Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Vân Phi Dương lấy ra hơn mười chuôi vũ khí treo giữa không trung, khiến bầu không khí cả gian phòng nháy mắt trở nên hoang vu, đồng thời cho người cảm giác phong mang tất lộ!
Thần sắc Tương Cần hãi nhiên. (kinh hãi + ngạc nhiên)
Những vũ khí này khiến nàng khiếp sợ, mà theo vẻ ngoài xem ra, niên đại chắc rất xa xưa, phẩm chất tất nhiên bất phàm.
Vân Phi Dương xuất ra vũ khí, từ Vũ Hoàng lăng, lịch sử xác thực rất xa xưa, dù Tiêu Dao Hoàng cũng vô pháp xác định chúng xuất từ niên đại nào.
Liên tưởng đến tấm chắn nhỏ cường hãn, những vũ khí này, chắc hẳn phẩm chất cũng sẽ không thấp hơn tam phẩm.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Đủ chưa?
Bị người xem thường, nhất là nữ nhân, hắn vô pháp tiếp nhận. Cho nên, nhất định phải để cho nàng nhìn xem, chính mình tới phòng đấu giá, xuất ra đồ vật khẳng định phù hợp yêu cầu!
Tương Cần bình tĩnh trở lại, cười nói:
- Vân thiếu hiệp quả nhiên không đơn giản.
Cười rất chân thành.
Hai đầu lông mày xem thường kia cũng hóa thành hư vô.
Lẽ ra.
Sau khi chứng tỏ chính mình, Vân Phi Dương rất mừng thầm mới đúng, nhưng khi hắn nhìn thấy nữ nhân này mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.
"Ba."
Tương Cần búng tay một cái.
Mấy tên hạ nhân đi tới, ôm hết đóng vũ khí và dược tài.
Nàng cười nói:
- Vân thiếu hiệp mời theo ta tiến về phòng giám định, để giám định sư xác định phẩm giai, chúng ta có thể nói chuyện thật tốt, ủy thác gửi bán hay bán đứt.
Nói xong, quay người rời đi.
- Ca, đi thôi.
Thôi Băng Duệ kéo Vân Phi Dương ra khỏi Phòng Vip.
Vân Phi Dương mới đi ra, Linh Niệm bắt được khóe miệng Tương Cần lộ ra mỉm cười thần bí, mới chợt hiểu mình bị hố!
Không tệ.
Hắn bị hố.
Hoặc nói, bị Tương Cần cho vào tròng.
Ngay từ đầu.
Vân Phi Dương tới phòng đấu giá, chỉ nghĩ, tùy tiện bán hai ba loại dược tài và binh khí, đổi chút tiền bạc, không có ý định bán nhiều như vậy.
Bây giờ tốt rồi.
Dược tài cùng binh khí đều lấy ra hết.
Dao động tạo được rất hoàn mỹ, nhưng cũng đại biểu nhất định phải bán hết!
Bị lừa, bị lừa!
Vân Phi Dương đi vào phòng giám định, giơ ngón tay cái cho Tương Cần, bội phục nói:
- Cố ý biểu hiện ngạo mạn, kích ta lấy ra nhiều bảo vật, chiêu này thật lợi hại a!
Hôm nay tại Lâm phủ còn nói khoác mà không biết ngượng khẳng định, chỉ có Lâm Chỉ Khê mới có thể lừa hắn. Kết quả, lại bị một nữ nhân khác lừa.
Tương Cần đáp.
- Vân thiếu hiệp nói quá lời.
Vân Phi Dương trả lời.
- Tương tổng quản hẳn đã điều tra ta rất rõ.
Cố ý giả bộ ra ngạo mạn, khiến mình xuất ra càng nhiều bảo vật, nữ nhân này chắc rất hiểu tính cách mình, nhất định điều tra không ít.
Ai.
Dáng dấp đẹp trai, lại trâu.
Cũng dễ dàng để mỹ nữ dạng này nhớ thương.
Tương Cần cười nói:
- Tính cách Vân thiếu hiệp đều viết lên mặt hết rồi.
Câu nói này ý cho hắn biết, ta liếc mắt đã nhìn ra ngươi là ai, căn bản không cần điều tra.
Quá đáng giận!
Vân Phi Dương một bước phóng ra, đi đến bên người nàng.
Tương Cần nhướng mày lui nhanh về sau, nhưng vẫn muộn, chỉ thấy tên kia vươn tay bắt eo nàng, cười nói:
- Vậy ngươi cảm thấy con người của ta thế nào?
Thôi Băng Duệ trợn tròn mắt.
Mình còn chưa dám nghĩ việc tái mái tay chân, mà hắn đã trực tiếp xuống tay!
Tương Cần bị Vân Phi Dương ôm, chỉ bối rối một lát, sau đó trấn định tự nhiên cười nói:
- Vân thiếu hiệp tư chất bất phàm, về sau nhất định là nhân vật phong vân của Vạn Thế Đại Lục.
"Haha."
Vân Phi Dương cười nói:
- Vậy ngươi nguyện ý gả cho một nhân vật phong vân như thế không?
- Đệch cmn...
Thôi Băng Duệ chết chân tại chỗ, mồm ngoác đến mang tai.
Quá bưu hãn!
Một lời không hợp đã muốn người ta gả cho hắn.
Khó trách, Chung Vũ bái sư học hắn tán gái, quả thực sáng suốt a!
Tương Cần cũng mộng.
Ngày bình thường nàng liên hệ cùng khách nhân, gặp qua không ít vô sỉ, bây giờ lần đầu đụng phải người vô sỉ, không biết xấu hổ đến thế.
Nàng nỗ lực tỉnh táo lại, cười nói:
- Ta chỉ là tục nữ trần thế, không xứng với Vân thiếu hiệp thiên tài như ngươi.
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi cự tuyệt?
Tương Cần cười một tiếng.
Tâm lý vẫn đang suy nghĩ, ta đã uyển chuyển cự tuyệt như thế, không nghe được nữa thì thôi à?
"Ai."
Vân Phi Dương buông nàng ra, vung tay lên thu hồi tất cả binh khí cùng dược tài, nói:
- Bị người ta cự tuyệt, quá thương tâm a, cũng không còn tâm tình bán đồ nữa, ta trước đây, cáo từ!
Nói xong, quay người rời đi.
Tương Cần ngốc trệ.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, tên này hẳn cố ý, không muốn bán đồ nên thế!
- Ca ca, đừng nha!
Thôi Băng Duệ vội vàng ngăn lại hắn, thấp giọng nói:
- Nếu ca thích, ta có thể đưa Xuân Lan Thu Cúc cho huynh.
Hắn tuyệt không thể để Vân Phi Dương đi.
Những dược liệu kia và vũ khí vừa rồi đều có phẩm chất không thấp, hoàn toàn có thể lấy ra trong buổi đấu giá ba ngày sau a.
Không nói trước có thể mang đến bao nhiêu ích lợi, nhưng ít ra có thể đấu ra cái giá cất cao.
Vân Phi Dương dừng lại, chỉ Tương Cần, nói:
- Ca ngươi chỉ nhìn trúng nàng, trừ phi ngươi đưa nàng cho ta.
Tương Cần nhíu mày.
Tên này, cảnh giới không biết xấu hổ thật cao a.
Thôi Băng Duệ lộ vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói:
- Ca, Tương Tỷ là tổng quản do phụ thân dùng số tiền lớn mời đến, cũng không phải người nhà họ Thôi ta, ta không có quyền lợi này.
- Mời đến?
Vân Phi Dương khẽ giật mình hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
Thôi Băng Duệ theo sát đi tới, lặng lẽ duỗi ra mười ngón tay, thấp giọng nói:
- Lương tháng mười vạn lượng.
Vân Phi Dương cả kinh.
- Đắt như thế?
Một tháng mười vạn lượng, một năm đến hơn một triệu, con số này đủ mua bao nhiêu cao phẩm dược tài và vũ khí đây!
- Còn không phải thế!
Thôi Băng Duệ chua xót nói:
- Địa vị nàng tại Thôi gia còn cao hơn này đại thiếu gia ta đây.
Vân Phi Dương vỗ vỗ bả vai hắn, quay người nhìn về phía Tương Cần, nói:
- Ta cho ngươi lương tháng hai mươi vạn lượng, đi theo ta đi.
- A?
Thôi Băng Duệ trừng to mắt.
Tên này, công nhiên đào chân tường Thôi gia ta, quá không biết xấu hổ rồi.
Tương Cần cười nói:
- Rất xin lỗi, ta không có tính toán đi ăn máng khác.
Vân Phi Dương nghe được ý nàng, rõ ràng ngại mình ra gái thấp.
Hắn nói tiếp.
- Chính ngươi ra giá đi.
- Ca!
Vẻ mặt Thôi Băng Duệ đau khổ nói:
- Cái này. . . Cái này không được đâu.
Tương Cần lắc đầu, cười nói:
- Ngươi bây giờ còn là học sinh, chờ đến lúc an trí gia nghiệp tại Đông Lăng thành, tới tìm ta cũng không muộn.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương nói:
- Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng đừng chạy.
- Không biết được.
Tương Cần cười nói:
- Ta và Thôi gia chủ ký năm năm hợp đồng, bây giờ mới đi qua một năm thôi.
Vân Phi Dương ngồi xuống, lấy ra một loại dược tài, nói:
- Giám định đi.
Tên này rốt cục nói chuyện chính sự.
Tương Cần hỏi.
- Vân thiếu hiệp, ngươi định bán kiểu gì?
- Thế nào?
Vân Phi Dương nói:
- Không đủ tiêu chuẩn hả? Hay các ngươi mua ép giá quy định?
- Không có không có.
Thôi Băng Duệ vội vàng ngồi xuống, chân thành nói.
- Ca, phòng đấu giá của chúng ta chú trọng danh dự a!
Vân Phi Dương bắt chéo hai chân, nói.
- Vậy còn đứng ngây đó làm gì, nhanh giám định đi, ta còn phải về học phủ tu luyện võ đạo đây!