• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm càn!"

"Cứu giá!"

Hoa Thiên Vũ hành động, rõ ràng là chính nàng đang nhào tới còn Tề Kính Hiên đang đứng cách ngoài mấy trượng thì vừa sợ vừa giận!

Bên cạnh là sóng dữ chảy mãnh liệt dưới vách núi đen, trong lòng Hoa Thiên Vũ rõ ràng là tồn tại ý nghĩ muốn chết, và trước khi chết nàng muốn kéo theo một cái đệm lưng, nhưng không thể nghi ngờ, là Tề Kính Hiên nếu thật sự bị Hoa Thiên Vũ kéo làm đệm lưng, như vậy không thể nghi ngờ gì hơn, hiện tại ở đây cho dù là Lý Nghiêu ở trong đám người này cũng không có cách nào trở lại Thu Quốc được!

Thái tử bị hại, bất cứ sống hay chết, tội Lý Nghiêu đều là tội không thể tha! Nhất là trước mặt nhiều đội quân như vậy, hắn bị một cô gái nhu nhược dụ dỗ, đây quả thực chính là sỉ nhục của hoàng tộc!

Biết rõ những hậu quả tệ hại này, Tề Kính Hiên cùng Lý Nghiêu đã tung ra hết tất cả những vốn liếng của hắn, một người né tránh, một người tập kích, tại thời khắc này, hai vị cao thủ đứng đầu Thu Quốc rốt cục cũng lộ ra nanh vuốt thật trước mặt Hoa Thiên Vũ.

Tề Kính Hiên lúc này cũng mặc kệ Phong Linh sáo, bây giờ hắn bị Hoa Thiên Vũ kéo xuống vách núi, nếu so sánh với cái mạng nhỏ của hắn, Phong Linh sáo dù tốt hơn cũng không đáng để hắn đổi mạng! Tề Kính Hiên đồng thời vừa thi triển công phu khinh công, không cố kỵ vận ra một chưởng mười trên mười công lực, kỷ sảo không hề hoa mỹ, nhưng lại cứng rắn khắc ở trên ngực Hoa Thiên Vũ.

Cùng lúc đó, Lý Nghiêu công kích đến, không giống với công kích lúc nguy hiểm Tề Kính Hiên xuất ra, công kích của Lý Nghiêu là công kích phẫn nộ, thái tử gia hắn, đang ở dưới mí mắt hắn lại gặp hiểm cảnh bởi Hoa Thiên Vũ, Lý Nghiêu đã hoàn toàn bị chọc giận, dường như là cùng một lúc với Tề Kính Hiên, vào lúc Hoa Thiên Vũ bị một chưởng Tề Kính Hiên đánh bay trên bầu trời, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bay lên, thì một quyền của Lý Nghiêu đã hung hăng nện vào sau lưng Hoa Thiên Vũ.

Hoa Thiên Vũ "Oa" phun ra một búng máu, bị một cỗ lực lượng lớn trực tiếp đánh rơi xuống vách núi, rất nhanh cả người lẫn sáo rơi xuống nước, dường như ngay cả bọt nước cũng không hề văng lên, rất nhanh đã không nhìn thấy người.

"Mạt tướng đáng chết, đã làm thái tử sợ hãi!" Lý Nghiêu thấy tình hình nguy hiểm đã được hóa giải, trước tiên hắn quỳ ở trước mặt Tề Kính Hiên còn chưa tỉnh hồn để thỉnh tội, lại không chú ý tới ánh mắt Tề Kính Hiên nhìn đến vị trí vách núi mà Hoa Thiên Vũ rơi xuống, sắc mặt xanh mét!

Bên tai tựa hồ còn quanh quẩn thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Hoa Thiên Vũ vừa mới nói, nhưng lúc này Hoa Thiên Vũ đã hương tan ngọc nát, từ trên cao như vậy rơi xuống, hơn nữa cơ thể lại trúng hai đòn mạnh của hắn với Lý Nghiêu, dưới tình huống như vậy, nếu như là chính hắn, Tề Kính Hiên dù biết rõ nhưng cũng không có cách nào chống đỡ hay hóa giải được, huống chi là Hoa Thiên Vũ chỉ là một cô gái yếu đuối, chỉ sợ trước khi rơi xuống, người cũng đã chết rồi!

Tề Kính Hiên chậm rãi đi đến bên vách núi, nhìn xuống vách núi kia nước sông đang không ngừng lao nhanh, trong nội tâm than nhẹ, đáng tiếc Phong Linh sáo kia! Vất vả đến tay, lại bị một nữ tử cứ như vậy mà mang đi.

Quay đầu lại, Tề Kính Hiên lành lạnh nói ra: "Lý Nghiêu nghe lệnh, lĩnh quân dọc theo bờ sông tìm kiếm, sống thì phải thấy người, chết phải thấy thi thể!"

Lúc này, Hoa Thiên Vũ rơi xuống vào trong nước sông, có thể nói là chìm xuống vào trong nước sâu, nhưng cũng không chết đi như Tề Kính Hiên nghĩ! Ngược lại, lúc này Hoa Thiên Vũ đang ở giữa nơi kỳ diệu trong thế giới này.

Bị Tề Kính Hiên với Lý Nghiêu liên thủ đánh rơi xuống vách núi, Hoa Thiên Vũ cũng tự cho là nàng thập tử vô sinh*, với lại không thể kéo Tề Kính Hiên làm đệm lưng, Hoa Thiên Vũ cảm thấy thật tiếc nuối, nhưng sau khi bị đánh rơi xuống, trước một khắc Hoa Thiên Vũ rơi xuống nước nàng mới hoàn toàn phát hiện ra xung quanh cơ thể được bao phủ bởi một đạo ánh sáng trắng mà mắt thường có thể thấy.

[*Thập tử vô sinh: tương tự như không chết thì cũng không sống nổi]

Lúc thấy chính mình rơi vào nước sông mãnh liệt kia, cũng không xuất hiện tình huống bị ướt sũng hay hít thở không thông theo phán đoán của nàng, ngoại trừ một khắc Hoa Thiên Vũ nhắm mắt rơi vào nước kia, thì những thời gian khác ở trong sông đều là trợn tròn mắt, thậm chí, Hoa Thiên Vũ cũng phát giác ra, rõ ràng là nàng có thể hô hấp được trong nước! Cùng lúc đó, Hoa Thiên Vũ lại cảm giác rõ ràng, linh lực của Phong linh sáo truyền từ trong lòng bàn tay đến so với trước càng thêm mạnh mẽ hơn, làm cho cả người nàng rơi vào một trạng thái phấn khích tột cùng.

Nhưng Hoa Thiên Vũ lại còn cảm giác được toàn thân vô lực, Nhuyễn cốt tán mà Tề Kính Hiên dùng hiệu quả thật sự đúng rất bá đạo, với vị trí thái tử Thu Quốc kia, dược được dùng tự nhiên là sẽ hiệu quả hơn nhiều so với loại bình thường trên giang hồ, nghĩ đến Tề Kính Hiên trước đó có nói với nàng, muốn khôi phục, phải đợi sau ba canh giờ!

Ba canh giờ, cũng chính là chuyện sau sáu giờ rồi! Chẳng lẽ muốn nàng cứ như vậy mà liên tục phiêu lưu ở dưới sông?

Coi như là nàng có thích phiêu lưu đi nữa, cứ như vậy mà ở dưới sông không ăn không uống trong sáu giờ, thật sự nghĩ lại cũng cảm thấy khó chịu, và với tình cảnh trước mắt này, Hoa Thiên Vũ lại cảm thấy chính xác hơn là nàng cũng không có biện pháp gì tốt hơn.

Chỉ là người ở dưới sông, Hoa Thiên Vũ cũng không cảm giác được, bởi vì nguyên nhân Phong Linh sáo tự động phóng ra linh lực, vốn là không có cách nào có thể vận hành nội tức được, linh lực từ sáo lấy tốc độ mà chính nàng không cảm giác được, ở trong cơ thể, linh lực chuyển động, trước cưỡng chế nàng vận công gây tổn thương cho kinh mạch, từ từ khôi phục.

Nước chảy bèo trôi, trong nội tâm Hoa Thiên Vũ lúc này nghĩ tới tâm sự của mình, từ khi xuyên không đến đây, không hiểu sao lại trở thành một nữ tử xấu xí tàn tật, rồi sau đó không hiểu lại có liên quan đến thái tử Thu Quốc, rồi khế ước cùng thần khí Phong Linh sáo.

Trước giờ vẫn luôn không có thời gian đi nghĩ những vấn đề này, đột nhiên lúc này lại nhàn rỗi, mặc dù nàng biết thân ở hoàn cảnh này không thích hợp để suy tư, nhưng Hoa Thiên Vũ không tự giác bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình.

Dựa theo theo sự hiểu biết của Tề Kính Hiên, Phong Linh sáo vốn là bảo bối trấn quốc của Thu Quốc, không biết tại sao lại đến trong tay mẫu thân nàng, rồi sau đó được mẫu thân nàng một lần vô tình cứu người, làm cho Phong Linh sáo trở thành đồ của Cẩm Quốc.

Mà đời trước của nàng, là kết quả của đám hỏi chính trị kết hợp ra!

Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ không khỏi bẹp bẹp miệng, mẫu thân đời trước cùa nàng thật sự là rất dễ dàng bị lừa! Còn đối với người mẫu thân ma quỷ đã cứu thái hoàng thái hậu Cẩm Quốc kia, trong nội tâm Hoa Thiên Vũ tràn đầy khinh thường sâu sắc!

Dầu gì cũng là cứu ngươi một mạng, nhưng rõ ràng là đem ân nhân cứu mạng của mình gả cho một lão nam nhân đã kết hôn làm thiếp!

Đây là cái ngươi gọi là báo ân?

Sau đó vào lúc mẫu thân sinh hạ nàng, (thái hoàng thái hậu kia) lại sủng ái nàng gấp đôi, làm cho nàng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đại phu nhân, còn làm cho mẫu thân nàng cho nàng dù là thứ xuất, thân phận cũng sẽ không kém một chút con vợ cả trong phủ, với hành động đó mẫu thân nàng càng đối với thái hoàng thái hậu cảm động đến rơi nước mắt, đem Phong Linh sáo là vũ khí duy nhất có thể bảo vệ tính mạng mình hiến tặng cho thái hoàng thái hậu!

Thật sự là không biết mẫu thân ma quỷ này là thật sự ngốc hay là thái hoàng thái hậu ám hiệu gì, nếu không, lấy Hoa Thiên Vũ đặt vào hoàn cảnh của người khác để suy xét tình cảnh của mẫu thân mình, như thế nào nàng cũng sẽ không đem thứ sinh tồn của mình ở quý phủ tướng gia dâng lên Phong Linh sáo!

Chính là vì có Phong Linh sáo, mặc kệ là tự bảo vệ, hay là xem xét từ mọi phương diện lâu dài, mẫu thân nàng với nàng, được tướng gia cùng thái hoàng thái hậu xem trọng, cho dù vì không kịp thời dâng lên Phong Linh sáo mà bị vắng vẻ, nhưng như thế nào cũng không đến mức bị người khi dễ mà không có cách nào đánh trả!

Theo Hoa Thiên Vũ, mẹ nàng nếu làm không tốt sẽ bị tướng phủ cùng thái hoàng thái hậu liên thủ với nhau giết chết, chỉ điểm hoài bích có tội* này, Hoa Thiên Vũ cũng đã biết hậu quả! Nếu như nàng đoán không lầm, mẹ nàng nói không chừng là lo lắng đến điểm này, mới hứa hẹn với thái hoàng thái hậu, dâng tắng Phong linh sáo cho nàng.

[*Hoài bích có tội: ; người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội]

Nhưng mẫu thân nàng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, bên này nàng vừa mới dâng Phong linh sáo đi, nhìn như chiếm được sủng ái của thái hoàng thái hậu với tướng gia, nhưng nàng làm một cái thiếp, đại phu nhân tướng phủ muốn trừng trị một sủng thiếp, kỳ thật cũng không khó khăn gì, vì vậy chuyện “Ngoài ý muốn” rất nhanh lại tới kia mà làm cho mẫu thân nàng chết đi!

Từ cái chết của mẫu thân, nàng biết rõ đại phu nhân càng thêm không kiêng nể gì mà muốn chém cỏ diệt trừ tận gốc cả rồi, trừ khi lấy ra biện pháp hạ thủ trực tiếp, thì bất kỳ biện pháp khi dễ nào có thể nghĩ đến, dường như đều dùng hết! Chân của nàng, mặt của nàng, chắc là khi đó mới để lại tàn tật.

Có lẽ là tướng gia có suy nghĩ của hắn, hay là ý chỉ của thái hoàng thái hậu kia vẫn còn, cho nên đại phu nhân tướng gia sợ ném chuột vỡ bình*, mới khiến cho nàng sống đến mười lăm tuổi, đến tuổi thành hôn với Nhị hoàng tử!

[*Ném chuột vỡ bình: tương tự như muốn đánh nhưng còn e ngại]

Đời trước nàng bất kể như thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi, đích nữ của tướng phủ, con gái ruột của đại phu nhân, rõ ràng là không để ý đến liêm sỉ, chủ động yêu thương nhung nhớ cùng với Nhị hoàng tử cẩu thả, hơn nữa còn báo chuyện nàng là xấu nữ tàn tật cho Nhị hoàng tử, chỉ có người sau nói, Nhị hoàng tử mới ở ngày đại hôn làm khó dễ nhục nhã nàng, lại có thể cư nhiên làm cho đời trước nàng xấu hổ giận dữ chạy về tướng phủ.

Mà chuyện này vẫn chưa xong, Nhị hoàng tử rõ ràng là đối với đời trước nàng một chút áy náy cũng không có, hắn chỉ có chỉ mặt gọi tên yêu cầu đón dâu đích nữ của tướng phủ Liễu Nhược Tuyên, khắp tướng phủ ai ai cũng biết chuyện này, từ trên xuống dưới rõ ràng là không hề có một người nào vì chính nàng đòi lại công đạo, và người hạ ý chỉ báo nàng gả cho Nhị hoàng tử là thái hoàng thái hậu, lúc này cũng ngoài ý muốn im lâng không nói, hết thảy tất cả, mới tạo thành chính nàng xuyên qua, mới vừa vặn thừa nhận một màn đời trước nàng nhảy sông tự vẫn.

Nghiêm chỉnh mà nói, lúc nàng xuyên qua, cũng là lúc đời trước nàng Liễu Nhược Lâm đã chết, bây giờ ngoại trừ túi da ngoài là Liễu Nhược Lâm, toàn bộ đều là Hoa Thiên Vũ, nhưng sau khi biết đời trước nàng bất hạnh, Hoa Thiên Vũ cũng không tính là cứ như vậy mà buông tha cho tướng phủ với Nhị hoàng tử, kể cả thái hoàng thái hậu, Hoa Thiên Vũ cũng không có ý định buông tha.

Nàng không phải là loại người sợ phiền toái! Thứ nàng không sợ nhất chính là phiền toái! Kiếp trước nàng cũng bởi vì bảo vật kia mà mất đi người thân, không nghĩ tới một đời này, có thể xuyên qua được, người thân cũng lại vì bảo vật mà chết, mà nàng cũng bị dính líu sâu, đám người này rõ ràng là một người cũng không có ý định buông tha đối với bé gái mồ côi tàn tật không hề uy hiếp đến bọn họ! Hoa Thiên Vũ đối với cảnh ngộ như vậy, bất cứ là như thế nào cũng sẽ không thể tha thứ!

Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ phẫn hận vỗ vào trong nước, thanh âm của nước sông vang lên ầm ầm trên mặt sông, rồi bị Hoa Thiên Vũ vỗ them lần nữa mà bọt sóng văng lên vài thước cao!

Nàng có thể động rồi! Có thể vận công rồi? Ba canh giờ nhanh như vậy đã trôi qua rồi sao? Hoa Thiên Vũ có chút không dám tin, nhưng lại có thể hoàn toàn cảm giác được nàng có thể vận công rồi.

Thử tung người từ trong nước thoát ra, nhảy lên bờ, sau khi hành động xong, Hoa Thiên Vũ thế mới ý thức được, trên người nàng dược Nhuyễn cốt tán đã được giải, và lúc này Hoa Thiên Vũ cũng phát giác ra, nàng đang đứng thẳng ở chỗ, là một ổ ăn mày, bây giờ điều nàng phải đối mặt, là một đám người quần áo tả tơi, cùng với một nửa đứa bé ăn mày lớn ở trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK