Mục lục
Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có phải anh sớm đã biết quan hệ giữa tôi và Mạnh Biên?” Hà Ngân qua một lúc lâu mới chậm rãi hỏi.

Hoàng Mạnh không muốn lừa dối Hà Ngân, đáp: “Phải, nhưng bọn anh vẫn luôn tìm cơ hội để nói với em.”

Hóa ra chuyện gì Hoàng Mạnh cũng giấu diếm cô, giờ cô thực sự giống như một thằng hề, bị nhốt trong đại viện thâm sâu, chẳng biết chuyện gì cả.

“Chuyện anh Vân Lam là người nhà họ Phan ở thành phố Kinh, anh cũng sớm biết trước rồi?”

Hoàng Mạnh ngừng lại hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Sự thất vọng trong lòng Hà Ngân càng thêm sâu, tại sao tất cả mọi người lại giấu cô, tại sao?

“Có phải chiều nay anh đã đi thăm Hà Dung?” Hà Ngân nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Mạnh, không muốn bỏ lỡ bất kì biểu cảm nào trên mặt Hoàng Mạnh.

Hoàng Mạnh nghe xong câu đó của Hoàng Ngân, chau mày lại, anh biết Hà Ngân nhất định là đã hiểu lầm gì rồi, sao cô biết anh đi thăm Hà Dung chứ? Anh không muốn cô nghĩ lung tung thôi, nhưng bây giờ tại sao Hà Ngân lại biết đã không còn quan trọng nữa rồi.

“Em nghe anh giải thích, lúc đó Hà Dung cô ấy……” Hoàng Mạnh giải thích.

Nhưng Hà Ngân đã lộ rõ vẻ không muốn nghe nữa rồi, cô ngắt lời Hoàng Mạnh: “Vậy là đúng rồi, lúc chiều anh đã đi thăm Hà Dung.”

“Nhưng……” Hoàng Mạnh nghĩ, nếu như anh không giải thích rõ, thì hiểu lầm sẽ ngày càng đậm.

Hà Ngân vẫn cứ ngắt lời Hoàng Mạnh: “Trong từ điển của tôi không có từ nhưng, chuyện anh đi thăm Hà Dung là sự thật, không có tại sao. Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc.”

Hoàng Mạnh không muốn hiểu lầm ngày càng đậm, huống hồ cũng không thể không giải thích chuyện này được: “Hôm nay Hà Dung đã tự sát, anh chỉ đến xem xem sao thôi.”

Hà Ngân nghe tin Hà Dung tự sát, đầu tiên vẫn không tin, loại phụ nữ như Hà Dung còn yêu bản thân mình dã man, làm sao có thể tự sát cơ chứ? Huống hồ lúc chiều Hà Dung còn thề thốt ra giương uy với cô. Đâu giống người tự sát chứ.

Hơn nữa, người phụ nữ đó chỉ biết nghĩ cho mình, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện là hại đến bản thân đâu.

“Đêm khuya lắm rồi, tôi còn đang mang bầu, tôi muốn nghỉ ngơi.” Hà Ngân lạnh lùng nói, một câu chặn lại hết những lời Hoàng Mạnh đang định nói.

Hoàng Mạnh trông sắc mặt tiều tụy của Hà Ngân, không nói gì thêm nữa, anh căn bản không nghĩ rằng Hà Ngân lại không tin anh, trong lòng đã ngày càng thất vọng về anh rồi.

Lúc về đến nhà, Hà Ngân đã ngủ trên ghế rồi, thực sự hôm nay cô đã rất mệt.

Hoàng Mạnh nhẹ nhàng bế Hà Ngân vào phòng, người Hà Ngân rất nhẹ, có bầu mà vẫn nhẹ như thế, sau này phải bồi bổ nhiều hơn.

Hoàng Mạnh nghĩ như vậy.

Sau khi cởi áo khoác ngoài của Hà Ngân cất gọn vào, anh mới rút điện thoại ra xem tin tức.

Luật sư gọi cho Hoàng Mạnh rất nhiều cuộc, nhưng Hoàng Mạnh vì ở trong phòng bệnh nên không nghe máy.

Sau đó luật sư lại gửi tin nhắn, nói đã đưa Hoàng Sinh ra ngoài rồi.

Đó là một tin, sau đó toàn là những chuyện vặt vãnh, nhưng tin nhắn cuối cùng nói đã làm theo dặn dò của anh, đã mua luôn vé máy bay đi Mỹ ngay trong đêm rồi.

Tất cả đều không vấn đề gì, Hoàng Mạnh xem xong liền gọi lại cho luật sư, đầu dây bên kia không ai nghe máy, Hoàng Mạnh nhìn giờ, cũng đã 3 giờ sáng rồi.

Có lẽ luật sư đã đi ngủ rồi, Hoàng Mạnh cũng chẳng nghĩ gì nhiều, tối nay trải qua nhiều chuyện thế, thực sự quá mệt rồi, Hoàng Mạnh tắm rửa xong cũng đi ngủ luôn.

Lúc Hoàng Sinh tỉnh lại đã là ban ngày, mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, chỉ là……

Anh ta động đậy chân tay, phát hiện ra mình không cách nào động đậy nổi, cả người bị trói vào ghế.

Anh ta không biết giờ anh ta đang ở đâu, cố gắng nhớ lại cảnh tượng trước đó, lẽ ra là anh ta đã được luật sư bảo lãnh ra ngoài rồi, sau đó là ai nửa đêm đánh úp họ từ phía sau, lúc anh ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

Rốt cuộc là ai muốn bắt cóc anh ta, theo lí mà nói thì nhà họ Phan không thể rat ay nhanh thế được.

Không biết mình đang ở đâu mới là đáng sợ, dù Hoàng Sinh đã chuẩn bị sẵn tâm lí là sẽ chết rồi, nhưng trong lòng vẫn nhốn nháo cả lên.

Rốt cuộc người bắt cóc anh ta là ai?

Rất nhanh, như nguyện vọng của anh ta, rất nhanh anh ta đã gặp được người đã bắt cóc anh ta.

Là một người rất xinh đẹp, mặc chiếc áo sơ mi trắng, đeo khuyên tai, đầu tóc gọn gàng, đứng ngược sáng, mọi cử chỉ động tác đều rất tao nhã, vì là đứng ngược sáng nên anh ta không nhìn rõ mặt của người đó, nhưng anh ta có thể khẳng định rằng anh ta chưa từng gặp người này bao giờ, từ lúc nào mà thành phố Nhiễu lại xuất hiện nhân vật này rồi vậy?

“Chào cậu, tôi là Củng Nhân.” Người này cuối cùng cũng bước vào, khuôn mặt rất xinh đẹp, từ xinh đẹp này vừa có thể miêu tả phụ nữ, vừa có thể miêu tả đàn ông, nhưng không thể phủ nhận người này rất đẹp, vẻ đẹp vượt qua cả giới tính, đó là một người phụ nữ rất đẹp, nhưng lại không hề nữ tính.

Lúc cô ta tự giới thiệu mình rất nho nhã lễ độ, rõ ràng là đã được hưởng sự giáo dục rất tốt.

Mắt Hoàng Sinh hơi chớp chớp, anh ta nhớ ra người này là ai rồi, cho dù trước giờ chưa từng gặp nhưng anh từng nhận chỉ thị của Hoàng Mạnh đi điều tra cô ta.

Là người của Giang Việt Nhượt.

Không phải Giang Việt Nhượt đã đi Mỹ rồi sao? Không phải đã đạt được thỏa thuận với Hoàng Mạnh rồi hay sao? Sao giờ người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc bọn họ còn có mục đích gì?

“Các người có mục đích gì?”

Củng Nhân vốn không thích cười, cô ta chỉ lấy ra cái điều kiển từ xa, một màn hình tinh thể lỏng cực to xuất hiện trước mắt Hoàng Sinh.

Màn hình được bật lên, trong đó là một cô gái đang ngủ trong biệt thự, nếu nhìn kĩ có thể nhìn ra cô gái đó chính là Lê Hùng.

Ống kính chuyển sang cảnh xung quanh biệt thự, bao nhiêu vệ sĩ áo đen đang vây quanh biệt thự đó, tình hình lúc này không cần nói cũng rõ.

“Thế lực của Hoàng Mạnh ở Mỹ tuy rất mạnh, nhưng cậu đừng quên chúng tôi mới là đầu sỏ ở Mỹ.” Củng Nhân nhìn biểu cảm của Hoàng Sinh.

Giờ cậu ta đang vô cùng tức giận, không ngừng giãy giụa, nhưng ngoài việc càng làm cho dây thừng thắt chặt lại hơn thì chẳng có bất cứ tác dụng nào khác.

“Rốt cuộc các người muốn thế nào?” Hoàng Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.

Củng Nhân tắt màn hình tinh thể lỏng đi, nhìn Hoàng Sinh, đáp: “Rất đơn giản, chúng tôi chỉ muốn một vụ giao dịch thôi.”

Hoàng Sinh bình tĩnh lại, không cần nghĩ anh ta cũng có thể đoán được vụ giao dịch này tuyệt đối có liên quan đến Hoàng Mạnh, nhưng giờ em gái anh đang nằm trong tay bọn chúng, anh lại không muốn phản bội Hoàng Mạnh, phải làm sao đây?

Củng Nhân biết trong lòng Hoàng Sinh đang rất rối rắm, cũng không thúc dục, chỉ để lại một câu: “Cậu cứ suy nghĩ kĩ đi.” Rồi cô trực tiếp đi ra ngoài.

Cô biết người con gái đó quan trọng thế nào với Hoàng Sinh, cô cũng chẳng lo anh ta không đồng ý, nếu cần, cô không ngại giở chút thủ đoạn đâu.

Trong lòng Hoàng Sinh đấu tranh dữ dội, một bên là người thân duy nhất của anh-Lê Hùng, một bên là ân nhân ơn trọng như núi với anh-Hoàng Mạnh, thế nào cũng không được.

Anh hận mình không đủ năng lực, không thể bảo vệ tốt cho em gái minh.

Hoàng Sinh chìm vào sự chán nản và xoắn xuýt.

Giang Việt Nhượt nhìn cảnh tượng Hoàng Sinh đang xoắn xuýt trong màn hình tinh thể lỏng, không nói gì, chỉ quay người ôm lấy Củng Nhân.

Giờ chuyện này muốn không để lại dấu vết gì cho Mạnh Biên, nhà họ Phan và nhà họ Hoàng phải nói là khó vô cùng.

Đợi sau khi Hoàng Sinh đồng ý, thì bắt buộc phải đến gặp nhà họ Phan rồi, dù gì mục tiêu của hai người đều là Hoàng Mạnh, chuyện Phan Vân Lam bị thương nói thế nào thì Hoàng Mạnh cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Giang Việt Nhượt bỗng cười dịu dàng.

Hoàng Mạnh, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để trả giá cho việc bắt chẹt tôi chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK