Đường Bội phản ứng cực nhanh.
Người vừa mới ngã vào trên sườn dốc, tay trái đã giơ lên cao quá mức, khom xuống, bảo vệ mặt mình.
Sườn đồi rất dốc, ban nãy cô mới ngã xuống với tốc độ cực nhanh, vì thế cô không dám dùng tay phải để ngăn cản mình khỏi rơi xuống, chỉ có thể tiện tay bắt lấy những cọng cỏ mọc
ở trên sườn dốc.
Chỉ tốn một ít thời gian, Tần Hạo Diễm và Hạ Tử Diệu đã chạy tới bên cạnh sườn dốc.
"Đường Bội!"
Hạ Tử Diệu lo lắng nhìn xuống, nhìn thấy Đường Bội cũng mặc chiến giáp, đang lăn vài vòng ở dưới sườn dốc.
Thời điểm cô quay phim, tóc vốn buộc ở sau ót, mái tóc dài như mây lúc này đã bị dính đầy bụi bặm, thoạt nhìn rất ghê người.
"Đường Bội!"
Hạ Tử Diệu có phần nóng nảy cởi mũ giáp của mình quăng sang một bên, nhún người muốn nhảy xuống dưới.
"Đừng kích động!" Tần Hạo Diễm lại khẽ vươn tay kéo cánh tay Hạ Tử Diệu lại.
Sắc mặt anh đã sớm xanh mét, bàn tay đặt bên người đã sớm nắm chặt thành quyền.
"Làm gì?" Hạ Tử Diệu vung tay, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh ta.
"Cậu bình tĩnh một chút đi!" Nắm tay anh càng nắm càng chặt, hiện rõ gân xanh, nhưng vẫn nói với Hạ Tử Diệu: "Lúc này cậu nhảy xuống dưới không những không giúp được cô ấy, ngược lại càng khiến cô ấy thêm nguy hiểm."
Hạ Tử Diệu thở dốc một hơi thật mạnh, không thể không thừa nhận, lời nói của Tần Hạo Diễm rất chính xác.
Sườn đồi thật sự rất dốc, nếu như anh không khống chế cơ thể mình thật tốt, rất có thể sẽ giống như Đường Bội, lăn từ trên xuống dưới. Như vậy, Đường Bội ở phía dưới, nếu bị anh đụng trúng, vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.
"Chẳng lẽ chúng ta đứng ở đây trơ mắt nhìn sao?!" Hạ Tử Diệu nhíu mày thật chặt, chỉ có thể đứng trên đỉnh sườn dốc với Tần Hạo Diễm nhìn Đường Bội càng lăn càng xa.
"Dây thừng!" Tần Hạo Diễm đột nhiên quay đầu hét lớn một tiếng: "Chuẩn bị dây thừng!"
Những nhân viên hậu trường phát hiện tình huống không bình thường cũng lục đục chạy tới.
Một người thư ký trường quay đã nhanh chóng chạy đi, một lát sau mang về một sợi dây thừng đủ dài và đủ chắc.
Đúng lúc này, Đường Bội đã mượn lực ngăn cản bản thân có xu hướng lăn xuống, tay phải cô khẽ chống trên mặt đất.
Cô cúi đầu thở dốc một hơi, trên cánh tay nóng bừng đau rát nhưng cũng may không làm tổn thương đến gân cốt, ít nhất hai tay cô vẫn còn sức.
Cô cẩn thân cử động hai chân trên mặt đất, cúi thấp thân thể, hạ trọng tâm xuống thấp một chút, sau đó chậm rãi nắm lấy cây cỏ trên sườn dốc và từ từ đứng lên.
Trên người cô vẫn mặc chiến giáp lúc quay phim.
Mặc dù là chiến giáp do tổ phim đặc biệt chế tạo riêng biệt cho Tiêu công chúa, nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với Hạ Tử Diệu, nhưng dù sao cũng không gọn nhẹ bằng quần áo thông thường.
Khi quay phim không cảm thấy, lúc này khi ngã lăn trên sườn dốc, mới cảm giác được sự nặng nề của nó.
Lúc cô đứng lên, chiến giáp trên người phát ra những tiếng 'leng keng' trên mặt Hạ Tử Diệu càng thêm lo lắng, trái tim đập loạn, suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
"Đường Bội!" Hạ Tử Diệu lớn tiếng gọi, khi Đường Bội ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, anh cầm dây thừng trong tay ném xuống nói với cô: "Nắm chặt dây thừng, chúng tôi sẽ kéo cô lên!"
Đường Bội nhoẻn miệng cười với anh, đưa tay nắm lấy dây thừng không chút do dự.
Vừa rồi cô lăn xuống sườn dốc, trên người bám đầy bụi bặm, ngay cả trên mặt cũng có.
Nhưng lúc này cô đứng ở trên sườn dốc, hai tròng mắt vẫn sáng ngời, từ trong không nhìn thấy sự lo lắng hay sợ hãi.
Khi nụ cười đột nhiên nở rộ, Hạ Tử Diệu nhìn một hồi cảm thấy hoa mắt, cơ hồ đứng không vững. Trái tim anh nhảy giống như nổi trống, chiếm lấy tất cả suy nghĩ của anh.
"Tôi không sao." Cô nâng cao giọng, nhàn nhạt nói, sau đó lấy thừng quấn ngang hông của mình.
Tiếp đó, cô cúi thân thể xuống, cố làm giảm trọng lượng của mình, nhìn quanh, rồi vững vàng giẫm xuống, khi đã tìm được chỗ dừng chân tốt, mượn sức của bọn người Hạ Tử Diệu, chậm rãi đi tới sườn dốc.
Phản ứng của cô cực nhanh, nhưng sườn lại rất dốc, từ chỗ cô đứng, đến đỉnh cũng mất thời gian 10 phút.
Sau một lát, Hạ Tử Diệu dùng tay thăm dò, cơ bản không để cho cô có cơ hội từ chối, hai tay nắm lấy hai vai của cô, dùng sức kéo cô lên mặt đất bằng.
Hai chân Đường Bội còn chưa chạm lên đất bằng phẳng, thì cơ thể đã rơi vào vòng ôm rộng lớn.