Anh ấy không suy nghĩ quá nhiều, lập tức ngồi vào trong xe, chỉ là không ngờ phía sau còn có một người.
“Anh Phan, vết thương khá hơn chút nào chưa?” Người phụ nữ xinh đẹp khẽ mỉm cười đầy quyến rũ.
Phan Vân Lam cũng cười đáp lại, nói: “Làm phiền cô Giang quan tâm rồi. Đã không còn gì đáng ngại.”
Hai người đều nhã nhặn lịch sự, vô cùng khách sáo, xã giao có lệ. Tuy nói lúc này là bạn bè hợp tác quan tâm đến nhau, thế nhưng dễ dàng nhận thấy bọn họ đều hết sức đề phòng đối phương.
Ánh mắt xinh đẹp của Giang Việt Nhượt nhìn ngắm gò má đẹp trai của anh ấy, hàng mi cong cong, cực kỳ đẹp mắt. Chỉ là lời nói ra lại không hề êm tai: “Có lẽ bây giờ tôi sẽ phải đánh giá lại năng lực của anh Phan lần nữa.”
Cả người anh ấy cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ ban đầu: “Thực lực của cô Giang cũng rất đáng ngạc nhiên.”
Ý cười bên khóe môi Giang Việt Nhượt càng sâu hơn, năng lực bị nghi ngờ cũng không thể kích động anh ấy tức giận. Anh ấy vẫn còn ngấm ngầm chịu đựng để làm gì đây?
“Thật ra, nếu anh Phan đây muốn đạp đổ tập đoàn Hoàng Thị nhất định là chuyện rất dễ dàng.” Cô ta thử thăm dò. Lần đầu tiên nhìn thấy Phan Vân Lam, cô ta đã nghi ngờ anh ấy là người của nhà họ Phan ở thành phố Kinh.
“Nhà họ Hoàng cũng không giống như vẻ bề ngoài, trước đây Hoàng Mạnh đã từng làm gì ở Mỹ, chúng ta đều không biết.”
Giang Việt Nhượt bỗng nhớ tới thời gian còn ở nước Mỹ, ý cười không tự chủ mà trở nên dịu dàng hơn. Khi đó, Hoàng Mạnh là người tình trong mộng của nữ sinh toàn trường, những người say đắm anh nhiều không đếm nổi, vây thành một vòng quanh trường học. Có điều, nhờ thân phận đặc biệt của mình nên cô ta đã tiếp xúc với anh nhiều hơn, càng thêm hiểu rõ người đàn ông này quả thực khiến người khác say mê, nếu không cô ta cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi trở về nước.
“Mục đích của chúng ta đều rất rõ ràng, tóm lại, sau khi anh cứu được Hà Ngân, tốt nhất hãy rời đi thật xa, đừng để cho tôi nhìn thấy các người lần nữa.” Giang Việt Nhượt khẽ mỉm cười với anh ấy.
Hiện tại, Hoàng Mạnh rất mê đắm Hà Ngân, chỉ cần cô không ở cạnh anh nữa, dựa vào tướng mạo, học thức, thế lực gia đình của cô ta, không tin không quyến rũ nổi anh. Còn như Hà Dung, cô ta không thèm đặt vào trong lòng.
Phan Vân Lam nhìn qua nụ cười không rõ giả dối hay thật lòng của cô ta, bỗng nhớ lại cảnh cô ta đến tìm mình một tuần trước.
Khi đó anh ấy mới về nước không liên lạc được với Hà Ngân, đang phái người tìm kiếm khắp nơi. Nhưng ở sau lưng vẫn luôn có hai nhóm người không ngừng muốn đẩy anh ấy vào chỗ chết, anh đành phải vừa chạy thoát thân, vừa điều tra tung tích của cô, cả quá trình vô cùng gian nan. Mãi cho đến khi Hoàng Mạnh tìm thấy, muốn giao dịch cùng anh ấy.
Khi đó, anh ấy đã mấy lần suýt chết dưới họng súng của đám sát thủ bắn tỉa, có thể mơ hồ đoán được trong đó có người của thành phố Kinh. Hoàng Mạnh giúp anh giải quyết mấy nhóm người kia. Cũng từ lúc ấy, anh ấy đã bắt đầu nghi ngờ có lẽ Hoàng Mạnh không hề đơn giản như vậy.
Sau đó, Giang Việt Nhượt lại tới tìm anh ấy hợp tác. Cô ta muốn có Hoàng Mạnh, mà anh ấy muốn có Hà Ngân, mục đích của bọn họ rất rõ ràng, rất ăn nhịp với nhau.
Về phần thân phận của Giang Việt Nhượt, anh ấy chỉ biết thế lực phía sau cô ta có khả năng liên quan đến giới xã hội đen nước Mỹ. Hơn nữa, có nhiều mối quan hệ với chính quyền trong nước.
Bọn họ âm thầm tính toán trong lòng rồi rời đi.
Sau khi nghe tin Phan Vân Lam đã được người khác cứu ra, Hoàng Mạnh cũng không hề tỏ ra quá kinh ngạc.
Gần đây, trong quá trình điều tra Phan Vân Lam, anh đã biết người đàn ông này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Cậu đến thành phố Kinh một chuyến.” Hoàng Mạnh nói với trợ lý.
Có vài việc quả thực cần điều tra một chút.
Trợ lý nhận lệnh, đang định lui xuống bỗng anh lại đột ngột lên tiếng: “Tôi nhớ trước kia tên cậu không phải là Lê Hùng Trình.”
Một câu nói vu vơ không nghe ra hàm ý bên trong, lại khiến cho thân thể Lê Hùng Trình cứng đờ, ngay sau đó sắc mặt rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Bây giờ tên tôi là Hoàng Sinh.”
Không phải Lê Hùng Trình mà là Hoàng Sinh. Từ khi được Hoàng Mạnh cứu sống, hắn đã không còn là Lê Hùng Trình nữa. Hắn đã thề rằng, sau này sẽ vì nhà họ Hoàng mà sống, ra sống vào chết vì Hoàng Mạnh. Bây giờ hắn chính là Hoàng Sinh, chỉ vậy mà thôi.
“Hiện tại tôi đã sắp xếp cho Lê Hùng ở chỗ rất an toàn, anh yên tâm.” Hoàng Mạnh thản nhiên nói ra một câu, xoay người ra khỏi phòng. Con người đều có tình cảm, cho nên anh đồng ý tha thứ cho sự giấu giếm của Hoàng Sinh. Hơn nữa năng lực của hắn khiến anh cực kỳ tán thưởng.
Hoàng Sinh nhìn bóng lưng của anh, cõi lòng tĩnh mịch, chết lặng lại lần nữa trở nên linh hoạt.
Rõ ràng có thể cảm nhận được trái tim đang không ngừng nảy lên, mạnh mẽ mà có lực.
Ngày đó, Hoàng Mạnh để hắn đi điều tra thân phận của Lê Hùng, lúc ấy hắn mới biết được, hóa ra cô gái tên Lê Hùng kia lại là em gái ruột của hắn.
Đó chính là người thân duy nhất trên đời của hắn, em gái mà hắn thương yêu.
Từ lúc bọn họ còn rất nhỏ, mẹ đã bị bệnh nặng nằm liệt giường, cha thì suốt ngày rượu chè cờ bạc, còn định bán hai anh em đi, thậm chí người mẹ bệnh tật của bọn họ không thể không kéo cơ thể mệt mỏi đi khắp nơi cầu xin mọi người giúp đỡ. Khi đó bọn họ đều là con nít, chỉ biết theo mẹ đi khắp nơi kiếm sống, đồng thời cũng thề rằng, nhất định một ngày nào đó sẽ khiến người cha bạc bẽo kia phải trả giá thật lớn.
Đó là một buổi tối tuyết rơi ngập trời, mẹ vừa tan làm về nhà, hai tay vì giá rét và liên tục làm việc mà trở nên đông cứng, nứt nẻ, cơ thể cũng vì ốm đau cùng lao động mà vô cùng gầy yếu. Nhìn qua, thật sự không giống một người phụ nữ mới hơn ba mươi tuổi.
Hôm ấy, mẹ vừa được nhận lương, định dùng cho hai anh em đến trường. Vậy mà người cha đã lâu không quay về kia lại đánh mẹ bị thương, cướp đi toàn bộ số tiền.
Hắn vẫn mãi nhớ kỹ tiếng kêu đau đớn, từng giọt máu đọng lại trên gò má tang thương của mẹ, còn có em gái trốn dưới gầm bàn khóc thút thít, mà thân thể hắn lại quá gầy yếu không thể ngăn cản người cha cao to.
Cố gắng phản kháng chỉ càng rước lấy sự đối xử bạo lực mà thôi.
Cuối cùng người cha say khướt dành lấy những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mẹ đi ra khỏi nhà, hắn không cam lòng. Vì quá tức giận, hắn lập tức chạy tới phòng bếp cầm một con dao phay ra. Trong ánh mắt đứa trẻ mười mấy tuổi đã không còn sự ngây thơ mà chỉ tràn đầy thù hận.
Vì sao hắn lại sinh ra trong gia đình như vậy? Cũng là vì người đàn ông này.
Hắn không ngừng chém lung tung vào lưng ông ta khiến những tia máu phun lên mặt hắn. Chẳng qua người đàn kia phản ứng rất nhanh, cho nên một dao này chỉ xẹt qua lưng ông ta, thế nhưng máu tươi trào ra cũng đủ làm ông ta nổi điên.
Cơn tức giận khiến cho đầu óc ông ta trở nên hồ đồ, thậm trí còn không nhận ra người đứng trước mặt chính là con trai mình.
Dựa vào vóc người cao lớn, ông ta có thể dễ dàng cướp đi dao phay trên tay cậu bé.
Con dao phay lóe lên ánh sáng sắc bén ở trong đêm tuyết.
Là một người đàn ông tựa như thiên thần đã cứu hắn, còn hỏi hắn: “Cậu đồng ý đi theo tôi không? Sẽ không có ai dám bắt nạt cậu nữa.”
Cả người anh ta đều là đao kiếm sắc bén, khí thế hùng hổ dọa người, vô cùng đáng sợ.
Không ai có thể bắt nạt hắn nữa, lúc đó hắn mới có thể bảo vệ người hắn yêu thương. Trong lòng khẽ động, hắn liền gật đầu.
Chờ đến khi hắn kết thúc quá trình huấn luyện vô cùng gian khổ, lần nữa về nhà tìm mẹ cùng em gái, lúc đó chỉ còn lại căn nhà trống không mà thôi.
Hắn đã phát động rất nhiều thế lực cũng không có cách nào tìm thấy bọn họ.
Mãi cho đến khi Lê Hùng xuất hiện.