• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Lại đây ,Tần, uống hết bát thuốc này nào, ngươi vừa mới sinh hạ, cần được bồi bổ cẩn thận." Lạc Quân Tường một tay cầm bát thuốc, một tay cầm thìa sứ, từng miếng từng miếng đút cho Phượng Tần .

" Quân Tường, ta không muốn ." Phượng Tần  làm nũng nói:" Mười mấy ngày nay đến ta chẳng những một ngày năm bữa cơm, kê thang yến oa chục lần, hơn nữa Ngự Thiện Phòng mỗi ngày đều làm gà cho ăn, còn nhất định phải ăn sạch. Giờ ta nhìn thấy thịt với đồ bổ là muốn ói rồi."

" Tần, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, mẫu hậu nói ngươi vừa hạ sinh, tiêu hao nguyên khí nhiều lắm, tọa nguyệt tử là lúc phải bồi bổ, nếu không sau này sẽ có di chứng, đặc biệt là tuổi già xương cốt sẽ đau nhức lắm." Lạc Quân Tường rất kiên nhẫn dỗ dành người yêu," Ngoan, coi như là vì trẫm, uống hết bát thuốc này nào. Trẫm đáp ứng ngươi, trong kỳ tọa nguyệt tử chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, xong xuôi trẫm lập tức đưa ngươi đi vi phục xuất tuần, được chưa?"

Vừa nghe tới bốn chữ ‘vi phục xuất tuần’, Phượng Tần  nhất thời mắt sáng ngời. Đây là việc cậu mong mỏi bấy lâu, tuy nói cậu thân Hoàng Hậu của Tử Long Quốc, nhưng vì phu quân Lạc Quân Tường là vua một nước nên không thể tùy tiện viễn xuất, nơi đã đến xa nhất cũng là quan ngoại nơi thổ lộ với Lạc Quân Tường trước kia.

" Kỳ thật trẫm cũng rất muốn ngươi mau mau tĩnh dưỡng cho hết tọa nguyệt tử, trẫm đã hơn mười ngày không ngủ cùng ngươi, ngủ không ôm ngươi thật tịch mịch quá đi, thường xuyên nửa đêm bật tỉnh." Phượng Tần hạ sinh xong, Lạc Quân Tường liền bị Thái Hậu hạ mệnh lệnh cấm tiệt không được bén mảng tới cửa phòng người yêu.

Chuyện này cũng không trách Thái Hậu được, bà cũng chỉ vì lo lắng cho Phượng Tần  thôi. Hiểu con ai bằng mẫu thân chứ. Hai đứa yêu nhau thế, chỉ sợ trong kỳ tọa nguyệt tử của Phượng Tần mà không kìm hãm được thì hậu quả thực sự rất khó lường đi.

" Quân Tường, ngươi có thấy ta giờ xấu lắm không?" Phượng Tần ngắt,tự nhéo mặt mình một chút, thừa thịt nhiều quá rồi, bụng dưới không thấy nổi, dùng cái thành ngữ “một đám hòa khí” gì gì đó mà hình dung là hợp cảnh hợp tình lắm rồi.

" Sao lại thế được?!" Lạc Quân Tường khẽ hôn thái dương cậu:" Trẫm thích chính là bản tính của ngươi. Cho dù sau này ngươi biến thành thế nào, thành tâm của trẫm cũng tuyệt không thay đổi"

" Đúng, nhưng ta thấy mình biến thành một loại động vật mấy rồi." Tuy biết người yêu đối với mình là tình thâm ý trọng, dù sau này ra sao cũng không thay lòng, nhưng lời ngon tiếng ngọt ai lại chẳng thích nghe. Phượng Tần chỉ muốn nhử mồi để Lạc Quân Tường phải nói ra những lời này mà thôi.

" Biến thành một loại động vật?" Lạc Quân Tường cười cười hỏi: “Loại gì thế?"

" Có loại động vật chỉ biết ăn no liền ngủ, ngủ dậy lại ăn, nhưng lại rất ngắn ngủn, to xác, ngươi đoán được chưa?"

" Ngươi vừa nói trẫm đã biết rồi, là trư. Nhưng Trẫm xem kỹ rồi, Tần so với Trư còn kém xa."

" Đúng, là lợn mà, chẳng qua giờ đổi tên thôi. Trước kia gọi là Trư, giờ mang tên Phượng Tần. Giờ ta đi nằm, không ra khỏi cửa phòng nửa bước, so với lợn càng giống lợn hơn." Phượng Tần mặt ỉu xìu như bại tướng mà than.

" Không có cách nào khác. Mẫu hậu nói ngươi lúc này tuyệt đối không được ra gió, ngươi quên rồi à? Giờ mẫu hậu bố trí tai mắt trong ngoài Vĩnh Tường Cung, chỉ cần ngươi có động tĩnh gì cũng không qua nổi pháp nhãn của người đâu. Ngươi muốn ra khỏi cửa phòng, cứ xác định là chịu hết tọa nguyệt tử này đi." Từ ngày Phượng Tần hạ sinh xong, Lạc Quân Tường liền phát hiện, chỉ cần có việc gì liên quan đến người yêu, trước mặt Thái Hậu, chính mình là thân Hoàng Đế càng ngày càng mất hết quyền lợi.

" Tốt lắm, Tần, đừng nói nhiều nữa, mau uống hết bát thuốc này nào, mẫu hậu lại sắp tới bây giờ." Còn có một chuyện làm cho Lạc Quân Tường thấy thập phần bất an chính là Thái Hậu mỗi ngày đều “đến thăm” bọn họ (Đôi uyên ương cùng hiểu thành “giám sát” tích cực) .

Phượng Tần mở miệng, nhắm mắt lại, một hơi cố sống cố chết uống sạch thang thuốc. Người ngoài không biết hoàn cảnh nhìn vào, tưởng cậu đang uống độc dược.

Cậu uống xong rồi, định lấy trà uống cho tiêu vị thuốc thì Lạc Quân Tường nhìn đôi môi hồng kia như bị thôi miên, tự giao cho mình một nhiệm vụ cao cả “Để trẫm liếm sạch giúp ngươi."

Hai người đang say sưa giao triền, một tiếng gầm sư tử hà đông vang lên khiến hai kẻ “phạm tội” hồn vía lên mây──" Các ngươi đang làm gì thế hả, lập tức dừng lại cho Ai Gia, Ai Gia đã nói trong kỳ tọa nguyệt tử của Phượng Tần không được thân mật gì cơ mà."

" A?" Lạc Quân Tường ai oán kêu lên:" Mẫu hậu, chúng con chỉ hôn môi thôi mà."

"Hôn môi cũng không được. Ta còn lạ gì các ngươi nữa. Hôn xong còn làm khối chuyện trên trời dưới bể chưa được phép. Đó là lý do ta bắt các ngươi ngủ riêng, hiểu chưa?"

" Mẫu hậu, lần này lại là người phá đám, sao mà trùng hợp lắm thế! Trong này nhất định là có nội gian!"

Xem hai người mẫu tử đấu khẩu, thấy tình mẫu tử đã ấm lên, cùng nhau chung hưởng hạnh phúc, không còn lạnh nhạt cứng ngắc như trước, thật tốt! Phượng Tần cười trộm trong lòng, như vậy mới là một gia đình ấm áp chứ!

clap  ---- TOÀN VĂN HOÀN ---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang