Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
-------------------
Xoát xoát
Vân Phi Dương ôm Cửu Vĩ Thiên Hồ phi nước đại trong đêm, cũng không biết chạy được bao lâu, lúc này mới trốn trong thụ động của một cây đại thụ nào đó.
- Nhiễm gia sẽ không dễ dàng rời đi, chỉ sợ lúc này đã phong tỏa miệng cốc. Bây giờ ta muốn đi ra ngoài xem ra không dễ dàng.
Vân Phi Dương lấy ra bản đồ, nói:
- Bây giờ chỉ có thể tiếp tục đi vào sâu hơn, biết đâu có thể tìm được độc dược có độc tính rất mạnh.
Lấy thực lực của hắn bây giờ không cách nào chống lại Vũ Sư, bọn hắn hở tý bạo phát mấy vạn cân lực đạo, chỉ có thể dựa vào độc dược.
Nhưng mà khi hắn ôm Cửu Vĩ Thiên Hồ ra tìm, đi mấy dặm đường vẫn không phát hiện được độc dược nào đủ để hạ độc Vũ Sư.
Không có cách nào.
Bách Thảo Dược Cốc nổi tiếng trên đời quá lâu rồi, các đại gia tộc cùng Võ Giả tán tu cơ hồ mỗi ngày đều đến tìm kiếm dược liệu nên bây giờ muốn tìm được dược liệu có giá trị sẽ rất khó.
- Thần Thần.
Vân Phi Dương buông ra Cửu Vĩ Thiên Hồ, đẩy đẩy nó và nói:
- Ngươi ít ra cũng đã đi theo Dược Thần lâu như vậy, hẳn có thể phân biệt được dược liệu, mau dẫn ta đi tìm đi.
Thần Thần là tên mà hắn đặt cho Cửu Vĩ Thiên Hồ, cái tên này dựa theo phát âm “Sân Sân” của nó, tuy rằng nghe qua mỹ thuật lắm nhưng Tiểu Bạch Hồ lại rất hài lòng, nó gật gật đầu rồi hưu một chút chui vào trong bụi cỏ.
Tốc độ không thua kém nhất phẩm cao cấp hung thú!
- Nhanh vậy?
Vân Phi Dương vận dụng bộ pháp đuổi theo, khó khăn lắm mới không bị bỏ lại, sau đó chán nản nói:
- Cùng bị phong ấn một vạn năm, vì sao khi ta đi ra tu ti biến mất hoàn toàn, còn nó lại có tốc độ như vậy!
Vấn đề này còn cần giải thích sao?
Cửu Vĩ Thiên Hồ bị phong ấn bởi vì uống nhiều, mặc dù tu vi thụt lui, trở về ấu thể nhưng mà không bị thương tổn. Vân Phi Dương thì ngược lại, cùng Chư Thần ác chiến lâu như vậy rồi lại bị phong ấn vạn năm, có thể sống sót đã không tệ rồi.
Nói như vậy, hai người đồng bệnh tương liên gặp được nhau. Bởi vì một bên say vạn năm, một bên bị tra tấn thống khổ vạn năm.
Đúng như Vân Phi Dương nói, vì Cửu Vĩ Thiên Hồ đi theo Dược Thần đã lâu, mỗi ngày đều ăn các loại bảo vật nên đối với những vật có linh tính cũng trở nên nhạy bén. Ở trong rừng được một lát đã tìm thấy một gốc dược liệu giấu dưới khe đá.
- Nhị phẩm Tử Dương Thảo!
Vân Phi Dương đại hỉ thu dược tài vào không gian giới chỉ.
- Thần Thần, ngươi thật lợi hại.
- Sân Sân
Thần Thần kiêu ngạo nâng đầu nhỏ, Vân Phi Dương cười nói:
- Tiếp tục tìm kiếm, đợi lát nữa ta nướng thêm thịt cho ngươi ăn.
Nói đến thịt nướng, trên mặt Tiểu Bạch Hồ hiện ra vẻ khinh bỉ, giống như đối với tay nghề Vân Phi Dương rất không đồng ý.
- ...
Lòng tự trọng của Vân Phi Dương bị đã kích.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com)
...
Thần Thần quả nhiên là một tay thành thạo trong việc tìm dược, mang theo Vân Phi Dương tản bộ trong sương mù dày đặc, tìm được không ít dược liệu, mà trong đó không có gốc cây nào thấp hơn nhị phẩm.
- Phát tài a.
Vân Phi Dương rút ra một khỏa linh chi trăm năm rồi thu vào không gian giới chỉ, cười đến không ngậm miệng, dựa theo tốc độ như này, hắn chỉ cần sưu tầm vài ngày sau đó ra ngoài bán sẽ phất lên trong nháy mắt.
Rống!!!
Đột nhiên một con hổ to lớn nhảy xuống từ sườn núi, ngăn lại đường đi của Vân Phi Dương, nó nổi giận gầm lên một tiếng, thực lực có thể so với Vũ Đồ đỉnh phong.
- Có chút phiền phức.
Vẻ mặt Vân Phi Dương đầy nghiêm túc, giờ phút này tu vi của hắn chỉ có Vũ Đồ trung kỳ, tuy rằng lực bạo phát cực cao nhưng vẫn còn kém một chút so với hung thú nhất phẩm đỉnh phong.
- Thần Thần, tránh ra một chút, để ta đi thu thập nó.
Hắn hô một tiếng rồi vén lên tay áo, lại nghe sưu một tiếng, Tiểu Bạch Hồ đã nhảy lên trên thân của con hổ, vung lên móng vuốt sắc bén.
Thình thịch
Trong nháy mắt, nhất phẩm đỉnh phong hổ thú bất lực ngã xuống, trên lưng bị vạch ra vô số vết thương, máu tươi chảy ròng ròng, sau cùng gầm nhẹ một tiếng rồi tắt thở.
Toàn bộ quá trình chỉ qua mấy cái hơi thở ngắn ngủi, khi Vân Phi Dương nhìn thấy hổ thú tắt thở và Cửu Vĩ Thiên Hồ ngồi xổm bên cạnh, chín cái đuôi lúc lắc mới run rẩy nói:
- Mạnh như vậy?
Đâu chỉ mạnh.
Mà là quá mạnh.
Sau đó, trong quá trình vơ vét dược tài lại tiếp tục xuất hiện vài đầu nhất phẩm đỉnh phong hung thú cường đại, kết quả đều bị Cửu Vĩ Thiên Hồ giải quyết, chúng nó hoàn toàn không thể phản kháng.
Cả người Vân Phi Dương đều có chút dại ra, hắn không phải bị thực lực của Tiểu Bạch Hồ hù đến, dù sao thì đây chính là Hồ tộc chi Vương, tuy rằng hoàn toàn không có tu vi nhưng đối phó với Hạ Cấp Yêu Thú cũng rất nhẹ nhàng.
Điều khó có thể tiếp nhận là một tên nhóc đáng yêu như vậy vung lên móng vuốt một cách tàn nhẫn, càng bó tay hơn là sau khi giết xong mãnh thú còn ngồi trên thi thể vung đuôi khoe khoang.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com)
...
Vân Phi Dương cùng Thần Thần tản bộ trong cốc hai ngày, thu hoạch được đủ loại tài liệu, càng ngoài ý muốn đạt được nhất phẩm cao cấp tinh hạch.
Nhưng mà.
Loại ngày tháng tốt đẹp này cũng không liên tục được bao lâu. Ngày thứ ba, trong cốc bỗng nổi một trận mưa to. Nước mưa xóa đi sương mù khiến xung quanh trở nên rõ ràng.
- Mau nhìn, có người!
- Nhất định là tên cướp trứng!
Mấy tên võ giả của Nhiễm gia phát hiện bóng dáng Vân Phi Dương, bọn họ nhao nhao xông đến, trong đám người còn có một tên Vũ Sư sơ kỳ.
- Không tốt!
Vân Phi Dương ôm Thần Thần vào ngực, chạy như điên trong rừng cây lầy lội, Thần Thần dường như ý thức được có phiền phức nên rất ngoan ngoãn chui vào trong ngực hắn, không rên một tiếng.
Mưa to như trút xuống, bắn ướt y phục cùng tóc đen của Vân Phi Dương, hắn lười xóa đi vết mưa, hắn tựa như mèo hoang chạy trốn, nhưng bởi vì mất đi sương mù nên bóng người thủy chung bại lộ trong tầm mắt đám người đuổi theo, khoảng cách song phương càng ngày càng gần.
- Nhóc con, đừng chạy!
Khoảng cách của tên Vũ Sư kia với Vân Phi Dương chỉ còn trăm trượng, bỗng nhiên hắn vung chưởng, thuần linh chi lực mạnh mẽ bạo phát, hóa thành một đạo lưu quang vọt tới.
Bành
Vân Phi Dương không thể né tránh, bị đánh vào lưng, cả người bay về phía trước rồi đâm vào đại thụ.
- Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương đứng lên, sắc mặt dữ tợn, nhưng vẫn dùng bộ pháp chạy trốn.
Vũ Sư Nhiễm gia thấy thế, nhất thời ngây người.
Một chưởng này của hắn ẩn chứa linh lực nhị trọng, tuy khoảng cách quá xa khiến lực đạo suy yếu, nhưng ít ra cũng vào khoảng tám đến chín ngàn cân, tên Vũ Đồ trung kỳ này vậy mà vẫn giống như người không việc gì, tiếp tục đứng lên chạy trốn?
Tuy thân thể Vân Phi Dương rất mạnh nhưng dưới một chưởng như vậy cũng đã bị thương, chỉ do ý chí hắn mạnh nên vẫn kiên cường chạy trốn.
Nhưng mà.
Lại chạy thêm một đoạn đường thì bị phát hiện, ngay phía trước đứng ba tên võ giả, bên trong có hai tên Vũ Lực đỉnh phong, một Vũ Đồ trung kỳ, trong ba tên đó thế nhưng lại có —— Hà Nhân Quốc!
- Là hắn...
Hà Nhân Quốc thấy rõ tướng mạo Vân Phi Dương cũng giật mình. Hắn đang phụng mệnh tìm người trộm trứng, nhưng không ngờ thủ phạm lại là tên gia hỏa này, thật trùng hợp a.
- Tiểu tử, ngươi trốn không thoát!
Vũ Đồ Nhiễm gia kia bạo phát tu vi ngăn đường, trong mắt lóe lên hưng phấn, chỉ cần bắt được tên này, hắn sẽ được gia chủ khen thưởng!
- Chết đi!
Vân Phi Dương phẫn nộ vọt tới, thi triển Thương Cốt Chưởng đánh tới, oanh hắn ra ngoài, gia hỏa đáng thương còn đang tưởng tượng được gia chủ khen thưởng làm sao có thể chịu đựng lực đạo 5000 cân, chết ngay tại chỗ.
Danh Sách Chương: