Dưới thần sắc giật mình của Hứa Phong, Tinh Cương Thanh Ưng sắt thép khổng lồ cuối cùng biến thành ưng tượng khoảng nửa mét. Hắn lắc đầu cảm thán thu vào giới chỉ trữ vật.
Đại Hoang Sơn Mạch là một dãy núi cực kỳ đồ sộ, trải dài trên một vùng rộng lớn, xuyên qua ba quốc gia trong đó có Minh Nguyệt Quốc, là một trong mười hiểm địa của Bắc Vực.
Đại Hoang Sơn Mạch có vô số ma thú, càng xâm nhập vào sâu, cho dù là cường giả Thiên Nguyên Cảnh chỉ cần sơ sẩy cũng khó mà bảo toàn tính mạng, bởi vậy lúc bình thường ngoại trừ một số đội mạo hiểm tiến vào săn bắt ma thú thì có rất ít người tiến vào Đại Hoang Sơn Mạch.
Đương nhiên, sau khi tin tức mộ phủ bị truyền ra, cho dù có vô số nguy hiểm, nhưng vẫn có rất nhiều người bắt đầu kéo nhau và bên trong dãy núi. Cho nên, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, một Đại Hoang Sơn Mạch vắng vẻ đã biến thành một thắng địa du lịch, trong dãy núi thường xuyên xuất hiện những bóng người qua lại.
Trong số dòng người đông đúc tiến vào dãy núi, không ai biết có bao nhiêu người trở thành mồi của ma thú, nhưng mọi người đều hiểu, muốn đi qua Đại Hoang Sơn Mạch tới vị trí mộ phủ, nếu không phải là cường giả thì kiểu gì cũng làm mồi cho ma thú hoặc là bị người khác vì tranh đoạt bảo vật mà ám hại.
Từng đoàn người đi trong khe núi khổng lồ cảm giác chênh lệch nhỏ bé như con kiến. Đại đa số là võ giả kết thành tiểu đội hoặc người của các thế lực cùng nhau hành động để giảm thiểu rủi ro nguy hiểm, rất hiếm người độc hành như Hứa Phong.
Trước khi đi, Điền Thục Dao cũng từng đề nghị để Hứa Phong cùng đồng hành với một vài thế lực của Điền gia, nhưng Hứa Phong đã từ chối. Hắn thích hành động một mình. Đơn giản vì, một tiểu tử lạ lẫm tu vi không cao như hắn sẽ chẳng được quá nhiều lợi ích khi mới gia nhập vào thế lực nào đó, nhất là khi đứng trước các loại kỳ ngộ. Thậm chí, lòng người đa đoan, chính mình còn có thể rơi vào những cạm bẫy khó lường.
Hứa Phong ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từng ngọn núi cao vạn trượng dựng đứng như lợi kiếm đâm vào bầu trời, rất là hiểm trở.
Đất Bắc Vực còn lưu truyền một truyền thuyết. Sơn mạch hiểm trở này hình thành từ mấy trăm vạn năm trước. Khi đó trên bầu trời sấm giật bão bùng như thần ma đang chiến đấu đánh đến trời sụp đất nứt, vô số vẫn thạch từ trên bầu trời rớt xuống mặt đất hóa từng từng khối nham thạch to biến thành Đại Hoang Sơn Mạch hiện giờ.
Từ xưa đến nay trong Đại Hoang Sơn Mạch tràn ngập hiểm địa. Nơi này từng có nhiều di tích thượng cổ, động phủ của thượng cổ đại năng, ra nhiều báu vật. Bây giờ vài bảo khí thượng cổ được các đại tông phái xem như báu vật trấn tông lừng lẫy tiếng tăm trong Bắc Vực, có sáu cái là lấy từ Đại Hoang Sơn Mạch. Cho nên bình thường sẽ có một số võ giả rất tự tin vào thực lực của mình đến Đại Hoang Sơn Mạch thử vận may.
Lần này phát hiện một di tích cổ mộ phủ của Thần Hoàng cường giả nằm bên trong Đại Hoang Sơn Mạch, nghe nói là một tiểu đội võ sĩ lưu lạc đến đây thám hiểm vô tình kích phát một số cấm chế không nhạy dẫn đến ánh sáng ngập trời, dị tượng hiện ra, kinh động nhân loại, yêu ma gần đó. Dựa theo minh ước thái cổ của cường giả chí tôn hai tộc yêu ma, nhân tộc ký kết, nếu là võ giả nhân loại phát hiện di tích thượng cổ trước thì thuộc về nhân loại điều tra.
Nhưng dù là ngoài rìa Đại Hoang Sơn Mạch cũng vẫn vô cùng nguy hiểm với nhân loại. Bây giờ trăm vạn năm trôi qua, sơn mạch trụi lủi mọc đầy các loại thảm thực vật, tảng đá mọc rêu xanh dày. Rất nhiều chỗ mọc các loại thực vật kỳ dị, dây leo, đại thụ rất tươi tốt. Trên mặt đất đạp bùn dày, độc trùng sinh ra, không khí ẩm ướt âm trầm thành chướng khí tích lũy qua năm tháng trong rừng núi.
Hứa Phong đi tới biên giới của dãy núi, sắc trời đã dần tối, trong lúc nhập nhoạng có thể nhận ra một số lều trại trong rừng. Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, cũng dựng một cái lều trại nhỏ nhắn. Ngồi xuống nghỉ ngơi, ngày mai mới tiến vào bên trong.
Trong lúc nghỉ ngơi, Hứa Phong còn nghe ngóng được một vài thông tin hữu ích từ các đội ngũ, thế lực dựng trại xung quanh.
Đó là, vị cường giả Thần Hoàng Cảnh kia đã bố trí một đạo năng lượng phong ấn bên ngoài cổ mộ, tuy nói đã qua nhiều thời gian, phong ấn hơi giảm một chút, người may mắn có thể chạy vào trong, nhưng cũng không thể vào sâu, còn người bình thường lại không có năng lực phá vỡ phong ấn. Cho dù Thiên Nguyên Cảnh cũng không được, ít nhất phải là Thần Huyền Cảnh mới có thể phá vỡ phong ấn.
Hứa Phong nhíu mày, hiển nhiên hắn không ngờ tới, muốn vào cổ mộ phủ lại phiền phức như vậy. Nhưng ngược lại, điều này lại giúp lưu giữ những bảo vật bên trong mộ phủ, nếu không chỉ e một sợi lông cũng chẳng còn trước dòng người tầm bảo này.
Ngày hôm sau, khi trời còn tinh mơ, những tiếng động lớn từ bên ngoài Đại Hoang Sơn Mạch đã truyền vào, không ít đội ngũ đã thu dọn lều trại, lục tục tiến vào trong dãy núi. Có không ít người vội vã, làm như là tới chậm thì bảo bối trong đó sẽ bị người khác đoạt mất vậy, Hứa Phong nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đi vào trong rừng rậm, cảnh sắc dường như trở nên âm u hơn, một cỗ áp lực lập tức bao phủ lấy đoàn người, mỗi khi nghe thấy tiếng ma thú gầm gào vọng ra, nụ cười trên khuôn mặt mọi người lại hơi cứng lại, ở loại địa phương như thế này nếu như không cẩn thận, thì cái mạng nhỏ có mất cũng chẳng có gì lạ.
Số lượng đội ngũ tiến vào trong dãy núi rất nhiều, chỉ tính riêng Hứa Phong quan sát được cũng đã hơn mười đoàn, nhân số của họ có ít có nhiều, nhưng đoàn nào cũng cảnh giác, sau khi tiến vào trong dãy núi là lập tức tách nhau mà đi.
Đối với điều này, Hứa Phong không quan tâm mấy, hiển nhiên là có chuẩn bị từ trước, trong tay đã có một tấm bản đồ cực kỳ chi tiết địa hình của Đại Hoang Sơn Mạch do Điền Thục Dao chuẩn bị, cho nên đỡ được rất nhiều thời gian và công sức dò đường, hành trình của hắn tương đối xuôn xẻ, nhanh chóng tiến sâu vào trong dãy núi.
Khi Hứa Phong tiến vào trong, những tiếng động ở phía sau cũng theo đó biến mất, sắc mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc và cảnh giác hơn nhiều, trong Đại Hoang Sơn Mạch này ma thú hoành hành bá đạo, hơn nữa còn có những con ma thú có thực lực rất mạnh, từ trước tới nay đã có không biết bao nhiêu người mất mạng trong tay chúng.