Edit: Tịnh An
Đường Bội chống lại tầm mắt của Sở Quân Việt, trong lòng không khỏi chấn động.
Ánh mắt ấy quá mức thâm thúy, khiến cho cô vốn nên lộ ra nụ cười bình tĩnh, nhưng dường như cũng bị đông cứng ở trên mặt.
Đường Bội nhắm mắt, hơi tránh ánh mắt của Sở Quân Việt.
Ánh nhìn như vậy thật sự quá mức nguy hiểm, nguy hiểm đến khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi, ngay cả ngón tay buông xuống bên người cũng hơi có chút run rẩy.
Sở Quân Việt thu hồi tầm mắt, ở nơi mọi người không thể dò xét tới, anh đã dọn sạch những muộn phiền cả đêm, sau đó nhiễm lên ý cười cực mỏng.
"Hy vọng các bạn sẽ ăn uống vui vẻ." Sở Quân Việt thu tay, vốn không dám cùng đi ăn tối theo những lời này nói ra mà hóa thành bọt nước.
Minh Hiên nhíu mi, việc thiếu gia nhà họ Sở không muốn làm, cho dù là anh cũng không thể ép buộc.
Vì thế cho dù là anh, cũng chỉ có thể cùng 6 nữ minh tinh khác trơ mắt nhìn bóng lưng Sở Quân Việt càng ngày càng xa.
Đường Bội lại đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Lan cười lạnh, châm chọc nói: "Xem ra có người sức quyến rũ vẫn chưa đủ lớn, không thể giữ Sở thiếu của chúng ta lại."
Khuôn mặt Đường Phỉ Phỉ có chút trắng bệch, nhưng khi nghe những lời khiêu khích của Thịnh Lan thì thất vọng trên mặt trở thành hư không.
Cô ta cúi đầu, ngửi ngửi hoa hồng trong tay, cười nói: "Người tặng hoa hồng, tay vẫn còn lưu lại hương thơm, Sở thiếu, quả nhiên là người phong nhã."
Cô ta cười hết sức thỏa đáng và ngọt ngào, hoa hồng trong tay tỏa ra hương thơm, lại gần như phá hủy biểu cảm của Thịnh Lan.
Cô ấy hơi nheo mắt nhìn Đường Phỉ Phỉ không nói một lời, cuối cùng cười lạnh xoay người đi đến bàn ăn.
Hôm nay bất kể là biểu hiện trên mã trường như thế nào, đêm nay ở trước mặt Đường Phỉ Phỉ, các cô rõ ràng là người thua cuộc.
Ánh mắt của Bạch Chỉ San đảo qua Đường Bội vẫn đứng thẳng một mình ở xa xa, hừ lạnh một tiếng, cũng lặng lẽ không lên tiếng mà đi về phía bàn ăn.
Bầu không khí trong cả tòa biệt thự có vẻ hơi đè nén, ngay cả người chủ trì có thói quen châm bầu không khí cũng đưa mắt nhìn nhau.
Trong tiết mục sợ nhất là xuất hiện những phân đoạn không thể nắm bắt, nhưng mà sức hấp dẫn của của vị khách quý Sở thiếu này đặc biệt quá lớn, cho dù bọn họ biết là phiêu lưu nhưng vẫn không ngại mạo hiểm.
Bữa tối vốn phải tràn ngập không khí chờ mong và lãng mạn, lúc này không khí lại hết sức nặng nề.
Chỉ có trên mặt Đường Phỉ Phỉ vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, phỏng chừng giữa rất nhiều người, cô ta là người ăn vui vẻ nhất.
Đường Bội trở lại phòng của mình trong biệt thự, từ gương to ở trên tường mới nhìn thấy rõ đôi khuyên tai ở trên tai.
Phỉ thúy có màu sắc trong suốt như nước càng tôn lên làn da của cô, vô cùng cân xứng với tiểu lễ phục ở trên người cô, quà tặng của Sở Quân Việt hào phóng là một chuyện, nhưng cũng có tâm ý trong đó...
Thời điểm cô tháo khuyên tai xuống, ngón tay hơi run rẩy.
Có thứ gì đó, khi Sở Quân Việt đeo khuyên tai giúp cô xong, đã hòa vào gió đêm lúc chạng vạng, mọi thứ không còn giống với lúc trước nữa rồi.
Buổi sáng ngày thứ hai, bọn họ lại tập hợp ở mã trường.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, mệt mỏi ở trên mặt mọi người đã hóa thành hư không. Các cô là diễn viên cho dù có tiếc nuối hay bất mãn gì cũng sẽ không bộc lộ vào giờ phút này.
Đường Bội thay bộ trang phục cưỡi ngựa màu trắng xanh, thoạt nhìn rất soái khí.
Cô đang chuẩn bị đi dắt Phong Triệt, thì Đường Phỉ Phỉ đã đi tới cạnh cô, hạ giọng nói:
"Chuyện hôm qua cô cũng nhìn thấy đấy."
Giọng điệu của cô ta cực kì đắc ý, ánh mắt nhìn Đường Bội tràn ngập khinh thường: "Cho dù lần trước ở buổi đấu giá, cô lấy lòng thu hút được sự chú ý của Sở thiếu. Nhưng anh ấy để ý, vẫn là tôi. Con cóc cũng đừng muốn ăn thịt thiên nga."
"Vậy sao?" Đường Bội: "Con cóc cuối cùng quả thật vẫn chưa ăn được thịt thiên nga."
"Cô?!"
Đường Phỉ Phỉ làm sao không nghe ra ý của Đường Bội, ý nói cô không thể chân chính lọt vào mắt xanh của Sở Quân Việt.
Cô ta nhướng mày vừa muốn mắng chửi thì đã nhìn thấy Hà An An đang dắt Phong Triệt về phía bọn họ.
Đường Phỉ Phỉ dường như vẫn chưa tỉnh, vẫn thúc ngựa chạy chậm ở trên trường đua, chỉ là thời điểm cô ta nhìn Đường Bội khóe miệng cong lên nụ cười nhạt lạnh lùng.
Trong ánh mắt của Đường Bội lóe lên ý lạnh, cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Đường Bội cúi thấp thân thể, áp cả người lên lưng ngựa, nhưng Phong Triệt đã gắt gỏng nhân cơ hội này nhảy dựng lên.
Trong óc cô lúc này lại xoay chuyển cực nhanh.
Lúc này cô muốn rời khỏi lưng ngựa mà không có tổn thương gì là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà....
Nhưng mà....
Tay phải của cô đột nhiên dùng sức, cánh tay nhìn như mảnh khảnh nhưng lại chứa đựng sức mạnh khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Phong Triệt vốn nhảy loạn ở tại chỗ đột nhiên hí dài một tiếng, thay đổi đầu ngựa, bất thình lình xông về hướng của Đường Phỉ Phỉ đang đứng cách đó khoảng ba mươi thước.
"Cẩn thận!" Hứa Ninh đứng ở ngoài mã trường đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, không chút nghĩ ngợi đã vọt vào mã trường chạy tới.
Minh Hiên và Sở Quân Việt mới được thông báo đã chạy tới bên ngoài mã trường.
Nhìn thấy một màn này, Minh Hiên không chút nghĩ ngợi nắm lấy bả vai của Hứa Ninh, kéo cô ta đến một bên, nhẹ giọng quát:
"Không muốn sống nữa sao?"
Phong Triệt giống như bị điên, Đường Phỉ Phỉ không nghĩ tới một con ngựa điên lại xông về phía mình, cho nên sợ tới mức cương cứng ở trên lưng ngựa.
Trong mắt Minh Hiên hiện lên ý lạnh, đưa tay cởi áo khoác âu phục trên người ném xuống đất, khẽ chống tay lên rào chắn của mã trường, muốn lật người đi vào.
Nhưng có người lại nhanh hơn anh.
Sở Quân Việt khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt đã xoay người nhảy vào mã trường.
Anh không tránh mà chạy thẳng lại chỗ Phong Triệt, khi nhìn thấy Đường Bội thì anh trợn to hai mắt, không chút do dự đưa tay nắm lấy cương ngựa, quay mình lên ngựa, khẽ vươn tay nắm lấy eo của Đường Bội.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, đến nỗi khi Đường Bội phản ứng kịp, thì cánh tay hữu lực của anh đã để ngang eo cô.
Sau lưng cô đã áp lên lồng ngực ấm áp, Sở Quân Việt che chở cho cô, hai người cùng nhau kề sát trên lưng ngựa.
"Chờ tôi nhảy, thì buông dây ngựa." Hơi thở của Sở Quân Việt phun ở bên tai của Đường Bội, đi kèm với tiếng hét, lộ vẻ không chân thực.
"Tôi..." Đường Bội cơ hồ có chút khó khăn nói: "Không có việc gì."
"Nhảy!" Sở Quân Việt từ đầu đến cuối cũng không quan tâm cô nói cái gì, tay ôm trên eo cô căng thẳng, ôm Đường Bội quay người nhảy xuống ngựa.
Hai người bọn họ lăn mình ở trên thảm cỏ vài vòng mới ngừng lại.
Đường Phỉ Phỉ bị dọa đến choáng váng đã được Minh Hiên giúp xuống ngựa.
Nghe tin, những huấn luyện viên khác lập tức xông lên chế trụ Phong Triệt đang nổi điên.
Đường Bội vẫn đang bị Sở Quân Việt ôm lấy gắt gao, đặt ở trên cỏ.
Cô mở to hai mắt, hoàn toàn tránh cũng không tránh được ánh mắt của Sở Quân Việt, trong đầu trống rỗng một hồi lâu, mới bỗng nhiên mở nói:
"Tôi....không có việc gì..."
Sở Quân Việt nhăn mày.
Các bác sĩ của mã trường cũng được gọi đến, tiến lên xin chỉ thị:
"Sở thiếu, để chúng tôi kiểm tra thân thể của ngài và Đường tiểu thư."
Sở Quân Việt liếc mắt nhìn Đường Bội thật sâu giống như có thể nhìn thấu đáy lòng cô, sau đó mới buông Đường Bội ra, xoay người ngồi ở trên cỏ.
Chờ kiểm tra thân thể xong, xác định chỉ trên người Đường Bội chỉ bị trầy da hai chỗ, sau khi thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, hai người ngồi trong phòng nghỉ, mặt đối mặt nhau, Sở Quân Việt mới nhàn nhạt nói:
"Nói nghe một chút thử xem, có chuyện gì xảy ra?"
Những người khác trong phòng nghỉ đã sớm bị Sở Quân Việt đuổi ra ngoài, Đường Bội im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Quân Việt.
"Kế hoạch của tôi sắp thành công rồi." Đường Bội gần như cắn cắn môi dưới:
"Ban nãy, nếu như ở trên mã trường anh không đến cứu tôi mà cứu Đường Phỉ Phỉ, thì cái đuôi của cô ta nhất định sẽ vểnh lên đến tận trời, không chỉ Thịnh Lan mà sẽ không để ai trong làng giải trí này vào mắt. Chờ cô ta cho rằng bản thân mình đang ở trong mây, tôi sẽ khiến cô ta ngã xuống, đau đến tận xương tủy."
Cô nhớ tới cảnh đêm khuya mình phải nhảy vào trong biển lớn, cảm giác đau nhức và lạnh lẽo xâm nhập vào trong cốt tủy, còn có cảm giác áp bách khiến cô không cách nào thở nổi.
Còn thiếu một chút nữa thôi, Đường Phỉ Phỉ sẽ nếm trải cảm giác bị cả thế giới này vứt bỏ, tư vị bị người ta ném vào trong vũng bùn.
Chỉ một chút nữa thôi!
"Đường Bội."
Ngón tay thon dài đột nhiên nắm cằm của cô, bắt buộc cô ngẩng đầu lên chống lại hai mắt của Sở Quân Việt.
Đôi mắt kia vô cùng hoàn mỹ, trong ngày thường bao giờ cũng như tuyết trắng ở trên núi xa, khiến cho người ta nắm không được, cũng cao đến không thể chạm tới.
Lúc này trong ánh mắt sâu thẳm của Sở Quân Việt, tràn ngập tức giận.
Nụ hôn của anh, mang theo tức giận mãnh liệt dừng ở trên môi của Đường Bội, khiến trong miệng cô dần dần tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nhưng cặp mắt kia, ánh mắt như thế giống như độc được tôi luyện, mặc dù làm cho người ta có chút sợ hãi nhưng vẫn không thể dời tầm mắt, chỉ có thể bị anh hấp dẫn thật sâu, mỉm cười ẩm rượu độc.
"Đường Bội..." Sở Quân Việt rên khẽ một tiếng, hơi hơi tách hai người ra. Hô hấp của bọn họ vẫn vấn víu ở cùng một chỗ, khi anh nói chuyện, hơi nóng nhẹ nhàng trêu chọc môi của Đường Bội, khiến lòng cô hơi run rẩy theo.
"Em muốn như thế nào, tôi đều tùy em. Em muốn gì, tôi cũng có thể cho em. Nhưng có một điều em phải nhớ cho rõ ràng!" Sở Quân Việt gần như gằn từng tiếng nói: "Nếu em còn dám dùng an toàn của mình ra để đánh cược, tôi sẽ làm cho tất cả kế hoạch của em đều thất bại trong gang tấc, từ nay về sau cũng đừng mong thực hiện.
"Được"
Thanh âm của anh tuy thấp, nhưng từng chữ vẫn vang vang không chừa cho người khác con đường sống.