Hà Ngân mất hồn, cô cảm giác được sự nhiệt tình của Hoàng Mạnh. Thậm chí còn cảm nhận được tay anh chậm rãi vuốt ve eo cô. Thân thể Hà Ngân khẽ động, sau đó rút người ra.
Hoàng Mạnh nghi hoặc nhìn cô, Hà Ngân cười nói: “Hôm nay em không tiện lắm.” Sau đó đứng lên, chỉnh lại quần áo đang lộn xộn.
“Em đi pha cho anh ly trà nhé, anh vất vả rồi.” Cô cười nói, sau đó quay nguời rời đi.
Hoàng Mạnh nhìn bóng lưng cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn, có thể ở bên người mình yêu nhất, cho dù nghèo khó cũng rất vui vẻ.
Hà Ngân đi pha trà, trong lòng rét lạnh. Trong lòng cô, Hoàng Mạnh có thể để cho người khác làm nhục cô, chứng tỏ anh không có tình cảm gì với cô.
Trên mặt Hà Ngân lộ ra một tia cười châm biếm, người đàn ông này cần gì phải giả vờ nhiệt tình với cô chứ?
Nhưng lúc quay người lại, trên mặt cô toàn là sự dịu dàng. Trên tay cô bưng một chén trà nóng, đưa đến trước mặt Hoàng Mạnh. Hoàng Mạnh làm nũng ôm lấy cô, vừa làm việc vừa vùi đầu vào vai cô. Dường như chỉ có làm vậy mới khiến cho anh dễ chịu.
“Hoàng Mạnh, em có thể vào công ty anh làm không?”
Hoàng Mạnh theo bản năng sững sờ một chút: “Em ở nhà là được rồi, tôi sẽ làm việc nuôi em mà.”
Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự khẩn cầu: “Em cũng không muốn làm một người nhàn rỗi, hơn nữa ở công ty còn có anh, nếu em có thể làm cùng công ty với anh thì lúc nào em cũng có thể nhìn thấy anh.”
“Em cũng muốn hỗ trợ cho anh một phần, nhìn anh mệt mỏi quá…”
Hoàng Mạnh không chút hoài nghi lời nói của Hà Ngân, trong lòng còn rất cảm động, cảm thấy Hà Ngân thật lòng suy nghĩ cho anh.
Anh không nhịn được, hôn lên môi Hà Ngân. Hà Ngân cũng phối hợp, đắm chìm vào nụ hôn này, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.
Lợi dụng Hoàng Mạnh, hoàn toàn lật đổ tập đoàn Hà Thị, đây chính là kế hoạch của cô. Hoàng Mạnh cũng hiểu Hà Ngân, mặc dù cô từng nói muốn sống một cuộc sống yên bình, nhưng có lẽ cuộc sống trước kia khiến cho cô tạm thời không thể bình tĩnh lại được.
“Vậy em muốn chức vụ gì hả cô Hoàng? Em muốn cả cái công ty này tôi cũng cho em.” Hoàng Mạnh nói đùa, trong mắt tràn ngập tình yêu nóng bỏng.
Hà Ngân rất muốn nói vậy thì anh mau cho em vị trí này đi, nhưng cô cố ý nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Tùy anh, có thể ở bên cạnh anh là được rồi.”
Hoàng Mạnh cười dịu dàng: “Bà chủ của Dạ Khôi thì sao anh có thể bạc đãi được. Em rất có năng lực, hay là… nếu em sợ nhàm chán thì theo tôi đi, chuyện tôi có thể xử lý thì em cũng có thể, trừ việc không thể tổ chức họp hội đồng quản trị mà thôi.”
Anh ngừng một chút nói: “Giám đốc hành chính đặc biệt, bà Hoàng có hài lòng không?” Hà Ngân cười vui vẻ, chức vụ này còn tốt hơn so với chức vụ cô nghĩ đến.
Muốn lật đổ tập đoàn Hà Thị, không nghi ngờ gì, cô chỉ có thể dựa vào thế lực của Hoàng Mạnh. Chức vụ này có đầy đủ quyền lợi, mạng lưới quan hệ, tài nguyên… Quả thật có thể giúp cho cô nhanh chóng phát triển.
“Chồng à, anh cứ chờ đi.” Hà Ngân cười nhạt trong lòng, tràn đầy căm hận. Trên mặt cô không lộ ra chút biểu cảm nào, mà chỉ ôm Hoàng Mạnh, hôn cuồng nhiệt.
“Đương nhiên em hài lòng rồi, em rất vui đó!” Cô cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Nếu người trước mặt này không phải đã từng làm chuyện đó với cô thì chỉ sợ cô sẽ thật sự yêu anh mất.
Cô nghĩ thầm, sự dịu dàng và quan tâm của Hoàng Mạnh cũng dần dần làm cô tan chảy, nhưng mỗi lần như thế, hình ảnh kia lại hiện ra trong đầu cô, mạnh mẽ tát cho cô một cái.
Vĩnh viễn không nên theo đuổi thứ gọi là tình yêu.
Mà Hoàng Mạnh cũng không vội để cô đi làm, dùng cách nói của anh chính là: “Đi làm quá mệt mỏi rồi, trước hết phải để cho em chơi vui vẻ đã, sau này đi làm chính thức thì không rảnh rỗi được nữa.”
Hà Ngân rất sốt ruột nhưng cô cũng biết không thể quá gấp gáp, bại lộ ý định của mình, vì vậy đành mỉm cười đồng ý. Hoàng Mạnh rất vui, cố gắng suy tính cho con đường của bọn họ.
Kế hoạch của Hoàng Mạnh vốn chỉ là dẫn Hà Ngân đi ra nước ngoài du lịch, nhưng thế thì quá lâu, hơn nữa Hà Ngân cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế, dưới sự khuyên bảo của Hà Ngân, Hoàng Mạnh quyết định chỉ đi chơi quanh thành phố.
Hoàng Mạnh lái xe đưa Hà Ngân đến một biệt thự ở vùng quê, ở đó có một đôi vợ chồng già chờ sẵn.
Sau khi Hà Ngân xuống xe rất tò mò, dù sao cô cũng không nghĩ tới chỗ như vậy, cô không ngờ Hoàng Mạnh sẽ đưa cô tới đây.
“Có một lần bàn chuyện làm ăn tôi đã tới đây, ông chủ kia sinh ra ở thôn này, sau khi tôi thành công đã giúp nơi này phát triển thành khu nghỉ dưỡng tư nhân, cuộc sống của người trong thôn đã khá hơn rất nhiều.”
Hoàng Mạnh nói: “Thỉnh thoảng tới một lần cũng rất tốt, nơi này không khí trong lành, hoàn cảnh rất tốt, rất dễ chịu.”
Hà Ngân cũng khẽ gật đầu, không khí ở đây tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với trên thành phố.
Hơn nữa căn nhà cũng đẹp vô cùng, thiết kế ba tầng hiện đại, trong sân là một cây ngô đồng lớn, trong vừa hoa có hoa hồng đỏ rực, sau nhà là một vườn rau.
Tất cả đều rất đơn giản và gọn gàng, nhưng điều khiến cho Hà Ngân kinh ngạc nhất chính là ở đây lại có một suối nước nóng.
Ông lão giải thích, phía dưới thôn có mạch suối nước nóng, nhưng hơi ít, không thể phát triển thành một thôn chuyên về suối nước nóng được, cũng chỉ là nhà nào có mạch nước nóng chảy qua thì đào một con suối mà thôi.
Trong lòng Hà Ngân rất hâm mộ cuộc sống như vậy, hai người sống cùng nhau, trồng một ít hoa, không có người nào quấy rầy. Cô không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút, chỉ tiếc, bên cạnh không phải là người đó…
Hoàng Mạnh cười dịu dàng, ôm Hà Ngân vào lòng: “Sau này nếu như chúng ta già thì có thể ở đây dưỡng già. Tốt biết bao.” Hoàng Mạnh cười, Hà Ngân lập tức thất thần.
Ngoài mặt, cô cũng ôm eo Hoàng Mạnh, cười nói: “Được! Sau này đều trở thành ông lão bà lão rồi, chúng ta có thể về đây dưỡng già.”
Hoàng Mạnh ôm cô vào lòng, không thể thấy được tâm trạng phức tạp của cô khi bị ôm trong ngực anh.
Cơm trưa chính là đồ ăn đặc sản của nhà nông, ông lão bắt một con gà để nấu cháo gà, ra vườn sau hái rau sau đó xào một đĩa rau cải xanh mướt.
Hà Ngân thỏa mãn hô lớn lên, thức ăn như vậy cũng có mùi vị khác biệt. Nhìn cô vui vẻ, trong mắt Hoàng Mạnh tràn đầy sự yêu thương.
Anh luôn hi vọng Hà Ngân có thể thoải mái hơn, cười nhiều một chút, không nên để quá nhiều áp lực đè nặng lên người. anh muốn nói, Hà Ngân vui vẻ mới là Hà Ngân xinh đẹp nhất.
Sau khi ăn xong, Hoàng Mạnh đột nhiên nói: “Ông ơi, có thể dẫn chúng tôi đi lên núi một chút không?”
Anh cười với Hà Ngân: “Chúng ta đi giải khuây!”
Hà Ngân ngoan ngoãn gật đầu, lúc này ông lão mới nói một câu: “Được, được! Núi này của chúng tôi có rất nhiều thứ quý giá. Báu vật của núi rừng, dược liệu hoang dã gì đó đều có…”
Dược liệu? Ánh mắt Hà Ngân sáng lên, cô luôn suy nghĩ làm sao để lật đổ được tập đoàn Hà Thị, nếu như có một chút dược liệu… Ánh mắt cô lóe lên, nảy ra một mưu kế.