Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Phương thức huấn luyện của Vân Phi Dương chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, La Mục nếu không giác tỉnh thần hồn sợ đã bị hắn đùa chết.
Bất quá.
Trải qua hai ngày lịch luyện, La Mục đã từ Vũ Đồ trung kỳ, đột phá đến Vũ Đồ hậu kỳ!
Tốc độ nhanh đến cực hạn.
Nhưng.
Làm được điểm này, La Mục cũng phải trả đại giới thê thảm.
Không người nào biết được, thời gian hai ngày này, La Mục bị Vân Phi Dương đá ngã bao nhiêu lần, bò dậy bao nhiêu lần.
Sau khi bị ngược đến trình độ nhất định, hắn cũng dần thích ứng trọng lực cấp Vũ Tông, mặc dù không thể di chuyển như trên đất bằng, nhưng cũng di động được để tránh né đơn giản.
Xoát!
Trong trận pháp, Vân Phi Dương lại nhấc chân đạp đến, lần này chân hắn lại rơi vào khoảng không!
- Ha ha ha!
La Mục gian nan né tránh thành công, không kiêng nể gì cười ha hả.
Nhưng cười chưa dứt, Vân Phi Dương lần nữa đạp đến, đá hắn bay ra ngoài!
- Ngươi...
La Mục ngã trên mặt đất, sụp đổ nói:
- Vô lại!
Vân Phi Dương nói:
- Ta đã nói qua, lúc đối mặt với địch nhân không được buông lỏng, nếu không sẽ chết rất thảm.
Xoát!
La Mục bò dậy, cả giận quát.
- Lại đến!
Vân Phi Dương nói:
- Ta còn có việc, ngươi chậm rãi tu luyện đi.
Nói xong ra khỏi trận pháp.
Hôm nay là thời gian đấu giá hội Thôi gia bắt đầu.
Vân Phi Dương chỉnh lý đơn giản một phen, rồi ra Tây Uyển Cư, sau khi hắn rời đi, La Mục bắt đầu ở trong trận pháp đi lại để thối luyện cơ nhục và tiêu hao Linh lực.
Tên này đã nghiện.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)
...
Vừa đi ra đình viện.
Vân Phi Dương đã thấy Lương Âm lén lén lút lút bên ngoài, hắn mở miệng hô:
- Uy, cô làm gì thế?
- A!
Lương Âm giật mình.
Nàng xoa xoa góc áo, bối rối nói:
- Ta... Ta đi ngang qua.
Lý do này thật chẳng ra sao cả.
Sau khi Lương Âm trở lại Đông Lăng học phủ, nàng vẫn muốn tìm Vân Phi Dương, nói lời trong lòng cho hắn nghe, nhưng chờ hai ngày vẫn không thấy hắn đi học, rơi vào đường cùng, đành phải đến Tây Uyển Cư tìm hắn.
Vốn nàng đã quyết định lớn mật thổ lộ, nhưng đến Tây Uyển Cư, trong lòng lại bàng hoàng do dự, thế là có một màn Vân Phi Dương vừa nhìn thấy.
- Đi ngang qua?
Vân Phi Dương đi tới, cười nói:
- Có phải muốn rình coi ta?
Lương Âm phủ nhận.
- Không…phải!
- Còn mạnh miệng.
Vân Phi Dương kéo tay nhỏ của nàng, nói:
- Ngày hôm nay Đông Lăng thành tổ chức một buổi đấu giá, đi cùng ta nha.
- A?
Lương Âm cúi đầu xuống, đỏ mặt nói:
- Ta... Ta không có nhàm chán như vậy!
- Đi thôi.
Vân Phi Dương kéo nàng rời Tây Uyển Cư.
Trên đường, khuôn mặt nhỏ của Lương Âm hoàn toàn đỏ ửng, khẩn trương không thở nổi.
- Tỉnh táo, tỉnh táo!
Hô!
Nàng thở dài một hơi, nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí nói:
- Vân Phi Dương! Ta có một việc muốn nói với ngươi!
- Hả?
Vân Phi Dương dừng lại, nói:
- Chuyện gì?
- Ta..
Lương Âm ấp úng nói:
- Ta... Ta...
Thời điểm đi tới đây, trong lòng nàng ấp ủ rất nhiều, nhưng khi chân chính đối mặt tên này, muốn mở miệng nói ra, trong đầu nhất thời rỗng tuếch, không biết nên nói cái gì.
- Đừng nói chuyện!
Đột nhiên, Vân Phi Dương giơ tay lên sờ trán nàng, chân thành nói:
- Thân thể ngươi hơi nóng, có phải tu luyện quá mức không?
Lương Âm khẽ giật mình.
Độ ấm thân thể quá cao bởi vì muốn thổ lộ, quá khẩn trương mà ra!
Vân Phi Dương hiểu lầm, hắn cau mày nói:
- Cô tuy có thiên phú cực cao với hỏa thuộc tính, nhưng cũng không nên tu luyện quá độ, nếu không rất dễ xảy ra vấn đề.
Thanh âm mặc dù chỉ trích, nhưng càng nhiều quan tâm hơn.
- A.
Lương Âm ứng một tiếng, tâm lý lại ấm áp. Có nam nhân quan tâm mình, thật hạnh phúc a.
Vân Phi Dương nói tiếp.
- Để ta chế định cho cô một kế hoạch tu luyện.
Lương Âm ứng tiếng.
- Tốt!
Tên này kiến giải võ đạo phi phàm, nếu như an bài tu luyện cho mình, khẳng định mạnh hơn đạo sư mấy chục lần!
Vân Phi Dương cười nói:
- Có phải rất vui không? Có phải có xúc động muốn gả cho ta?
Lương Âm vốn đang cảm động, chợt nhìn thấy bộ dáng cần ăn đòn của hắn, nhất thời thở phì phò quát.
- Ngươi bớt tự luyến đi, có được hay không!
Vân Phi Dương sờ khuôn mặt nàng, nói:
- Sớm muộn có một ngày, ta sẽ chinh phục ngươi.
- Thật sao?
Lương Âm cười lạnh nói:
- Ta ngược lại muốn xem ngươi chinh phục ta thế nào.
Nàng vốn tính thổ lộ nhưng giờ phút này lại không còn ý nghĩ này nữa, bời vì tên này quá cuồng vọng, quá không biết xấu hổ!
Bời vì một câu nói của mình, để Lương Âm bỏ đi suy nghĩ thổ lộ.
Nếu như Vân Phi Dương biết nhất định sẽ hung hăng quất cái miệng đê tiện của mình một cái a!
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)
...
- Vân Phi Dương kìa!
- Mẹ nó, hắn nắm tay Lương Âm?
Mọi người thấy Vân Phi Dương cùng Lương Âm tay trong tay đi đến, từng tên ngây người.
- A!
Có người quỳ trên mặt đất che ngực, khóc lóc:
- Nữ Thần của ta ơi!
Lương Âm là tân sinh mỹ nữ số một số hai năm ngoái, tự nhiên có rất nhiều nam sinh xem nàng như Nữ Thần, bây giờ mắt thấy Nữ Thần của mình bị Vân Phi Dương nắm tay, hắn sao dễ chịu được.
- Tên này!
Có người sụp đổ nói:
- Mỹ nữ trong học phủ có phải đều bị hắn cướp?
Vân Phi Dương sớm đã nổi danh khắp Đông Lăng thành.
Ai cũng biết những tin vĩa hè liên quan đến hắn.
Lương Âm là tân sinh có tướng mạo xuất chúng, có quan hệ không đơn giản với hứn, Y Đường Liễu Nhu cũng như thế a.
Thậm chí, tin tức làm mọi người ngạc nhiên nhất là, Vân Phi Dương thường xuyên ra vào Lâm phủ, và cũng xưng hô Lâm thành chủ là nhạc phụ đại nhân!
Bốn người, tướng mạo đều xuất chúng, nhất là Lâm Chỉ Khê, mọi người thường xem nàng như tiên nữ không dính khói lửa trần gian.
Có thể cua được nhiều mỹ nữ phong cách khác biệt như vậy, trong lòng mọi người chỉ có hâm mộ, dù không muốn nhưng không thể không thừa nhận, đây mới thực sự là cao thủ.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)
...
Đông Lăng thành, phòng đấu giá Thôi gia.
Vân Phi Dương mang theo Lương Âm tới đây, thấy rất nhiều người đang đi vào bên trong, chợt hắn phát hiện Cao Viễn Chúc đang đi trong đoàn người.
- Viện trưởng!
Hắn đi tới chào hỏi.
- Ngài sao cũng tới đây?
Cao Viễn Chúc lườm hắn một cái, nói:
- Thôi gia hàng năm tổ chức đấu giá, việc quan trọng như vậy, lão phu sao lại không đến.
Vốn Cao Viễn Chúc cho rằng mình đã chết tại mê cung, nhưng sau khi được truyền tống ra lăng mộ, lão phát hiện mình còn sống khiến lão đờ đẫn suốt vài ngày, cũng may Vân Phi Dương thấy được nên đã kể cho lão sự thật. Nếu không, chỉ sợ giờ này, lão vẫn còn đang đau khổ suy tư.
Đương nhiên.
Cao Viễn Chúc sẽ không nghĩ tới mình có thể khởi tử hồi sinh, cũng bởi vì Vân Phi Dương.
- Hắc hắc.
Vân Phi Dương trêu ghẹo:
- Viện Trưởng đại nhân, ta nghe nói, tất cả đồ được Thôi gia bán đấu giá đều vô cùng trân quý.
Cao Viễn Chúc mất mặt nói:
- Xú tiểu tử, ngươi cho rằng bản viện trưởng không có tiền?
Nói xong, tay lấy ra thẻ viền vàng, khoe khoang.
- Thấy không, đây chính là thẻ vàng của tiền trang Thôi gia, đại biểu thân phận và tài phú!
Thôi gia phát hành thẻ, chia làm thẻ đồng, thẻ bạc, thẻ mạ vàng, thẻ vàng.
Cất giữ một vạn lượng tại tiền trang Thôi gia có thể được thẻ đồng, nếu như vượt qua hai mươi vạn, sẽ thăng cấp làm thẻ bạc, hai trăm vạn lượng thì là thẻ mạ vàng.
Cao Viễn Chúc xuất ra thẻ mạ vàng, chứng minh chí ít có hai trăm vạn lượng tiền tiết kiệm!
- Oa.
Vân Phi Dương giả bộ giật mình.
- Viện trưởng, người rất có tiền nha, xem ra nuốt riêng không ít công quỹ của học phủ rồi.
Cao Viễn Chúc bị câu nói này làm cho đen mặt, cả giận quát.
- Đây đều là tiền khen thưởng của lão phu từng chút tiết kiệm được!
Vân Phi Dương cười nói:
- Viện Trưởng đại nhân, ta chỉ đang nói đùa thôi!
Khóe miệng Cao Viễn Chúc giật một cái, vội vàng đè ép thanh âm nói:
- Tiểu tử, có chút trò đùa không thể nói ra được!
Vân Phi Dương hình như có lĩnh ngộ, thấp giọng nói:
- Hiểu rõ!