Đường Bội quả thât đã nằm mơ thấy ác mộng.
Khi tỉnh lại, cả người vẫn còn chút sợ hãi, trong mơ cô gặp lại em trai Đường Tử Thái, đã lâu không gặp. Trong mơ, dáng dấp của em trai cô chỉ mới 5,6 tuổi, nhưng vì sức khỏe yếu kém, hơn nữa khi đó cuộc sống của bọn họ cũng không tốt, cho nên em cô thoạt nhìn gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.
Cậu mặc chiếc áo hải quần nhỏ màu trắng, quần đùi màu xanh đậm, cầm lấy góc áo của cô, ngoan ngoãn đi sát ở sau người. Kỳ thật, lúc đó Đường Bội cũng chỉ là một đứa bé gái 8 tuổi, lần đầu tiên đối mặt với gia tộc Đường gia, nhìn thấy căn biệt thự chiếm diện tích lớn như thế, trong lòng hết sức hồi hộp.
Ngày đó, ánh mặt trời đẹp lắm, chiếu vào trên khuôn mặt non nớt của 2 chị em, cho dù là ở trong mộng, Đường Bội hình như cũng có thể ngửi được mùi vị ấm áp của ánh mặt trời.
.........
Lúc tỉnh lại, Đường Bội ngồi dậy, không biết vì sao mình lại mơ thấy cảnh tượng như vậy
Sau đó Tử Thái bị đưa đến nước ngoài để tiếp nhận trị liệu, mà cô lại bắt đầu tiếp nhận sự huấn luyện vô cùng khắc nghiệt.
Nếu như không phải trước khi lâm chung mẹ cô đã dặn dò, muốn em trai cô có cuộc sống khỏe mạnh, đặt lòng tin vào cô, thì một bé gái nhỏ tuổi căn bản không có cách nào sống sót qua huấn luyện khắc nghiệt như thế.
Đường Bội đưa tay ôm lấy cánh tay của mình, lúc còn bé, bởi vì da của trẻ con rất mềm mại, trên người cô lúc nào cũng có vết thương. Đến nỗi sau này, khi Lạc học cùng cô những môn võ thuật vật lộn, anh cũng trở thành sư phụ xoa bóp thuần thục.
Cô lắc đầu, muốn ném những ký ức không tốt ra khỏi đầu. Hiện tại không phải là thời điểm để yếu đuối, trên thế giới này cô một thân một mình, nếu như sơ ý, có lẽ cũng sẽ bị người ta ăn đến không còn chút xương cốt.
Thù của em trai, thù của mẹ, thù của bản thân, cô nên làm như thế nào để tính sổ với từng người của Đường gia đây?.
Ngoài cửa sổ, nắng sớm không rõ, nhưng Đường Bội không có buồn ngủ.
Hôm nay cô không có lịch diễn buổi sáng, thực ra cô chỉ còn 1 cảnh diễn nội cảnh và 2 cảnh ngoại cảnh nữa là kết thúc.
Chờ cô tắm rửa xong đi ra ngoài thì tiếng điện thoại di động vừa vặn vang lên.
"Lạc" Đường Bội nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại, bắt máy.
"Đường, rất có thể em trai của em vẫn chưa chết." Thanh âm của Lạc rất thấp, mang theo vẻ thờ ơ và bỡn cợt từ trước đến nay của anh ta, Đường Bội hình như có thể từ những lời nói này, hình dung dáng vẻ hiện tại của anh ta, nhất định là đang cắn môi dưới, mang theo cười khẽ, phảng phất thứ gì cũng không thể lọt vào mắt của anh ta.
"Đường, 2 năm trước, cậu ta đã từng xảy ra vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe, đến nỗi Đường gia đã ký tên vào từ bỏ cấp cứu. Nhưng kì lạ là, tôi hoàn toàn không có cách nào tìm được thời gian xử lý hậu sự cho cậu ta. Không có chứng minh tử vong, cũng không tìm được ghi chép trong nhà xác, cũng không có chứng nhận gạt bỏ hộ tịch". Lạc không phải là người thích thừa nước đục thả câu, anh nói ra những điều mà anh biết.
Tay nắm di động của Đường Bội hơi run rẩy, chuyện đầu tiên sau khi cô trọng sinh chính là nhờ Lạc thăm dò chuyện của em trai cô.
Không thể tưởng tượng được, lại có một kinh hỉ bất ngờ!
"Vậy bây giờ nó..." Mới mở miệng nói chuyện, Đường Bội lúc này mới phát hiện giọng của mình hơi khàn khàn rồi. Cô hít sâu một hơi, làm cho bản thân mình bình tĩnh, lại hỏi: "Bây giờ nó đang ở đâu?"
"Không biết." Lạc không chút do dự nói: "Ít nhất tôi vẫn chưa tra ra được."
"..."
Nếu Lạc đã nói như vậy, thì thật sự không tra ra được tin tức gì. Đường Bội cũng không miễn cưỡng anh ta, chỉ nói:
"Lạc, vậy thì phiền anh tiếp tục thay tôi điều tra."
"Vinh hạnh của tôi." Lạc cười đến mức hết sức vui sướng: "Đường, cuộc hẹn một tuần đổi thành 10 ngày."
Lần đầu tiên anh nói về chuyện của Đường Tử Thái với Đường Bội, cũng không đưa ra yêu cầu gì. Bây giờ lại đưa ra điều kiện, Đường Bội cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nói thật, cô càng tình nguyện dùng phương thức này để ở chung với Lạc.
"Không thành vấn đề." Cô đáp, tối hôm qua mơ thấy em trai, thì ra không phải là chuyện bất ngờ, mà là điềm lành thật sự.
Trên mặt Đường Bội lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Không giống với nụ cười trước mặt Hạ Tử Diệu, Tần Hạo Diễm hay Sở Quân Việt, đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm, mỉm cười thật sự.
Nắng sớm chiếu vào trong phòng, mang đến một phòng đầy ánh sáng và hy vọng.
Giữa trưa, khi Lục Tử Mặc tới đón cô đến Ảnh Thị Thành, trên mặt Đường Bội vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt khiến Lục Tử Mặc nhịn không được nhìn cô thêm vài lần.
Nhưng anh rất nhanh đã cho rằng mình hiểu được vấn đề, trầm giọng hỏi: "Cô đã xem tin tức rồi hả?"
Đường Bội cài xong dây an toàn, sửng sốt một chút mới biết Lục Tử Mặc đang ám chỉ cái gì.
Scandal ngày hôm qua chưa đánh đã tự sụp, video lúc trước được phát tán điên cuồng ở trên mạng nay đã bị thay thế địa vị rõ ràng.
Video kéo dài 12 phút, Đường Bội vừa xinh đẹp, vừa anh hùng, ngâm nga mà ca, quả thực là tao nhã, vô song.
Người sắp đặt chương trình vàng tiếng tăm lừng lẫy vừa ra tay thì không giống như bình thường, người đại diện được mời cho tiết mục mới dĩ nhiên là ảnh đế quốc tế.
Nhưng hình ảnh này quả thật rất đẹp, trước kia chỉ là những đoạn ngắt quãng mơ hồ, khiến cho mọi người phát tán một cách điên cuồng. Lúc này video với hình ảnh chất lượng cao vừa chính thức đăng tải, thì sự quan tâm, tìm kiếm trong nháy mắt đã đứng đầu bảng xếp hạng các trang web giải trí trong nước.
Vô số người đặt câu hỏi ở phía dưới, người con gái có dung nhan khuynh quốc khuynh thành trong đoạn clip rốt cuộc có phải là Đường Phỉ Phỉ hay không, bởi vì diện mạo của 2 người có phần giống nhau.
Ngón tay nhỏ nhắn của Đường Bội xẹt qua màn hình, cười đến mức sâu xa khó lường, có chút nghiền ngẫm nói:
"Đường Phỉ Phỉ chắc chắn rất hy vọng, người bên trong đó là cô ta."
"Hình như cô rất ghét Đường Phỉ Phỉ?" Lục Tử Mặc vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
"Thế nào?" Tâm tình Đường Bội cũng không tệ, cho nên mới nói đùa với người đại diện mới nhậm chức của mình: "Sở thiếu còn chưa điều tra lý lịch của tôi rõ ràng sao?"
"Sở thiếu chưa từng điều tra cô, ngoại trừ tìm cô ra, thì chưa hề động chạm vào việc riêng của cô." Lục Tử Mặc nói.
Đường Bội ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ: Trước tiên thì tiến công chiếm đóng, trò chơi dĩ nhiên sẽ trở nên đơn giản. Nhưng con người như Sở Quân Việt, điều anh ta lo lắng không phải là trò chơi khó khăn hay không, mà là trò chơi không quá thú vị.
Cô cong khóe môi cười đến mức quyến rũ: "Như vậy, người đại diện Lục, bây giờ anh có một nhiệm vụ hết sức quan trọng, xin anh hãy đặt nó ở vị trí ưu tiên hàng đầu."
Lục Tử Mặc quay đầu, nhìn Đường Bội cười giống như con hồ ly nhỏ, hỏi: "Là cái gì?"
"Giúp tôi, dẫm nát Đường Phỉ Phỉ ở dưới chân, tốt nhất là không bao giờ trở mình được." Nói đến phần sau, giọng điệu của Đường Bội có chút thâm trầm, nhưng khi Lục Tử Mặc hơi kinh ngạc nhìn về phía cô, thì cô vẫn cười tủm tỉm, phảng phất như đang nói hôm nay thời tiết không tồi.
Đường Bội đóng lại trang web đăng tải videoclip, quay đầu nhìn về phía Lục Tử Mặc, lúm đồng tiền như hoa:
"Tôi không ghét Đường Phỉ Phỉ, nhưng tôi không đội trời chung với cô ta, thời điểm cô ta không vui chính là lúc tôi vui vẻ nhất."
Lục Tử Mặc kinh ngạc, quay đầu nhìn cô một cái, đột nhiên khẽ mỉm cười, sau đó lại quay đầu nhìn về phía trước:
"Đường Bội, thảo nào sếp tôi đối với cô không giống như vậy, gặp qua một lần thì nhớ mãi không quên, cô đúng là..."
Lục Tử Mặc nói tới đây, bản thân hơi ngẩn ra, chỉ vì anh phát hiện trong một khoảng thời gian ngắn mình không thể tìm được từ thích hợp để hình dung người con gái ngồi bên cạnh.