Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Trong trướng doanh.
Sau khi Vân Phi Dương quang minh chính đại đi tới, tên tướng quân kia từ bên trong bay ra rơi trên mặt đất, mục quang lãnh lệ quát:
- Người đến là ai?!
Tu vi hắn cũng là Vũ Sư ngang với người áo đen, không thể không cẩn thận.
Vân Phi Dương âm u nói:
- Người đòi mạng ngươi.
Xoát!
Dứt lời, hắn xuất hiện trước mặt binh lính gần nhất, dao găm xẹt qua cổ họng hắn, tên binh lính sau cùng tham dự khinh nhờn Bảo Lỵ cùng Lăng Sa La vẫn lạc.
Mắt thấy thủ hạ bị giết, ánh mắt tên tướng quân âm trầm xuống.
- Muốn chết!
Tu vi Vũ Sư hậu kỳ bạo phát xông đến, xuất thủ ra ngũ trọng thuần linh lực!
Hiển nhiên, muốn một chưởng đánh chết người áo đen.
Nói thật, lấy loại tu vi này, không đáng để Vân Phi Dương chú ý, giết chết hắn giống như giết con kiến.
Nhưng.
Tên này lại bắt đầu biểu diễn.
Chỉ nhìn hắn một bước phóng ra, bộc phát ra thực lực hơi thua đối phương, giơ chưởng nghênh đón.
Bành!
Hai người đối chưởng.
Đăng đăng đăng!
Vân Phi Dương lui nhanh, trong tay áo rơi ra một vật, hắn ổn định thân thể, yếu ớt nói:
- Không hổ là tướng quân Thiên Vũ Quận, cáo từ!
Nói xong, giẫm thân pháp bay vút đi, rất nhanh đã biến mất.
Tên tướng quân kia cũng không đuổi theo. Bởi vì, sau khi đối bính một chưỡng, máu trong cơ thể sôi trào, cánh tay phải hắn cảm thấy run rẩy.
Hắn bình phục lại đi lên nhặt đồ vật trên mặt đất.
Yêu bài Giáp Tử Hào, phía trên có khắc một chữ.
- Ám Bộ!
Trong con ngươi Tướng quân lóe ra vẻ lạnh lùng.
Hắc Ám thế lực được một tay Trương Hằng tạo ra chuyên lấy tiền làm việc, đại bản doanh tại Đông Lăng Quận, Thiên Vũ Quận cũng có phân bộ.
- Hừ.
Tướng quân kia nắm yêu bài, căm hận quát.
- Đông Lăng Quận phái tới sát thủ sao?
- Không có khả năng.
Hắn trực tiếp phủ nhận.
- Thiên tài hai quận giao đấu lập tức sẽ bắt đầu, thiên tài Đông Đông Lăng học phủ mới vừa vào trong quận ta, nếu như lúc này phái sát thủ hành thích, quả thực ngu xuẩn.
Trí tuệ tên tướng quân này cũng còn tốt.
Hắn không cho rằng Đông Lăng Quận sẽ ơphái sát thủ đến trong thời điểm này, bời vì song phương đã ngưng chiến, không cần thiết phái sát thủ. Ngược lại, sẽ hại thầy trò Đông Lăng học phủ vừa mới nhập cảnh.
- Một tên sát thủ, quang minh chính đại đi ra, cái này không phải hành thích, rõ ràng là muốn chọc giận chính mình!
Hắn tiếp tục phân tích:
- Để cho mình nghĩ lầm đây chính là cách làm của Đông Lăng Quận, sau đó sẽ nhằm vào thầy trò Đông Lăng học phủ vừa nhập cảnh?
- Nếu như mình thật làm thế, chậm trễ hai quận luận võ, sẽ bị đại tướng quân xử phạt.
- Đổng Bưu, kế sách thật hay!
Người tướng quân này tên Vương Hổ, chưởng quản quân đoàn thứ tư, mà hắn nói tới Đổng Bưu là tướng quân quân đoàn thứ sáu.
Vạn Quang Quân đại tướng - Oa Diệu Vạn, dưới cờ có mười quân đoàn.
Bởi vì một ít ý kiến chiến lược khác biệt, thường thường sẽ chia rẽ, mà khác biệt đạt đến đỉnh điểm sẽ hóa thành cừu oán.
Vương Hổ và Đổng Bưu từ trước đến nay bất hòa, hai người xém chút đánh nhau tại hội nghị quân sự, song phương đâm thọc không ít với Đại tướng quân, cừu hận phát triển không đội trời chung.
Cho nên.
Đột nhiên xuất hiện một tên sát thủ.
Vương Hổ một phen suy đoán, trong nháy mắt nhận định, hẳn do Đổng Bưu âm thầm ra tay, mục đích bức bách mình ra tay đối phó thầy trò Đông Lăng học phủ.
- May mắn lão tử thông minh, nếu thật trúng kế Đổng Bưu, hiện tại chỉ sợ đã mang người đi ngăn cản đám người kia rồi.
- Đến lúc đó, không nói giết người, chỉ cần chậm trễ hành trình, sẽ nhận quân pháp xử trí, nhẹ thì bị ăn gậy, nặng thì vứt mũ ô sa!
Mà cuối cùng.
Vương Hổ bị trí tuệ của bản thân đánh lừa, nhưng vẫn phẫn nộ quát:
- Tốt cho Đổng Bưu chó má ngươi, sáng không được, lại ra ám chiêu lừa gạt lão tử, ngươi chờ đó cho ta!
- A!
Đột nhiên, có một binh lính hét thảm lên. Vương Hổ quay người nhìn lại, rất nhiều thủ hạ nhao nhao ôm bụng, miệng sùi bọt mép thống khổ ngã xuống đất.
Phù phù.
Loại độc Vân Phi Dương hạ này rất độc. Trong khoảnh khắc, 10 ngàn binh lính còn đứng được chỉ có hai, ba ngàn, còn lại ngã xuống đất. Trong đó có một nửa độc phát thân vong.
Mắt thấy thủ hạ tử vong hơn phân nửa, Vương Hổ muốn rách cả mí mắt, hắn phẫn nộ hét lớn:
- Đổng Bưu, lão tử cùng ngươi không đội trời chung!
Hai trăm dặm bên ngoài.
Vân Phi Dương cùng Vân Lịch đã về đơn vị, hai người cởi bỏ áo đen, theo đội ngũ tiếp tục đi đường, như chẳng hề làm ra việc gì.
Một tên không biết xấu hổ.
Một tên bỉ ổi cùng cực.
Quả thực là hoàn mỹ hợp tác.
Bảo Lỵ đi tới, thấp giọng nói:
- Ngươi làm cái gì thế?
Vân Phi Dương cười một tiếng, đáp.
- Cũng không có làm cái gì, ta chỉ đưa những binh lính đùa giỡn lão sư quy thiên.
- Ừ
Bảo Lỵ hiểu rõ.
Lấy thực lực hắn giết mấy người, có thể thoát khốn rất nhẹ nhàng.
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Thuận tiện để quân đoàn này, chôn theo bọn hắn.
A?
Bảo Lỵ nhất thời đứng chết trân tại chỗ.
Không sai.
Vạn Quang Quân dưới sự chỉ huy của Vương Hổ hiện tại còn sống bốn, năm ngàn người, đây là do Vân Lịch chỉ hạ độc vào được một cái nồi, nếu như nhiều thêm vài nồi, kết quả sẽ là 10 ngàn người chôn cùng.
Một lời không hợp, để một quân đoàn chôn cùng.
Tên Vân Phi Dương này vì không để cho nữ nhân mình chịu ủy khuất, chuyện gì cũng dám làm!
Đương nhiên.
Hắn sở dĩ dám hạ độc thủ nặng như vậy, còn vì Đông Lăng Quận, dù sao thân phận hắn bây giờ là người Đông Lăng Quận, để Thiên Vũ Quận suy giảm một chút binh lực, coi như giảm bớt áp lực cho cha vợ tương lai.
Nhưng Vân Phi Dương tuyệt đối nghĩ không ra.
Bởi vì hôm nay hắn tùy ý vứt yêu bài xuống vu oan Ám Bộ, thành công kích phát trí tuệ cao siêu của Vương đại tướng quân, ném vũng nước đục này lên thân đồng liêu của hắn. Từ nay về sau, quân đội Thiên Vũ Quận sinh ra phản ứng dây chuyền, thậm chí xém chút dẫn đến Vạn Quang Quân nội đấu dẫn đến toàn diệt!
Đạp đạp!
Mọi người đi không bao xa, tiếng vó ngựa đằng sau truyền tới.
Sắc mặt Vân Phi Dương biến hóa, bời vì đuổi theo phía sau, chính là Vương Hổ suất lĩnh quân đội, những binh lính kia ngồi trên lưng ngựa, nhìn qua không có việc gì, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Bọn họ tuy trúng độc không sâu, nhưng lại rất khó chịu.
Tê tê!
Rất nhanh, Vương Hổ đuổi theo, hắn ghìm ngựa nhảy xuống, chắp tay nói:
- Cao viện trưởng, tiến về Thiên Vũ Thành còn ngàn dặm đường, nhiều sơn lâm cản đường, thường có hung thú ẩn hiện, vì an toàn cho chư vị, bản tướng tự mình hộ tống một phen.
Binh lính hao tổn hơn phân nửa, để hắn đau lòng nhức óc.
Nhưng cũng nghĩ đến, nếu như tên Đổng Bưu kia trong bóng tối lại ra tay đối với Đông Lăng học phủ, chính mình nhận nhiệm vụ phụ trách tiếp ứng sẽ bị phạt rất nặng!
Cho nên, vô luận như thế nào, cũng muốn đích thân hộ tống.
- Cái này!
Cao Viễn Chúc có chút ngơ ngác.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vậy phiền phức tướng quân.
Vương Hổ vung tay, vài binh lính dắt tới ngựa, nói:
- Mời lên ngựa.
Bọn người Cao Viễn Chúc không thể chối từ, chỉ có thể đồng ý.
Như thế mà nói, 10 ngàn binh lính dưới sự phụ trách của Vương Hổ, bị Vân Phi Dương chơi chết bốn năm ngàn, sau cùng hắn còn suất lĩnh bộ hạ còn thừa phụng bọn người Vân Phi Dương làm khách quý, cẩn thận từng li từng tí hộ tống tiến về Thiên Vũ Thành.
Không thể không nói, cuộc đời này thật lắm trớ trêu!