“Thiếu Đông, cuối cùng thì ngươi cũng đến!” Thiếu Đông đi vào viện tử nơi Phượng Tần trụ.
“Ha hả, Tiểu Phượng ngươi chờ lâu rồi hả? Thật ngại quá, vừa mới chờ Tiêu công công dặn dò mọi sự hơi lâu.” Kì thật Thiếu Đông là trợ thủ đắc lực nhất bên người Tiêu công công, bằng không lấy thân phận một tiểu thái giám như Thiếu Đông thì không thể dễ dàng xuất cung được, hơn nữa Tiêu công công còn cho phép Thiếu Đông mỗi lần xuất cung có thể mang theo một tiểu thái giám để giúp hắn. Vì Thiếu Đông cùng Tiểu Tương là bằng hữu tốt, cho nên mỗi lần xuất cung làm việc, Thiếu Đông đều gọi Tiểu Tương đi cùng.
“Không có, không có, ta không có đợi lâu lắm.” Phượng Tần kéo lấy tay Thiếu Đông đi ra ngoài.
“Thiếu Đông, những vật dụng này đã mua đủ hết rồi, chúng ta giờ đi nơi nào?” Phượng Tần hỏi. Hô! Thật vất vả, cuối cùng cũng mua được những thứ Tiêu công công yêu cầu, những vật dụng này so những lần trước thì phải đi mấy dãy phố mới mua được.
Thiếu Đông ngẫm nghĩ nói: “Kì thật mỗi lần xuất cung ta đều về nhà một lát, nếu ngươi thích thì có thể tự mình ngoạn hoặc là cùng ta về nhà ta ngồi một lát.”
Khó mới có thể xuất cung đương nhiên là muốn đi dạo phố rồi, hơn nữa đã cùng hẹn với mấy người Quân Tường hôm nay gặp mặt rồi. “Thiếu Đông, ta muốn đi dạo một chút, ta cần mua mấy thứ lặt vặt, trước khi mặt trời lặn chúng ta chờ ở đầu phố lần trước được không?”
“Vậy được rồi, ngươi phải tự cẩn thận, ta đã đáp ứng Tiểu Tương hảo hảo bảo hộ ngươi rồi.”
“Thiếu Đông, ngươi yên tâm đi, ngươi xem lần trước ta chẳng phải không có việc gì mà.” Phượng Tần vỗ ngực nói.
“Chúng ta bái biệt ở nơi này đi.” Nói xong, hai người tách ra mà đi.
Phượng Tần mới đến cửa Nghênh Tân Lầu thì đã thấy Lạc Quân Tường cùng Hứa Diệp đã đứng chờ ở đó.
“Hô, hô! Thật ngại quá, để các ngươi chờ lâu.” Phượng Tần thở hổn hển nói.
“Không có, chúng ta so với người cũng đến trước có mấy bước thôi, không cần tự trách.” Nói xong, Lạc Quân Tường nhận lấy trong tay Hứa Diệp một thực hạp tinh xảo đưa cho Phượng Tần. “Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy. Lần trước ta đáp ứng hôm nay mang chút điểm tâm đưa cho ngươi.”
“Oa! Thật là một cái hộp xinh xắn, được chế tạo thực khéo léo, cảm ơn ngươi, Quân Tường. Bất quá, ngươi nói cái gì mà ‘nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy.’? Nếu nói bốn con ngựa đều khó đuổi, như vậy dùng gấp hai lần là tám con ngựa thì có thể đuổi được chăng?” Phượng Tần hỏi (Tự Thủy: thật không biết Phượng Tần nên hay không nên hiếu học như thế, hảo mất mặt -_-|||)
“….” Nghe xong câu hỏi của Phượng Tần, Hứa Diệp im lặng.
Lạc Quân Tường đứng yên sửng sốt một chút, rồi mới không kìm được bật cười ha hả: “Ha ha…! Lần trước ta nói cũng không sai, ngươi thật sự là một người vui vẻ! Ha….”
Phượng Tần khó hiểu nhìn hai vẻ mặt khác nhau của hai người trước mắt. “Xảy ra chuyện gì vậy? Lời nói của ta rất kì quái sao?”
Thật vất vả mới ngừng được cười, Lạc Quân Tường giải thích cho Phượng Tần: “Tiểu Phượng ngươi lí giải sai rồi, kì thật “tứ mã nan truy” ý là nói chuyện phải suy nghĩ cặn kẽ, bởi vì lời đã nói ra rồi thì sẽ không thể thu hồi lại được.”
“Nga, nguyên lại là như vậy a.” Phượng Tần nhìn nhìn mọi người xung quanh vì tiếng cười của Lạc Quân Tường mà chú ý đến ba người họ, thế là mở lời chuyển sang chuyện khác. “Chúng ta bây giờ muốn đi nơi nào đây?”
“Ngươi đói bụng sao?” Lạc Quân Tường hỏi.
“Không đói, các ngươi sao?”
“Chúng ta dùng cơm xong rồi mới xuất môn, vậy giờ ta vừa đi vừa nói chuyện.” Lạc Quân Tường vì mọi người định đoạt.
“Cac người có biết có nơi nào làm dao nhỏ để bán không?” Phượng Tần ngẩng đầu nhìn Lạc Quân Tường đang đi bên cạnh mình hỏi.
“Nơi làm dao nhỏ bán? Là tiệm làm nghề nguội. Nếu ta nhớ không lầm, phía trước không xa có một tiệm. Bất quá ngươi muốn mua cái gì?”
“Hì hì, đây là bí mật nga! Đi tới đó ngươi sẽ biết.”
Nhìn vẻ mặt thần bí của Phượng Tần, trong lòng Lạc Quân Tường nôn nóng muốn biết, thế là kéo tay Phượng Tần chạy đi. Hứa Diệp vẫn đi theo phía sau hai người họ buộc lòng phải chạy theo, ai, gia thật là vội vàng.