• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà lúc này bọn người Vương Đại Cẩu ở dưới tháp cao thiếu chút nữa đã cắn nát răng đầy miếng, cho đến bây giờ chính mình ở đâu còn không biết, đám người hắn bị tên tiểu tử Tô Lâm kia trêu chọc rồi! Tiểu tử kia ỷ vào người bên cạnh có khinh công giỏi mà cố ý khiêu khích mình như vậy, kết quả là để hắn rơi vào trong loạn chiến mà không có cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Lâm và Hoa Thiên Vũ trên đỉnh đầu từ từ đi lên đỉnh tháp, hận ý trong lòng càng thêm nhiều hơn, trong lòng hắn âm thầm lên quyết định, cứ coi như là tên tiểu tử Tô Lâm kia gặp may mắn lấy được quyền trượng, thì sau đó hắn sẽ dùng biện pháp xử lý tên tiểu tử này! Hắn như thế nào cũng không có khả năng trở thành người hầu hay thuộc hạ của Tô Lâm!

Mà lúc này Tô Lâm ở trên tháp còn có cảm giác như không thực, bây giờ rõ ràng là hắn đã ở trên tháp rồi, hơn nữa bây giờ hắn và Hoa Thiên Vũ hoàn toàn còn dẫn đầu ở trước nhóm, chỉ cần leo lên hết một nửa khoảng cách kia, thì vị trí Đà chủ đó đã đoạt được dễ như trở bàn tay!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Lâm không khỏi hiện lên một tia ửng hồng, đầu óc nhất thời bị sung huyết, bắt đầu bò nhanh lên phía trên, không thèm quản đến phía sau hắn sẽ gặp phải chuyện gì, đến một bước này, cũng không thể nói bò xuống là xuống được, chỉ có thể leo lên, không thể lui về sau được!

Lúc này Hoa Thiên Vũ vẫn còn đang thở, vừa mới rồi nàng còn vận công bay vút lên trên không thiếu chút nữa người còn chưa lăn xuống lăn tàn phế, đặc biệt là trong tay nàng còn mang theo thêm một người! Nếu như không phải như vậy, thì Hoa Thiên Vũ cảm thấy mình có thể thoáng bay lên đỉnh tháp trực tiếp lấy đi đả cẩu bổng tín vật tượng trưng cho Đà chủ, còn kết quả bây giờ là đang ở giữa vị trí tháp trúc, trên không ra trên dưới không ra dưới, Hoa Thiên Vũ đã không còn sức lực nôn nóng để bò lên, nhưng khi thấy Tô Lâm ngầm hiểu ý mà nhoài người bò lên trên, Hoa Thiên Vũ liền yên tâm nằm sấp ở trong tháp nghỉ mệt, trái lại nàng không muốn lấy cái tín vật gì đó của Đà chủ, nếu như có thể vào tay Tô Lâm, vậy cũng coi như là không sai, nhìn thấy vài người dưới chân nàng đang gia tăng tốc độ bò lên rõ ràng, Hoa Thiên Vũ cười thầm một tiếng, đoán chừng là ai cũng không nghĩ đến người có thể đoạt được vị trí thứ nhất này là Tô Lâm đi!

Nhưng mà rất nhanh, Hoa Thiên Vũ đã cười không được, ở phía dưới tháp trúc có hai nhóm người rõ ràng là như đi vào chỗ không người chạy tới về phía tháp trúc, rất nhanh đã bò lên trên tháp trúc, bò tới gần Tô Lâm, nàng có thể cảm giác được rõ ràng, đám người này lai giả bất thiện*, hơn nữa lại còn đặc biệt hướng về phía nàng và Tô Lâm.

(*Lai giả bất thiện: người tới không có ý tốt)

Xem ra thật sự là tin tức đúng! Hoa Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, đã như vậy, vậy thì nàng muốn phải vui đùa tốt hơn chút, dù sao cũng đã nháo đến bước này rồi, vậy không bằng nên gây thêm chuyện lớn hơn một chút!

Vận động nội công, Hoa Thiên Vũ đánh gãy liên tiếp hai gậy trúc ở dưới chân mình rồi bước qua, nhưng nàng cũng không đánh gãy đứt rời ngay, mà nàng muốn nó đứt gãy trong chốc lát sau khi bị người tiếp xúc với chỗ gãy.

Đến một bước này, nàng cũng không sợ hại người nữa, sau cuộc tỉ thí nhất định là tháp trúc sẽ bị dỡ xuống, dù sao lúc đó cũng hủy đi, còn không bằng vào lúc tỷ thí bây giờ, nàng phá huỷ nó!

Hoa Thiên Vũ ở trên tháp mặt làm động tác này, đám người đang bò cũng không có chú ý tới, nhưng những người Trần Hạo Thiên với Chung Đạo Bình xem cuộc tỷ thí lại thấy rất rõ ràng, nhưng mà cũng chỉ có những người bọn họ từng trải ở trong giang hồ mới có thể nhìn ra, còn những người khác cho dù có thấy được cũng không hiểu, ví dụ giống như đám người Vương Đại Cẩu ở dưới tháp.

Nhìn thấy nguyên một đám người xông lên giúp người được chọn lại rơi nhào xuống, Khâu Vân Quốc và Chung Đạo Bình nhìn thấy sắc mặt Trần Hạo Thiên càng ngày càng trầm xuống, trong lòng hai người tự thầm mắng đám thủ hạ ngu xuẩn kia, không biết đang làm cái gì mà lại bò lên chậm như thế, rõ ràng là ngay cả hai nhóm đệ tử Cái Bang cũng không bắt kịp được, mắt thấy Tô Lâm rất nhanh đã bò lên trên đỉnh tháp rồi, mà vị trí kia còn cách đỉnh tháp khoảng mấy trượng!

Lúc này Chung Đạo Bình không quan tâm đến chuyện bại lộ nữa, quả thật nếu để cho Tô Lâm lấy được quyền trượng, như vậy thì ngày hôm sau, hắn sẽ không chỉ là truyện cười đơn giản như vậy, hơn nữa còn phải chịu đựng cơn đau không muốn sống! Nghĩ tới thủ đoạn sau lưng của những người kia, Chung Đạo Bình trực tiếp huýt gió một tiếng.

Tiếng huýt này rõ ràng chính là một tín hiệu, người ngồi ở chỗ này cũng không khỏi sững sờ, Trần Hạo Thiên nghe thấy tiếng huýt kia thì sắc mặt lại xanh mét, trực tiếp đứng dậy rời đi, ở lại chỗ này vốn cũng không có cách nào ngồi xuống được, nếu ngồi xuống, mất mặt không phải là mình sao! Nhìn thấy Chung Đạo Bình còn cười nhìn theo hắn, Trần Hạo Thiên hận không thể tát một cái chụp hắn nằm dưới đất, cuối cùng cũng chỉ bỏ lại hai chữ "Phế vật!". Sau đó nghênh ngang rời đi, để lại hai người Chung Đạo Bình với Khâu Vân quốc ngây ngốc suy nghĩ.

Người ở dưới tháp nhận được tín hiệu của Chung Đạo Bình, liền rối rít thi triển khinh công lao về phía đỉnh tháp, mấy tên ăn mày ở phía dưới càng đánh càng hăng thấy thế rối rít mắng to, người có công phu cũng đều lao về phía đó, vì vậy ở bầu trời bắt đầu đánh thành một đoàn!

Tay chân Hoa Thiên Vũ nhanh tăng tốc, dù sao người giỏi ở trong Cái Bang vẫn có, hiện tại đã có mấy người ở cách nàng không xa, hơn nữa bây giờ còn có hai người bò theo bên Tô Lâm cách dưới chân y vài thước, Hoa Thiên Vũ không muốn Tô Lâm bị bất cứ thương tổn nào, cho nên đều thi triển hết tất cả những vốn liếng của mình, bò nhanh đến dưới thân Tô Lâm, đột nhiên tung người mạnh lên xách Tô Lâm bay lên đỉnh tháp, rồi lấy đi quyền trượng ở trước mắt bao người nhét vào trong lòng Tô Lâm còn chưa kịp hiểu gì, sau đó lại tiếp tục kéo Tô Lâm trực tiếp bay qua đỉnh tháp, rồi đứng ở trước mặt hai trưởng lão chin túi đang trợn mắt há hốc mồm.

Nguyên mọt đám ăn mày ở dưới tháp trúc nhìn thấy rõ ràng, giống như Vương Đại Cẩu vốn không xem lần tỷ thí này là quan trọng lại trực tiếp chen chúc nhào đến lễ đài trước mặt nhìn, nếu như không phải là bởi vì sợ ảnh hưởng hình tượng của trưởng lão chấp pháp với trưởng lão truyền công, còn có thể diện của lão minh chủ Trần Hạo Thiên nữa, chỉ sợ là hắn sớm đã đoạt lấy ở trước lễ đài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK