• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó mỗi ngày, giới hạn mười người tới xem bệnh, đây cũng là một hấp dẫn trong mắt mỗi người. Theo những y quán hiện tại, nuôi nhiều đại phu như vậy, bệnh nhân càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể kiếm tiền,  y quán cũng có thể tiếp tục mở tiếp.

Nhưng Hoa Thiên Vũ không nghĩ vậy, mặc dù kinh thành rộng lớn, nhưng nhân khẩu rất nhiều, đây cũng là nơi dừng chân của các thương nhân ở khắp các quốc gia, là nơi mà nhiều người giang hồ lui tới, cho nên mỗi ngày người đến xem bệnh cũng không ít.

Nhưng bệnh cũng phân ra rất nhiều loại, nếu Bảo Chi Lâm mở ra không tính toán đến lợi nhuận chỉ để kiếm danh tiếng, như vậy cần làm một điều gì đó đặc biệt để tạo danh tiếng. Nhưng có một điều không tránh khỏi, hiện tại người có thể đứng ở  y quán chỉ có một mình Bạch Thu Nguyên. Hơn nữa Bạch Thu Nguyên lại quá trẻ, diện mạo cũng tuấn tú. Người đến xem bệnh thấy một đại phu như vậy sẽ có suy nghĩ trong lòng, đổi lại là Hoa Thiên Vũ cũng sẽ thấy kì lạ.

Vì vậy Hoa Thiên Vũ mới nghĩ ra chiêu giới hạn xem bệnh này. Có tuyên truyền lúc trước trị các bệnh khó chữa, cộng thêm việc giới hạn xem bệnh sẽ càng khiến mọi người tò mò. Mà sau khi tò mò, đến quá trình xem bệnh thấy một đại phu trẻ tuổi như vậy sẽ càng hiếu kì hơn, nếu như đến cuối cùng Bạch Thu Nguyên có thể chữa khỏi cho họ, như vậy mục đích của Hoa Thiên Vũ đã đạt được. Những người được chữa khỏi bệnh sẽ trở thành người quảng bá, giúp Bảo Chi Lâm tuyên truyền. Người truyền người, truyền khắp kinh thành.

Dựa vào những ý tưởng đó, cộng thêm việc Bạch Thu Nguyên sẵn sàng xem bệnh cho mười người, Hoa Thiên Vũ và Bạch Thu Nguyên hợp tác vui vẻ không có tranh chấp. Boe Chi Lâm dưới sự ăn ý của bọn họ, thuận lợi khai trương một tháng, danh tiếng càng ngày càng vang, người xếp hàng xem bệnh gần như đã đạp hư bậc cửa. Một tháng sau, người đăng kí khám bệnh đã xếp đến tháng sau. Thấy Bảo Chi Lâm phát triển như vậy, vốn không coi trọng, Tô Lâm lập tức nhiệt tình, thái độ đối với Hoa Thiên Vũ chuyển biến cực lớn.

Điều đó để nói sau. Công việc kinh doanh của Bảo Chi Lâm có khả quan, nhưng tất cả đều tập trung ở chỗ Bạch Thu Nguyên bên này, thật ra tiền lời của Bảo Chi Lâm không lạc quan. Theo quan điểm của Bạch Thu Nguyên, căn bản là do Bảo Chi Lâm không đặt vấn đề kiếm tiền lên phía trước, cho nên cho dù có nhìn ra bệnh cũng không kê đơn quá đắt, phòng thuốc của Bảo Chi Lâm và phương thuốc của hắn không kiếm được nhiều tiền, thỉnh thoảng cũng sẽ mất một vài bệnh nhân. Thành ra một tháng đầu tiên, Bảo Chi Lâm hao tổn hơn một nghìn lượng bạc.

Bạch Thu Nguyên thấy con số này khiến hắn sợ hết hồn. Không dám tin nhìn Hoa Thiên Vũ, hỏi: “Sao lại hao tổn nhiều như vậy? Không phải mỗi ngày đều có người đến xem bệnh sao? Ta đã kê đơn thuốc làm sao để cho cửa hàng của chúng ta có thể có lời rồi, sao lại như vậy được? Có phải nhìn nhầm rồi không?”

Hoa Thiên Vũ trợn mắt nhìn Bạch Thu Nguyên, mang sổ sách cho hắn xem, từng quyển từng quyển một: “Ngươi không quản lí việc nhà sao thì sao mà hiểu được, giá của củi gạo dầu muối như thế nào! Ngươi cho rằng chỉ cần phương thuốc của ngươi và việc bán thuốc của y quán là có thể nuôi được cả nhà ngươi? Ngươi chưa tỉnh ngủ hay thật sự không biết cuộc sống khó khăn như thế nào? Cứ tiếp tục như thế này, thì đóng cửa là chuyện sớm muộn.”

“Hiện tại không tính ngươi, người làm trong dược phòng của Bảo Chi Lâm cùng với số dược liệu nhập vào mỗi tháng đều gần năm trăm lượng. Hơn nữa, bệnh nhân sắc thuốc ở dược phòng cũng không thu tiền. Phương thuốc của ngươi, không đủ để mua củi đốt.”

“Với một đại phu xem bệnh thông thường, ngươi có biết hay không, tiền xem bệnh, bốc thuốc một tháng, sau đó trừ đi tiền củi đốt, tính ra cũng kiếm được hơn ngươi, ngươi có thấy xấu hổ hay không?”

“Còn có tiền công của những người khác, ăn mặc và những việc khác đều cần dùng tiền. Nhưng mà một tháng này, chúng ta cũng đã có danh tiếng, cũng có một lượng bệnh nhân cố định. Ngươi chỉ cần sửa một chút thói quen hiện tại, Bảo Chi Lâm có thể tiếp tục duy trì.”

Bạch Thu Nguyên nghe vậy trợn mắt há mồm, Bảo Chi Lâm chỉ có thể tiếp tục duy trì thôi sao? Nguyên nhân lại còn là do hắn, làm thế nào Bạch Thu Nguyên cũng không thể nào tin được, nhưng sổ sách đã ghi rõ ràng như vậy rồi, Bạch Thu Nguyên chán nản ngồi trên ghế, không còn hơi sức nói: “Cần phải suy nghĩ biện pháp, nhưng dù sao ta cũng không thể chỉ ở đây xem bệnh, ta còn có việc của ta, Bảo Chi Lâm là của ngươi, ngươi phải tìm cách.”

“Điều này không cần ngươi nói ta cũng hiểu rõ, ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi phải dựa theo lời ta mà làm.” Hoa Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào Bạch Thu Nguyên, ép buộc Bạch Thu Nguyên đồng ý tất cả đều nghe theo Hoa Thiên Vũ, lúc này Hoa Thiên Vũ mới đem kế hoạch nói ra.

Bảo Chi Lâm hiện giờ, danh tiếng càng lúc càng lớn,chúng ta chỉ xem bệnh thôi là không được, chúng ta không thể ngồi yên, cần phải đổi mới. Cho nên ta có ý định như này...”

Bảo Chi Lâm vẫn xem bệnh, nhưng không thể trông cậy vào một mình ngươi. Hơn nữa, bây giờ một ngày mười người là quá nhiều rồi, ta quyết định, đến tháng sau, giảm xuống còn năm. Căn cứ vào tình hình,mỗi tháng sẽ giảm dần, đến không còn tốt nhất.”

Bạch Thu Nguyên nhìn Hoa Thiên Vũ như nhìn quái vật, nói: “Vậy thì mở y quán để làm gì? Không xem bệnh thì y quán còn có thể làm ăn tiếp sao?’

“Ai bảo ngươi là y quán ngoại trừ xem bệnh thì không thể là chuyện khác?” Hoa Thiên Vũ nhìn Bạch Thu Nguyên giống như nhìn kẻ ngốc nói: “Một tháng này cũng đủ để chứng minh, y quán của chúng ta chỉ dựa vào xem bệnh thì không thể kiếm được tiền, Bảo Chi Lâm mà ta mong đợi không phải như lúc này. Ta muốn Bảo Chi Lâm trong tình huống bình thường vẫn có thể tạo ra lợi nhuận. Nhưng chỉ trông cậy vào việc ngươi xem bệnh kê đơn, không đến ba tháng, chúng ta sẽ phải đóng cửa. Trừ phi ngươi có tiền bù vào chỗ đó.”

Bạch Thu Nguyên nghe vậy lập tức rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa, hiện tại hắn cũng nghèo rớt mà. Hôm nay hắn chỉ muốn hỏi Hoa Thiên Vũ tiền lương tháng này, kết quả nhìn vào sổ sách này, sợ rằng phần của mình cũng không thể có, lại còn phải móc tiền túi. Sự chênh lệch mức nước của dòng sông và biển quả thực là rất lớn. Bạch Thu Nguyên cũng không dám nói tiếp nữa.

Nhìn thấy Bạch Thu Nguyên không dám tiếp tục nói, Hoa Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Vừa rồi ngươi cũng đã nói, ngươi không thể cứ mãi ở đây, cho nên ta làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi, giảm dần lượng bệnh nhân cho ngươi, để ngươi đưa một vài đồ đệ ra ngoài, dĩ nhiên không phải theo ngươi đi học y thuật, như vậy quá chậm. Ta thấy nên để cho ngươi điều chế mấy đơn thuốc, tốt nhất là những bệnh khó chữa mà mọi người hay mắc phải, sau đó dạy bọn họ cách làm, từ nay về sau chúng ta độc quyền bán hàng.”

“Ý của ngươi là để cho ta dạy những người kia làm cách nào phối thuốc cho những loại bệnh đó, sau đó bán ra ngoài?” Bạch Thu Nguyên có chút không nghe rõ, nhưng cũng không thể bắt lấy trọng điểm. Hoa Thiên Vũ rất nhanh cho hắn đáp án.

“Đúng!Chính là ý này.” Hai mắt Hoa Thiên Vũ tỏa sáng nhìn Bạch Thu Nguyên: “Ta phát hiện những người này cũng thích những điều tiện lợi. Hơn nữa những người bệnh này lấy thuốc về tự mình sắc cũng có thể làm không tốt, thành ra kết quả lại ngược lại. Cho nên chúng ta sẽ làm như vậy.”

“Dù sao những loại bệnh khó chữa  thực sự cũng không nhiều, nhưng những bệnh thường gặp cũng có mấy loại, chúng ta bán hàng chỉ nhằm vào những loại bệnh này, sắc cho người ta uống..., như vậy miễn được thời gian xem bệnh và kê đơn, trực tiếp thanh toán là xong. Hơn nữa còn hiệu quả, ta nghĩ ai cũng muốn như vậy.” Hoa Thiên Vũ càng nói càng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK