Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-------------------
"A?"
Bọn người Diệp Nam Tu trợn mắt hốc mồm.
Vân Phi Dương cũng ngạc nhiên không thôi, hắn cho rằng mình sẽ bị ngược, không ngờ nữ nhân này không những không động thủ, mà còn khen mình?
Bảo Lỵ âm u nói:
- Ngươi nhớ kỹ cho ta, Quý Thủy Đường tuy bài danh hạng chót, nhưng không có nghĩa mặc người khi nhục, về sau nếu có người dám khi dễ đồng học, không cần nhiều lời, trực tiếp đánh cho ta!
"Ách "
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
"Xoát!"
Bảo Lỵ oanh một quyền đánh lên tường, chỉ kém một tấc đã đến đầu Vân Phi Dương đầu, âm thanh lạnh lùng:
- Nghe được không?!
Vân Phi Dương mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng quát to:
- Nghe được! Ai dám khi dễ Quý Thủy Đường, Vân Phi Dương ta sẽ để hắn sống không bằng chết!
- Rất tốt.
Bảo Lỵ vỗ vỗ khuôn mặt hắn, nói:
- Sau khi võ đạo khảo hạch, học phủ hội tổ chức một trận đi săn. Dĩ vãng, học sinh Quý Thủy Đường chúng ta đều bị cướp mất chiến lợi phẩm.
Đám Diệp Nam Tu nghe vậy, xấu hổ cúi đầu xuống.
Học phủ đi săn cử hành hàng năm, mà Quý Thủy Đường hàng năm đều bị cướp đoạt chiến lợi phẩm, sau cùng không chút ngoài ý muốn, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên.
Bảo Lỵ cắn răng nói:
- Cho nên, ta hi vọng chuyến đi săn lần này, ngươi không chỉ dẫn dắt Quý Thủy Đường chiến thắng, còn muốn đoạt hết chiến lợi phẩm của các học đường khác cho ta!
- A?
Vân Phi Dương sụp đổ.
Nữ nhân này thích hố người thế không biết, đầu tiên là võ đạo khảo hạch, giờ lại ra chuyện này!
- Đương nhiên.
Bảo Lỵ vuốt ve gò má của hắn, cười quyến rũ nói:
- Nếu như ngươi có thể làm được, ta sẽ cho ngươi đặc thù khen thưởng.
Lại câu nói quen thuộc này!
Vân Phi Dương hiện bộ mặt đau khổ nói:
- Lão sư, ngươi nói đặc thù khen thưởng, đến cùng là cái gì?!
Bảo Lỵ dán người tới, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ:
- Buổi tối, ta đợi ngươi tại Túy Nguyệt sảnh Thanh Phong Lâu.
Mùi thơm mê người truyền đến, để lòng Vân Phi Dương dập dờn, ánh mắt hắn xê dịch xuống một chút, nhìn thấy cái khe sâu thăm thẳm động lòng người trước ngực Bảo Lỵ, nhất thời toét miệng cười đáp.
- Được.
Đêm tối.
Vân Phi Dương mang theo ý nghĩ kỳ quái đi vào Thanh Phong Lâu, khi hắn đi đến Túy Nguyệt sảnh, đẩy cửa đi vào, nhất thời giật mình. Bời vì hắn thấy Bảo Lỵ gợi cảm vũ mị đang hai tay ôm ngực ngồi, trên mặt bàn có 10 bình Thanh Phong Tửu!
Tình huống như thế nào đây?
Nữ nhân này nói khen thưởng, chẳng lẽ là Thanh Phong Tửu?
Bảo Lỵ ngoắc ngoắc tay, vũ mị nói:
- Đến đây.
Vân Phi Dương cẩn thận từng li từng tí đi tới, ngồi đối diện nàng, duy trì khoảng cách an toàn nhất định. Mặt Bảo Lỵ lạnh lùng, chỉ chỗ ngồi bên cạnh, quát:
- Tới đây!
"Xoát —— "
Vân Phi Dương vội vàng ngồi lại, cười hỏi:
- Lão sư, đây là ý gì?
Bảo Lỵ nhẹ nhàng nâng đầu, khoác lên vai hắn, cười nói:
- Nghe nói tửu lượng ngươi không tệ, nay lão sư đến so với ngươi một lần.
Nói xong, tay vung Linh lực, 10 bình Thanh Phong Tửu toàn bộ khai mở, mùi rượu thơm trong nháy mắt tràn ngập gian phòng.
Vân Phi Dương im lặng.
Nguyên bản, hắn cho rằng mình cùng nữ nhân này đơn độc ở chung, sẽ có sự việc khiến người ta xấu hổ phát sinh, chưa từng nghĩ sẽ trở thành dạng này!
- Tới.
Bảo Lỵ ném rượu cho Vân Phi Dương, chính mình giơ một vò, phóng khoáng uống ừng ực.
Vân Phi Dương trợn tròn mắt.
Một nữ nhân giơ cả bình lên uống, cũng quá phóng túng đi.
Ca thích!
Vân Phi Dương không cam lòng yếu thế, giơ lên một vò Thanh Phong Tửu bắt đầu uống.
Rất nhanh, hai người đã uống sạch hai vò, Bảo Lỵ tiện tay ném bình rượu qua một bên, lấy thêm một vò, không nói gì mà bắt đầu uống, cái này không phải uống rượu, quả thực giống như uống nước!
- Ha ha ha.
Vân Phi Dương ném vò rượu không ra ngoài, cũng ôm thêm một vò rượu, nói:
- Uống!
Sau nửa canh giờ.
10 bình Thanh Phong Tửu, chỉ còn lại có hai vò, nếu đám người Diệp Nam Tu ở đây, khẳng định sẽ ngoác mồm kinh ngạc, nếu đổi lại là nước cũng không thể uống hết trong thời gian ngắn thế nha!
Mà chỉ hai người Vân Phi Dương cùng Bảo Lỵ lại làm được. Thời điểm hai người phân biệt uống hết vò thứ tư, ánh mắt có chút mê ly, thân thể ngã trái ngã phải, nhưng vẫn không ngã xuống.
- Hảo tiểu tử, ngươi rất được a.
Bảo Lỵ ôm vò rượu không, gương mặt ửng đỏ, càng lộ vẻ yêu nhiêu rung động lòng người.
Vân Phi Dương bỏ bình rượu qua, lung la lung lay đứng lên, vỗ ngực khoác lát.
- Lão sư, không nói gạt ngươi, trong thiên hạ này không người nào có thể uống qua Vân Phi Dương ta!
Bảo Lỵ cũng đứng lên, ngọc thủ khoác lên vai Vân Phi Dương, một cánh tay khác vạch lên mũi hắn một cái, vũ cười quyến rũ nói:
- Thối tiểu tử, ngươi biết không, khi nhìn thấy ngươi lần đầu, ta đặc biệt chán ghét ngươi.
Vân Phi Dương khó hiểu hỏi.
- Là sao?
Bảo Lỵ lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, nhưng thủy chung có cảm giác, chúng ta trước kia có nhận biết, hoặc có thâm cừu đại hận gì đó!
Vân Phi Dương đong đưa tay, cười nói.
- Không có khả năng.
Ở đâu ra chuyện quen biết chứ, bị trấn áp vạn năm, vừa mới chui từ dưới đất lên trọng sinh, nữ nhân này làm sao nhận biết mình.
Bảo Lỵ bắt một vò Thanh Phong Tửu nói.
- Ta nói trước kia, có thể là kiếp trước.
Dát ——
Vân Phi Dương ngây người.
Kiếp trước?
Đột nhiên, hắn nhớ tới, người chết có thể Luân Hồi, chẳng lẽ nữ nhân này từng là cường giả đại năng Thần Giới nào đó? Hơn nữa, còn chết trong tay mình, kiếp này Luân Hồi, mới có loại cảm giác chán ghét kia?
Nghĩ tới đây, Vân Phi Dương chợt cảm thấy có khả năng!
Không đúng rồi.
Thần Giới đại năng luân hồi chuyển thế, tướng mạo kiếp trước hẳn sẽ không phát sinh cải biến quá lớn chứ.
Huống chi, mình kiếp trước cũng chưa từng giết nữ nhân mà!
- Đệch…
Đột nhiên, hắn rùng mình, thầm nghĩ:
- Nữ nhân này không phải cái tên biến thái kia chứ?
Vân Phi Dương kiếp trước không ra tay độc ác đối với nữ nhân, nhưng có một ngoại lệ, hắn đã từng giết qua người chưởng quản sinh tử luân hồi - Âm Dương Thần!
Xác thực mà nói, hắn giết nữ nhân cũng là nam nhân, Âm Dương Thần thư hùng cộng thể, giờ âm, có thể hóa thành thân thể nữ nhân, giờ dương, có thể hóa thành thân nam nhi! Năm đó Vân Phi Dương cảm thấy vừa nữ vừa nam, thực sự làm trái tự nhiên nguyên lý, sau cùng tiễn hắn nàng luân hồi chuyển thế.
- Mẹ ta ơi.
Vân Phi Dương sụp đổ thầm nghĩ:
- Nữ nhân này chẳng lẽ là Âm Dương Thần chuyển thế?
Khoan hãy nói.
Có ý nghĩ này, Vân Phi Dương bắt đầuu quan sát tỉ mỉ Bảo Lỵ, cảm thấy nàng và tính nữ thể Âm Dương Thần tuy không giống, nhưng đều có điểm giống nhau, dáng người nóng bỏng cùng một đôi mắt câu hồn!
Chẳng lẽ lại bị mình đánh thành đầu heo, luân hồi chuyển thế, tướng mạo cũng thay đổi?
Cuối cùng, Vân Phi Dương nuốt một miếng nước bọt, thăm dò hỏi.
- Lão sư, ngươi có nghĩ tới chuyện trở thành nam nhân hay không?
Âm Dương Thần là thần, mặc dù bị giết, luân hồi chuyển thế cũng khó thay đổi bản thể.
- Trở thành nam nhân?
Bảo Lỵ ngẩng người, hơi suy nghĩ chợt cười đáp.
- Từng có nha.
- Vãi~~!
Vân Phi Dương thầm mắng:
- Thật sự là tên biến thái kia!
Đột nhiên, Bảo Lỵ ôm chặt hắn, hỏi:
- Tiểu gia hỏa, ngươi nói nếu lão sư biến thành nam nhân, có thể mê đảo rất nhiều nữ sinh hay không?
"Ách "
Vân Phi Dương khẽ giật mình, Âm Dương Thần không thích nữ nhân nha.
- Nam thể Âm Dương Thần thích hiện thân ngay thời khắc Dương khí nặng nhất!
Hắn tiến thêm một bước thử dò xét.
- Lão sư, ngươi ban ngày có xúc động muốn trở thành nam nhân không?
- Ban ngày?
Bảo Lỵ hơi hơi suy nghĩ, chợt sắc mặt phát lạnh, ngọc thủ hung hăng đánh vào bụng hắn, cả giận nói:
- Xú tiểu tử, lão nương là nữ nhân!
"Tê ——"
Sắc mặt Vân Phi Dương dữ tợn, nhưng suy đoán trong lòng cũng tan thành mây khói, nữ nhân này tuyệt đối không phải Âm Dương Thần chuyển thế, chắc là bạo lực thần chuyển thế! ! !
- Đến, uống!
- Tốt tốt tốt, uống.