“Ting!” Phòng cấp cứu tắt đèn.
Hà Ngân và Phan Vân Lam vội vàng tiến lên đón bác sĩ.
Sắc mặt bác sĩ không tốt lắm: “Bệnh nhân thân thể rất yếu, nhưng hôn mê lại là vì lý do khác. Trong cơ thể cô ấy có một loại độc tố gây tê liệt thần kinh, cụ thể là loại độc gì thì thật xin lỗi, chúng tôi không tra ra được, cho nên không dám tùy tiện dùng thuốc.”
Hà Ngân nhíu chặt mày: “Độc tố thần kinh?”
“Không sai, độc này vô cùng tiên tiến, ít nhất thì trong nước ta vẫn chưa có!”
Hà Ngân dựa vào tường, thân thể từ từ trượt xuống, vùi đầu xuống giữa hai đầu gối, đau lòng không nói thành lời, ánh mắt vô hồn, khóc không ra nước mắt.
Thì ra nước mắt của cô thật sự sẽ cạn khô…
“Vân Lam, cho dù thế nào chúng ta cũng phải cứu Lê Hùng, trong nước không được thì chúng ta lập tức đi Mỹ!” Hà Ngân khàn giọng nói, mấy ngày nay, cô đã rất mệt mỏi.
Phan Vân Lam vỗ vỗ lưng cô, tỏ ý sẽ ở bên cạnh cô: “Được!”
Hà Ngân hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt sáng ngời.
“Hoàng Mạnh nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, anh mang Lê Hùng đi nước ngoài chữa trị, tôi ở lại trong nước, sau đó sẽ tụ họp cùng hai người.” Thân thể nho nhỏ của Hà Ngân dường như cất giấu năng lượng vô biên.
Cô bắt đầu có chút hối hận vì đã trêu chọc Hoàng Mạnh, hại cô suýt phải chịu nhục, hại Lê Hùng hôn mê, hại Phan Vân Lam bị thương vô số lần…
Nhưng sự thật lại nói cho cô biết cô không được phép hối hận.
“Nếu như Hoàng Mạnh tìm cô gây phiền toái thì sao? Tôi không đồng ý để cô ở lại đây một mình, tôi sẽ cho người đưa Lê Hùng qua Mỹ, giám sát suốt hai mươi tư giờ, còn tôi sẽ ở lại đây bảo vệ cô.” Phan Vân Lam nói.
Hà Ngân cũng từng nghĩ tới tình huống này, chẳng quả bộ dạng của Lê Hùng hiện giờ khiến cho cô không thể yên tâm được, bên cạnh cô cũng chỉ còn một mình Phan Vân Lam là đáng tin mà thôi.
“Vân Lam, anh yên tâm, lúc cần thiết tôi sẽ mời người nhà họ Mạnh bảo vệ. Có thể trong tay Hoàng Mạnh có thuốc giải của loại độc này, tôi nhất định phải đi tìm hiểu xem sao…”
Phan Vân Lam nghe đến tên nhà họ Mộ, chân mày nhíu chặt lại: “Đám người nhà họ Mạnh kia không phải thứ tốt lành gì. Vị trí đứng đầu không trong giới này không phải gia tộc nào cũng có thể làm được, sau khi đã giao dịch xong chuyện của Dạ Khôi, nhà họ Mạnh dựa vào cái gì mà giúp cô chứ?”
Hà Ngân nhìn Phan Vân Lam một cái, thản nhiên nói: “Vân Lam, tôi không muốn nói nhiều, anh chỉ cần biết, nhà họ Mạnh sẽ giúp tôi là được. Đây là do bọn họ nợ tôi.”
Phan Vân Lam nghe được lời này, ánh mắt sâu hơn vài phần, Hà Ngân quả nhiên còn có chuyện giấu anh.
Khi anh mới quen Hà Ngân, Dạ Khôi cũng vừa bắt đầu kinh doanh, khi đó anh cũng rất tò mò, tại sao một cô gái yếu đuối lại có thể mở được một bar club ở nơi vàng thau lẫn lộn này, tạo thành địa bàn không nhỏ. Xem ra hôm nay, Hà Ngân và người nhà họ Mạnh dường như có quan hệ không muốn để cho ai biết.
“Tôi vẫn không yên tâm.” Bất kể Hà Ngân và nhà họ Mạnh có quan hệ thế nào thì anh vẫn không yên lòng để Hà Ngân ở lại đây với Hoàng Mạnh.
“Lê Hùng rất quan trọng với tôi, nếu như cô ấy không tỉnh thì cả đời tôi sẽ sống trong áy náy. Vân Lam, khi anh còn chưa xuất hiện, tôi đã đi qua những năm tháng gian khổ nhất cuộc đời rồi, cho nên tôi không sợ gì cả.” Hà Ngân nhìn sự quan tâm trong mắt Phan Vân Lam, trong lòng dâng lên vài phần áy náy.
Phan Vân Lam thấy Hà Ngân kiên định như vậy, biết lòng cô đã quyết, nói thêm nữa cũng vô ích, vì vậy đành đưa Lê Hùng đến Mỹ tìm người tin tưởng chăm sóc trước, sau đó sẽ quay về giúp Hà Ngân.
“Sau khi chuyển Lê Hùng qua Mỹ, tôi sẽ cố gắng trở về sớm, cô không cần ngăn cản, đây đã là giới hạn của tôi rồi!”
Hà Ngân nhìn thẳng vào mắt Phan Vân Lam, không cố kiên trì nữa: “Được!”
Thật ra, Hà Ngân không hề thích nhà họ Mộ.
Cả đời này cô chỉ tiếp xúc với nhà họ Mạnh hai lần, một lần là mẹ dẫn cô đi, lần đó mẹ quỳ trước mặt người nhà họ Mộ, cầu xin bọn họ cho mẹ con cô một chỗ dung thân.
Vì vậy bọn họ có Dạ Khôi.
Cô cũng không rõ mẹ cô có quan hệ gì với nhà họ Mộ, trước khi mất mẹ đã nói sau này nếu gặp phải phiền toái gì thì có thể đến tìm Mạnh Biên.
Khi đó, Hà Ngân còn nhỏ, nhưng cô vẫn không thể quên được ánh mắt đầy khinh miệt và châm chọc mà bọn họ dành cho hai mẹ con cô.
Từ đó trở đi, cô lập tức chán ghét người đàn ông kia.
Cho nên khi ở thời điểm khó khăn nhất, cô quyết định trả thù hai người đã phá hoại cuộc đời hai mẹ con cô, cô cũng không nghĩ tới việc cầu xin sự hỗ trợ của nhà họ Mộ.
Nhưng vì Lê Hùng, cô không thể không đi mời người nhà họ Mạnh hỗ trợ. Nhà họ Hoàng làm ăn chân chính, nhà họ Mạnh là xã hội đen, đây là hai gia tộc mà cả thành phố này không ai không biết.
Một mình Phan Vân Lam không phải là đối thủ của nhà họ Hoàng, vì vậy, cô chỉ có thể tìm đến nhà họ Mộ.
“Hà Ngân, người kiêu ngạo như cô lại tới tìm tôi hỗ trợ nhanh như vậy sao?” Mạnh Biên thản nhiên hỏi.
Cả người Mạnh Biên đều tỏa ra khí chất hiền lành, mỗi người tiếp xúc cùng ông đều sẽ cảm thấy giống như được tắm trong gió xuân, nhưng chỉ có người thân thuộc mới biết được lòng dạ người này độc ác thế nào.
Hà Ngân cố kìm chế, nói: “Xin ông Mạnh ra tay trợ giúp.”
“Nói đi, là chuyện gì?” Mạnh Biên lạnh nhạt.
“Lê Hùng trúng một loại độc tố thần kinh, Phan Vân Lam đã đưa Lê Hùng ra nước ngoài chữa trị, nhưng biện pháp nhanh nhất chính là thông qua Hoàng Mạnh.”
Khi Mạnh Biên nghe đến độc tố thần kinh, chân mày nhíu lại: “Ồ? Độc tố thần kinh sao?” Gương mặt ông đầy hứng thú, chờ Hà Ngân nói tiếp.
“Một loại độc tố khiến người ta rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng không gây hại gì đến cơ thể. Trừ Hoàng Mạnh, tôi không nghĩ ra người nào hạ độc.”
Mạnh Biên nhìn chằm chằm Hà Ngân: “Cô biết không? Nếu như tôi muốn một người giữ bí mật, tôi sẽ không do dự giết người đó!”
Ông ngước mắt lên, nhìn biểu cảm của Hà Ngân, đúng như dự đoán, vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc.
Nhưng Mạnh Biên cũng không muốn giải thích rõ cho cô hiểu, vì vậy ông chỉ nói một câu như vậy, sau đó không nói gì nữa.
“Ông có ý gì?” Hà Ngân cảm giác mình đi vào ngõ cụt. Nếu người này không phải Hoàng Mạnh thì là ai? Ai không muốn Lê Hùng nói chuyện nhưng lại không muốn cho cô ấy chết?
Trong đầu Hà Ngân vô cùng rối loạn.
“Ở Mỹ có một công ty dược rất nổi tiếng, trong đó có một ngành đặc biệt chuyên nghiên cứu các loại thuốc liên quan đến thần kinh, tôi có thể giúp Lê Hùng.” Mạnh Biên lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Hà Ngân: “Chờ Phan Vân Lam đến Mỹ, tôi sẽ sai thuộc hạ giới thiệu bọn họ với mấy người.”
“Cảm ơn!”
Trong mắt Hà Ngân toả ra ánh sáng.
“Cô muốn tiếp cận Hoàng Mạnh sao?”
Hà Ngân do dự nói: “Chuyện của tôi không cần ông quản.”
Mạnh Biên cười lớn tiếng: “Tính cách này của cô giống hệt mẹ cô, rất cố chấp, nếu như không phải mẹ cô quá cố chấp thì sao lại đi đến bước đường kia…”