• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Đại Cẩu thấy thế ánh mắt hơi co lại, đám thủ hạ ở sau lưng đã sớm bao vây đánh về bọc vải mà Hoa Thiên Vũ ném tới, chỉ thấy dưới tay một tên thủ hạ Vương Đại Cẩu xuất ra uy lực rất mạnh, một tiếng gió quét qua trong không khí, Hoa Thiên Vũ thấy thế nhếch miệng một cái, rồi kéo Tô Lâm bước nhanh chạy tới phía trước tháp trúc.

Một tiếng nổ thật lớn, Vương Đại Cẩu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó liền cảm giác được một chất lỏng sền sệt màu vàng văng lên trên mặt với trên người mình, tiếp theo đó chính là một mùi hôi thối xông vào mũi, làm cho người ta muốn nôn mửa!

Là đại tiện! Tô Lâm đồ ranh con kia, ngươi đây là muốn chết! Trong lòng Vương Đại Cẩu tức giận mắng, ngoài miệng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cảm giác, vừa vặn có đống phân mới vừa văng lên đến trên môi mình, lúc này đang từ từ chảy xuống, nếu như hắn mở miệng mắng to, đống phân này nhất định là sẽ trực tiếp chảy vào trong miệng!

Lúc này Vương Đại Cẩu cũng bất chấp thứ ô uế, nhanh cởi áo choàng ngắn mặc ở bên ngoài, tuỳ tiện trực tiếp lau hai cái ở trên mặt, không còn cảm giác được dị vật ở trên mặt nữa, lúc này mới chỉ tay mắng to về phía Tô Lâm với Hoa Thiên Vũ đang chạy băng băng về dưới tháp: "Muốn chết con thỏ nhỏ chết bằm kia, đều lên hết cho ta, mau giết chết tiểu tử kia cho ta! Không để hắn còn sống đi ra được."

Bọn thủ hạ ở sau lưng Vương Đại Cẩu lập tức chen chúc nhau nhào về phía Tô Lâm, trong đám người này cũng có mấy người bị văng trúng, nhất là người dẫn đầu kia, toàn thân từ trên xuống dưới đều dính đầy vật dơ bẩn, được Vương Đại Cẩu ra lệnh tất sát, hắn cũng bất chấp ô uế, bất kể như thế nào, ngày hôm nay không xử lý tên tiểu tử Tô Lâm này, thì mặt mũi hắn này thực sự phải vứt rồi!

Nhưng bọn họ đã quên một chuyện, lúc này dưới tháp đã đánh nhau đến gây cấn, ngay từ đầu Hoa Thiên Vũ không có ý định muốn triền đấu (đấu dài lâu) với bọn Vương Đại Cẩu, cách đơn giản chính là nhân cơ hội này mà chọc giận bọn họ, sau đó dẫn bọn Vương Đại Cẩu chạy tới, rồi cứ để bọn người đang đánh nhau ở dưới tháp ngăn cản lại Vương Đại Cẩu, cho nàng với Tô Lâm vượt qua tháp!

Quả nhiên đúng, đám người Vương Đại Cẩu kia như mất đi lý trí vọt vào trong đám người kia, không tự chủ được mà đấu với đám người dưới tháp! Lúc này ai cũng không nhận ra được người nào, chỉ biết là phải xử lý đối thủ ở trước mắt, đám người Vương Đại Cẩu vô cùng bị động xen lẫn với đám người dưới tháp kia.

Về phần Hoa Thiên Vũ cùng Tô Lâm, vào lúc sắp đi tới gần đám người dưới tháp, Hoa Thiên Vũ liền khai triển người, giữ vững Tô Lâm rồi kéo y tung người trực tiếp bay lên giữa tháp trúc, bọn họ lúc này nhảy lên trước mắt tất cả mọi người, đây là tình huống mà kể cả vài người ở trên tháp cũng không nghĩ tới, thậm chí là kể cả người ngồi ở phía dưới xem cuộc chiến, cũng có người trực tiếp đứng thẳng lên, kinh ngạc sững sờ nhìn chằm chằm trên mặt tháp đột ngột có nhiều thêm hai người.

Trưởng lão chấp pháp Khâu Vân Quốc và trưởng lão truyền công Chung Đạo Bình hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy sắc mặt người đứng lên thay đổi không ngừng Trang chủ Trần Hạo Thiên, một câu cũng đều nói không ra.

Lần tỷ thí này không khác biệt lắm so với suy nghĩ của Hoa Thiên Vũ, chính xác là đã quyết định người được chọn từ trước, lúc này người ở trên tháp cao đang từ từ bò lên, mà những hộ vệ ở xung quanh tháp cao bảo vệ người này, mà đột nhiên lại xuất hiện hai người này hoàn toàn làm rối loạn tất cả các kế hoạch lúc trước, mà hai người này, nếu bây giờ mà xử lý tất cả những người vượt lên đầu vị trí kia, Khâu Vân Quốc với Chung Đạo Bình nghĩ tới hậu quả sau này, sắc mặt đều khó nhìn.

Nhưng rất nhanhTrần Hạo Thiên đã ngồi trở lại, sắc mặt cũng thay đổi hòa hoãn hơn, chỉ là giọng nói vẫn nguội lạnh: "Khâu trưởng lão, Chung trưởng lão, xem ra nhân tài ở quý bang xuất hiện tầng tầng lớp lớp nha, một đệ tử ba túi với một đệ tử một túi đều có khả năng rõ ràng như thế, xem ra hôm nay chủ vị của Đại Nghĩa Phân Đà Đà, rốt cuộc hẳn là sẽ thuộc về một trong hai người kia!"

Chung Đạo Bình nghe vậy mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, câu nói mang hàm ý của Trần Hạo Thiên, hắn sao lại nghe không hiểu được, đây là trực tiếp mỉa mai trần trụi hắn mà! Một bên Khâu Vân Quốc vội vàng khom người thấp giọng nói với Trần Hạo Thiên: "Lão minh chủ chớ trách, là chúng ta hành sự không tốt, nhưng mà tất cả đều ở trong lòng bàn tay ta, xin lão minh chủ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có sai lầm gì, lần này chỉ là xen lẫn một sự việc nhỏ ngoài ý muốn mà thôi!"

Trần Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, tuy sắc mặt đã hơi hoà hoãn lại, nhưng giọng nói vẫn cứng nhắc như trước: "Hy vọng là như thế, bổn tọa chưa bao giờ thấy cái gì hiếm lạ đáng để ngạc nhiên vui mừng, ngày hôm nay nếu như xảy ra sự cố gì, bổn tọa cũng sẽ không giao cho các ngươi đảm nhận bất cứ trách nhiệm nào, các ngươi biết rõ ràng!"

Nghe thấy Trần Hạo Thiên nói như vậy, trên trán Chung Đạo Bình với Khâu Vân Quốc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nghĩ tới nếu như chuyện thật sự phát triển đến một bước kia, thì mình sẽ như thế nào, lập tức hai người đã ngồi không yên, đứng dậy chuyển ánh mắt về phía thủ hạ ở dưới đài, lập tức có hai nhóm người rối rít chạy như bay tới dưới tháp trúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK