Vừa nghe đến con số này, Phượng Tần không kìm nổi kinh ngạc trong lòng, phi tử ở lãnh cung một tháng cũng chỉ được lĩnh 15 lượng bạc, nghe Tiểu Tương nói, 10 lượng bạc là chi tiêu của một gia đình bình thường trong một tháng, không thể tưởng được là mình ăn không đến 10 món thêm mấy thứ điểm tâm nữa lại hết đến 298 lượng bạc, thật đắt. Cũng may hôm nay minh ra ngoài mang theo không ít bạc, hiện tại ngân lượng trên người cũng đủ để chi trả.
Thế là lúc Hứa Diệp trả tiền thì Phượng Tần cũng lấy ngân lượng ra chuẩn bị đưa. Đúng lúc này, Lạc Quân Tường ngăn bàn tay đang đưa ngân lượng ra của Phượng Tần nói. :”Tiểu Phượng, để ta trả là được rồi.”
“Không được, chúng ta là bằng hữu, làm sao để một mình ngươi trả được? Chúng ta theo quy đinh AA a.” Phượng Tần nói.
“Quy đinh AA?” ba người ngồi đây tính thêm cả tiểu nhị nữa đều mang ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn đồng thanh hỏi.
Bị tám con mắt mang vẻ nghi hoặc nhìn mình Phượng Tần lập tức nhớ ra mình hiện tại đang ở Trung Quốc cổ đại, căn bản sẽ không biết cũng như không có cái gì là quy định AA hết.
Phượng Tần cười ngượng ngùng giải thích: “Thực xin lỗi, ta quên các ngươi không biết cái gì là quy định AA. Kì thực quy định AA chính là khi nhiều người cùng đi ăn cái gì, lúc trả tiền thì phải tự trả phần của bản thân mình.”
Nguyên lai là như vậy, bốn người đều hiểu được.
“Được rồi, Tiểu Phượng, chúng ta khống có cái gì là quy định AA như thế hết, để cho đại ca của ta trả tiền đi, dù sao hắn cũng có rất nhiều tiền, mỗi lần ta cùng hắn xuất môn đều là hắn trả đấy.” Lạc Quân Tề nói.
“Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh. Ách, xin hỏi ta có dùng từ ngữ không hữu dụng hay sai gì không? Phượng Tần nhớ rõ câu “cung kính không bằng tuân mệnh” này là nhi tử dạy mình.
Nghe xong câu nói kia của Phượng Tần, ba người Lạc Quân Tường kia liền hóa thạch ngay tại chỗ, đâu có người nào nói chuyện lại hỏi người ta từ ngữ mình dùng có đúng hay không, cũng may tiểu nhị đã lấy tiền đi ra ngoài, nếu không thật sẽ khiến người ta chê cười mất.
Phượng Tần thấy sắc mặt của ba người kia có điểm là lạ, chẳng lẽ mình lại nói sai rồi sao? Thế là xấu hổ hỏi: “Xin hỏi ta có nói cái gì sai không?”
“Ha ha…không có, ngươi không có nói gì sai, ngươi quả thực là một người vui vẻ.” Lạc Quân Tường cười lớn nói.
Lạc Quân Tề cũng Hứa Diệp cũng không hẹn mà cũng cười vang lên.
Thấy ba người họ cười thoải mái như vậy, Phượng Tần cũng nở nụ cười theo. Bất quá, có cái gì buồn cười a? Phượng Tần suy nghĩ có phần mơ hồ, chính là ngại ngùng không dám hỏi, sợ lại làm trò cười.
Cuối cùng bốn người vừa nói vừa cười ra khỏi Nghênh Tân lầu, Phượng Tần nhìn sắc trời, không biết chính xác thời gian thật bất tiện, không rõ đã qua hai canh giờ chưa, nếu để Thiếu Đông chờ lâu, chỉ sợ lần sau hắn sẽ không chịu đưa ta ra ngoài nữa, xem ra phải chạy thật nhanh về chỗ hẹn thôi. “Hôm nay thật cao hứng được quen biết các ngươi, ta phải đi, bằng hữu đưa ta ra ngoài đang đợi ta. Quân Tường, nhớ rõ lời hẹn tháng sau nhé, tái kiến.” Phượng Tần vẫy tay từ biệt.
Lạc Quân Tường tự tiếu phi tiếu nhìn bóng Phượng Tần đang dần đi xa. “Một người rất thú vị.”
“Gia, có cần ty chức đi theo điều tra một chút hay không?”
Lạc Quân Tường phất tay áo. “Không cần, người thú vị như thế, nếu điều tra rõ ràng thì không phải thành không thú vị sao, hơn nữa đi điều tra một vị bằng hữu đều không phải là hành vi của người quân tử. Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Phượng Tần bước nhanh đến chỗ hẹn với Thiếu Đông, thấy Thiếu Đông đã đứng ở đó.
“Ngại quá Thiếu Đông, lần đầu tiên ta đi ra ngoài nên mua rất nhiều đồ vật linh tinh.”
“Không sao, ta cũng vừa mới đến thôi.” Thiếu Đông thật là người hiền hòa. “Bất quá ngươi cũng mua thật lắm thứ. Ngươi xem ngươi không cầm hết kia, cũng may Tiêu công công hôm nay cũng không bảo chúng ta mua nhiều đồ cho lắm, ta cũng không mua gì, ta giúp ngươi cầm bớt nào.” Thiếu Đông nói xong liền đỡ lấy một ít vật phẩm trong tay Phượng Tần.