• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cuối cùng chính là Thái Thương Lý gia Lý Tinh Hành, mỗi một người đều nghĩ muốn nịnh bợ tiểu tử này. Nhưng bây giờ đệ nhìn xem, hắn hoàn toàn trở thành đầy tớ của Hoa Thiên Vũ, đệ nghĩ những thứ này đều bình thường?”

Lăng Mạc Thiên nhìn Lăng Tứ có phần nào bị mình thuyết phục, tiếp thêm chút lửa, nói: “Cho nên nói Hoa Thiên Vũ này, chúng ta chỉ thấy được bên ngoài của nàng, đệ cũng đừng quên  nàng còn có thân phận  khác là nữ nhi của thừa tướng Liễu Nghiêm, mặc dù là thứ nữ nhưng lại được Hoàng Thái hậu bên kia để ý. Đệ suy nghĩ một chút, một nữ nhân như vậy, có thể đơn giản? Bây giờ nàng đột nhiên làm những điều này, có mưu đồ gì đằng sau hoặc có chuyện gì muốn giấu không cho người khác biết, chúng ta không nên tra một chút những chuyện này sao?”

Lăng Tứ hoàn toàn bị Lăng Mạc Thiên mê hoặc, quả thật điều này nên làm. Hoa Thiên Vũ và những người bên cạnh nàng cần phải để ý cẩn thận. Phải biết, một người kế nhiệm của một đại gia tộc, một hoàng tử của một nước, một người mới nổi của Cái Bang, còn có một nữ nhi của phủ Thừa tướng, là một tổ hợp quái dị, dù sao cũng cần phải chú ý thật tốt. Nếu như đám người này thật sự bắt đầu náo loạn ở kinh thành mà hắn không hay biết,  thì đúng là mất mặt.

Cho nên nói tới đây, Lăng Tứ ủ rũ cúi đầu chắp tay đồng ý với Lăng Mạc Thiên, “Đại ca không cần nói, đệ hiểu, bắt đầu từ ngày mai, đệ sẽ nhìn chằm chằm từng cử động của Hoa Thiên Vũ, tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất cứ điều gì. Không biết đại ca còn việc gì khác cần giao phó không?”

, Lăng Mạc Thiên cố nén cười khi nhìn bộ dạng không tình nguyện của Lăng Tứ, nhưng vẫn phải làm ra vẻ, nghiêm túc nói: “Tính tình này của đệ cần phải rèn luyện, đừng trách ca ca nghiêm khắc với đệ, đệ cần phải được rèn luyện như vậy. Cũng không còn chuyện gì cần nói nữa, chỉ là những người kia thân phận đặc biệt, ở kinh thành tránh va chạm với họ, đệ dặn dò lính ở nha môn mỗi ngày chú ý nhiều chút là được, những thứ khác đệ xem rồi làm thôi.”

Lăng Tứ đồng ý, cáo lui. Khi ra bên ngoài bị gió đêm thổi qua, lúc này mới tỉnh táo lại, nghĩ lại những gì đại ca nói, chỉ sợ huynh ấy lấy chuyện quốc gia để khiến mình giúp đỡ nữ nhân kia. d'i'e'n'd'a'n'l'e'q'u'y'd'o'n

Nhưng đã ra khỏi thư phòng, muốn quay lại từ chối Lăng Mạc Thiên thì đã không thể rồi, Lăng Tứ biết tính tình của ca ca mình. Suy nghĩ một chút, quả thật hiện tại mình cũng không muốn dính dáng đến chuyện triều chính, dù sao mình cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, thôi thì giúp Lăng Mạc Thiên nhìn nữ nhân kia một chút, coi như là giết thời gian.

Vì vậy nhờ Lăng Tứ để ý, Hoa Thiên Vũ thấy mình làm cái gì cũng thuận lợi.

Bảo Chi Lâm khai trương đúng hạn, nhờ mặt mũi của Tô Lâm và Lý Tinh Hành, những người có uy danh ở trong kinh thành đều đến. Là nữ quyến, dĩ nhiên không thể thấy Hoa Thiên Vũ, nói đùa, dù sao đây cũng là cổ đại, hơn nữa Hoa Thiên Vũ cũng không phải là lão bản, càng không phải là đại phu, cho nên nàng không được ra mặt tiếp đón khách khứa.

Thật ra Hoa Thiên Vũ cũng không để ý điểm này. Sau khi nghe Lý Tinh Hành huơ chân múa tay giảng giải, nghe thấy thống lĩnh nha môn trong kinh thành lại có thể tặng bảng hiệu cho bọn họ, trong lòng nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng yên lòng.

Hoa Thiên Vũ không ngốc,biết rằng mở y quán ở trong kinh thành, không nói đến việc có thể cứu người, nghĩ đến việc có thể yên ổn làm ăn cũng rất khó. Nếu như ở kinh thành không có một người có chút bối cảnh đứng đằng sau giúp đỡ, muốn làm chút chuyện, là cực kì khó khăn.

Nhưng trừ thân phận là thứ nữ của Tướng phủ ra, thì căn bản mình không có bối cảnh nào phía sau. Hơn nữa cái thân phận này hiện tại Tướng phủ có nhận hay không còn chưa rõ, thêm vào đó, Liễu Nghiêm sẽ không vì một thứ nữ đã thoát ly quan hệ này làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng muốn làm ăn buôn bán, không có quan hệ là không được. Lúc trước Hoa Thiên Vũ còn thảo luận vấn đề này cùng với Lý Tinh Hành và Bạch Thu Nguyên, lại không nghĩ rằng hai người kia vốn không nghĩ đến vấn đề này. Chẳng qua cũng là vì thân phận của bọn họ, từ trước đến giờ đều là người khác tới cầu bọn họ, làm gì có chuyện họ đi cầu người khác. Hoa Thiên Vũ thảo luận vấn đề này với bọn họ, chính là tự tìm phiền phức.

Nhưng Hoa Thiên Vũ không biết sau này có thể thuận lợi làm ăn không, dù sao nếu như mở đầu không tốt, chuyện làm ăn sau này sẽ không được tốt. Phải biết rằng, do mình dai dẳng bám theo mới có thể  khiến Tô Lâm, Bạch Thu Nguyên và Lý Tinh Hành giúp mình mở thêm vài cửa hàng khác xung quanh, chờ xong việc ở bên này sẽ tiếp tục chuẩn bị cho những cửa hàng đó. Mình không muốn y quán này vừa mở ra đã làm ăn không thuận lợi, như thế sẽ khiến cho mấy nam nhân cấp vốn kia cười chết mình. @[email protected]

Bây giờ nhìn lại, đến cả thống lĩnh bộ binh nha môn cũng đưa bảng hiệu đến, vậy thì sau này mở tiệm sẽ đơn giản hơn nhiều. Bộ binh nha môn là địa phương nào? Nơi đó tương đương với cơ quan chuyên quản trị an quốc gia của đời sau, ở kinh thành trừ bọn họ ra, cũng chỉ có người quản sự binh mã của cửu thành, nhưng binh mã cửu thành chỉ chú ý quản lí trị an của cửa thành, còn trong thành chủ yếu vẫn do bộ binh nha môn quản lí. Cho nên  tin tức việc thống lĩnh của bộ binh nha môn đưa bảng hiệu đến được truyền đi, những người có ý định gây rối Bảo Chi Lâm sợ rằng có chút hối hận.

Hơn nữa theo Lý Tinh Hành nói, không chỉ có bộ binh nha môn, còn có Đại Lý Tự, bên binh mã cửu thành, thậm chí Lăng Tứ điện hạ cũng tặng bảng hiệu, lần này trong lòng Hoa Thiên Vũ càng ổn định.

Đối với việc Lăng Tứ đưa bảng hiệu đến, Hoa Thiên Vũ đoán được là bút tích của Lăng Mạc Thiên, cũng có thể nói, những bảng hiệu được đưa đến này cũng đều do Lăng Mạc Thiên bày mưu đặt kế. Mặc dù những người tặng bảng hiệu này không đến, nhưng họ phái thuộc hạ của họ đưa đến cũng đồng nghĩa với việc họ đã đến rồi. Dù sao trường hợp này không thích hợp để họ xuất hiện, nếu họ thực sự xuất hiện thì mùi vị liền thay đổi rồi. Với lại trong ngày thường đều là thuộc hạ của họ ra mặt làm việc, rất ít khi họ ra mặt. Cho nên những thuộc hạ này của họ đều quen mặt với mọi người. Cho nên không khó khăn để tìm hiểu vì sao những người này lại đưa bảng hiệu đến Bảo Chi Lâm.

Chỉ cần những người không an phận bên ngoài kia biết mối quan hệ giữa Bảo Chi Lâm và Lăng Mạc Thiên, như vậy về sau không ai dám gây chuyện với Bảo Chi Lâm. Mặc dù Hoa Thiên Vũ không muốn thừa nhận phần nhân tình này, nhưng đến nước này Hoa Thiên Vũ không thừa nhận cũng không được. Không có hắn chiếu cố, chính mình thật sự không được. Cũng may Lăng Mạc Thiên không tự mình đưa bảng  hiệu tới, mà lấy dang nghĩa của Lăng Tứ đưa tới, nếu không thật sự không biết phải làm sao.

Bảo Chi Lâm khai trương thuận lợi, ngồi xem bệnh chỉ có một mình Bạch Thu Nguyên. Trước đây Hoa Thiên Vũ cũng đã nghĩ kĩ, Bạch Thu Nguyên vố là thần y, đương nhiên không thể ngày nào cũng xem bệnh thông thường, nếu muốn đặc biệt, vây phải đi theo một con đường khác, xem bệnh cũng nên lựa bệnh để xem, không phải loại bệnh nào cũng xem.

Cho nên khẩu hiệu bên ngoài của Bảo Chi Lâm chính là, trừ khi là những loại bệnh phức tạp nếu không đại phu của Bảo Chi Lâm sẽ không xem bệnh, muốn xem cũng là các đại phu thông thường xem bệnh. Thêm nữa, nếu là những bệnh phức tạp đều có thể chữa trị, tuyệt đối không lừa gạt.

Những lời này vừa được nói ra, lập tức dẫn đến một mảnh xôn xao, sợ rằng thiên hạ này cũng chỉ có Hoa Thiên Vũ dám  nói mạnh miệng như vậy.Bảo Chi Lâm bị Hoa Thiên Vũ lăn lộn như vậy, kéo theo không ít chuyện.

Lúc Bạch Thu Nguyên vừa biết chuyện, tức giận mặt xanh như tàu lá, nhưng những lời này đã truyền ra ngoài, cũng không thể vãn hồi. Hơn nữa, đã có nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy, thật sự có không ít người mang bệnh nặng tới khám, với tấm lòng của một thầy thuốc, Bạch Thu Nguyên chỉ có nhận, nhưng trong lòng lại oán giận Hoa Thiên Vũ.

Cũng may, Bạch Thu Nguyên không hổ là thần y, một loại bệnh khó chữa thông thường, hắn thật sự không để trong mắt. Thêm vào đó, làm một đại phu, kinh nghiệm có từ đâu? Đều là từ những loại bệnh đó. Trong ngày thường, Bạch Thu Nguyên cũng không giống như bây giờ, mỗi ngày đều chẩn bệnh, hơn nữa còn là những loại bệnh khác nhau, mỗi ngày đều có mấy người. Phương thức Hoa Thiên Vũ cho hắn xem bệnh cũng kì lạ, mỗi ngày mười bệnh nhân, nhiều hơn nữa cũng để đến mai, cho nên mặc dù không hiểu cách làm của Hoa Thiên Vũ, nhưng hiệu quả thật rõ ràng, dần dần, Bạch Thu Nguyên cũng chấp nhận rồi, tự mình hô khẩu hiệu bỏ qua mọi chuyện. dien_dan_le_quy_don

Đối với lần này, Hoa Thiên Vũ cũng cực kì hài lòng, trong lòng không tự chủ được mà khen bản thân, dù sao chị đây cũng là người từ thế giới khác tới đây, vẫn biết một chút kĩ thuật kinh doanh.

Cho dù mở y quán ở cổ đại, cùng kĩ thuật kinh doanh hiện đại kết hợp, vẫn có thể đạt được một loại hiệu quả kì lạ. Đầu tiên, Hoa Thiên Vũ nói chỉ trị liệu những loại bệnh khó chữa, đây chính là bước đầu tiên. Có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Đối tượng của y quán rất trực tiếp, chính là bệnh nhân, là bệnh nhân thì đều có một tâm lý chung, chính là đại phu có kinh nghiệm có thể chữa khỏi bệnh cho mình.

Nhưng đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, y quán mở ra nhiều vô số. ở nơi như vậy, mở một y quán giống  với những y quán khác, chính là tự tìm đường chết. Bệnh nhân cũng mặc kệ ngươi là thần y hay hoàng tử, có thể trị hết bệnh của mình chính là đại phu. Cho nên từ lúc bắt đầu, Hoa Thiên Vũ cũng không nghĩ muốn đoạt mối làm ăn với những y quán khác, mà dùng cách tuyên truyền, hướng bệnh nhân tới chỗ mình chữa bệnh, như vậy, vừa tránh được phát sinh tranh chấp, lại có thể mở rộng danh tiếng của ý quán, vậy cớ sao không làm. Chỉ là về phần Bạch Thu Nguyên không phải lầ có thể chữa khỏi được trăm bệnh, Hoa Thiên Vũ chưa tính đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK