Nhìn thấy dáng vẻ Tô Lâm muốn nói mà không dám nói, thì Hoa Thiên Vũ đã biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn, dừng bước lạnh như băng nói: “Ngươi muốn làm xong chuyện, lại không muốn thương tổn đến người khác, thì ngươi có thể làm nên chuyện lớn gì, chỉ nói tới đám người lười kia ngươi đều giấu bọn họ trong bảo khố (hộp đựng những bảo vật), cả một đám đó vai thì không thể khiêng nước thì không thể chọn, dù thế nào, một mình ngươi ở phía sau làm việc cả một đám, vậy thì người định bụng muốn thân mình mệt chết à!”
Thấy Tô Lâm vẫn còn dáng vẻ hồ đồ lờ mờ kia thiếu chút nữa đã khiến Hoa Thiên Vũ tức chết, dáng vẻ trưởng thành sớm của tên này ở trước mặt nàng đều là giả bộ, tự nhiên Hoa Thiên Vũ lại có ý nghĩ muốn vứt bỏ tên ngu xuẩn này mà tự mình đi.
Cũng may là rốt cuộc Tô Lâm đã tỉnh táo lại, sau khi bừng tỉnh đại ngộ thì nhìn xem Hoa Thiên Vũ hoảng sợ nói: “Đại tỷ không phải là ngươi định dùng đám người kia chứ! Chẳng lẽ ngươi còn muốn cân nhắc bọn họ, muốn dạy dỗ đám người kia cho tốt để sau này làm việc cho hai người chúng ta?”
Hoa Thiên Vũ nghe vậy liếc mắt về phía Tô Lâm, nói: “Lúc này mới hiểu được à? Đạo lý dễ hiểu như vậy không lẽ ngươi cũng không hiểu sao, hay là ngươi vẫn đau lòng chuyện ta muốn sai bọn họ làm việc như trâu ngựa?”
Nhìn thấy bộ dáng rất không hài lòng của Hoa Thiên Vũ đang chuẩn bị chọn người mà cắn, thì Tô Lâm rụt cổ lại một cái, chỉ lắc đầu cười làm lành: “Làm sao chứ, ta cũng chỉ lo lắng cho đám người kia quá ngốc, sẽ khiến cho đại tỷ ngươi dạy dỗ tức giận, gây tổn thương đến thân thể của ngài, vốn là thân thể ngài không được nhanh nhẹn, nếu là hao tâm tổn sức trên điểm này, không phải là khiến cho ngài tức giận sao? Ta đây cũng chỉ lo lắng cho ngài mà!”
“Bỏ cái dáng vẻ này đi!” Hoa Thiên Vũ thiếu chút nữa đã bị làm tức giận Tô Lâm cười rộ lên, nàng chỉ mũi Tô Lâm cười mắng: “Ngươi chính là tên tiểu hoạt đầu, không muốn ta sai người của ngươi thì cứ việc nói thẳng, làm sao mà lại nói nhiều lời như vậy! Còn lo lắng cho thân thể của ta nữa, ngươi không nhìn thấy là ai vừa mới mang ngươi từ dưới mặt đất lên trên tháp trúc cao như vậy, lại còn dám nói xấu ta!”
Tô Lâm cười liên tục nói phải, Hoa Thiên Vũ thấy vậy cũng lười cằn nhằn với hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói thẳng: “Tô Lâm, nói thật với ngươi, ta và ngươi vốn không phải là người chung đường với đám ăn mày kia, trong số bọn họ ta dám nói là không có ai dám cầm tính mạng mình mà đánh cuộc với tiền đồ cẩm tú (cẩm tú được gọi là gấm vóc, ý câu này nói là tiền đồ sáng lạng, vinh hoa phú quý)! Hễ là người có lòng này, cũng sẽ không đến mức đi theo một người tàn tật như ta, ngươi nói phải không?”
Tô Lâm nghe vậy lập tức cũng nghiêm túc lại, trong lòng hơi chán nản, đúng là không trách Hoa Thiên Vũ nói khó nghe được, đám người dưới tay mình đều là cỏ đầu tường, cũng chỉ có hắn bảo vệ cho đám người kia sinh sống, bọn họ mới có thể ngả về phía mình, nhưng hễ là có chuyện gì xảy ra, tất cả đều trông cậy hắn ra mặt cho bọn họ ! Nếu không với tuổi chưa đến mười lăm của hắn, làm sao nhanh như vậy mà kiếm được vị trí đệ tử ba túi, đây cũng đều là do đám người kia bức!
Đệ tử trong Cái Bang muốn kiếm được một túi đã là điều không dễ dàng, không ít gì người muốn thay đổi, cần phải thông minh lanh lợi hơn, còn phải ra tay nhẫn tâm! Quả thật hắn vốn ra tay tàn nhẫn, thường xuyên đánh nhau giành địa bàng, khiến cho trong bang đều phát triển rất nhanh, mà hắn muốn tranh công để kiếm thêm túi, cũng may là tiền nhiệm Đà chủ đã để ý tới hắn, mà chính hắn đi theo tiền nhiệm Đà chủ mới được ba túi! Cuộc sống trôi qua cũng được xem như là thoải mái!
Nhưng thời gian trước đột nhiên tiền nhiệm Đà chủ đi xa không thấy người, nên bên Tổng đà đã truyền ra tin tức như vậy, nói đúng là chỉ cần đệ tử có túi, đều có tư cách tham dự tranh cử Đà chủ, mà hắn cũng không nghĩ đến mấy chuyện trong đó, muốn đánh cuộc tham dự một lần, nên cứ hồ đồ mà tham gia.
Trong lần tham dự này không ngờ lại trắc trở như vậy! Vốn lúc còn tiền nhiệm Đà chủ ở đây, đám người Vương Đại Cẩu kia nhìn không vừa mắt hắn, nhưng lại e ngại sự coi trọng của Đà chủ với hắn, cho nên cũng không dám đối xử với hắn như thế nào, chỉ bắt nạt vài thuộc hạ dưới hắn, không cần hắn phải ra mặt mà vẫn thả thuộc hạ hắn trở về.
Nhưng lần này Đà chủ không có ở đây, lập tức bọn người Vương Đại Cẩu không có điều cố kỵ, nên thay đổi phương pháp hành hạ hắn! Nhất là lúc hắn biết mình đang chuẩn bị tham dự cuộc tỷ thí Đà chủ, thì mỗi ngày thủ hạ dưới tay hắn đều tìm cơ hội gây chuyện với mình hay người dưới tay mình!
Mà lúc này tự mình muốn lấy lại danh dự, cũng sẽ không dễ dàng như vậy, không có chỗ dựa của Đà chủ, nhóm Vương Đại Cẩu kia vốn không để mình vào trong mắt, với lại hắn còn là đệ tử năm túi, đương nhiên là địa vị với thân phận đều cao hơn mình, hơn nữa hắn còn là hoàng cột (cột vàng), tất cả thuộc hạ dưới tay đều là người luyện võ, còn dưới tay mình chỉ là những người già yếu ở trong mắt bọn họ đám người này đơn giản chỉ là một cừu con, tuỳ ý mặc bọn họ làm thịt, thêm chuyện mình ở trước mặt Vương Đại Cẩu đã chiếm không ít tiện nghi, cho nên người dưới tay mình hiện tại ngoài trừ người làm biếng không ai muốn trong bang, hoặc là lão già yếu hay là tiểu ăn mày, còn tất cả những người ánh mắt đều đầu nhập vào những thế lực mạnh khác!