôi cũng thật không ngờ đó lại là cô nên mới đưa cô về đây, còn đây là nhà của bạn trai tôi, anh ấy rất tốt nên cô không cần phải lo lắng đâu”


Nghe vậy Tinh Nhiên chợt ngạc nhiên hỏi


“Bạn trai? Cô có bạn trai rồi sao?”


Tư Đồng bật cười


“Phải, để tôi đưa cô đi gặp anh ấy nhé”


Tinh Nhiên gật đầu thì Tư Đồng liền vui vẻ nắm lấy tay cô đi ra ngoài phòng mất.


Phía ngoài phòng khách, Thần Dương đang xem tivi, tâm trí anh vừa lo lắng cùng cực vì khi sáng anh đưa Tư Đồng đi siêu thị mua ít đồ vặt, không ngờ lại tình cờ nhìn thấy Tinh Nhiên ngất xỉu bên lề đường. Anh đã không muốn quan tâm đến chuyện bên ngoài nên cố ý lái xe nhanh cho qua, nào ngờ Tư Đồng lại nhìn thấy có người ngất qua phản chiếu hình ảnh trên gương chiếu hậu trước xe. Thế là cô ra lệnh anh phải dừng xe ngay lập tức, anh cũng không thể cải lệnh phu nhân của mình, bèn gạt dừng xe và thế là Tư Đồng lại mang về nhà một thứ mà anh cho là của nợ, hơn hẳn lại còn là người quen biết.


Lúc này trên cầu thang, Tinh Nhiên quay sang nhìn Tư Đồng hỏi


“Nhà bạn trai cô rộng nhỉ? Anh ấy là một doanh nhân sao?”


Tư Đồng che miệng cười nói


“Cũng có thể nói như vậy, dù sao anh ấy là một người rất tốt, cô thử tiếp xúc sẽ biết”


Tinh Nhiên gật đầu, nghe vậy cũng vui thay cho Tư Đồng vì đã tìm được nơi dựa dẫm đáng tin cậy.


Nhưng vừa bước xuống phòng khách, ngoài tiếng tivi và máy lạnh chưa tắt ra thì chẳng còn thấy hình bóng của Thần Dương đâu cả. Tư Đồng chợt ngạc nhiên, đi tới cầm điều khiển tivi lên mà nghiến răng nắm thật chặt trong phẫn nộ.


Tinh Nhiên đứng phía sau, nhìn bóng lưng Tư Đồng đang run lên từng bậc với sát khí thật nồng nặc, cô e dè hỏi


“Tư…Tư Đồng, cô…không sao chứ?”


Tư Đồng quay lại, co bàn tay bóp nát chiếc điều khiển tivi khiến Tinh Nhiên trố mắt nhìn, sau đó cắn răng nói


“Anh ấy lại bỏ trốn nữa rồi”





Phía bên kia, Thần Dương thắng gấp xe vào lề đường, anh thở dốc vuốt ngược mái tóc mình mà nhẹ nhõm, cũng may khi vừa nghe thấy giọng của Tư Đồng và Tinh Nhiên đang đi trên lầu xuống, anh đã nhanh chóng co đuôi leo lên xe bỏ chạy mất dạng. Anh sợ phải thừa nhận mối quan hệ của anh và Tư Đồng với người khác, và chuyện này đã lấn áp tạo cho anh một nỗi áp lực không hề nhẹ.


Tại phòng khách nhà của Quân Thần Dương. Tinh Nhiên nâng niu cốc trà nóng lên tay, nhè nhàng thổi nguội đi rồi hỏi


“Cô nói bạn trai cô không muốn công khai mối quan hệ của cô và anh ta à?”


Tư Đồng ngồi bên cạnh tức tối nói


“Đúng vậy, kể từ lúc quen nhau tới bây giờ, mỗi khi tôi có ý định muốn gặp gia đình anh ấy và tính đến chuyện kết hôn, anh ấy đều lờ đi chẳng nhắc đến, cô nghĩ xem có phải anh ấy đang âm thầm hẹn hò với người con gái khác bên ngoài không?”


Tinh Nhiên sờ cằm nghĩ một hồi, bèn gật đầu đáp


“Chuyện này thì tôi không biết rõ cho lắm, nhưng nếu anh ta không muốn công khai rõ ràng mối quan hệ với cô thì có lẽ anh ta đang thật sự âm thầm hẹn hò với một cô gái khác bên ngoài rồi”


Nghe vậy trái tim Tư Đồng bỗng nhói lên, cô ôm hai đầu gối co lại trên ghế sofa hỏi


“Không thể nào, nếu thật sự là như vậy thì tôi phải làm sao đây chứ?”


Tinh Nhiên trả lời


“Dù sao đây cũng chỉ là giả thiết của tôi, cô cũng có thể quan sát thái độ của anh ta, nếu một người yêu cô thật lòng thì anh ta sẽ chăm sóc cô chu đáo khi bị bệnh, anh ta sẽ hỏi cô muốn ăn gì? Thích những gì? Tìm hiểu mọi sở thích của cô”


Tư Đồng chợt ngạc nhiên, nhưng nghĩ kĩ lại những điều đó Thần Dương chưa hề hỏi cô dù chỉ một lần, cô mấp môi tủi thân nói


“Nhưng anh ấy chưa hề làm cho tôi những điều đó, anh ấy còn thậm chí chẳng hỏi tôi thích gì? Anh ấy cũng không biết món tôi thích”


Nghe giọng Tư Đồng rưng rưng như muốn khóc, Tinh Nhiên ôm lấy cô vỗ vai an ủi


“Thôi nào, cũng có thể anh ta bận bịu công việc nên chẳng có thời gian quan tâm cô thì sao?”


Sở dĩ Tinh Nhiên nói như vậy, vì nghĩ bạn trai Tư Đồng là một người khá bận rộn, với căn nhà rộng lớn mà chỉ có hai người sinh sống thế này thì anh ta cũng phải có chức phận gì đó cao lắm, và những người như vậy thường rất ít có thời gian quan tâm đến bạn gái, cũng như chính gia đình của mình.


Bỗng dưng Tư Đồng cắn răng tức giận nói


“Bận bịu công việc cái gì chứ? Lúc nào anh ta chả ở nhà nhàn rỗi đọc báo, xem tivi, thi thoảng lại có mấy cuộc gọi gọi đến thế là bỏ đi mất dạng cho tới sáng, hỏi đi đâu thì lại bảo công việc, tôi không tin chút nào, chắc chắn là đang vụng trộm rồi, bạn trai cô có như vậy không chứ?”


Tinh Nhiên sực im lặng, cô biết Tước Thần chưa bao giờ để cô một mình, anh luôn chăm sóc cô tận tình mọi lúc mọi nơi, cô chỉ cần nói đói, tự khắc anh sẽ lặn lội ra ngoài mua đồ ăn mang về, cô chỉ cần nói bản thân thích món đồ kia, tự khắc anh sẽ mua lấy nó và mang đến cho cô những thứ tốt nhất. Lúc này cô cảm thấy nực cười, cười nhạo chính bản thân mình vì đã chọn công việc lên hàng đầu, nhẫn tâm để người đàn ông mình yêu thương nhất phải đứng trông chờ sớm khuya, chờ tới lúc cô trở về và yên giấc trên giường ngủ, anh mới thật sự an tâm không lo nghĩ ngợi.


“Hức…hức”


Chợt Tinh Nhiên bật khóc làm Tư Đồng ngạc nhiên, tiếng khóc càng lúc càng lớn khiến Tư Đồng lúng túng hỏi


“Tinh Nhiên, cô sao vậy? Sao lại khóc vậy chứ?”


Tinh Nhiên giẫy dụa nước mắt mình nhìn Tư Đồng với đôi mắt đỏ ao đẫm lệ. Thật sự thì cô chỉ muốn một điều ước, nếu được quay lại tất cả, cô chỉ ước mình chưa từng gặp anh.





Buổi chiều, Tống Lục Tài trở về nhà mình, hắn đáp người ngồi vào ghế sofa, vớ tay lấy ly nước lọc trên bàn uống sạch không còn một giọt. Trúc Nhi lướt ngang qua hắn, nét mặt không mấy quan tâm thì hắn liếc mắt lên tiếng


“Cô xem Tống thiếu ta là pho tượng sao?”


Trúc Nhi sực dừng chân, quay mặt lại nhìn hắn hỏi


“Anh cần tôi giúp gì à?”


Hắn đặt ly nước rỗng lên bàn, gác chân này lên đầu gối kia, dựa lưng ra ghế sofa ra bộ dạng thảnh thơi hỏi


“Hôm nay cô ta có đi làm không?”


Cô cúi mắt đáp


“Có, cô ta có nói hôm nay sẽ ở lại tăng ca làm bù, nên chắc tối mới về được”


Nghe vậy Tống Lục Tài sờ cằm mình, bỗng dưng đứng dậy cười nhếch nói


“Vậy sao? Xem ra bổn thiếu gia có việc làm rồi đây”


Nói xong hắn bước lên lầu mất, biểu hiện gian xảo như đã nghĩ ra kế hoạch gì đó nên vô cùng vui vẻ khiến Trúc Nhi thấy lạ.





Buổi tối tại tập đoàn CPF.


“Cạch cạch cạch”. Tiếng gõ bàn phím máy tính vang lên liên hồi, trong văn phòng vắng lặng chỉ còn ba người làm việc. Bỗng một cô gái đứng dậy, cô ta căng hai tay lên cao để giản động cơ thể, sau đó nhìn sang Vô Dao nói


“Quản lí, em làm xong việc rồi nên có lẽ về trước đây”


Nghe vậy Vô Dao liếc mắt sang cô gái kia, nhìn cô ta đang sắp xếp đồ đạc lại trên bàn làm việc của mình thì cô đáp


“Vậy à, thế cô về trước đi, ngày mai nhớ nộp tài liệu cho tôi là được”


“Vâng”


Cô gái kia vui vẻ, ôm sấp tài liệu vào người rồi nhìn sang một nhân viên nam còn lại trước mặt nói


“A Minh, tôi cũng về trước đây, anh và quản lí ở lại làm việc vui vẻ nhé”


A Minh nhìn cô ta, gãy đầu cười ngại đáp


“Vậy cô về đi, ngày mai gặp”


“Được, mai gặp”


Cô ta đáp, vẫy tay chào tạm biệt sau đó quay đi bước chân ra khỏi cửa mất. Cả căn phòng dần trở nên im ắng, A Minh chợt liếc sang Vô Dao đang làm việc gần đó, thấy cô vẫn chăm chú không rời mắt khỏi màn hình máy tính thì anh cảm thấy ngượng ngùng dần vì không khí căng thẳng đến mức nặng nề, nhất là khi trong văn phòng chỉ còn mỗi hai người làm việc.


Tuy anh đã làm ở đây 2 năm, nhưng việc anh không thể che giấu chính là mình lại đi yêu thầm Vô Dao. Anh thích ánh mắt cô, từng giọng nói và cử chỉ lạnh lùng, thông minh lại sắc sảo toàn vẹn. Nếu không vì Vô Dao, anh đã không thể gắng gượng ở lại đây làm việc suốt bây lâu thời gian ấy. Các đồng nghiệp đều nói anh thích trèo cao, dù biết mình chỉ là một nhân viên quèn dưới cấp của cô, bảng lương ít ỏi cùng với căn nhà thuê không đủ chi trả. Nhưng vì biết tin Vô Dao không có bạn trai, lại bận rộn sớm tối vì công việc, anh lại càng yêu thích người con gái này hơn rất nhiều.


Lúc này Vô Dao đã đói bụng rã rời, vì từ chiều đến giờ ngoài công việc ra thì cô quên mất phải ăn tối, cũng vì giúp Khiết Tường có thể thuận lợi hơn, cô đã cố gắng để hoàn thành xong công việc trước thời hạn. Bỗng A Minh đi tới, đặt ly nước cam lên bàn cô lên tiếng


“Quản lí, đây là nước cam tôi mới pha, tuy có chút vụn về và bỏ rất nhiều đường, nếu ngọt quá thì cô bỏ qua cho tôi nhé”


Vô Dao ngạc nhiên, nhìn nét mặt và cử chỉ của A Minh thật ngại ngùng, mắt anh ta liếc sang chỗ khác thì cô nhận lấy ly nước cam kia, ngớp một ngụm sau đó bật cười hỏi


“Cảm ơn, nhưng anh vẫn chưa về sao A Minh?”


A Minh nhìn cô trả lời


“À tôi vừa xong việc của mình, dù sao ở lại phụ giúp quản lí một chút là chuyện bình thường, với lại đã muộn như vậy quản lí cũng nên về sớm nghỉ ngơi, công việc để hôm sau làm cũng được mà”


Vô Dao bật cười, vừa sấp xếp các sổ sách trên bàn gọn lại rồi đáp


“Thật ra tôi cũng xong việc cả rồi, với lại anh cũng về trước đi, kẻo gia đình lại lo lắng”


A Minh gãy đầu nói


“À không, tôi sống một mình ở đây, về sớm hay về muộn gì cũng như nhau cả thôi, mà cô định về một mình sao?”


Vô Dao gật đầu


“Phải, tôi đều về một mình mà”


Nói xong, cô mang túi xách lên vai rồi quay bước đi dần, nhưng chợt quay mặt lại nhìn A Minh tiếp lời


“Anh cũng về đi, ngày mai phải đến sớm đấy”


Dứt lời cô bước ra ngoài mất, A Minh liền nắm chặt hai lòng bàn tay mình, dù đã lâu như vậy nhưng anh vẫn không có can đảm bày tỏ tình cảm này với cô, nếu cứ như vậy mãi anh sợ bản thân sẽ khó giải thoát thứ lưu luyến này, vậy nên tối hôm nay anh nhất định phải nói ra hết tất cả, cho dù bị từ chối anh cũng bằng lòng.


Một lúc sau Vô Dao bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi theo lối hành lang dẫn ra bãi đậu xe, nhưng khi vừa cầm chìa khóa đi đến chiếc xe của mình, cô phát hiện một bánh xe trước đã bị thủng lốp mất thì liền cao mày không vui


“Chết rồi, xe bị thủng lốp mất rồi”


Thế là cô đành đi ra ngoài, định sẽ đón taxi về nhà vì trời đã tối. Ngay lúc ấy có một chiếc xe lạ đậu gần đó, Tống Lục Tài vừa nghoáp dài uể oải vì đã ngồi trong xe suốt hai giờ đồng hồ, nhưng chợt thấy Vô Dao bước ra khỏi công ty, nhìn cô đang đứng bên lề đường ngó qua ngó lại thì hắn sực ngồi thẳng lưng, nhíu mày nghĩ


(Cuối cùng cũng ra rồi, nhưng hôm nay cô ta không đi xe riêng sao?)


Vô Dao đứng loay hoay ngó nghiêng ngó dọc một lúc nhưng chả thấy chiếc xe taxi nào dạo ngang qua lại, cô đi tới đi lui, đi xui đi ngược, tự thầm trách bản thân sao lại xui xẻo thế này, xe bị thủng lốp, đã vậy còn không có một chiếc xe đưa đón trở về, nhưng đột nhiên có một chiếc xe lạ chạy đến dừng ngay trước mặt cô. A Minh chòm người ra ô cửa xe, thoạt nhìn Vô Dao lên tiếng


“Quản lí, cô vẫn chưa về sao? Hay để tôi đưa cô về nhà nhé”


Vô Dao ngạc nhiên, nhưng đành bật cười trả lời


“Ơ không cần đâu, tôi đợi một chút là có taxi đi ngang ấy mà”


Nghe vậy A Minh bước xuống xe, đi tới cô tiếp lời


“Nhưng trời đã tối rồi, không khí lại lạnh như vậy mà cô còn đứng đây thật khiến tôi không yên tâm, cứ lên xe đi, tôi đưa quản lí về”


Cô e dè một lúc, nhưng lại mỉm cười từ chối khéo bảo


“Không, anh cứ về trước đi, tôi tự mình về được”


Thấy cô cứ một mực từ chối mình, A Minh bèn nhìn cô nói


“Tôi biết cô sẽ từ chối đi cùng một nhân viên thấp hèn như tôi, quản lí à”


Vô Dao bỗng ngạc nhiên, đưa tay cố giải thích


“À không, không phải, anh hiểu lầm rồi”


Chợt A Minh mím môi lại, sau đó co hai lòng bàn tay mình cố lấy hết dũng khí, nhìn thẳng trực diện Vô Dao nói lớn


“Nhưng cho dù có thế nào, tôi cũng đã quyết định hôm nay sẽ nói ra hết tất cả cho cô biết, quản lí, tôi thật sự rất thích cô, xin hãy đồng ý hẹn hò với tôi”


Lời thổ lộ vừa dứt, ánh đèn xe cũng chíu rọi chói chang vào hai người từ đằng sau. Tống Lục Tài lái xe đi tới, lại còn ngang nhiên dừng lại sau xe A Minh. Hắn bước xuống xe, hai tay bỏ vào túi quần đi tới, lúc này A Minh vẫn không quan tâm đến bên ngoài có thế nào, quyết một mực sẽ thổ lộ tất cả với người con gái trước mắt.


“Quản lí, thật ra tôi đã thầm thích cô hai năm nay, và lời nói của tôi hoàn toàn là sự thật, xin cô hãy…xin cô hãy…”


Anh ta cứ lấp mấp, đầu cúi xuống đất ngại ngùng đến đỏ chín cả mặt. Vô Dao chớp mắt nhìn anh ta, nhưng lại quay sang một bên vì nghe thấy có tiếng bước chân bước tới. Tống Lục Tài đang bỏ hai tay vào túi quần, lượn lẹo bước tới cô trước ánh đèn pha xe của hắn, còn nghênh mặt dám cười giễu trêu đùa


“Không ngờ cô Dao đào hoa đến vậy? Lại có người thầm yêu đơn phương tận hai năm cơ đấy?”


Vô Dao ngạc nhiên, A Minh cũng ngẩn mặt nhìn sang, cô lại mấp môi nhìn hắn hỏi


“Tại sao anh lại ở đây?”


Hắn phớt lờ câu hỏi của cô, liếc mắt sang A Minh khiến anh ta giật cả người, cười nhếch nói


“Tống thiếu ta có một lời chân thành dành cho ngươi, loại người như cô ta là thứ con gái bạo lực, tốt nhất đừng động vào”


Vô Dao bật cao mày, tự hỏi cái tên khốn Tống Lục Tài này rốt cuộc là đang muốn giúp cô hay là giết cô đây, vả lại cái câu “thứ con gái bạo lực” là ý gì chứ?


Bỗng A Minh nhìn sang Vô Dao hỏi


“Quản lí, đây là…”


Vô Dao nhìn anh ta, sực bất giác nghĩ ra điều gì đó, liền đưa tay nắm mạnh cổ áo Tống Lục Tài xuống mình thì hắn ta cao mày nhăn mày hỏi


“Cô đang làm cái…”


Hắn chưa kịp dứt hết câu, đã bị Vô Dao đưa tay bịt mồm khóa miệng, sau đó cô quay sang A Minh đáp


“Như anh thấy đấy, anh ấy là bạn trai của tôi”


Nghe vậy A Minh sực ngỡ ngàng, tên họ Tống lại không uất phục chịu hợp tác, ấp a ấp úng dù đã bị tay cô vịn chặt mồm mép không thốt nổi nên lời. Cô kéo lê cổ áo Tống Lục Tài lên chiếc xe đậu phía sau xe A Minh, thậm chí còn vặn chìa khóa có sẵn trong xe hắn ta rồi lái đi dần.


Sau khi Vô Dao đã lái xe tên họ Tống kia đi mất dạng, A Minh chợt mỉm cười buồn dưới môi lẩm bẩm


“Thế là tốt rồi”





Phía bên kia, Vô Dao dừng xe lại trước một cột giao thông báo hiệu đèn đỏ. Tống Lục Tài ngồi ghế bên cạnh cô, nét mặt không phục lên tiếng


“Cô dám lấy ta ra làm bia chắn đạn, cô hay lắm”


Cô bật cười, vuốt lọn tóc bên tai mình đáp


“Đó là cách tốt nhất để từ chối tình cảm của người khác rồi còn gì”


Hắn lại cười “chậc” một tiếng, sau đó nhìn sang cô với ánh mắt ranh ma hỏi


“Nhưng dù gì cô cũng đã thừa nhận nói ta là bạn trai của cô, cho nên cô cũng phải chịu trách nhiệm với câu nói của mình đi chứ?”


Vô Dao ngạc nhiên, nhíu mày hỏi lại


“Chịu trách nhiệm cái gì chứ?”


Hắn chòm người tới cô, ép sát cô vào cửa kính xe bên kia thì cô lấp mấp hỏi


“Anh…anh định làm gì?”


Hắn nâng cằm cô lên, khẽ giọng ác ma đáp


“Tôi muốn cô chịu trách nhiệm, chẳng hạn như…”


Hắn nói đến đây, liền nhìn vào bờ môi nhỏ nhắn của cô, cô lại đỏ mặt lên vì hơi thở ấm áp của hắn phà vào mặt, bất an đến mức nổi cơn ớn lạnh dọc cả sống lưng. Cô bất ngờ phản xạ tự nhiên, dùng khuỷu tay mình chấn mạnh vào cổ họng hắn khiến hắn văng cả xác lẫn hồn ra phía sau cửa xe bên kia. Cả người hắn đập mạnh vào cửa, mắt và mồm mở to cùng cực thì cô ôm người mình lại cao mày nói


“Đừng có giở mấy trò trẻ con đó với tôi, đáng đời cái tên khốn nhà anh”


Cô nói tới đây, chợt thấy biểu hiện hắn thật kì lạ, toàn thân hắn cứng nhắc như tượng, nằm co cứng bên ghế xe thì cô chòm người tới lây hắn hỏi


“Này, anh bị sao vậy?”


Hắn vẫn không thốt nổi lời nào, không cử động, cũng không nhúc nhích thì cô lại sợ hãi tột độ, cố lây người hắn hỏi


“Anh bị sao vậy? Đừng làm tôi sợ chứ?”


Hắn vẫn im lặng, đau đớn nằm co cứng, nước bọt chảy xuống tận kẽ mồm thì cô vội lái xe đi, đưa hắn đến bệnh viện gần nhất có thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK