Nhìn thấy Thiếu Đông ở đây, trong lòng Tiểu Tương không khỏi cả kinh, Hoàng Thượng sao đột nhiên lại truyền ta cùng Thiếu Đông đến, chẳng lẽ chuyện nương nương thay thế ta xuất cung đã bị người biết?
Nơi này không có Tiểu Phượng! Những lời này trong nháy mắt hiện lên trong tâm trí Lạc Quân Tường.
Hứa Diệp cẩn thận quan sát Thiếu Đông cùng Tiểu Tương đang quỳ gối phía dưới. “Hoàng Thượng, thái giám gọi là Thiếu Đông chính là người cùng Tiểu Phượng công tử hồi cung, còn người gọi là Tiểu Tương thì lúc ấy ty chức không có nhìn thấy hắn.”
Nghe Hứa Diệp nói xong, Tiểu Tương liền biết tai họa của mình đã ập đến, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn đang đổ mồ hôi lạnh lại càng trở nên tái nhợt.
“Tiêu công công, ngươi xác định đây là kết quả chính xác ngươi tra ra?” Lạc Quân Tường vẻ mặt không chút thay đổi hỏi.
Tiêu công công khẩn trương lật lại ký sự bản xem một chút rồi nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, lão nô xác định là không có sai, số đăng kí xuất cung đúng là của tiểu thái giám tên Tiểu Tương.”
“Thiếu Đông, Trẫm hỏi ngươi, người xuất cung với ngươi hôm nay có phải là Tiểu Tương đang quỳ gối bên cạnh ngươi không?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, không…không phải, người cùng nô tài xuất cung hôm nay là Tiểu Phượng.”
Đột nhiên, Tiêu công công nhớ tới một trọng điểm. “Hoàng Thượng, theo lão nô biết thì trong cung căn bản không có thái giám nào gọi là Tiểu Phượng.”
“Phanh!” Lạc Quân Tường sinh khí dùng sức đập mạnh lên thư trác. “Rốt cuộc chuyện này là thế nào hả, vì cái gì mà lại thừa ra một thái giám gọi là Tiểu Phượng? Hơn nữa hắn còn lấy được số đăng kí xuất cung của Tiểu Tương ngươi, bây giờ người đem sự thật nói ngay cho Trẫm.”
Lần này thì đi đời nhà ma rồi! Tiểu Tương biết lần này là thoát không nói, cho dù mình không nói ra, không cần nhiều thời gian Hoàng Thượng cũng sẽ điều tra ra hết, đành phải đem đầu đuôi chân tướng ra nói thôi: “Bẩm…bẩm Hoàng Thượng, thay thế nô tài xuất cung chính là…Phượng hầu phi nương nương. Bất quá, Hoàng Thượng, nương nương vô tội, mọi chuyện đều là do nô tài đầu sỏ, đều là lỗi của nô tài, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội cho nô tài.” Tiểu Tương vừa nói vừa không ngừng dập đầu.
Phượng hầu phi!? Phượng hầu phi trong miệng thái giám này rất có thể là Tiểu Phượng. Lạc Quân Tường không để ý đến những lời sau của Tiểu Tương. “Người tới, lập tức mang Phượng hầu phi đến đây.”
“Dạ!”
Lãnh cung
Từ lúc Tiểu Tương bị gọi đi, Phượng Tần và Vũ Nhi đều không có tâm tư ăn tiếp.
Phượng Tần vẫn ngồi một chỗ không có nhúc nhích, dùng một bàn tay chống cằm, vẫn luôn suy nghĩ về lời Tiểu Tương trước khi đi.
“Phụ thân, Tiểu Tương đi lâu như thế mà vẫn chưa về, có thể có chuyện gì ngoài ý muốn hay không?” Vũ Nhi tụt xuống ghế đi đến bên Phượng Tần lắc lắc tay hắn.
[Cái gì?] Bình thường trong những lúc chỉ có hai người Phượng Tần và Vũ Nhi, Phượng Tần đều sẽ dùng tiếng Anh, dù sao nói tiếng mẹ đẻ của mình vẫn đã thành nếp và thuận tiện hơn, hơn nữa dùng tiếng Anh nói chuyện phiếm với Vũ Nhi lại có thể tăng khả năng vốn từ của nó.
Thấy phụ thân không có nghe mình nói, Vũ Nhi có chút không vui, chu đôi môi nhỏ nhắn nói. [Phụ thân cũng không có để ý đến Vũ Nhi, Vũ Nhi hỏi người Tiểu Tương đi lâu như thế mà vẫn chưa trở về, có thể có chuyện gì ngoài ý muốn hay không?]
Phượng Tần áy náy ôm lấy Vũ Nhi đặt trên đùi, hai tay vòng quanh người nó [thực xin lỗi, Vũ Nhi, phụ thân vừa mới suy nghĩ một số chuyện. Bất quá, ta nghĩ Tiểu Tương sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, hoàng cung rộng lớn như thế, đi lại cũng cần thời gian, hơn nữa, lần này là Hoàng Đế gọi hắn, lâu một chút chắc cũng là bình thường.]
[Phụ thân nói cũng có lí.] cảm thấy Tiểu Tương chắc sẽ không phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, Vũ Nhi thả lỏng dựa vào trong ngực Phượng Tần nói. [Vẫn là trong lòng phụ thân thoải mái nhất.]
[A! Bảo bối, nghe ngươi nói như thế ta thật cao hứng, đến đây, để phụ thân hôn nhẹ!] Phượng Tần hôn mạnh vài cái lên trên mặt Vũ Nhi, cùng Vũ Nhi ở một chỗ thật sự là niềm hạnh phúc, cảm tạ thượng đế đã ban cho ta một nhi tử đáng yêu như này.
[A! Phụ thân, người lại hôn lưu trên mặt ta toàn nước miếng rồi.] Vũ Nhi kháng nghị.
[Sẽ có sao?] Phượng Tần nhìn nhìn gương mặt Vũ Nhi. [Không có nước miếng a, bất quá nếu Vũ Nhi nói vậy, ta đầu liền thật sự lưu lại nước miếng trên mặt ngươi.]
[A! Không cần!]
Ngay trong lúc phụ tử hai người đùa giỡn vui vẻ thì bị một thanh âm từ cửa truyền đến cắt ngang. “Hoàng Thượng có chỉ, tuyên Phượng hầu phi đến Vĩnh Hòa Cung kiến giá.”
Nghe nói như thế, hai ánh mắt giống nhau như đúc mở thật to nhìn đối phương, cùng nói: “Lần này đến phiên ta! (phụ thân)”
Phượng Tần buông Vũ Nhi xuống dưới mặt đất, kéo kéo bàn tay nhỏ bé của nó nói: [Được rồi, chúng ta đi thôi, nhi tử.]
[Cái gì? Ta cũng đi?] Vũ Nhi chỉ vào mũi của mình nói.
[Đi thôi, rất có thể lúc sau lại truyền ngươi tới nữa, không bằng cùng đi giúp bọn họ tiết kiệm được chút ít thời gian. Hơn nữa, để tiểu hài tử ở nhà một mình là chuyện vô cùng nguy hiểm.] Phượng Tần dắt tay Vũ Nhi đi đến trước mặt hai thái giám truyền chỉ ở cửa nói. “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai vị thái giám này nhìn thấy Vũ Nhi mà Phượng Tần đang dắt đi, kinh ngạc nói: “Phượng hầu phi nương nương, xin hỏi vị tiểu công tử này là?”
“Nga?” Phượng Tần nhìn Vũ Nhi nói: “Đây là nhi tử của ta.”
Nghe xong câu trả lời, cằm hai vị thái giám này nhanh chóng rớt xuống, Phượng hầu phi lại ở trong lãnh cung sinh hài tử?! Nếu đúng là của Hoàng Thượng thì thật tốt, những nếu không phải thì thật không ổn! Nói gì thì hai vị thái giám này cũng hành sự bên người Hoàng Thượng, đương nhiên phải vô cùng bình tĩnh, thế là áp chế kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh nói: “Vậy nhóm nô tài xin dẫn đường cho nương nương và tiểu công tử, bên này mời.”