Mục lục
Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Mạnh ngồi trên ghế xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi, tự động bỏ quên lời bà Hoàng, anh đang nghĩ lại chuyện ngày kết hôn, hôm đó cô chính là người mặc áo đen, ôm một đứa bé xuất hiện, có thể mọi người không biết trước hôm kết hôn bọn họ đã gặp mặt, bọn họ đã từng hung hăng làm tổn thương lẫn nhau.

“Con trai, cô ấy là con gái nhà ai, cái này con có thể nói cho mẹ biết chứ!” Bà Hoàng bất đắc dĩ nói, bà nghĩ con trai không cho bà gặp con dâu, cũng không cho bà nhắc đến, con cũng sinh ra rồi, hai người chắc là không có quá nhiều vấn đề chứ.

Anh cầm lấy cuốn sách bên cạnh bà Hoàng, cẩn thận lật xem, bà Hoàng nhìn anh nói: “Đừng lật nữa, có một tấm thôi.” Hoàng Mạnh nghe mẹ nói vậy thì ngừng lật sách, nhưng lời tiếp theo của bà Hoàng khiến anh muốn đi đập tường luôn.

“Trong sách không có không có nghĩa là trong máy tính không có, máy tính không có không đồng nghĩa là USB không có, USB không có không có nghĩa là…” Bà Hoàng giữ bí mật không nói tiếp, Hoàng Mạnh quay đầu nhìn bà, hỏi: “Không có nghĩa là gì? Con nhất định sẽ tiêu hủy.”

“Vì sao?” Bà Hoàng buồn bực nói, bà không hiểu sao con mình lại như vậy, rõ ràng là có quan hệ với người khác, không chịu trách nhiệm cũng thôi đi, bây giờ con cũng đã sinh ra rồi còn muốn phủi bỏ trách nhiệm như vậy thì không thể nói được, bà không hy vọng con trai mình bị người khác nói là kẻ khốn kiếp không biết xấu hổ.

Lấy di động ra, Hoàng Mạnh tìm mấy tin tức gần đây nhất về anh đưa cho bà Hoàng xem, nói: “Mẹ tự xem đi, sức ảnh hưởng của con trai mẹ mấy ngày nay cũng sắp sánh kịp với ngôi sao rồi, còn không phải đều là do người mà mẹ gọi là con dâu ban tặng sao.”

Bà Hoàng đảo xem những tin tức kia xong, vẻ mặt chê bai ném di động vào Hoàng Mạnh, nói: “Mấy cái này mẹ đều xem rồi, bên trong có một bài là mẹ gửi nặc danh.” Bà Hoàng nói càng lúc càng nhỏ giọng, bà hiểu con trai mình không thích bị khống chế.

Hoàng Mạnh nhìn tin tức trong di động trên tay, thực ra bà không hề khiến Hoàng Mạnh phản cảm, có cảm giác không thể nói rõ mà chính Hoàng Mạnh cũng không hiểu.

“Con không cho mẹ gặp nó, vậy My My muốn gặp mẹ thì làm sao?” Bà Hoàng cúi đầu ủ rũ nói: “Trước đây tưởng là Hà Dung sẽ gả vào nhà chúng ta, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

Nói xong cảm thấy như sắp khóc.

Anh phiền não gãi gãi đầu, hỏi: “Vậy mẹ muốn thế nào, điều kiện tiên quyết là con phải nói trước, không được đến nhà chúng ta, đừng hỏi tại sao.”

“Được, vậy được, trước tiên để My My gặp đi, sau này mẹ nói tiếp.” Bà Hoàng thất vọng nói, My My còn nhỏ, trẻ con phải có mẹ ở bên.

“Vậy mẹ đặt một phòng ở ngoại ô, các con đi chơi một lần đi.” Bà Hoàng lấy di động ra vừa tìm địa chỉ khu ngoại ô vừa nói.

“Được, vốn dĩ hôm nay định đưa My My đi tìm cô ấy.” Hoàng Mạnh thở dài một hơi nói, bởi vì trong lòng anh nghĩ may mà bà Hoàng không nói muốn đi cùng, nếu không… bà chắc chắn sẽ không vui. Có lẽ trong thiên hạ không có người mẹ nào lại hy vọng con trai mình tìm một cô gái suốt ngày xuất hiện ở quán bar làm bạn đời.

My My mặc bộ vest nhỏ nhắn, trông như một quý ông bé nhỏ, Hoàng Mạnh mặc quần áo giống thằng bé: “Con trai, đi thôi, cha dẫn con đi gặp mẹ được không?” Hoàng Mạnh ôm lấy con trai nói.

My My cười lúc lắc trong lòng Hoàng Mạnh, cực kỳ vui vẻ, có lẽ là vì biết mình sẽ được thấy mẹ ngay thôi.

Lúc này Hà Ngân đang chọn đồ dùng gia đình trong siêu thị, Phan Vân Lam đang tìm hiểu vật liệu nội thất với người bán hàng, Hà Ngân lặng lẽ ngồi một bên, cô không am hiểu thứ này, sau khi mẹ qua đời cô cũng không thích đi mua sắm, tất cả mọi thứ đều là Phan Vân Lam mua giúp.

Tít tít tít…

Di động hiện một tin nhắn đến, là Hoàng Mạnh gửi, nói là My My nhớ mẹ cho nên anh định đưa bọn họ ra ngoài đi chơi. Hà Ngân kiêu ngạo trả lời hai từ: “Không đi.” Hoàng Mạnh đang ở bên kia điện thoại chờ Hà Ngân, nhìn thấy hai chữ không đi này lửa giận trong lòng lập tức lại nổi lên.

Trực tiếp gọi điện tới, Hà Ngân nghe máy nói: “Gần đây tôi không có thời gian.”

“Cô thì có chuyện gì chứ, tôi cũng không thể bảo đảm My My lớn lên được đâu, nếu bây giờ tôi về nhà nói cho cha mẹ tôi biết My My không phải là con ruột của tôi, cô cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.” Hoàng Mạnh có ý uy hiếp, anh phải đưa Hà Ngân đi bằng mọi giá, dù là trói đi.

Hà Ngân đi sang bên cạnh khẽ nói: “Nhà tôi bị người ta trả thù.”

“Trả thù gì?” Hoàng Mạnh hỏi.

“Đập phá nhà tôi.” Hà Ngân bình tĩnh nói như thường, từ khi gặp chuyện không may đến giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ảnh của mẹ cũng đã cất đi.

Hoàng Mạnh ở đầu dây bên kia đang nhíu mày, anh nhớ anh từng đến nhà cô, nói: “Ai làm?”

“Anh chắc chắn muốn tôi nói sao?” Hà Ngân vẫn giữ vẻ thần bí nói.

“Nói.” Hoàng Mạnh không nhịn được, nói.

Hà Ngân hít một hơi thật sâu nói: “Tôi đã điều tra rất nhiều người, cuối cùng tra được là vị hôn thê của anh, cũng chính là Hà Dung.”

Hoàng Mạnh lại không hề ngạc nhiên, nói: “Việc này giao cho tôi, đợi tôi có chứng cứ sẽ đưa cho cô vạch trần, được không?”

“Sao tổng giám đốc Hoàng lại đột nhiên tốt bụng như vậy, không có âm mưu gì chứ?” Hà Ngân cẩn trọng nói, trước đó Hoàng Mạnh sao có thể đối tốt với cô như vậy chứ.

“Tôi có thể có âm mưu gì chứ, chỉ có một yêu cầu, ra ngoài chơi với con trai tôi.” Hoàng Mạnh nói, anh thật sự có chút dở khóc dở cười, cô gái này phòng bị gắt thật.

“Điện thoại với ai thế?” Phan Vân Lam đột nhiên xuất hiện sau lưng Hà Ngân hỏi, anh ấy vừa nói chuyện với người bán hàng xong, đang định hỏi ý Hà Ngân ra sao nhưng người đã đâu mất.

“À, à là Hoàng Mạnh.” Hà Ngân xoay người nhìn Phan Vân Lam.

Phan Vân Lam giành lấy di động, trực tiếp tắt máy nói: “Sao cô còn liên lạc với anh ta, lần trước cô trở về từ chỗ kia cơ thể đã bất ổn cỡ nào rồi. Tôi không cho phép cô liên lạc với anh ta nữa.”

Hoàng Mạnh ở bên kia nhìn điện thoại của anh bị ngắt, anh tự hỏi mình, vừa rồi là giọng đàn ông, vừa rồi Hà Ngân ở cùng với một tên đàn ông.

Mặt Hoàng Mạnh lập tức sầm xuống, ấn nút gọi lại, Phan Vân Lam thấy điện thoại lại gọi tới, trực tiếp tắt di động. Nói với Hà Ngân: “Hôm nay cô đừng làm việc vội, có thời gian đi đổi số khác đi.”

“Không cần, là vì anh ấy đã nuôi đứa bé tôi nhặt về.” Hà Ngân giải thích với Phan Vân Lam, cô biết tính cách của Phan Vân Lam hơi nóng.

Hoàng Mạnh thật sự tức giận rồi, nhìn điện thoại lần nữa bị tắt, nổ máy xe. Việc đầu tiên là anh đưa My My về nhà, sau đó vọt thẳng tới nhà Hà Ngân, anh đứng ở cửa, định cứ ở đó chờ cô để xem rốt cuộc là cô đang ở cùng người đàn ông nào.

Hà Ngân nhìn đống đồ gia dụng, nghĩ tới lời Hoàng Mạnh vừa nói, nói với Phan Vân Lam: “Hôm nay đừng mua vội, để mai đi, tôi có chút chuyện cần làm.” Nói xong xoay người định đi, Phan Vân Lam nắm lấy tay cô nói: “Là vì Hoàng Mạnh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK