"Công chúa của anh...." Giọng của Âu Dương Lạc truyền qua điện thoại mang theo tiếng gió vù vù, làm cho giọng của anh ta nghe có vẻ xa xôi: "Ngay cả điện thoại của anh em cũng không muốn nghe sao?"
"Lạc...." Đường Bội cười híp mắt: "Anh đang ở đâu?"
"Ở một chỗ rất cao rất cao, từ trên đây nhìn xuống có thể thấy cả vương quốc!" Tiếng gió hòa lẫn vào câu nói của Âu Dương Lạc, thổi bay mái tóc vốn không dài của anh ta, cái trán cao lộ ra.
Trên mặt anh ta là nụ cười thờ ơ, đôi mắt xanh như nước biển nhìn xuống vùng đất dưới chân mình.
Nhìn từ vị trí của anh ta, những tòa nhà đều biến thành những món đồ chơi bé tí, ngay cả quốc lộ rộng rãi, cũng biến thành từng khe băng hẹp dài, cắt thành phố thành nhiều mảng nhỏ.
"Ở đây có những viên ngọc xanh như nước biển, bạc trắng trải đầy bãi biển, những cô gái nhiệt tình như lửa.... Nhưng Bội Bội...." Âu Dương Lạc quấn sợi dây ruy-băng đính lam ngọc vào tay mình, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng hơn: "Nơi này không có em."
"Lạc." Đường Bội nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lúc nào cũng vậy, người hợp tác ăn ý nhất của cô luôn luôn giống như một vị hoàng tử cao quý thâm tình đứng trên sân khấu.
"Gần đây anh đi đâu vậy?" Cô lại hỏi.
"Giải quyết đám sâu bọ đáng ghét để những đóa hoa xinh đẹp trong đất nước của anh có thể nở rộ và ngày càng phồn thịnh." Âu Dương Lạc cười nhạt.
Gió thổi qua tai anh ta, gió mạnh tới nỗi làm anh ta lắc lư.
Nếu người biết anh ta, nếu nhìn thấy anh ta lúc này, nhất định sẽ không tin tưởng, người đàn ông đang ngồi chéo chân trên tòa kiến trúc cao nhất đất nước, mặc áo sơ mi tay ngắn và quần jean, nụ cười có chút ngây thơ, lại vừa mới đoạt lại quyền lợi từ tay của chú mình.
Lúc này, trên tay anh ta là một chiếc điện thoại màu trắng, không thể ngờ rằng, đôi bàn tay thon dài có lực này lại từng cầm những vũ khí vô cùng nguy hiểm.
Khi anh ta cười, trong đôi mắt xanh biếc ấy, mang theo sự thâm thúy và sự dịu dàng không dễ phát giác, giống như cọng lông thiên nga mềm mại nhất, làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được, cách đây không lâu, đôi mắt xinh đẹp này, đã từng bị máu nhuộm đỏ.
"Vậy anh có khỏe không? Lạc."
Giọng của Đường Bội tràn đầy lo âu, điều này làm cho nụ cười trên mặt Lạc càng thêm sâu: "Anh rất khỏe."
Anh ta đứng lên.
Những cơn gió làm áo sơ mi của anh ta gồ lên, trông giống như có một đôi cánh khổng lồ, có thể cưỡi gió bay đến tận chân trời.
Anh ta thật sự làm như vậy.
Âu Dương Lạc gần như ngã xuống phía trước, sau lưng anh ta xuất hiện một đôi cánh nhân tạo lớn, đưa anh ta xuống đất.
"Anh chuẩn bị đến thăm em trai của em, sau đó, Bội Bội...."
Tiếng gió càng lúc càng lớn, làm Đường Bội không thể nghe rõ câu nói phía sau.
"Cái gì?" Cô hỏi: "Lúc nãy anh nói gì em không nghe rõ."
"Hẹn gặp em ở thành phố S." Âu Dương Lạc mỉm cười cúp điện thoại.
Đường Bội nhíu mày, tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, đây là lần đầu tiên Lạc cúp điện thoại trước khi nói chuyện với cô.
Anh ấy nói đi thăm Tử Thái, vậy chắc bây giờ anh ấy còn đang ở Châu Âu?
"Sao vậy?" Sau khi khép hồ sơ lại, Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn Đường Bội, không nhịn được hỏi.
Vừa rồi anh nghe Đường Bội nói chuyện với người kia, Âu Dương Lạc đã biến mất một thời gian, Đường Bội không biết anh ta đi làm gì, thân là gia chủ Sở gia, nhưng Sở Quân Việt cũng biết được đại khái.
"Lạc gọi điện thoại cho em." Đường Bội ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt: "Anh ấy nói chuẩn bị đến thăm Tử Thái."
"Ừ." Sở Quân Việt tỉnh bơ.
Đột nhiên phát hiện bí mật nội bộ của gia tộc người ta, ngang nhiên cải cách, một lúc diệt trừ tất cả uy hiếp, nguyên nhân Âu Dương Lạc không tới gặp Đường Bội bây giờ, chắc là không muốn để cô thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Sự tranh đấu của thế lực ngầm lớn nhất Châu Âu, độ tàn khốc vượt xa sự hiểu biết của Đường Bội.
Cho dù Đường Bội có thể tiếp nhận, nhưng Âu Dương Lạc cũng sẽ không để máu tươi và những thứ bẩn thỉu đó vấy bẩn công chúa quý giá nhất của anh ta.
Sở Quân Việt cúi đầu, lấy một tập hồ sơ khác.
Môi của anh bất giác nâng lên: Từ lúc bắt đầu, Âu Dương Lạc đã vô cùng sai! Thật ra anh ta và Đường Bội rất giống nhau, bọn họ có thói quen, nếu là người họ nhận định và người quan trọng với họ, họ sẽ bảo vệ thật tốt, không muốn để những người đó tiếp xúc với thế giới kinh khủng nhất của mình.
Nhưng nếu như không hiểu hết một người, thì lấy đâu ra tư cách để nói yêu?
Huống chi, Âu Dương Lạc vĩnh viễn sẽ không hiểu, thỉnh thoảng yếu thế, mới là cách tốt nhất để hai người giao trái tim cho nhau.
Cho nên, Sở đại thiếu, luôn không chút ngần ngại yếu thế trước mặt Đường Bội.
Nhưng mà, anh sẽ không ngu ngốc đến mức đi nhắc nhở tình địch của mình.
"Sau đó, có lẽ anh ấy sẽ về thành phố S." Đường Bội có chút trêu chọc nhìn Sở Quân Việt, quả nhiên thấy tay cầm bút của anh lập tức xiết chặt.
Cô khẽ cong môi, nở nụ cười nhạt.
Sở Quân Việt như vậy cô rất rất thích.
"Nhưng mà Bội Bội....." Sở Quân Việt im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Bội: "Nếu em đã chủ động công khai chuyện của chúng ta, anh nghĩ, em sẽ không để ý, nếu Sở gia ra mặt giải thích chuyện này."
Anh nhấn mạnh là Sở gia, chứ không phải Sở thị.
Đường Bội chỉ dùng một giây đã biết ý nghĩa trong lời nói của anh.
Tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, có thể nâng đỡ bất kỳ một nữ diễn viên nào mà anh muốn. Nhưng con dâu được Sở gia tiếp nhận, chỉ có một.
Đường Bội cúi đầu, mặt nóng lên.
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi. Đêm qua to gan đăng cái tin ấy, mặc dù cô tuyệt không hối hận, nhưng cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ.
"Ừ...." Chữ này gần như được nói bằng giọng mũi, Đường Bội nhẹ nhàng gật đầu.
Suy nghĩ một chút, cô lại nói: "Nhưng có thể đợi thêm một thời gian nữa không?"
Lông mày Sở Quân Việt lập tức đan vào nhau.
"Chờ phim của chú út chính thức khởi quay, em chính thức vào tổ rồi sau đó hẵng nói." Đường Bội cười trấn an: "Chú rất coi trọng bộ phim này, em không muốn, khi chú cử hành nghi thức khởi quay, tất cả tin tức trên mặt báo đều là nghi ngờ về năng lực của nữ diễn viên chính."
"Được." Sở Quân Việt không chút do dự gật đầu.
Sở Dực Thành đúng là rất hăng hái chuẩn bị cho bộ phim này, sau khi quyết định nam nữ chính, các diễn viên khác cũng đã chọn xong.
Tối hôm sau anh ta gọi điện thoại cho Đường Bội, thông báo với cô rằng sau khi tiết mục của Minh Hiên kết thúc thì bộ phim sẽ chính thức bấm máy.
"Bội Bội." Sở Dực Thành nói vào điện thoại: "Nửa năm sau có lẽ con sẽ tương đối bận rộn, bảo Lục Tử Mặc tận lực sắp xếp nhé."
Đã ở trong giới giải trí khá lâu, Sở Dực Thành rất rõ, khi một người mới nổi tiếng, sẽ bận rộn và sáng chói bao nhiêu.
Giống vậy, cho dù là nhà biên kịch tiếng tăm lừng lẫy, ngông cuồng làm theo ý mình, Sở Dực Thành rất rõ, đối với Đường Bội mà nói, vào lúc này, căn cơ vẫn chưa ổn, hơi không cẩn thận một chút thôi thanh danh cũng sẽ mất sạch, té xuống từ trên mây, mất hết tất cả.
"Vâng." Đường Bội đáp, lại hỏi: "Chú út, con nghe Tử Mặc nói, đây có lẽ là bộ phim cuối cùng chú viết, đây là thật sao?"
Sở Dực Thành im lặng chốc lát, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đường Bội: "Chờ quay xong bộ phim này rồi hẵng nói."
Dừng một chút, anh ta nói tiếp: "Mỗi một bộ phim được quay, không riêng gì tâm huyết của soạn giả, mà nó còn là tâm huyết của đạo diễn, diễn viên. Nhân vật trong phim từng khóc cũng từng cười, người còn sống người thì chết, những người tham gia trong đó, cũng sẽ khóc theo hoặc cười theo, chết đi rồi sống lại.... Bội Bội, giới giải trí mặt ngoài thì sạch sẽ, bên trong thật sự bẩn thỉu không gì bằng, thế tại sao lại có nhiều người muốn đi lên như vậy?"
"Tại sao?" Đường Bội trầm giọng hỏi.
"Không chỉ vì nó có thể làm cho người ta nổi tiếng sau một đêm, mà nhiều hơn là, ở đây, người ta có thể thực hiện được tất cả những giấc mơ mà mình không thể thực hiện, có thể biến hư vô thành hiện thực!" Giọng nói mang theo chút xa xôi của Sở Dực Thành truyền tới, mang theo sự phiền muộn và tang thương, làm lòng Đường Bội chấn động. Diệp gia quán.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa." Sở Dực Thành cười một tiếng, nói tiếp: "Giới giải trí này không hoàn toàn là những màu sắc sặc sỡ, cũng có rất nhiều người kiên trì vì lí tưởng, giữ mình trong sạch cho đến tận bây giờ. Khởi điểm của con rất cao, từng hợp tác với Tần Hạo Diễm, Hạ Tử Diệu, Minh Hiên, họ đều là những người đứng đầu trong giới. Họ có kinh nghiệm dày dặn, nếu rảnh, con có thể hỏi Hạ Tử Diệu và Tần Hạo Diễm, hỏi xem bọn họ đã lấy được thứ gì ở đây."
"Được." Đường Bội đáp.
Chắc có lẽ vì sắp bấm máy, tâm nguyện nhiều năm có thể thực hiện, nên giọng của Sở Dực Thành cũng nhẹ hơn rất nhiều, ngay cả nói cũng nhiều hơn.
"Cho nên, nếu thật sự muốn ở lại giới giải trí tới cùng, tìm được một con đường thích hợp nhất cho mình, tìm được một người có thể giúp mình biến hư vô thành chân thật, thì có thể tìm được trái tim ban đầu của mình." Sở Dực Thành nói.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Bội ôm đầu gối kinh ngạc ngồi ở trên ghế sa lon, ngây ngô trong chốc lát.
Trái tim ban đầu?
Trái tim ban đầu của cô là gì?
Khi còn bé phải học những thứ đó là do bị Đường Phong Ngôn uy hiếp.
Sau đó làm thế thân của Đường Phỉ Phỉ, rồi dấn thân vào giới giải trí, cũng là vì Tử Thái.
Sau nữa, là một diễn viên mới mang theo sự thù hận, muốn đứng ở vị trí cao nhất trong giới này, chỉ vì muốn hạ bệ Đường Phỉ Phỉ, làm cho Tôn gia và Đường Phong Ngôn chết một cách khó coi.
Và cả, ôm một hy vọng mơ hồ, nếu như em trai còn sống, vậy có thể nhìn thấy cô qua ti vi không?
Vậy bây giờ thì sao?
Chỉ là bởi vì diễn xuất thú vị sao?
Hay là....
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại cá nhân của cô vang lên.
Đường Bội cầm điện thoại lên nhìn rồi lập tức cười lạnh.
00:00
"A lô." Cô tỉnh bơ nghe điện thoại, lạnh lùng chào hỏi người bên kia.
"..... Bội Bội." Hình như Đường Phong Ngôn có chút không biết phải làm sao: "Con nhất định phải dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với ba sao?"
Sự châm chọc trong mắt Đường Bội càng nhiều hơn, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ: "Đường tổng, giọng điệu như vậy, chúng ta đã dùng hơn mười năm rồi, chẳng lẽ ông vẫn chưa quen sao?"
Trong một phút ngắn ngủi nhớ lại chuyện cũ, làm cô nhớ lại rất nhiều chuyện đau khổ, giờ đây, cô lười phải diễn với người đàn ông này.
Bên kia điện thoại hình như Đường Phong Ngôn khẽ thở dài, nhưng lại nhanh chóng cưng chiều nói: "Ba thấy hình con đăng lên. Bội Bội, đó là con đúng không, đây là chuyện lớn của đời người, dù con không nói cho người khác biết thì cũng phải nói với ba một tiếng chứ, người đính hôn cùng con rốt cuộc là ai vậy?"
Sắc mặt Đường Phong Ngôn khó coi, đối với đứa con gái Đường Bội mà ông ta đã hoàn toàn không thể khống chế này, tất nhiên là ông ta vô cùng không thích.
Nhưng nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng giá trị kia, nghĩ đến những tin đồn của Sở Quân Việt và Đường Bội, ông ta thật sự không thể tin được, lần trước Đường Bội còn nói với ông ta rằng mình không là gì trong mắt Sở Quân Việt, giờ lại được cầu hôn?!
"Nếu tôi nói cho ông biết người đính hôn cùng tôi là Sở thiếu, vậy có phải ông sẽ yêu cầu tôi hỏi những chuyện cơ mật rồi nói cho ông biết?" Giọng điệu của Đường Bội vô cùng nghiền ngẫm, cô biết, Đường Phong Ngôn nhất định sẽ không kiên nhẫn, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cô tạm thời không muốn Sở Quân Việt công bố tin tức.
"Bội Bội!" Giọng của Đường Phong Ngôn nặng hơn: "Con đang nói cái gì đó?! Người làm cha nào không hy vọng được nhìn con gái của mình hạnh phúc? Lúc trước cha lo cho con, Sở thiếu đối xử với con như thế nào. Nếu như hai người thật sự kết hôn, vậy tất nhiên là vô cùng tốt! Ba cũng có thể yên tâm...."
"Yên tâm cái gì? Để thả dây dài câu cá lớn sao?" Giọng của Đường Bội hùng hổ dọa người, cô biết bây giờ Đường Phong Ngôn không dám đắc tội mình. Chắc giờ Đường Phong Ngôn đang tức đến phát điên, nhưng vẫn không thể không đè nén, giải thích với mình, trấn an mình, cô cảm thấy rất hả dạ.
"Yên tâm vì từ nay về sau, có thể dựa hơi Sở gia, đứng dưới cây to hứng bóng mát sao?" Đường Bội tiếp tục châm chọc.
"Bội Bội, có phải có người nói gì trước mặt con không?" Quả nhiên, bên đầu điện thoại kia lập tức truyền tới mấy tiếng hít thở nặng nề của Đường Phong Ngôn, khi nói chuyện lần nữa, giọng của ông ta đã có hơi khàn: "Có phải là Đường Phỉ Phỉ không? Hay là Tôn Mặc Vân?"
Đường Bội không trả lời chỉ cười một tiếng.
"Thật sự là bọn họ nói với con?" Đường Phong Ngôn coi sự im lặng của cô thành ngầm thừa nhận, lập tức oán hận nói: "Vốn dĩ còn định niệm tình nghĩa vợ chồng mà bỏ qua cho Tôn gia. Không ngờ Tôn Mặc Vân lại quá ác độc, muốn khích bác quan hệ của hai ba con chúng ta! Vậy chúng cũng đừng trách ba lòng dạ độc ác!"
Ý đùa cợt trong mắt Đường Bội đậm hơn, nếu Đường Phong Ngôn nghĩ vậy, thì cứ để ông ta làm đi.
Vốn dĩ Tôn gia đã là nến tàn trong gió, ngay cả Đường Phỉ Phỉ cũng rơi vào kết cục thê thảm như thế, thì Tôn gia làm gì có sức để chống lại sự trả đũa của Đường Phong Ngôn?
Nhưng mà, cứ làm cho bọn chúng chó cắn chó đi.
Cô tiếp tục giữ im lặng.
Nhưng Đường Phong Ngôn càng gấp rút hơn, hôm nay ông ta gọi tới, là có mục đích, Đường Bội cứ luôn im lặng, làm ông ta vô cùng lo lắng thấp thỏm: "Bội Bội con yên tâm, cũng đừng để những lời chúng nói ở trong lòng. Bọn chúng ghen tị với con, thấy con trở thành người thừa kế duy nhất của Đường gia, cho nên mới không cam tâm, khích bác quan hệ của chúng ta. Ba sẽ xử lý tốt chuyện này, con đừng suy nghĩ nhiều."
"Ừ..." Đường Bội ừ một tiếng, ngón tay vô thức vẽ vời trên ghế sa lon.
Đường Phong Ngôn im lặng giây lát, lúc này mới dè dặt hỏi: "Bội Bội, bây giờ Sở gia và Liên gia có hợp tác với nhau không?"
"Sao hả?" Mặc dù giọng của Đường Bội vẫn thờ ơ, nhưng mắt lại từ từ sáng lên.
Nếu Đường Phong Ngôn hỏi tới Liên gia, vậy nhất định là Liên tam thiếu đột nhiên về nước đã có hành động rồi.
"Không có gì, ba chỉ muốn biết. Gần đây có cạnh tranh mấy hạng mục với Liên gia, tất nhiên, đây không phải là vấn đề to tát gì, chỉ là cạnh tranh công bằng mà thôi. Ba nghĩ con và Sở thiếu đính hôn, nếu như ba làm quá căng với đối tác của cậu ấy thì cũng không tốt lắm, cho nên ba chỉ hỏi một chút thôi." Đường Phong Ngôn giải thích.
Cáo già đúng là cáo già, chỉ dùng mấy câu nói đã lấy cái cớ là quan tâm để che đậy tất cả mọi chuyện, làm như mình giống một người cha tốt thật sự.
Nếu như không phải Đường Bội đã quá hiểu con người của ông ta, thì có lẽ cô sẽ tin một chút.
"À." Cô thờ ơ đáp một câu, thờ ơ nói: "Chắc không sao đâu, nếu chỉ là cạnh tranh công bằng, với tài lực của Liên gia, chắc hẳn sẽ không hẹp hòi đến vậy."
"Vậy thì tốt...." Đường Phong Ngôn có chút không cam lòng, nhưng lại không dám nói ra.
"Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi cúp đây." Đường Bội lại nói.
"Bội Bội!" Đường Phong Ngôn vội vàng kêu.
"Sao?"
"Con vẫn chưa nói cho ba biết con thật sự đính hôn với Sở thiếu sao?" Đường Phong Ngôn vẫn chưa yên lòng.
Giá trị của chiếc nhẫn trên tay Đường Bội thật sự không nhỏ, nhưng Sở gia mạnh như vậy, Diệp gia quán, gia chủ đính hôn mà lại không thấy một chút tin tức gì, người ta nghi ngờ cũng đúng nên không thể trách được.
"Ha ha...." Đường Bội cười khẽ, nói: "Đến lúc đó ông sẽ biết."
Cô lười phải đối đáp với Đường Phong Ngôn, tiện tay cúp điện thoại.
Đường Phong Ngôn gọi điện thoại đến nói xa nói gần như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.
Đường Bội híp mắt lại, Liên tam thiếu hành động, mặc dù năm đó cô không đích thân trải qua. Nhưng từ những lời kể đứt đoạn ấy, có thể thấy được, Liên tam thiếu ra tay, nhất định sẽ vang dội như sấm sét, người khác khó mà ngăn cản!
"Lạc, gần đây Đường Phong Ngôn có tìm anh không?" Đường Bội nhanh chóng gửi tin nhắn cho Âu Dương Lạc.
"Tối qua ông ta đến tìm anh, nhưng anh không đếm xỉa đến ông ta." Lạc trả lời rất nhanh: "Công chúa của anh, em chuẩn bị thu lưới sao?"
"Tìm anh làm gì? Muốn điều tra Liên gia sao?" Đường Bội lại hỏi.
"Không sai."
"Tạm thời không cần, xem ra Liên Tu Cận đã ra tay rồi, Đường Phong Ngôn phải đối mặt với lửa địa ngục, có lẽ so với sự trả thù của em thì nó còn đáng sợ hơn gấp trăm lần!" Đường Bội cười nhạt.