Vù!
Vù!
Hai thân ảnh xuyên qua với tốc độ rất nhanh, dẫn đường chính là Tà Liên, theo sát sau lưng nàng là Hứa Phong. Tà Liên băng băng xuyên qua khu rừng, mỗi một bước đặt chân, đùi đẹp cường tráng của nàng đạp mạnh lên đất, đồng thể khỏe đẹp nóng bỏng đột nhiên bật ra mấy mét, giống như một con báo cái đang săn đuổi con mồi. Trong khi chạy như bay, vòng eo mảnh mai thon gọn cùng mông của Tà Liên chỗ váy ngắn dưới áo giáp đón gió tung bay, cái mông to vểnh cao có độ cong vặn vẹo mê người, tràn ngập co dãn thật kinh người.
Hứa Phong chạy ở phía sau thưởng thức, âm thầm tán thưởng không ngớt, thầm nghĩ dáng người Tà Liên quả thật là nóng bỏng như đã tập tạ, dù hắn đã thậm thụt qua nhiều lần vẫn không chán.
"Không nghĩ tới tố chất thân thể của chàng cũng không tệ!" Tà Liên không khỏi hé miệng cười cười. Ngoái đầu nhìn lại, trông thấy thần sắc hèn mọn vô cùng của Hứa Phong, nàng không khỏi chu môi hừ nhẹ một cái.
"He he he, nếu tối qua không vật lộn với nàng cả đêm thì tốc độ của ta có khi còn nhanh hơn" Hứa Phong cười đê tiện, hai người một đường chạy vội không có sử dụng bất kỳ Nguyên Lực gì, hoàn toàn dựa vào lực lượng thân thể.
"Nói vậy nếu như tối qua ta không bị chàng hành hạ khiến tiểu huyệt còn ê ẩm thì tốc độ của ta còn nhanh hơn đấy, hi hi!" Tà Liên tính tình cũng có chút hào sảng táo bạo hợp với một nữ dong binh, trực tiếp nói ra những vấn đề nhạy cảm ít nữ nhân nào dám nói, dù cho hoàn cảnh xung quanh cũng chỉ có hai người bọn họ. Qủa thật Hứa Phong mạnh mẽ như vậy khiến hạ thân của nàng cũng có phần ê ẩm, hơi sưng lên. Dù cho có là Địa Nguyên, Thiên Nguyên hay thậm chí là Thần Huyền Cảnh... thì chung quy thân thể nữ nhân vẫn có những chỗ hết sức nhạy cảm, mềm yếu.
Nhưng khi nghĩ đến cảm giác dục tiên dục tử kia, nghĩ đến thứ đồ vật thô to như cổ tay kia của Hứa Phong, thì Tà Liên không khỏi khẽ rùng mình một cái, hạ thân nàng lại có chút ẩm ướt, tốc độ có phần chậm lại chút ít.
Ào ào...
Theo hai người chạy như bay, tiếng suối nước chảy từ xa càng ngày càng đến gần, dần dần rõ ràng. Suối nước là nơi các loại linh thảo, linh hoa hay sinh trưởng, vậy nên hai người họ liền muốn qua xem.
Rống! Bành! Bành! Bành!
Bỗng ở phía khác chợt có tiếng thú rống lên, kèm theo đó là từng đạo tiếng đánh nhau kịch liệt truyền vào tai hai người, không khó để nghe được từ trong đó là có nhân loại đang cùng ma thú chiến đấu.
"Bên kia xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau đi xem một chút." Thanh âm Tà Liên nhẹ nhàng vang lên, sau đó hai người trao đổi ánh mắt rồi lập tức thay đổi lộ tuyến, hướng về phương hướng phát ra tiếng đánh nhau.
Chạy về phía trước khoảng chừng hai, ba km lộ trình, khí thế từ nơi đó phát ra càng mạnh mẽ hơn, tiếng gầm gừ liên tiếp vọt tới. Rất nhanh, Tà Liên cũng đang đứng nấp trên một tán cây to lớn, mắt nhìn phía trước. Hứa Phong nhất thời cũng bị tình cảnh phía trước thu hút. Phía trước nguyên bản là một ngọn núi đá khá lớn thì lúc này nửa bên núi bị đào ra, lộ ra từng mảng, từng mảng nham thạch, phía trong chỗ bị đào ra lại có một cái cửa hang, hang động đen thui không thấy đáy. Thế nhưng vào lúc này, có rất nhiều người từ bên trong hang nhanh chóng vọt ra, hướng về xung quanh thoát thân.
"Ầm ầm!"
Trong khi những người này chạy trốn, hang động kia nhất thời nổ tung, nham thạch, bùn đất nổ tung bay tán loạn, ngay sau đó, tổng cộng có bốn bóng người chạy sau cùng từ bên trong vọt ra. Sau đó hướng về xa xa nhảy ra, lập tức trong miệng từng người phun ra máu. Ngay sau khi bốn người này vừa mới nhảy ra. Chỉ thấy từ bên trong huyệt động, một cỗ ngọn lửa màu xanh lục tràn ngập hủy diệt phun ra, phía trước bất kể là nham thạch hay là người nào xấu số, trực tiếp bị ngọn lửa bao trùm, toàn bộ đều bị hòa tan không còn một mống, trên mặt đất chỉ còn lại nhiệt khí hừng hực.
Sau khi hỏa diễm phun ra, một đầu ma thú trên thân bốc lên ngọn lửa màu xanh lục hừng hực từ bên trong huyệt động chui ra. Mãnh thú toàn thân giống như lợn rừng nhưng dài đến năm sáu mét, cao khoảng ba mét, trên lưng lại có một đôi cách màu xanh lục. Trong miệng ngọn lửa màu xanh lục phun ra quyét ngang xung quanh, khiến cho lại có vài kẻ không may đến không kịp hét thảm mà hóa thành tro.
"Hỏa Dực Mãnh Trư, còn không mau dừng tay!"
Lúc này, dưới hỏa diễm cuồng bạo, một đạo âm thanh uy nghiêm từ phía trên trời cuồn cuộn truyền đến.
Chỉ thấy giữa bầu trời một đạo kiếm khí chẳng khác nào sao băng từ bầu trời, xuyên thẳng xuống công kích về phía ma thú. Lập tức núi đá lở ầm ầm, tro bụi nổ tung ra khắp nơi, kiếm khí mạnh mẽ khuyếch tán ra xung quanh, khiến ngay cả cây cối và núi đá cũng bị kiếm khí cắt chém thành nhiều đoạn.
"Rống!"
Hỏa Dực Mãnh Trư từ bên trong tro bụi nhảy ra, thân thể bay lên trôi nổi trên bầu trời, dưới hỏa diễm thiêu đốt lộ ra uy thế kinh người.
"Hỏa Dực Mãnh Trư? Cấp năm ma thú!"
Hứa Phong đang quan sát lúc này không khỏi hít một hơi khí lạnh, chỉ có cấp năm ma thú tương đương Thiên Nguyên Cảnh, cùng nắm giữ năng lực phi hành.
Giờ khắc này, nhìn thấy trận chiến này, Tà Liên cũng có chút không dám thở mạnh, dù sao thực lực truyền thừa của nàng chưa thể tiêu hóa hoàn toàn nên tối đa chỉ phát huy ra đến trình độ Địa Nguyên Cảnh mà thôi.
"Là lão tổ đến rồi, lão tổ đến rồi."
Nhóm người còn may mắn còn sống sót trong lòng vui vẻ. Bọn họ biết, lão tổ đã đến nghĩa là có hy vọng xoay chuyển tình thế. Điền gia lão tổ bọn họ ở rất nhiều năm trước đã tiến vào trình độ Thiên Nguyên Cảnh, tọa trấn Điền gia cho tới nay, mới duy trì Điền gia hàng trăm năm mà vẫn đứng vững.
"Vèooo!"
Chỉ thấy, giữa bầu trời một đạo bóng người màu bạc cách bọn họ khoảng chừng 200 mét đang bay đến, phiêu phù trên không trung đối mặt với ma thú. Phía dưới mặt đất song song nơi bóng người màu bạc, lại là một ông lão thân mặc trường bào màu tím, lão giả áo tím dựa vào thân thể đạp bước trên các nhánh cây, cũng chớp mắt tới hội tụ với đám người.
"Đại trưởng lão!"
Lão giả áo tím vừa xuất hiện, đám người lập tức vui mừng hô một tiếng. Lão giả áo tím thân là Điền gia đại trưởng lão, thực lực của bản thân cũng đạt Địa Nguyên Cảnh bát trọng, ở Ưng Sơn thành cũng là tuyệt đỉnh cao thủ.
"Đại trưởng lão, ngài đã tới."
"Nơi này không chuyện của các ngươi, mau chóng rời khỏi, nơi này có lão phu cùng lão tổ là đủ rồi." Lão giả áo tím thản nhiên nói. Loại cao thủ này trong lúc quyết đấu, con cháu ở đây đơn giản là chịu chết.
Đám người trong lòng biết chuyện nghiêm trọng, lập tức đáp lời một tiếng, nhanh chóng hướng về hướng khác chạy trốn đi. Ngay vừa nãy dưới hỏa diễm của ma thú, bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có chứ nói gì là hỗ trợ. Vì thế bọn họ cũng đều biết việc này nghiêm trọng.
"Rống!"
Hỏa Dực Mãnh Trư cảm thấy nhân loại trên bầu trời kia mạnh mẽ, đạt đến trình độ như nó đã có linh trí không kém nhân loại, nó hiểu dù có thể đánh bại nhân loại này, thế nhưng đây tuyệt đối là thắng thảm, thậm chí song phương sẽ lưỡng bại câu thương
"Yêu nghiệt, xem ngươi là ma thú cấp năm, tu luyện đến mức này cũng không dễ dàng. Tạm thời tha cho ngươi một mạng, mau mau rời đi!" Bóng người màu bạc trôi nổi trên không lạnh lùng nói.
Cẩn thận nhìn kỹ thì bóng người màu bạc lại là một nữ tử có mái tóc màu trắng nổi bật, nhưng da dẻ lại trắng mịn như ngọc, trên người vận một bộ váy dài màu bạc, cả người lộ ra khí chất thoát tục, tựa như thiên tiên. Người này chính là lão tổ mà đám người nhắc đến, thực lực tiến vào trình độ Thiên Nguyên Cảnh ngũ trọng. Theo tu vi của nàng dù cho là ở Minh Nguyệt quốc cũng là tồn tại hàng đầu. Dù sao dựa theo tương truyền, bây giờ lão quái vật tọa trấn Minh Nguyệt Quốc tu vi mới là Thiên Nguyên Cảnh bát trọng mà thôi.
"Là nàng!"
Khi Hứa Phong nhìn thấy nữ tử này đã cảm thấy quen mắt, sau khi ngẫm nghĩ một lát hắn liền nhận ra đây chính là nữ tử áo bạc đã giao chiến với mãng xà lần trước, cũng là nguyên nhân gián tiếp khiến hắn được làm "chuyện tốt" với Tà Liên.