Nếu Ngao Nguyệt lúc này chịu đứng ra trợ giúp Hứa Phong, như vậy tất nhiên hắn sẽ vượt qua nan quan.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trên mặt Ngao Nguyệt lộ ra một nụ cười quyến rũ, nàng đánh mông đi về phía trước một bước tới bên cạnh Hứa Phong.
Thấy vậy, đám đệ tử thế hệ trẻ tuổi Hứa gia lộ ra vui mừng, đa số bọn hắn không quá hi vọng Hứa Phong cứ như vậy bị mang đi.
Trái lại, tất cả trưởng lão Hứa gia thì là sắc mặt âm trầm, hiện tại đã nháo đến tình trạng này, nếu như Ngao Nguyệt tham dự vào, vậy muốn động thủ sẽ phiền toái.
Sau lưng Ngao Nguyệt là toàn bộ Luyện Đan Sư Công Hội, đắc tội với Luyện Đan Sư Công Hội thì không có kết quả tốt.
“Luyện Đan Sư Công Hội chúng ta không tham dự vào ân oán của Hứa Phong cùng Điền gia.” Khóe môi Ngao Nguyệt nhếch lên nụ cười quyến rũ, câu nói kia khiến cho mọi người đều chấn kinh cùng hoang mang, ngay cả Trương lão sau lưng nàng mặt mũi cũng tràn đầy khó hiểu...
Cái gì? Luyện Đan Sư Công Hội thối lui?
Thế hệ trẻ tuổi Hứa gia mở to hai mắt nhìn, không thể tin vào tai của mình.
Hứa Phong không phải vừa mới đánh bại Mộ Dung Kính trong luyện đan, chứng minh tiềm lực cùng thực lực của mình sao!
Hứa Phong không phải vừa mới được phong làm thủ tịch Luyện Đan Sư của Luyện Đan Sư Công Hội Càn Linh Thành sao!
Làm sao Luyện Đan Sư Công Hội lại mặc kệ?
Luyện Đan Sư Công Hội chẳng lẽ còn kiêng kị Điền gia sao?
Nhóm thế hệ trẻ tuổi Hứa gia lòng tràn đầy khó hiểu.
Các trưởng lão Hứa gia lại là vui vẻ ghê gớm, nhất là Hứa Hàn, hắn đúng là sợ Ngao Nguyệt sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Hai tên nam tử trung niên của Điền gia cũng cười, nếu như Ngao Nguyệt không giúp Hứa Phong, vậy nơi này liền không còn vấn đề gì nữa.
Phóng tầm mắt nhìn tới, bên người Hứa Phong ngoại trừ Hứa Thiên Tuyết cùng Tô Nhược Vũ, thì chỉ còn lại cô nàng Vương Giai Kỳ nhìn có vẻ nhu nhược kia!
Đôi mỹ mâu của Ngao Nguyệt hiện ra quang mang lấp lánh, sau khi nhìn thật sâu Hứa Phong một chút, liền lùi về phía sau mấy bước, cùng Hứa Phong kéo giãn khoảng cách.
Trương lão thở dài tiếc nuối, bất đắc dĩ thối lui ra, đứng ở bên cạnh Ngao Nguyệt. Sau khi trầm mặc sau một lát, lão vẫn không nhịn được mà nhẹ giọng thắc mắc: “Hội trưởng đại nhân, Hứa Phong thiên phú luyện đan cực cao, tương lai tất nhiên là trụ cột của Luyện Đan Sư Công Hội, chúng ta có thể dùng danh nghĩa hắn là thành viên của hội để giúp đỡ, chẳng lẽ Điền gia lợi hại như vậy sao?”
“Phi! Điền gia thì tính là thứ gì! Ta nếu là muốn giúp hắn thì như thế nào, nếu cùng Luyện Đan Sư Công Hội so sánh thì Điền gia ngay cả xách giày cũng không xứng!” Ngao Nguyệt khinh thường nói.
“Hả? Hội trưởng đại nhân, vậy vì cái gì mà không giúp Hứa Phong hả?” Trương lão không hiểu, Ngao Nguyệt không phải là coi trọng Hứa Phong sao?
"Vội cái gì, cứ chờ xem." Ngao Nguyệt ánh mắt lấp lóe, môi khẽ cười.
Sau khi Ngao Nguyệt thối lui, bên phe Hứa Phong chỉ còn lại Vương Giai Kỳ là chưa đưa ra lựa chọn.
Hứa Phong ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Vương Giai Kỳ, nở nụ cười ấm áp, chợt nhìn về phía Ngao Nguyệt, nói ra: “Ngao hội trưởng, ta có một chuyện muốn nhờ, có thể giúp ta chiếu cố Giai Kỳ không?”
“Có thể.”
Ngao Nguyệt gật gật đầu, nàng đã sớm nhìn ra thiếu nữ này cùng Hứa Phong quan hệ không hề tầm thường, để nàng đến bảo hộ tự nhiên là không phải lo.
“Ta không muốn!”
Lúc này, Vương Giai Kỳ đột nhiên mở miệng, nàng đột nhiên tiến về phía trước một bước, một phát bắt được cánh tay Hứa Phong, một đôi mắt đẹp lóe ra quang mang kiên định, không chút do dự nói: “Ta muốn ở cùng với ngươi!”
“Giai Kỳ, đừng làm rộn, nơi này rất nguy hiểm.”
Hứa Phong vuốt vuốt kiều đồn mềm mại của Vương Giai Kỳ, cố gắng chiếm chút tiện nghi vì biết đâu đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Ngoài ra, hắn làm ra quyết định cũng là vì bảo hộ nàng, không muốn để cho nàng bị cuốn vào trận phong ba này.
“Các nàng có thể đứng ở nơi này, vì cái gì ta không thể! Mệnh của ta là do ngươi cứu, nếu như ai muốn giết ngươi, nhất định phải bước qua thi thể của ta!” Vương Giai Kỳ kiên quyết nói, gương mặt xinh đẹp phớt hồng hiện ra vẻ quật cường nồng đậm.
Thiếu nữ thẹn thùng nhu nhược này bạo phát ra một mặt kiên cường nhất, chỉ vì thiếu niên này làm nàng cảm thấy an toàn!
"Hức!" Vương Giai Kỳ cắn khóe miệng, mỹ mâu chăm chú nhìn Hứa Phong, ma trảo của hắn vẫn chưa buông tha cho kiều đồn của nàng, nàng yêu kiều nỉ non một tiếng ôm chầm lấy hắn, nói tiếp:
"Đi theo bên cạnh ngươi, ta có một loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có!"
"Ngươi gặp nguy nan, ta sao có thể rời đi!"
"Chết có gì đáng sợ? Ta là người đã chết qua một lần, mệnh của ta đều là ngươi cứu, ta nguyện cùng sinh cùng tử với ngươi!"
"Giai Kỳ...!" Từng câu từng lời của Vương Giai Kỳ khiến trong lòng Hứa Phong ấm áp, thần sắc hắn trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, nàng khiến hắn rất cảm động. Một bên thì rưng rưng cảm động, mặt khác hắn không quên hưởng thụ cảm giác mềm mại đang dán vào trước người mình, ma trảo thì nhẹ nhàng du ngoạn trên kiều đồn và tấm lưng mềm mại của nàng.
"Hứa Phong, có cái gì đó trên người ngươi đang chọc vào bụng ta!" Vương Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt trong như nước hồ thu, nàng ngước nhìn Hứa Phong, ngây thơ hỏi.
"Kiệt kiệt, đấy là vũ khí bí mật của ta!" Hứa Phong hạ thấp giọng cười nói, sắc mặt lộ vẻ dâm uế.
Một phen tâm tình của Vương Giai Kỳ, khiến đám người Hứa gia nhìn về phía Hứa Phong nhiều thêm vẻ hâm mộ.
“Tiểu mỹ nhân tinh xảo xinh đẹp như thế nguyện ý cùng ngươi đồng sinh cộng tử, ngươi cũng sống không uổng đời này!” Hứa Hàn sâu kín cảm thán nói.
Câu nói này, Hứa Hàn phát ra sự hâm mộ thật sâu từ trong nội tâm. Tràng diện hôm nay khiến chính trong lòng Hứa Hàn có chút không chắc, không biết nếu như đổi thành hắn rơi vào trường hợp như vậy, liệu có người chịu đứng ra giúp hắn hay không.