Vị bác sĩ vừa dứt lời, chuyển mắt nhìn sang Tống Lục Tài đang nằm trên giường nhắm mắt bất tỉnh, cổ hắn được băng gạc cẩn thận qua lớp băng trắng toát. Nghe vậy Vô Dao đờ người đứng bên cạnh, cô đảo mắt day dưa không dứt.
(Không thể nào, mình chỉ động thủ một tí, không ngờ anh ta lại bị gãy cổ thật)
Ông bác sĩ nhìn cô lên tiếng
“Hiện tại bệnh nhân khó có thể sinh hoạt, nên việc ăn uống đi lại rất khó khăn, cô chỉ cần chăm sóc anh ta cho đến khi cổ anh ta hồi phục hẳn đã”
Vô Dao cau mày, thái độ có chút lo lắng nhìn ông ta hỏi
“Vậy thời gian hồi phục là bao lâu?”
Ông bác sĩ đẩy kính lên, lảo luyện đáp
“Ngắn nhất là hai tuần”
…
Sáng hôm sau tại tập đoàn CPF, sau khi đọc qua tờ đơn xin phép nghỉ việc của A Minh trên tay, Vô Dao liếc sang chỗ làm việc của anh ta, mới biết hôm nay anh ta vắng mặt thật.
Bỗng dưng cô đưa tay đỡ lấy mặt, sau đó ngước lên trời bật cười đau nói
“Ha, làm sao anh ấy có thể xuất hiện chỉ vì một con ngốc như mình chứ”
Buổi tối chập đến, vừa tắm rửa thoải mái xong, Vô Dao nằm sấp trên giường, hai chân gập lên duỗi xuống, tay lật từng trang tạp chí quảng cáo trước mặt xem thư giản. Nhưng tâm trí cô cứ loay hoay chuyện của Tống Lục Tài mãi không dứt, chỉ tự hỏi, liệu bây giờ ở bệnh viện, ai sẽ chăm sóc hắn khi cổ hắn chưa được lành? Hắn sẽ ăn cơm bằng cách nào? Hắn sẽ đi vệ sinh ra sao trong khi bản thân không thể ngồi dậy và đi lại dễ dàng thoải mái. Càng nghĩ tới nét mặt đáng thương của hắn ban chiều, cô đã không vô tâm bỏ qua được nên bật ngồi dậy, vì dù có thế nào đi nữa thì cô cũng phải tự mình đến bệnh viện xem tình trạng hắn đã ổn hơn chưa.
Cô đi lại mở tủ quần áo, mặc đại một bộ đồ không cần quá chỉnh chu. Sau đó cô đi lại bàn trang điểm, sờ gương mặt trong trẻo vừa được tẩy trang sau khi tắm, không lẽ chỉ vì đi thăm hắn mà cô phải cất công trang điểm cho xinh đẹp. Cô quyết định chỉ dùng mỗi son bóng, sau đó rời khỏi phòng.
Bước xuống lầu, một cô giúp việc chợt thấy Vô Dao lướt qua mình, liền quay lại lên tiếng gọi
“Cô chủ, bọn tôi đã chuẩn bị cơm tối cả rồi, cô có muốn ăn không?”
Vô Dao dừng chân, cô ngẫm nghĩ
(Phải rồi, dù sao ở bệnh viện anh ta cũng không có ai mang cơm cho ăn, không biết bây giờ đang chịu đói hay chịu khát, cũng có thể là đang cộc cằn than vãn, mang theo cơm cho chắc)
Vô Dao quay lại, nhìn giúp việc nói
“Mau gói cơm vào hộp riêng cho tôi, tôi muốn mang ra ngoài”
Nghe vậy cô giúp việc ngạc nhiên, nhưng cũng đành gật đầu đáp “Vâng” rồi quay đi nhanh chóng vào bếp.
…
Một lúc sau Vô Dao lái xe tới bệnh viện trung ương Bách Thuận Hoa.
Do mặc đồ thường, lại còn không trang điểm, cô đã mang hẳn một đôi dép bông đi lại trong nhà tới bệnh viện.
Bước tới trước cửa phòng bệnh của Tống Lục Tài, cô nghe thấy có tiếng ồn ào bên trong, rõ nhất là giọng của hắn, có vẻ hắn đang cằn nhằn ai đó nên quát tháo dữ dội, cô chỉ ghé sát tai vào cửa, thử nghe xem hắn đang tức giận vì chuyện gì?
Bên trong phòng, Tống Lục Tài nằm trên giường, liếc mắt nhìn hai tên mặc đồ đen gần cạnh hắn, bùng bùng tức giận hỏi
“Lũ vô dụng, có tí việc cũng làm không xong, số hàng đó tụi mày làm thế nào mà để bị cảnh sát thăm dò vậy?”
Một tên trong đó đầu cúi xuống đất trước Tống Lục Tài, biểu hiện run run sợ hãi đáp
“Xin lỗi anh Tống, bọn em đang trên đường giao súng cho đối tác giúp anh, cũng đã quan sát xung quanh rất kĩ càng, nào ngờ khi đến chỗ giao dịch, bọn đối tác với chúng ta lại là cảnh sát ngụy trang, cuối cùng bọn em đành bỏ hàng lại chạy như ma đuổi, cũng may không ai bị tóm chứ nếu không…”
Tống Lục Tài mặt hầm như lò lửa, nếu không phải cổ hắn đang bị thương tích, hắn đã bật ngồi dậy đánh cho hai tên vô dụng trước mặt mình bầm dập một trận. Hắn nghiếng răng, hai lòng bàn tay co lại trên nệm hỏi
“Chúng mày có biết số hàng đó tổn thất bao nhiêu tiền của tao không? Hơn nữa sau vụ này chúng ta sẽ bị cảnh sát để ý và điều tra, nếu chúng phát hiện tao là chủ chốt, mày nghĩ tao sẽ phải ăn bao nhiêu năm tù hả?”
Hai tên thuộc hạ sợ hãi, vội cúi đầu nói
“Xin lỗi anh, nhất định lần sau bọn em sẽ cẩn thận hơn”
Chợt hắn nghiếng răng, kinh động làm lung lây chân giường quát
“Thế thì mau cút đi, cút ngay cho tao”
Hai tên kia liền hoang mang sợ hãi, xoay lưng bỏ chạy như té khói, không quên đáp trả hắn bằng một câu xin lỗi.
“Xin…xin lỗi anh”
Vô Dao đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân gần tới cửa, cô vội nấp sau bức tường bên kia. Thấy hai bóng dáng của hai tên mặc đồ đen đã rời khỏi đi dần mất, cô bước lại cửa phòng bệnh Tống Lục Tài, đẩy ra thì đã nghe thấy giọng hắn quát
“Còn quay lại làm gì? Muốn chết…sao?”
Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, bèn hạ giọng hỏi
“Là cô à?”
Cô trầm ngâm, quay lại đóng cửa rồi bước tới gần giường hắn, đặt hộp cơm lên đầu tủ thì hắn liếc mắt sang chỗ khác, hệt như đứa trẻ giận dỗi hỏi
“Còn tới đây làm gì? Chẳng phải lúc chiều nói muốn bỏ mặc ta sao?”
Cô lạnh lùng hỏi ngược lại hắn
“Ăn cơm chưa?”
Hắn cốc lốc trả lời
“Chưa”
Cô ngồi xuống ghế bên cạnh giường hắn, mở hộp cơm nóng ra rồi nói
“Tôi đúc anh ăn, anh ngồi dậy được chứ?”
Hắn nhìn cô, chậc một tiếng trong miệng cười giễu nói
“Cô định đổ hết cơm vào mặt ta đấy à?”
Cô nheo mày
“Tôi đang nghiêm túc, muốn ăn không thì bảo”
Hắn chống hai tay lên nệm, cố trượt người lên rồi dựa lưng vào thành giường, lại hỏi
“Cô làm ta thấy buồn cười, bộ đồ và khuôn mặt không trang điểm đó đúng là rất hợp với cô, cả cái đôi dép bông kia nữa”
Cô nhăn mặt hơn, lườm hắn một phát
“Ngày nào anh không chọc giận người khác thì ăn không ngon sao?”
Hắn cười nhạt đáp
“Ta chỉ nói theo những gì mình nghĩ, cô hại ta cả ngày nằm ở đây, một điếu thuốc cũng chẳng thể hút, chán chết được”
Cô vớt thìa cơm lên, đưa đến miệng hắn bảo
“Nào, há miệng ra”
Hắn ngạc nhiên, nheo mày nói
“Đầu ta bây giờ co cứng như tượng, ta không thể chòm người tới ăn thìa cơm kia, cô có thể nào tận tình hơn được không?”
Vô Dao đành đứng dậy, ngồi lên khoảng trống bên cạnh giường chỗ hắn, tay vớt lại thìa cơm, đưa tới miệng hắn một cách tận tình
“Như thế này đã được chưa?”
Hắn nhìn cô một vài giây, điều này chưa bao giờ xảy ra với hắn, bản thân hắn suốt 20 mấy năm không một ai ngó tới, chưa có ai đến bệnh viện chăm sóc đưa cơm tận tình cho hắn ăn thế này, lòng hắn thấp thoáng sự vui sướng, nhưng bề mặt lại tỏa vẻ khó chịu, bèn hỏi
“Tại sao cô lại đến đây? Tại sao cô còn mang cơm cho ta?”
Vô Dao ngạc nhiên, bèn đáp
“Chẳng phải nguyên nhân anh nằm đây là tại tôi sao?”
“Vậy à”
Hắn nhẹ nhàng hắm mắt cười lạnh, phải rồi, nếu không có lí do này, chắc chắn cô cũng sẽ không tới đây. Hắn nhìn sang chỗ khác, co đứng gối chân lên, tay gác lên đầu gối hỏi
“Thẻ tín dụng của cô ta lỡ tiêu và làm mất, cô không trách ta sao?”
Cô bật cười nhẹ
“Trách chứ, nhưng dù sao đối với tôi cũng chẳng đáng giá gì, mà…ba mẹ anh đâu?”
Hắn nhắm mắt lại trả lời
“Không có”
Cô ngạc nhiên, dù bên ngoài hắn cộc cằn và thô lỗ, nhưng cô có thể thấy rõ bên trong hắn là sự đau khổ đến tột cùng.
“Anh sống một mình nhỉ? Không có anh em gì sao?”
Hắn vẫn đáp
“Không”
Cô rũ mắt, nhìn hộp cơm trên tay đúng là mang theo thật vô ích, cảm giác như hắn chẳng muốn ăn, cô cũng chưa ăn cơm tối nên bèn nói
“Cơm tôi lỡ mang theo rồi, anh không ăn thì tôi ăn vậy”
Hắn ngạc nhiên, nhìn cô hỏi
“Cô vẫn chưa ăn gì? Tiểu thư của tập đoàn còn nhịn ăn để giảm cân sao?”
Cô đáp trả
“Không, tôi không thích ai đó gọi mình như thế”
Hắn ngạc nhiên, bật cười nhạt hỏi
“Sao vậy? Ta cứ tưởng mọi đứa con gái trên đời đều thích được gọi như vậy, huống hồ gì cô lại là thiên kim của tập đoàn Quân Thị, anh trai là tổng giám đốc, anh cả lại là một doanh nhân lớn mạnh, cô thật may mắn”
Vô Dao lắc đầu, ngước mặt nhìn hắn đáp
“Thú thật với anh, tôi chỉ là con rơi của Quân Gia thôi”
Hắn ngạc nhiên, cô lại mỉm cười đáp
“Mẹ tôi là con giáp thứ 13, anh hiểu chứ?”
Hắn sực kinh ngạc, bèn hỏi
“Vậy cô không phải thiên kim chính thức?”
Cô gật đầu, biểu cảm không lo lắng trả lời
“Mẹ tôi là giúp việc của gia đình, cuối cùng được ba tôi để ý và yêu thích, sau đó hai người lén lút qua lại với nhau trong khi ba tôi đã có vợ và hai người con trai nhỏ, cuối cùng mẹ tôi có thai, do sức khỏe đề kháng yếu ớt nên sau khi sinh tôi ra, bà ấy đã không qua khỏi, sau đó ba mang tôi về Quân Gia chăm sóc, cũng may vợ cả của ông ấy là một người yêu trẻ con, nể tình nghĩa mẹ tôi là giúp việc lâu năm, nên dù tôi có là con riêng bà ấy vẫn xem tôi như con ruột của mình, hai anh trai cũng xem tôi là em gái, tận tình chăm sóc yêu thương tôi từ đầu tới chân, nghĩ tới đây tôi cũng cảm thấy mình thật may mắn”
Chợt Tống Lục Tài bật cười, ánh mắt êm đềm nói
“Quả nhiên Quân Thần Dương có lần nhắc tới, nói với ta hắn có một đứa em gái rất hiền lành, bây giờ gặp rồi mới biết, cô ta chẳng hiền lành chút nào cả”
Nghe vậy cô nhăn mặt hỏi
“Ý anh là sao chứ?”
Hắn nhìn sang cô, nhắm mắt nói
“Ta không rảnh nhiều lời với cô, mau về nhà ngủ đi”
Biết hắn đang cố tình xua đuổi mình, nhưng nét mặt và giọng điệu hắn đều toát ra vẻ lo lắng, cô nhận biết điều đó, bèn hỏi
“Anh đang lo lắng chuyện gì sao?”
Hắn ngạc nhiên mở mắt trả lời
“Lo gì chứ? Ta đang rất buồn ngủ, đi đi”
Cô bật cười nhạt, cố tình hỏi thử
“Hay anh đang lo sợ mình sẽ bị cảnh sát tóm vào tù, buôn bán vũ khí trái phép, tội không nhẹ đâu”
Hắn sực ngạc nhiên, cau mày nhìn cô hỏi
“Cô nghe được cuộc trò chuyện ban nãy rồi sao?”
Cô nhắm mắt điềm đạm đáp
“Vô tình thôi, tôi không mấy quan tâm chuyện của anh, nhưng tôi ghét phải dính vào một kẻ làm ăn phạm pháp”
Hắn nghiếng răng, nhíu mày
“Thì sao chứ? Tống thiếu ta không sợ trời đất, bọn cảnh sát thì nhầm nhò gì”
Vô Dao nheo mày nói
“Tôi khuyên anh nên từ bỏ việc bất hợp pháp kia đi, nếu không anh sẽ phải ngồi tù thật đấy”
Hắn khó chịu dần, tay bất giác đẩy người cô ra, nhưng vị trí hắn đẩy trúng lại là ngực cô, hắn nói lớn
“Cô thôi đi, đó là công việc của ta, đừng có xen…xen vào”
Hắn đờ cả mặt, nhìn tay mình đang chạm lên phần ngực cô, cô cũng đờ cả người nhìn hắn, sau đó hai má bắt đầu đỏ ứng vì xấu hổ, cắn răng hét toáng
“Biến thái”
“Bốp”
Bất giác không chủ động được, cô dùng tay tát mạnh vào mặt hắn, hắn la vang trời, cổ bị xoay về phía bên kia, phần xương cổ cũng kêu một tiếng “rốp”. Hắn đáp mạnh người xuống giường, nằm co rúm tay chân vì cơn đau nhói. Cô giật mình, liền đưa tay sờ má hắn hỏi
“Anh…anh bị sao vậy?”
Cả tư thế hắn bây giờ không khác gì bị dị tật, toàn thân đau đớn quấn quéo. Hắn lấp mấp thở dốc không ra hơi, cô liền chạy đi tìm bác sĩ đến.
Đêm hôm đó, cô canh trực tiếp bên giường hắn, dường như hắn đã bớt cơn đau và nhắm mắt ngủ. Vừa rồi bác sĩ có dặn, hiện tại vùng xương cổ của hắn chưa hồi phục, tuyệt đối không được đánh bệnh nhân.
Lúc này cô thở dài, quả nhiên là làm ơn mắc oán.
…
Ngày hôm sau, tại Diệp Gia.
Ông chủ Diệp bật phát lên cơn đau tim, tay bám lên lồng ngực đang co thắt dữ dội, từ sau khi nghe tin toàn bộ hàng hóa của ông đang di chuyển trên đường giao đến Hàng Châu, tất cả đều đã bị một nhóm người lạ xuất hiện và chặn đường, chúng giết người của ông, đoạt hết hàng hóa của ông và biến mất. Đối tác của ông ở Hàng Châu tức giận không dứt, hủy bỏ mọi hợp đồng hợp tác với Diệp bang ngay tức thì. Hàng hóa thua thiệt mất trắng, đối tác cũng hủy hợp đồng kinh doanh làm ăn, gia sản Diệp Gia ngày càng đi xuống. Bên trong phòng, ông bật ngả người từ ghế ra đất, Tiểu Nhất và Hổ cũng từ cửa xông vào vì nghe thấy tiếng la vọng ra ngoài hành lang. Hai người vội đỡ người ông chủ Diệp dậy, Tiểu Nhất hoảng hốt hỏi
“Ông chủ, ông bị sao vậy?”
Ông ta nghiếng răng, giơ ngón trỏ lên chỉ về một hộc tủ gần đó, mấp máy dốc lực nói
“Thuốc…ta để trong đó”
Nghe vậy Hổ liền xoay người, đứng dậy lục hộp tủ mà ông chủ Diệp đã chỉ, lấy ra một lọ thuốc màu trắng, nhanh chóng rót nước và thuốc mang tới cho ông uống.
Sau khi uống thuốc, cơn nhói tim cũng dần hạ xuống, Tiểu Nhất đỡ ông đứng dậy, dìu người lên ghế ngồi rồi hỏi
“Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ông chủ Diệp gác tay trên trán, dốc hơi nói
“Mọi địa điểm và giao hàng của ta đều bị kẻ khác thăm dò được”
Tiểu Nhất ngạc nhiên
“Vậy có nghĩa là…”
Hổ nhanh miệng nói
“Diệp Gia có nội ván, nhờ trà trộn vào đây hắn có thể biết lịch và địa điểm, thời gian hàng hóa của ông chủ Diệp vận chuyển đi”
Ông chủ Diệp nheo mày bảo
“Cho nên mới nói, ta còn một chuyến giao hàng cuối cùng đến Hồ Bắc”
Nói xong, ông chuyển mắt nhìn Tiểu Nhất tiếp lời
“Tiểu Nhất, lần này cậu đi đi”
Nghe vậy Tiểu Nhất sực ngạc nhiên, đây rõ ràng là một vụ làm ăn quan trọng, ông chủ Diệp lại đảm nhiệm giao cho anh thì đó là chuyện không hề nhỏ. Anh chỉ đờ người, trỏ tay vào bản thân như không tin vào sự thật
“Tôi…tôi sao?”
Ông chủ Diệp gật đầu
“Phải, tôi giao trọng trách này cho cậu”
Tiểu Nhất lo lắng, hai mắt chao đảo bối rối thì Hổ đặt tay lên vai anh, bộ mặt mỉa mai hỏi
“Mày sợ chết sao? Nếu lỡ không may giữa đường gặp bọn chúng, hậu quả của mày sẽ hệt như đợt giao vừa rồi”
Tiểu Nhất lo lắng, bản thân không muốn nhận lấy trọng trách này, ra sức nhìn ông chủ Diệp cố từ chối
“Nhưng tôi sao có thể…”
Ông chủ Diệp cắt lời bảo
“Hổ sẽ theo cậu hỗ trợ, hai người nhất định phải bảo vệ số hàng của ta thật tốt, thuận lợi mang tiền trở về, nếu không…sẽ phải nhận lấy hậu quả”
Chỉ cần nghe lấy câu “Nhận lấy hậu quả” từ miệng ông chủ Diệp thốt ra. Cả hai người Tiểu Nhất và Tiểu Hổ đều sửng sờ như lửa đốt. Họ biết tuy ông chủ Diệp có chút dễ tính, nhưng chỉ cần liên quan tới công việc, và nếu thất bại chuyến giao hàng lần này, có thể cả hai không chết trên đường do bị cướp, cũng sẽ bị chính ông chủ Diệp hành quyết tại chỗ khi trở về.
…
Ngày hôm sau, có ba chiếc xe chạy nối liền nhau trên đường. Chiếc xe đi đầu là xe của Tiểu Nhất lái, vì hôm nay anh đảm nhiệm giao hàng cho ông chủ Diệp, nên đã mang theo thuộc hạ chạy phía sau để hỗ trợ cho an toàn. Trong khi bản thân đang lo lắng sợ sẽ phải gặp cướp tấn công, Tiểu Nhất nhìn sang Tiểu Hổ ngồi ghế bên cạnh, hắn không có chút mảy may sợ hãi, ngược lại còn ngủ ngon lành chảy cả nước vãi ngay bên ghế. “Hổ, dậy đi, dậy mau lên”
Tiểu Nhất giơ chân đá vào đùi hắn, hắn bật tỉnh ngồi dậy ngơ ngác nhìn qua lại hỏi
“Tới…tới rồi sao?”
Tiểu Nhất lái xe, nheo mày nói
“Tới cái đầu mày, từ đây đến Hồ Bắc cũng phải qua hai cây cầu nữa, mày ngủ ngon như thế nhỡ bọn cướp xuất hiện thì biết thế nào?”
Hổ “chậc” một tiếng, thái độ không chút quan tâm đáp
“Cùng lắm là mất trắng hàng, hai là mất mạng, ba là cả hàng lẫn mạng”
Tiểu Nhất nhăn mặt
“Mày đùa sao? Đừng có nói xàm nói bậy nữa, mau kiểm tra sau ghế hàng vẫn còn ổn chứ?”
“Được thôi”
Hổ gật đầu, chòm người ra hàng ghế phía sau, có các thùng hàng để trên ghế và chân ghế vẫn nguyên vẹn, mọi thứ đều được dán bằng băng keo đóng lại rất kĩ lưỡng.
“Vẫn còn nguyên”
Hổ lên tiếng, sau đó Tiểu Nhất cười đáp
“Tốt, mà mày biết trong này là gì không? Bấy lâu nay thấy ông chủ Diệp chuyên bán thứ này, nên mỗi lần vận chuyển đi đều đóng hàng rất kĩ lưỡng, làm tao có hơi thắc mắc”
Tiểu Hổ đáp
“Mày vào đây chỉ mới vài tháng, không biết cũng phải”
Sau đó Hổ bật cười, liếc mắt nhìn mấy thùng hàng phía sau tiếp lời
“Trong này toàn bộ là thuốc lậu đấy”
“Cái gì?”
Tiểu Nhất bật kinh ngạc nói lớn, Hổ cau mày sụt sịt miệng
“Khẽ thôi, ai cũng biết Diệp bang làm ăn phạm pháp, tất cả chúng ta vào đây là để phục vụ lão Diệp, nên mày cũng tập biết dần là vừa”
Tiểu Nhất không tin vào tai mình, hoảng hốt nói
“Không thể nào, nghĩa là tao đang phục vụ cho một tổ chức đen bất hợp pháp sao?”
Hổ ngạc nhiên, bèn nheo mày hỏi
“Thế khi mày vào đây mà không hiểu chuyện gì sao? Diệp bang là một tổ chức đen, bề ngoài lão Diệp rất hiền lành, nhưng trong đầu ông ta đều toang tính cả đấy, để hình thành một tổ chức lớn mạnh thế này không phải dễ, nghe nói khi còn trẻ ông ta có nhiều thù hận chuốc oán, vì thế cả vợ con ông ta đều bị giết sạch, mà phải rồi, là ai đưa mày vào đây?”
Tiểu Nhất xoay vô lăng, rẽ hướng sang trái đáp
“Là A Lạc”
“Phụt”
Hổ phì cười, liếc sang Tiểu Nhất đang nhăn trán khó chịu, bèn nói
“Lúc trước A Lạc là thân cận bên lão Diệp, hắn tuyển nhân lực vào như trở bàn tay, bằng cách nói với họ đây là công việc nhẹ lương cao, vào thì dễ, nhưng muốn rời khỏi thì chỉ có cái chết thôi, không ngờ chỉ có tên ngốc như mày bị mắc lừa, vào đây mà chẳng biết gì về Diệp bang cả”
Tiểu Nhất e thẹn hỏi
“Mày biết nhiều như vậy, tại sao lại còn chọn vào đây làm chứ?”
Hổ gãy má đáp
“À chuyện đó…”
Hắn đang nói, một cú điện thoại reo trong túi quần làm hắn ngắt lời. Lấy điện thoại ra, hắn sực ngạc nhiên, sau đó nhìn Tiểu Nhất ra lệnh
“Này, dừng xe đi”
Tiểu Nhất khó hiểu, bèn hỏi
“Để làm gì?”
“Tao đi tè”
Hổ nói, ánh mắt hắn thật nghiêm túc, Tiểu Nhất đành dừng xe tấp vào lề. Hai chiếc xe thuộc hạ phía sau cũng dừng lại, Hổ bước xuống xe, quay đầu nhìn chúng nói lớn
“Chờ một tí, tao đi vệ sinh đã”
Thấy phía trước có một đám rừng rậm, Hổ đi vào cách đó 5 6m, Tiểu Nhất chờ bên trong xe, nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 10 giờ sáng.
10 phút sau, từ trong rừng loáng thoáng bóng dáng của tên Hổ đi ra. Hắn mở cửa xe Tiểu Nhất leo vào, Tiểu Nhất ngạc nhiên nhìn sang hỏi
“Sao lâu vậy? Tận 10 phút”
Hổ không đáp, nhắm mắt trầm lặng bảo
“Lái xe đi”
Biểu cảm của Hổ làm Tiểu Nhất thấy lạ, bèn hỏi tiếp
“Mày sao vậy? Trông mày có vẻ không ổn”
Hổ nhìn lên gương chiếu hậu trước xe, thấy có hai chiếc xe thuộc hạ phía sau đang ngồi chờ.
Vừa rồi có tiếng chuông tin nhắn điện thoại, hắn bất giác lấy ra xem, vỏn vẹn một tin từ Tước Thần căn dặn nghiêm ngặt
[Cẩn thận! Hắn có đi cùng]
Hổ không hiểu rõ dòng tin nhắn đó, hắn ra lệnh cho Tiểu Nhất dừng xe, kiếm cớ đi vệ sinh rồi một mình vào chỗ khác gọi lại cho Tước Thần hỏi rõ.
Khi gọi lại hắn mới hiểu biểu ý của Tước Thần, bảo rằng tên nội ván của A Lạc có đi cùng với hắn và Tiểu Nhất. Và hắn đang ngồi trong hai chiếc xe thuộc hạ phía sau, không rõ là tên nào. Có lẽ việc hắn đi theo là nhằm phá vỡ mối làm ăn này, hắn chính là kẻ thâm nhập phá hủy Diệp Gia bấy lâu nay giúp A Lạc. Nhưng điều Hổ cảm thấy thắc mắc, là tại sao đã đi được hơn nửa đoạn đường, hắn còn chưa ra tay?
Chắc có lẽ vì hắn đang chờ thời cơ, cũng có thể đồng bọn của hắn và A Lạc đang cấu kết công kích ở một đoạn đường nào đó mà không phải là chỗ này.
Tiểu Nhất lái xe đi dần, vẫn không khỏi thắc mắc thái độ của tên Hổ có vẻ kì lạ sau khi đi vệ sinh.
Nhưng sau khi xe đang di chuyển gần tới cây cầu dài phía trước, cây cầu bắt ngang qua thành phố Hồ Bắc, Hổ mới giật mình nhận ra điều gì đó, bèn lên tiếng ra lệnh
“Dừng xe!”
Tiểu Nhất ngạc nhiên, nhưng cau mày không hiểu chuyện hỏi
“Mày sao vậy? Khi không lại bảo dừng xe”
Hổ lại nghiêm giọng lớn tiếng
“Tao bảo mày dừng xe, nhanh lên”
Thấy phản ứng của tên Hổ thật dữ dội, Tiểu Nhất đành tấp xe vào con lề gần đó, khi chỉ còn cách 20m nữa là đã lên chân cầu.
Chưa kịp hỏi nguyên nhân vì sao? Hổ vớ lấy khẩu súng lục để dưới ghế của hắn, vắt vào thắt lưng sau đó thẳng thừng mở cửa xe bước xuống rồi bảo Tiểu Nhất nói
“Cẩn thận, tao sẽ ra sau kiểm tra một chút”
Dứt lời Hổ đi về phía sau, tiến tới chiếc xe thứ nhất, hắn gõ cửa, nhìn tên thuộc hạ đang lái xe ra lệnh
“Xuống xe tất cả cho tao, nhanh lên”
Nghe vậy chúng không hiểu chuyện gì, cũng đành bước xuống vì lệnh. Từ hai chiếc xe, có rất nhiều tên bước xuống, dung mạo đủ loại.
Hổ nhìn thoáng qua, có hết thảy cũng 10 mấy tên, vóc dáng cao to khỏe mạnh, chắc là vì đợt giao hàng làm ăn quan trọng, ông chủ Diệp đã phân phó mang theo những tên lực lãm nhất có thể.
Với lại hắn còn nhớ một chút về hôm đó, cái tên đã va phải Tiểu Cường từ phòng khách đi ra, vóc dáng tên đó cũng rất cao, tuy mặt mũi hắn chưa kịp nhìn thấy, nhưng hình dáng đó hắn có thể hình dung nhớ sơ sài. Nhưng vì trong số này có 7 tên hệt như vậy, hắn không đoán ra được, bèn nhìn tất cả hỏi
“Tụi mày có mang theo súng cả chứ?”
Tất cả tên thuộc hạ đều nhìn nhau, sau đó nhìn Tiểu Hổ đáp
“Bọn tao đều có mang theo, có vấn đề gì sao?”
Tiểu Hổ lại hỏi
“Vậy còn điện thoại thì sao? Mau đưa tất cả cho tao”
Tên nào tên nấy đều ngạc nhiên, một tên trong số đó biểu hiện khó hiểu bèn hỏi
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Bọn này vẫn chưa hiểu ý mày lắm”
Hổ không chừa miệng kiếm cớ, vì khi không lại có ý muốn kiểm tra điện thoại chúng, hắn lại không có quyền thủ lĩnh, chỉ sợ chúng nổi giận, gây sự với hắn thì hơi mệt.
“Ông chủ Diệp vừa có lệnh, thu hồi tất cả điện thoại các ngươi cho tới khi đến Hồ Bắc giao hàng an toàn, sau đó sẽ trả lại”
Nghe vậy ai nấy đều ngạc nhiên, nhưng vì nghe lệnh của ông chủ Diệp, một vài tên đành chấp nhận lấy điện thoại mình ra đưa cho Tiểu Hổ mà không cần lí do, nhưng trong số đó cũng có vài tên không đồng tình, hỏi lớn
“Bọn tao không tin, khi không lại đòi thu điện thoại trong khi bọn này chẳng biết cái quái gì đang xảy ra cả”
Tên khác cũng tiếp lời
“Mày không phải thủ lĩnh, chẳng qua cũng chỉ là một tên lính tầm thường như bọn tao thôi, lấy quyền gì mà đòi thu và kiểm tra điện thoại bọn này”
Chúng phản ứng gắt như vậy, là bởi vì chúng ghét Hổ. Ai cũng biết lúc trước trong Diệp Gia, tên Hổ và Cường là hai tên ăn vạ chuyên sống bẩn. Thường xuyên cướp công lao, ăn vụn đồ của ông chủ Diệp sau đó vu oan cho tên khác, kết quả tên đó bị ông chủ Diệp giao cho A Lạc, hành hình sống chết không rõ. Hơn thế nữa chúng còn ăn cắp vặt, ức hiếp lính mới vào, tội trạng không kể hết.