Mặc dù sắc mặt bà thoạt nhìn có vẻ không tốt, nhưng vẫn dùng vẻ cao cao tại thượng để nhìn Đường Phong Ngôn. Người đàn ông này với sự giúp đỡ của nhà họ Tôn mới miễn cưỡng đứng lên được, bà sớm biết rằng ông ta là một người vô tình máu lạnh, chỉ trách mình lúc trẻ có mắt như mù, lại yêu thương một người đàn ông như vậy.
Chỉ là không sao, bà sớm biết rằng ông ta là người như thế, nên đã sớm để lại bằng chứng, khiến ông ta không thể không đi vào khuôn khổ.
"Đường Phong Ngôn, ông đừng quá đắc ý." Tôn Mặc Vân chống hai tay lên chiếc bàn thật lớn của Đường Phong Ngôn, lạnh lùng nhìn ông ta từ trên cao xuống, nhàn nhạt nói:
"Năm đó xảy ra chuyện gì, ông nghĩ tôi sẽ hủy đi chứng cứ sao? Tôi đã sớm biết ông là một tên trở mặt vô tình, cho nên tất cả chứng cớ đều bị tôi giữ lại.... Ông nói xem... Nếu mấy thứ này lọt vào tay Đường Bội, với tính cách của nó, trước tiên nó sẽ chỉnh chết Đường gia, hay là chỉnh chết nhà họ Tôn đây?"
"Bà nói cái gì?" Đường Phong Ngôn ngẩng đầu nhìn Tôn Mặc Vân, lạnh lùng nói: "Những chứng cứ ấy, bà vẫn còn giữ?"
Ông đột nhiên đưa tay, bóp chặt cổ Tôn Mặc Vân, lạnh lùng nói: "Năm đó, không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao? Tôi với bà ấy ly hôn, bà sẽ hủy đi những thứ đó, hơn nữa còn hủy trước mặt tôi?"
"Đường Phong Ngôn..." Tôn Mặc Vân khinh thường nhìn Đường Phong Ngôn, tay trên cổ bà khiến bà hơi khó thở, đây là chồng bà, là người bà chung chăn gối hơn mười năm, người yêu bà trăm phương ngàn kế cướp cho bằng được...
Một chút dịu dàng trong ánh mắt bà cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn, bà lạnh lùng nhìn Đường Phong Ngôn, sau một lúc lâu cười khanh khách nói: "Con gái nhà họ Tôn nuôi lớn, sao có thể bị tình yêu làm u mê? Ông nghĩ rằng tôi giống người vợ trước yếu đuối không có năng lực của ông sao?'
"Bốp." Một thanh âm vang lên, Tôn Mặc Vân bị Đường Phong Ngôn hất trên mặt đất.
Đường Phong Ngôn quả thực cảm thấy kinh sợ khó hiểu, ông quả thật đã coi thường người đàn bà này, cho rằng năm đó bà ta đã thật sự bị ông mê hoặc đến mất hết lý trí.
Vì thế, bây giờ, bị bà ta cắn lại một cái!
Ông hơi nheo mắt lại, nhìn Tôn Mặc Vân từ từ bò từ trên mặt đất lên, hơi sửa sang lại quần áo.
Sắc mặt bà ta tuy vẫn âm u như cũ, nhưng cười nghạo nghễ với Đường Phong Ngôn nói: "Ông xã tốt của tôi, con rể tốt của nhà họ Tôn, tôi chờ tin tốt lành từ ông."
Bà dừng lại một chút rồi nói: "Phỉ Phỉ cũng muốn ăn bữa cơm tối với ba nó đấy. Là cá chết lưới rách, hay mọi người cùng nhau sống sót, Đường Phong Ngôn, ông hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi."
Bà ta đột nhiên cười, bắt chước giọng điệu của Đường Phong Ngôn nói với ông ta: "Đừng nói tôi vô tình, tôi cũng cho ông 24 giờ để suy nghĩ, 24h sau nếu nhà họ Tôn vẫn như vậy, thì chứng cứ sẽ chuyển đến tay Đường Bội."
Nói xong, bà vuốt tóc, ưỡn ngực, ngẩng đầu đi ra khỏi văn phòng Đường Phong Ngôn.
Tiếng giày cao gót càng ngày càng xa dần, sắc mặt Đường Phong Ngôn cũng trở nên.
Nếu giúp đỡ nhà họ Tôn, thì sẽ đối đầu với nhà họ Sở!
Đây là chuyện, hiện tại Đường Phong Ngôn ông không làm được.
...
Mặc dù Đường Bội có thể đoán được nhà họ Đường và nhà họ Tôn sẽ vội vàng đến gà bay chó sủa.
Nhưng dưới sự ép buộc một tấc cũng không rời của Sở Quân Hàn, cô chỉ có thể núp trong biệt thự nhà họ Sở.
Bằng không, nếu như cô lộ ý định muốn ra ngoài, Sở Quân Hàn sẽ dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, sau đó trên mặt hiện lên vẻ lo lắng và khổ sở.
Đường Bội quả thật thua Sở đại thiếu gia rồi.
Nét mặt như thế, anh đường đường là chủ của nhà họ Sở lại lộ ra nét mặt đó, cũng không sợ người ta chê cười.
Tâm trạng chán ngán, Đường Bội chỉ có thể tìm việc gì đó giết thời gian.
Dĩ nhiên, có nhiều chuyện cô vẫn chưa đi thăm dò.
Một tiểu thái muội, vì sao lại xảy ra biến hóa cực lớn? Đường Bội không tin, chỉ du học 2 năm ở nước ngoài, có thể khiến cô ấy thay đổi như vậy. từ một cô gái hoạt bát, hồn nhiên thích quậy phá đột nhiên trở nên chững chạc, kiên định một tay gánh lấy sự nghiệp gia tộc.
Sở Quân Hàn khép lại phần tài liêu cuối cùng, ngẩng đầu nhìn nét mặt nhàm chán của Đường Bội, hiếm khi hỏi: "Em nghĩ ra một chút gì chưa?"
Anh biết mấy ngày nay Đường Bội rất buồn bực, nhưng ngày đầu tiên khi trở về thay băng, nhìn những vết thương xanh tím trên tay cô, Sở Quân Hàn dường như muốn phát điên.
Lửa giận trong lòng chưa bao giờ dâng trào mãnh liệt như vậy, cảm giác vừa lo lắng vừa tức giận suýt nữa đã thiêu cháy Sở đại thiếu gia.
Cho nên anh cương quyết giữ Đường Bội ở bên cạnh.
Ít nhất, khi cô bị thương, anh muốn cô phải ở trong phạm vi tầm mắt anh, vừa vươn tay là có thể chạm vào như vậy anh mới yên tâm.
"Có người đang âm thầm bảo vệ Thích Bạch Phong sao?" Hiếm khi Sở Quân Hàn đồng ý để cô ra khỏi cửa, mặc dù cô sắp buồn bực đến mọc nấm, nhưng cô vẫn không trả lời thẳng câu hỏi của anh, mà hỏi một cách kì quái.
Nếu như cô thực sự muốn tra ra tư liệu của Thích Bạch Phong, cho dù là bí mật muốn cất giấu chưa chắc không tra ra được, nhưng điều khiến cô cảm thấy kì lạ là dường như có cao thủ hacker đang âm thầm bảo vệ Thích Bạch Phong, không để cho những tin tức bất lợi với cô ấy lộ ra ngoài.
Sở Quân Hàn chần chừ, cũng không trả lời vấn đề Đường Bội hỏi, mà nói: "Chú nhỏ biết em về rồi, bảo em có thời gian thì ghé qua nhà chú ấy một chuyến, chú ấy muốn thảo luận về kịch bản và thời gian quay phim với em, nếu như thuận lợi thì kí hợp đồng luôn."
"Ồ?" Đường Bội nhíu mày: "Chú nhỏ tới rồi?"
Sao cô lại không biết?
"Nói trong điện thoại." Sở Quân Hàn nói.
"Bây giờ em phải đi tìm chú nhỏ." Đường Bội đứng lên, duỗi thẳng tứ chi: "Nếu còn tiếp tục thế này, chắc em sẽ mọc nấm mất."
Trong mắt Sở Quân Hàn hiện lên ý cười dịu dàng, anh biết cô vì anh nên mới miễn cưỡng mình ngồi buồn chán ở trong nhà, vì thế giọng điệu tiếp theo đã mềm đi vài phần: "Bảo Lục Tử Mặc lái xe chở em qua đó đi, anh chờ em về ăn cơm chiều."
"Được." Đường Bội cười, vui vẻ đáp ứng.
Lờ mờ, cô thấy chuyện của nhà họ Thích có liên quan đến Sở Dực Thành, nhưng liên quan như thế nào cô lại không rõ.
Cô vừa nghĩ vừa trở về phòng thay đồ.
Trong ngăn tủ cũng không để gì cả, chỉ có một chiếc hộp trơ trọi nằm ở trong tủ.
Sở Quân Hàn bỏ văn kiện trên bàn qua một bên, ngón tay thon dài gõ một nút trên bàn phím.
Màn hình dịch chuyển, nhưng không phải là trang web về thương nghiệp, buôn bán gì.
Mà hiện lên trang web tìm kiếm, anh nhập vào dòng chữ: "Cầu hôn như thế nào?"
Thư phòng nhà họ Sở đương nhiên không có ai xâm nhập, nhưng Sở đại thiếu gia lại lần đầu tiên lộ vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.
Anh không chắc chắn lại liếc nhìn cánh cửa phòng sách đóng chặt, đưa tay click vào một đoạn clip trong trang đó.
Trong clip là một đoạn cut cầu hôn trong bộ phim nổi tiếng, im lặng xem xong đoạn clip đó, Sở Quân Hàn cẩn thận mở chiếc hộp trong tay.
Kim cương to như trứng bồ câu màu hồng nhạt được cắt tỉ mỉ thành hình trái tim.
Tuy rằng nói không có phụ nữ nào không thích kim cương, nhưng anh lại cảm thấy có phần không yên
Đường Bội trước giờ không giống người thường, từ lần gặp đầu tiên cô ấy đã mang đến cho anh kinh ngạc và vui sướng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt ngoài viên kim cương, Sở Quân Hàn hơi cúi đầu lấy chiếc nhẫn ra.
"Đường Bội..." Anh chần chừ một lát rồi thay đổi cách gọi khác thân mật hơn: "Bội Bội... gả cho anh đi."
Thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong thư phòng chỉ mình anh, Sở Quân Hàn lại cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, thế nên thanh âm lọt đến tai anh, lại hơi biến đổi.
Anh sợ run một lát rồi cất nhẫn vào.
Không sao, anh có thời gian nửa tháng để luyện tập từ từ.
Đến lúc đó anh sẽ cho Đường Bội một hôn lễ khó quên, cũng không cách nào cự tuyệt lời cầu hôn của anh.
Sở đại thiếu gia đang đắm chìm trong tình yêu, giữa trưa, ánh mặt trời có phần lười nhác, còn anh đang chìm đắm trong tưởng tượng của mình.