Phan Vân Lam có tình cảm nam nữ với Hà Ngân, cô đã biết từ lâu, nhưng cái bóng của cha mình khiến cô căn bản không tin tưởng đàn ông, năm đó mẹ tốt với ông ta như vậy, ông ta vẫn vì người đàn bà khác mà đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà, còn khiến cô từ nhỏ đã chịu đủ loại cực khổ, cho nên cô có phải tự lực cánh sinh cũng không hy vọng xa vời mình sẽ sống dựa vào đàn ông.
Thấy sự nhẫn nhịn lẫn tức giận trong ánh mắt Phan Vân Lam, cô âm thầm cắn răng, xoay người lại giọng nói lạnh như băng: “Sao anh lắm lời như vậy, tôi không có ở đó lẽ nào anh không xử lý được sao?”
“Được rồi! Vậy hai hôm nữa tôi sẽ tới đón cô chủ về.”
Ánh mắt tối như mực của Phan Vân Lam nhìn bóng lưng Hà Ngân, thấy cô không nói lời nào cũng không quay đầu lại, khẽ nói với hai vệ sĩ: “Đi thôi!” Sau đó đi về phía cửa phòng khách.
Hà Ngân nghe thấy tiếng bước chân của họ mới chậm rãi xoay người, chỉ còn sót lại bóng lưng Phan Vân Lam rời đi.
Trên thế giới này, ngoài mẹ đã qua đời, người đối xử tốt nhất với cô cũng chỉ có anh ấy, mặc dù anh ấy là người lạnh lùng bẩm sinh, nhưng thực sự ngoan ngoãn phục tùng cô, rõ ràng có thể có tiền đồ tốt hơn, anh ấy lại ở bên cạnh cô, thay cô gánh vác chuyện lớn nhỏ trong bar, thậm chỉ còn bảo vệ cô không bị người đàn ông khác xâm phạm.
Nghĩ đến mình bị Hoàng Mạnh cướp mất lần đầu, đáy mắt không hiểu sao lại nhòe đi. Vừa mới nén được chua xót thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng Hoàng Mạnh: “Rõ ràng có người đối tốt với cô, cô lại cứ quấn lấy tôi, cô biết không, loại đàn bà như cô chịu tội là đáng đời.”
Hoàng Mạnh đứng giữa cầu thang tầng hai, giọng nói tràn đầy châm chọc, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Hà Ngân tràn đầy sự coi thường.
Hoàn cảnh sống của Hà Ngân từ nhỏ đã rất ác liệt, loại người gì, lời châm chọc gì mà cô chưa từng nghe chứ? Cô căn bản không quan tâm Hoàng Mạnh coi cô ra sao, cô khẽ cong môi lạnh lùng nói với Hoàng Mạnh: “Anh ấy có tốt mấy cũng chỉ là một cấp dưới, sao có thể xứng so sánh với tổng giám đốc Hoàng danh tiếng lẫy lừng chứ.”
Hai tay Hà Ngân vòng trước ngực, cao ngạo nói xong câu này liền xoay người vào phòng, dường như nghe thấy Hoàng Mạnh cười lạnh nói, vậy hãy để cô thử làm người phụ nữ của tôi xem có cảm giác gì đi!
Dù đứa bé kia chỉ theo Hà Ngân ba ngày nhưng chắc là do bản năng của phụ nữ, cô lại khá gắn bó với đứa bé kia, ở trong phòng buồn bực mãi, thấy trời đã tối, bụng đã đói kêu òng ọc, bản thân cô đói đồng thời liền nghĩ đến đứa bé kia, nó nhỏ như vậy đói khát chỉ biết khóc, ngay cả nói cũng chưa biết nói, ngộ nhỡ không ai chăm nó thì phải làm sao?
Ở trong phòng thực sự là không nhịn được nữa, do dự một chút liền mở cửa phòng định tìm ai đó hỏi thử, rốt cuộc đứa bé kia sao rồi?
Bên ngoài phòng khách có hơn mười vệ sĩ, cô vừa đi ra ánh mắt sắc lạnh của đám vệ sĩ đã bắn về phía cô, cô thấy thế chỉ có thể lui về phòng khách. Trong phòng đến một người hầu cũng không thấy, nghĩ ra có thể Hoàng Mạnh ở tầng hai, cắn răng liền bước lên cầu thang tầng hai.
Tầng hai có mười mấy phòng, đây là biệt thự riêng của Hoàng Mạnh, nghe nói cha mẹ anh đều ở nhà cũ, cho nên những phòng này đều để trống. Hà Ngân tìm từng phòng một, liên tiếp đẩy ra bảy, tám cái cửa phòng cũng không nhìn thấy Hoàng Mạnh đâu, toàn thân mệt lả, sức lực của cô ngày càng giảm đi, thở dài xong chỉ có thể dựa vào vách tường nghỉ ngơi.
Chỉ là cô vừa dựa người vào tường nghỉ ngơi chưa được nửa phút, cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, một cánh tay túm lấy tay cô, hung hăng lôi cô vào, rầm một tiếng, cửa lớn được đóng lại làm cô giật cả mình.
“Anh…”
“Sao? Nhanh như vậy đã không chịu nổi sự cô đơn mà tìm tới tôi, cô cũng thật là ti tiện.” Hoàng Mạnh áp Hà Ngân vào tường, ánh mắt lạnh lùng, lời nói vô cùng khó nghe.
“Đứa bé đâu! Lâu như vậy rồi chắc chắn nó đã đói bụng, các người có cho nó ăn không?”
Hà Ngân hơi ngẩng đầu, đèn trong phòng chiếu vào mắt cô vô cùng sáng, mắt cô không hề chớp lấy một cái mà nhìn Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh nghe vậy thì cong khóe môi ra thành một nụ cười lạnh: “Tôi nói rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại đây thì đứa bé sẽ không có chuyện gì.”
Hà Ngân vừa định nói gì đó Hoàng Mạnh đã túm cánh tay cô, hung hăng quăng cô lên giường, cô nào còn sức để giãy giụa, nửa nằm lỳ trên giường nhìn Hoàng Mạnh tới gần cô từng chút một.
“Cô cho rằng món nợ ba hôm trước cứ vậy mà xong sao? Tôi chỉ là vì chuẩn bị hôn lễ cho nên không có thời gian đáp trả cô thôi, nếu giờ tôi đã có thời gian rồi, món nợ này phải tính toán cho hẳn hoi.”
Khóe môi Hoàng Mạnh cong lên một nụ cười độc ác, Hà Ngân còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói của anh, anh đã cầm lấy khăn mặt chuẩn bị sẵn ở đầu giường để trói Hà Ngân rồi, Hà Ngân hoảng loạn một trận, chỉ muốn phản kháng nhưng Hoàng Mạnh đã leo lên ghìm chặt cổ cô.
Khó chịu đến hít thở không thông, mắt cô đỏ lên, cô đạp một cước, Hoàng Mạnh nhanh chóng tránh được, giữ cằm cô lại uy hiếp: “Mạng sống của đứa bé kia trong tay cô, cô xem làm thế nào thì làm!”
“Anh… muốn giết tôi sao?”
Hà Ngân chịu đựng nỗi đau đến hít thở không thông, khàn giọng hỏi, ai ngờ lại rước lấy nụ cười nhạo báng càng không e dè của Hoàng Mạnh: “Cái mạng ti tiện của cô, phụ nữ ti tiện như cô, tôi sẽ không giết cô mà chỉ chơi đùa chút thôi.”
Cổ bị trói chặt trên giường, hai tay hai chân cũng bị tách ra rồi cố định lại, nghĩ đến mình cũng đã từng làm như vậy với anh, người ta tìm cô báo thù cũng là chuyện đương nhiên.
Dù sao cô và Hoàng Mạnh không thù không oán, vì ân oán giữa mình và Hà Dung mà tổn thương một người vô tội, trong lòng Hà Ngân ít nhiều có chút áy náy. Cho nên Hoàng Mạnh trói cô, lại nghĩ đến đứa bé kia vẫn trong tay Hoàng Mạnh, cô trở nên vô cùng ngoan ngoãn, dường như căn bản không quan tâm Hoàng Mạnh sẽ làm gì cô.
Hoàng Mạnh vẫn cong khóe môi, xé quần áo trên người Hà Ngân, dao trong tay để trước ngực Hà Ngân, nụ cười trên mặt anh ngày càng đậm: “Cô chủ Hà quả nhiên là cô gái hào kiệt, bộ dạng không sợ sống chết của cô khiến tôi có chút bội phục.”
Tay cầm dao vừa dùng lực, Hà Ngân đau nhíu chặt mày, cảm giác máu nóng chảy theo người xuống giường, nhưng chiếc khăn siết cổ cô khiến cô không thể nhúc nhích được, chỉ cần giãy nhẹ cũng không thở nổi. Tuy rất đau nhưng cô vẫn không dám động đậy, chỉ trợn to hai mắt, kìm chế nước mắt, nhìn Hoàng Mạnh tươi cười hiểm độc.
Người đàn ông này quả nhiên không phải nhân vật bình thường, có thù không báo không phải là quân tử, họa do mình gây ra đương nhiên cô phải bồi thường.
Dao chạy dài xuống bụng cô, nghĩ đến thân thể đáng tự hào sau này sẽ để lại sẹo, khóe môi không khỏi nhếch lên nụ cười khổ, lại truyền đến một cơn đau đớn, đau đến mức dù cô đã cắn chặt răng vẫn phát ra một tiếng rên thật thấp.
“Sao hả? Mùi vị mặc cho người ta chém giết có phải rất thoải mái không?”
Hoàng Mạnh nói năng ác độc xong, Hà Ngân rốt cuộc cũng đau đến rơi lệ.