• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống thường nhật qua đi cũng như mặt hồ phẳng lặng kia, cũng có lúc bị gió thổi cho gợn sóng. Nhưng vì hai người, một thì quá lý trí, một lại quá vị tha, nên có chuyện cãi vã cũng rất nhỏ nhặt mà qua nhanh thôi. Chính thế nên chờ họ cãi nhau to thì có mà đến…nguyên tiêu.

Một ngày, sau khi Lạc Tử Hồng cùng Lạc Tử Vũ đi học về, Phượng Tần và Lạc Quân Tường đưa hai đứa nhỏ đến Từ Trữ Cung cùng Thái Hậu dùng vãn thiện. Hoàng Gia từ khi có Phượng Tần hoàn toàn không giống với trước đây, không hề lạnh lùng lạnh nhạt, mà ấm áp nhu tình.

Từ khi Lạc Quân Tường và Thái Hậu cả hai bên đều cố gắng vun đắp tình mẫu tử, Phượng Tần  thường xuyên đưa Quân Tường và mấy đứa nhỏ đến chơi với Thái Hậu, mà theo cách nói của Phượng Tần là, Thái Hậu dùng bữa một mình rất nhàm chán, làm vậy có thể giúp Thái Hậu gặp gỡ cháu mình, bớt đi hiu quạnh. Lạc Quân Tường có quan hệ mẫu tử, còn mình phận là “tức phụ”, tóm lại là tình cảm ai cũng được hưởng chiều tăng.

" Hồng Nhi năm nay đã sáu tuổi rồi, Vũ nhi cũng bốn tuổi." Đang dùng vãn thiện, Thái Hậu đột nhiên nói.

Bốn người mặt đần ra không hiểu tại sao Thái Hậu lại nhắc đến tuổi tác của bọn nhỏ, nhưng hai phụ thân cũng bối rối mà gật bừa.

" Vân Phi sinh hạ Nhị công cũng đã hơn năm năm, sắp sang sáu tuổi rồi."

" Đúng vậy." Lạc Quân Tường vẫn không hiểu Thái Hậu muốn nói gì," Mẫu hậu, sao lại đột nhiên hỏi tuổi của mấy hoàng tử, công chúa làm gì?"

" Hoàng gia chúng ta thế hệ này chỉ có ba hài tử. Mấy hôm trước Ai Gia có hỏi qua Hồng Nhi và Vũ Nhi, cả hai đứa nó không có ý nối Đế nghiệp, mà Thường Nhi ( Nhị công chúa) là phận nữ, lại không thể kế vị."

Nghe xong lời Thái Hậu, Lạc Quân Tường nhìn chằm chằm hai hài tử ngồi đối diện, lạnh giọng hỏi:" Các ngươi vì sao không muốn kế vị Trẫm chứ?" Thế này là giáo dục thất bại à? Thiên hạ ai cũng nhòm ngó ngôi vị Thiên Tử, con của Hoàng Đế lại nói không thèm làm Hoàng Đế là sao?

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phụ Hoàng, Lạc Tử Vũ và Lạc Tử Hồng sợ đến nỗi quên cả ăn cơm. Phụ Hoàng điên lên rồi. Hoàng Nãi Nãi sao lại đúng bữa ăn mà nói chuyện này chứ. Trời đánh còn tránh miếng ăn cơ mà. Trời ạ!!

Hai đứa con bị dọa sợ, Phượng Tần đành xen vào: " Quân Tường, nếu các con không muốn làm Hoàng Đế cũng là có nguyên do riêng. Nghe trước rồi hỏi cũng không muộn mà. Biết con nó sợ mà còn làm mặt dữ dọa chúng nó." Nói xong, Phượng Tần quay sang mấy đứa nhỏ:" Các con nói xem, vì sao lại không muốn kế thừa Đế vị?"

Hai huynh đệ đảo mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng Lạc Tử Vũ mở miệng trước: "Phụ thân đã dạy chúng con, việc vui vẻ nhất trong đời, không phải là tranh quyền đoạt thế, cao cao tại thượng mà phải làm những gì mình thích."

Phượng Tần  nhớ rõ câu này là do chính mình “phun” ra.

" Cái này...... Ta hình như là có nói qua......" Không thể tưởng được hai tiểu hài tử này không màng Đế vị là vì lời dạy của mình. Thế này có được coi là giáo dục thành công không nhỉ?

" Đại hoàng huynh nói huynh ấy sẽ làm ngự y, hành y cứu người; mà nhi thần nghĩ Nhị hoàng thúc sống tự do thoải mái, mệnh danh là Tiêu Diêu Vương Gia thì có gì không tốt. Có lúc còn thiết kế được vũ khí bảo vệ quốc gia mà."

Lạc Quân Tường buông đũa xuống, nghĩ ngợi một chút.  Tử Vũ nói cũng không sai. Tuổi nhỏ chính mình cũng có lý tưởng, nhưng cũng không giống Quân Tề tự do tự tại, phóng túng khoái hưởng. Mà thường gặp Quân Tề như vậy cũng không biết nó có cái danh hiệu mỹ miều “Tiêu Diêu Vương Gia”. ( Kỳ thật là Lạc Tử Vũ vừa mới bật ra mà chém bừa. Đáng thương thay cho Lạc Quân Tề) Sau này phải sai nó đi làm việc nhiều nhiều một tí trẫm mới hả dạ. 

Lạc Quân Tề cũng đang ở phủ đệ dùng vãn thiện, bỗng thấy lành lạnh rợn cả gáy.  Quay đầu lại mà ngó, không ai a, chẳng lẽ lại gặp quỷ?!

" Hoàng Thượng không cần suy nghĩ nhiều, hoàng nhi có lý tưởng của mình. Vấn đề người kế vị, Ai Gia đã nghĩ xong xuôi hộ con rồi." Thái Hậu nói. "Hoàng Thượng và Phượng Tần  hai người còn trẻ, các con sinh hạ kế vị là xong." Thái Hậu suy nghĩ một chút," Lúc trước Ai Gia sinh ba huynh đệ các con. Như vậy đi, các con cũng sinh ba long nhi,  để Hoàng Gia chúng ta khai chi tán diệp."

Lạc Quân Tường nghĩ thấy Thái Hậu nói cũng không phải không có lý. Hoàng gia mà chỉ có hai nam tử là quá thiếu thốn. Khai chi tán diệp là phải rồi, cho nên không có dị nghị gì.

Thái Hậu vừa dứt lời, nhằm lúc Phượng Tần đang uống canh

" Phốc!" Cậu sặc đến mức buộc phải nhổ hết cả ngụm canh trong miệng ra. Những món ăn xung quanh “vinh hạnh” mà hưởng hết quỳnh tương ngọc lộ," Cái...... cái cái...... Thái...... cái...... Thái Hậu, người...... Người vừa nói cái gì?"

Thái Hậu mặt không đổi sắc, nhắc lại:" Ai Gia nói, con cùng Hoàng Thượng sinh thêm ba ấu tử nữa"

" Ba...... Ba đứa?!"

" Đúng, sinh thêm ba nhi tử, Ai Gia nghĩ trong ba thì chắc chắn phải có một người lớn lên sẽ kế vị Hoàng Thượng."

Vậy là, chính những lời nói này của Thái Hậu đã định lên lịch trình sinh tử gian truân của Phượng Tần. Phượng Tần bây giờ chẳng rặn ra nổi nước mắt mà khóc, trong lòng không ngừng mắng mình ngu. Tại sao lại đi dạy bọn Vũ Nhi cái gì mà ‘quan trọng nhất không phải là tranh quyền đoạt lợi, mà là được làm chuyện mình muốn làm’.

==== 

Ghi chú:

Khai chi tán diệp: đại khái là sinh lắm đẻ nhiều, con đàn cháu đống

Quỳnh tương ngọc lộ: trong trường hợp này thì hiểu tương tự "nhả ngọc phun châu" của nhà Việt ta 

" Lão nô khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu."

" Bình thân."

" Tạ Hoàng Thượng."

An công công nâng niu một thứ bảo bối," Khải bẩm Hoàng Thượng, đây là Thái Hậu sai nô tài chuyển tới Hoàng Thượng."

Một chậu hoa? Vì sao Thái Hậu lại sai người đem một chậu hoa đến cho Quân Tường? Hành động này của Thái Hậu làm Phượng Tần một bên ù cạc chẳng hiểu nổi.

Lạc Quân Tường lờ mờ đoán được nghi vấn trong lòng Phượng Tần," Đây là Song Diệp Phượng Hoàng Quả, ngươi xem." 

Lạc Quân Tường chỉ vào chậu hoa cao có hơn một thước trên bàn trước mặt mà giải thích cho Phượng Tần," Nó có hai loại lá màu vàng và mà bạc, hoa nở ở giữa lai có màu trắng, nhưng quả kết ra lại có màu tím, cho nên được gọi là‘tử quả’. Phương pháp gieo trồng rất đơn giản, chỉ cần nhỏ máu mình lên nhụy hoa, rồi ăn vào là xong. Nhưng phải dùng chính máu mình mới được, dùng của người khác là không có hiệu quả gì. Song Diệp Phượng Hoàng Quả có công dụng đặc biệt với người bị vô sinh, bất luận nam nhân hay là nữ nhân, chỉ cần ăn “tử quả” có dính máu của hai người là có thể hoài thai rồi."

" Thì ra là như thế." Cũng dễ hiểu mà," Chỉ cần ăn quả là trong bụng sẽ có đứa nhỏ à?" Phượng Tần  khờ dại hỏi.

" Tần, ngươi nghĩ đơn giản quá." Lạc Quân Tường dựa trán sát trán Phượng Tần mà nói:" Có cần trẫm dạy ngươi ăn tử quả xong cần làm gì mới có được hài tử không?"

Nếu hiểu được tiếng người, tất hiểu được ẩn ý lộ liễu của Lạc Quân Tường, nhưng Phượng Tần cũng chả cần nghe hắn nói, chỉ cần nhìn ánh mắt giảo hoạt lóe tinh quang kia đã hiểu rõ làm thế nào mới có thể hoài thai hài tử, Phượng Tần  đã thừa biết đức Hoàng Thượng cao cao tại thượng muốn làm chuyện không hợp thuần phong mỹ tục gì ." Không! Không cần, ta đã biết."

Lạc Quân Tường giả vờ thất vọng mà thở dài," Còn tưởng rằng hôm nay có thể tiến sớm vào tẩm thất."

Nhìn Song Diệp Phượng Hoàng Quả trước mắt, Phượng Tần ngẫm nghĩ một lát rồi nói:" Nếu muốn có hài tử chỉ cần ăn quả này, thế nếu gieo trồng không cẩn thận mà chúng tuyệt chủng thì tính sao?"

" Trẫm nghĩ sẽ không tuyệt chủng dễ thế đâu, tương truyền từ khi khai quốc Tử Long Hoàng Triều cũng đã có người dùng phương pháp này để sinh nhi tử, đến nay đã hơn một ngàn năm. Hơn nữa tử quả là một loại quả cực dễ chăm sóc, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng có thể sinh trưởng được. “Tử quả” héo rồi có thể tái dùng làm giống. Giờ trong cung còn có khu vườn trồng rất nhiều loại quả này." Lạc Quân Tường giải thích xong còn không quên trêu chọc người yêu," Tần, ý là ngươi muốn vì Trẫm sinh bao nhiêu nhi tử cũng được hết."

Phượng Tần khó tin trừng mắt nhìn đấng Hoàng Thượng, nhịn không được lấy tay đập nhẹ lên cánh tay hắn," Thái Hậu nói sinh cùng lắm 3 đứa thôi, ngươi còn muốn ta tiếp tục sinh, ngươi cho ta là heo mẹ à." Phượng Tần khó tin đảo mắt," Quân Tường, không bằng ngươi cũng ăn quả này nhé? Chúng ta cùng nhau đến làm dựng phu."

Nghe xong đề nghị này, Lạc Quân Tường không khỏi tưởng tượng cảnh chính mình bê cái bụng to tổ chảng tiến vào tảo triều, văn võ bá quan trong triều sẽ sợ đến mức nào, rồi sẽ trở thành Hoàng Đế đầu tiên của Tử Long Hoàng Triều mang thai. Ôi thôi không nghĩ nữa.

Nhìn vẻ mặt tự vấn của Lạc Quân Tường, Phượng Tần lại nghĩ người yêu bị đề nghị của mình dọa đến thất thần," Quân Tường, ta nói giỡn thôi mà. Ta tình nguyện, vui vẻ mà mang cốt nhục của chúng ta, mỗi nhi tử đều là kết quả tình yêu của chúng ta mà."

" Tần, vất vả cho ngươi rồi." Nếu đây không phải tâm nguyện của Mẫu Hậu, Lạc Quân Tường cũng chẳng muốn Phượng Tần hoài thai. Trước kia nghe nói qua nữ nhân hoài thai cũng tựa như một lần giáp chiến quỷ môn quan, mà nam nhân nghịch thiên sinh tử lại càng nguy hiểm.

Nhìn mặt cũng biết người yêu đang lo lắng vạn phần, cũng đành an ủi rằng:" Quân Tường, ngươi yên tâm, trước kia cuộc sống lãnh cung là thế mà ta vẫn bình an sinh hạ Vũ Nhi, giờ chắc cũng chả sao ."

Lạc Quân Tường cầm tay cậu, gật gật đầu," Nếu vậy thì tiến hành thôi, Tiêu công công."

Tiêu công công lập tức mang một khay có hai thanh tiểu đao đã khử trùng đến trước mặt hai người. Lạc Quân Tường cầm lấy một thanh tiểu đao rạch một vết nhỏ trên tay mình, nhỏ máu lên nhụy hoa, rồi mới máu bằng mảnh vải trắng bên cạnh đó. Phượng Tần học làm theo y hệt.

Cầm máu xong, Phượng Tần  hỏi:" Như vậy đã được chưa?"

" Đúng, đợi ba ngày có kết quả, rồi “làm” trong ba ngày nữa."

Nhìn chậu Song Diệp Phượng Hoàng Quả, Phượng Tần đột nhiên tràn ngập chờ mong trong lòng.

Chờ đợi hoa kia càng ngày càng nở rộ, quả thật đến ngày thứ sáu, hoa nở bung, Song Diệp Phượng Hoàng Quả kết trái màu tím, chỉ lớn cỡ quả anh đào. Lạc Quân Tường vừa tắm rửa xong đã ngồi trực ở bên giường, nhìn chằm chằm vào Song Diệp Phượng Hoàng Quả bên người.  Sau hôm nay, mười tháng nữa sẽ có thêm một hoàng nhi rồi. Lúc này tâm trạng Hoàng Thượng cũng thật khó tả.

" Sao thế, Quân Tường?" Mới từ phòng tắm, tóc còn dùng vải cuốn, Phượng Tần đã hỏi ngay. Phượng Tần  nói nếu hai người còn cùng nhau tắm thì sẽ bị bản tính sắc lang của Lạc Quân Tường hại cho một trận không thể ra khỏi bồn tắm cả ngày. Cuối cùng, vì cậu yêu cầu ác quá nên Lạc Quân Tường đành mỗi ngày cắn răng chịu đựng cảnh tắm riêng; đương nhiên trừ mỗi lúc Phượng Tần bị hành cho cả người đau nhức kinh độ, Lạc Quân Tường sẽ tự thân xuất mã, phục vụ Hoàng Hậu đương triều.

" Không sao cả, ta đang xem chậu Tử Quả này thôi mà, chẳng lẽ ngươi quên hôm nay sẽ đậu quả à?" Lạc Quân Tường đến bên người cậu, hạ vải bố cuốn tóc xuống, lau khô nước trên tóc, rồi dùng nội lực sấy tóc cho tình nhân =)). Từ khi Phượng Tần  phát hiện nội lực của đấng Hoàng Thượng có thể sấy tóc được, mỗi ngày đều nhờ Hoàng Thượng sấy hộ. Mà Lạc Quân Tường cũng rất thích việc này. Không nghĩ tới nội lực từ nhỏ luyện tập lại có tác dụng lớn đến thế =)).

" Đúng nha, ta thiếu chút nữa quên mất." Phượng Tần ngượng ngùng nói.

" Sắp hết năm rồi, ngươi một mình quản lý việc trong việc ngoài, mệt không?" Lạc Quân Tường quan tâm khẽ hỏi.

Phượng Tần lắc đầu," Quân Tường, Tử Quả này chỉ hái mà ăn thôi hả?"

" Là đúng thế này." Nghe người yêu hỏi, Lạc Quân Tường biết cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhẹ nhàng hái tử quả mà dí sát vào môi Phượng Tần.

Phượng Tần mở miệng nuốt Tử Quả, răng nanh nhẹ nhàng cắn một phát, Tử Quả ngay lập tức vỡ ra, một vị ngọt hương thơm lập tức tràn ngập khoang miệng, xông thẳng lên mũi. Khi chưa ăn thì Phượng Tần nghĩ nó giống quả bồ đào, hương vị cũng tương tự bồ đào, cộng thêm với chút vị tanh của máu do tụ máu mà thành. Nhưng loại hương vị này là xưa nay chưa từng có, ngọt ngào, mùi thơm cũng là của hoa thường.

Phượng Tần ăn xong tử quả rồi, hai người thật ra không làm chuyện đáng ra phải làm, mà lại nằm xuống giường. Lạc Quân Tường ôm Phượng Tần vào ngực, thảo luận một vài chuyện trong triều, hoặc là chuyện của mấy hoàng nhi.

Đột nhiên, Phượng Tần đẩy người yêu ra, ngồi lên phanh cổ áo ra thật mạnh, một tay không ngừng quạt quạt bên cổ," Quân Tường, ngươi có thấy nóng không?"

" Nóng? Đang tiết đông làm sao mà nóng được? Có phải phát sốt không?" Lạc Quân Tường vội vàng đưa tay sờ trán Phượng Tần, bình thường mà, có sốt đâu.

" Không phải sốt, ta thấy nóng ở ngoài thôi, không đau đầu, chẳng sổ mũi, đâu có choáng váng, nhưng mà......" Nói tới đây, Phượng Tần  đột nhiên thấy khó mở lời tiếp.

" Chẳng qua cái gì?" Lúc này Lạc Quân Tường cuống cả lên rồi.

" Chẳng qua...... trong bụng...... có cảm giác bị lửa đốt, càng ngày càng nóng." Phượng Tần nhịn không được bắt đầu thoát y phục.

" Là trong này à?" Lạc Quân Tường đem tay trùm lấy toàn vùng bụng cậu vừa chỉ.

Không biết vì sao, chỗ bị người yêu sờ cảm thấy đặc biệt thoải mái, rồi lại cảm thấy không đủ, Phượng Tần  hy vọng hắn vuốt ve càng nhiều, hành động càng mau, mãnh liệt tiến lên," Ân......", Phượng Tần  nhịn không được, từ họng phát ra tiếng rên rỉ.

Nghe thấy thanh âm rên rỉ kiều mị kia, xuân tình nhộn nhạo, Lạc Quân Tường trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Sao lại giống trúng xuân dược thế, chẳng lẻ Song Diệp Phượng Hoàng Quả là cũng có phần tác dụng giống xuân dược sao?

Một tay của Lạc Quân Tường không đủ để thỏa mãn Phượng Tần. Cậu nhanh như chớp lột sạch y phục của đấng Hoàng Đế, ngồi lên hạ thân của Lạc Quân Tường, chủ động đem môi áp lên môi hắn, rồi đến mặt, ngực, từ trên xuống dưới, không chỗ nào bỏ qua.

Khó thấy được dịp người yêu chủ động thế này, tuy nhiên là bởi vì ăn tử quả đích nguyên nhân, Lạc Quân Tường hai tay ôm lấy Phượng Tần , đoạt lại quyền chủ động , điềm nhiên kích thích những điểm mẫn cảm trên người của tình nhân......

" Ân a...... Quân Tường...... Ta phải,….muốn...... nhanh lên......" Phượng dùng hai chân kẹp chặt hạ thân của 

Lạc Quân Tường, mật huyệt nóng bỏng không ngừng nuốt vào nhả ra dương cụ của mình, vòng eo thon gầy thả sức lên xuống phóng đãng.

Xem bộ dáng kiều mỵ dâm đãng dưới tác dụng của xuân dược phơi bày ngay trước mặt, Lạc Quân Tường không khỏi có chút hối hận sao trước kia không lừa người yêu nếm xuân dược cho rồi. Nhưng không sao, giờ phát hiện cũng không muộn. Sau này ngầm sai ngự y ngầm hạ xuân dược vào ngự thiện là ổn chứ gì. Cũng là để tăng tình thú trên giường của Trẫm =)). Nghĩ vậy, Lạc Quân Tường không nhịn được mà đẩy eo mạnh một phát lên trên, lực động càng ngày càng mạnh bạo.

" A......" một tiếng thét thất thanh, Phượng Tần  toàn thân kịch liệt lay động, hậu huyệt không ngừng co rút lại, bắn ra yêu dịch nhày nhụa trắng nhũ đến kín bụng Lạc Quân Tường. Cảnh tượng thập phần gợi tình dâm loạn.

Cũng đúng lúc đó, Lạc Quân Tường bắn xả một nhiệt lượng lớn trong cơ thể Phượng Tần, khoái cảm thượng đỉnh lởn vởn trong đầu cả hai người......

Phượng Tần  rũ mình dựa lên người Lạc Quân Tường. Lạc Quân Tường ôm lấy đầu người yêu, hai tay vuốt ve bờ lưng cậu. Hai người cùng thở dốc sau cuộc truy hoan khoái lạc.

Lạc Quân Tường lấy tay vén mái tóc ướt nhẹp cả mồ hôi lẫn nước mắt vì kích tình của người yêu, miệng khẽ hỏi.

" Tần, có muốn đi tắm qua một chút không?"

Đã mệt đến không tỉnh nổi rồi, Phượng Tần chậm rãi lắc đầu, dựa đầu lên tay Lạc Quân Tường, trong phút chốc liền lăn ra ngủ.

Thấy người yêu ngủ ngon như vậy, Lạc Quân Tường cũng từ từ tiến vào giấc mộng đẹp, với hy vọng tràn trề mười tháng nữa sẽ đón được hoàng nhi của hắn và Tần......

Dùng xong Song Diệp Phượng Hoàng Quả, mới ngày hôm sau Phượng Tần đã cảm nhận rõ ràng được người trong cung đối với mình thay đổi ngoắt 180 độ. Từ địa vị cao nhất là Thái Hậu và Lạc Quân Tường tới thấp nhất là cung nữ, thái giám đều có thay đổi , thậm chí cả hai đứa con Lạc Tử Hồng và Lạc Tử Vũ bình thường nghe lời mình là thế, nay cũng chẳng ngoại lệ.

Kê thang, yến oa, dược ô hắc là thực đơn tẩm bổ mỗi ngày không thể thiếu. Món thích ăn nhất là thịt điểu và hồng ngư đều bị Lạc Quân Tường phán cho xanh rờn là ăn dễ bốc hỏa nên không được ăn.

Lịch chạy bộ mỗi sáng bị cắt bỏ, “làm việc” 3 lần một tuần cũng bị hủy luôn , đá bóng thì khỏi bàn, chỉ cần bước ra ngoài vài bước đã có thái giám và cung nữ nửa thỉnh nửa ép về phòng nghỉ ngơi......

Phượng Tần dần cảm thấy sắp phát điên. Hai tháng rồi mà chưa thấy dấu hiệu cấn thai gì hết, khiến ai cũng thật lo lắng khẩn trương. Nhỡ không được thì làm thế nào? Kỳ thật cũng không phải Phượng Tần hay lo thái quá mà đã quá bao ngày mà ngự y tìm vẫn chưa thấy hỉ mạch.  Kết quả này làm cho mọi người có điểm thất vọng. Dù sao đây cũng là chuyện bọn họ đều thực sự chờ mong. Lạc Quân Tường liền nói:" Chuyện phải làm đều làm rồi mà. Hay là làm không đủ lâu, làm chưa được nhiều?"

Nghe thế Phượng Tần nhịn không nổi mà đốp lại ngay," Không thể nào. Hôm đó làm một lượt từ tối đến rạng sáng, liên tiếp năm lần (cha mẹ ơi), làm gì có chuyện làm không đủ lâu với chưa đủ nhiều hả!"

Hiện giờ mỗi ngày công việc duy nhất của Lâm Lục là đưa một bát thuốc vàng ươm đến ngay trước mặt Phượng Tần và ép uống cho hết mới thôi. Lại uống. Ngày nào cũng uống, vừa mới uống xong. Tuy là vị thật thơm ngọt nhưng ngày nào cũng thế này thì…, Đến bao giờ cái kiếp nó mới khá lên được! Giờ phút này Phượng Tần thật sự là than trời không thấu.

" A?! Vừa mới uống xong cơ mà!"

"Hoàng Hậu, giờ khác trước mà. Một người ăn hai người bổ, đành phải cố gắng nào." Lâm Luc nói. Cũng vì Phượng Tần đối đãi với hạ nhân thực tốt nên họ cũng không ngại ngùng thẳng thắn với cậu.

"Đúng, nhưng thái y nói là chưa có hỷ mạch mà. Xem chừng còn chưa có gì ấy chứ. Gần đây lúc nào cũng tống ta ăn mà động một ngón tay cũng không cho phép, làm ta phát tướng trướng đại rồi đây" Phượng Tần sờ phần eo còn phẳng của mình.  Không biết tại sao cậu luôn có cảm giác mình vận động quá ít nên phần eo to phềnh ra.

Trong nháy mắt, cậu nghĩ ra được một biện pháp tuyệt diệu," Lâm Lục, hay là bát này ngươi uống hộ ta nhé."

Lâm Lục vừa nghe xong, mặt đã như gặp quỷ, quỳ xuống mà thét:" Thỉnh Hoàng Hậu tha mạng a, đây là thang thuốc Hoàng Thượng đặc biệt giao phó Ngự Thiện Phòng làm cho Hoàng Hậu. Nô tài giờ dám uống, mạng sẽ đi ngay tức thì đó."

Làm gì mà nghiêm trọng đến mức ấy? Phượng Tần cũng thương cảm một phần: “Thôi được rồi, ngươi đứng lên đi. Ta uống là được chứ gì!”

Phượng Tần  trực tiếp cầm lấy bát, nhìn cũng không thèm nhìn, một tay bóp mũi, y hệt bị hành hạ tới bến tới bờ, làm cho cung nữ thái giám chưa từng uống qua thuốc này tưởng như cậu đang uống phải độc dược.

Vừa mới uống được một ngụm, bỗng nhiên, một cảm giác ghê tởm kéo lên tận cổ. Cậu lập tức đưa bát thuốc ngay cho Lâm Lục, một tay che miệng chạy thẳng ra ngoài, nhưng mới ra đến cửa đã không nhịn được," Ác...... Ác......" Phượng Tần nôn sạch ra bữa sáng mới tiêu hóa cách đó vài giờ.

Hoàng Hậu thân thể luôn khỏe mạnh nay lại bị ói ?! Thái giám cung nữ xung quanh bị dọa đến ngây người," Không được rồi, Hoàng Hậu thổ lạp! Mau tìm ngự y a!" Không biết là ai tỉnh táo lại trước mà hô to.

" Nhất định là kê thang có vấn đề, nhanh đi Ngự Thiện Phòng điều tra xem kẻ kê thang hôm nay là ai!"

Cả Vĩnh Tường cung nhất thời hỗn loạn, thái giám có địa vị cao nhất ra lệnh lia lịa," Ngươi, ngươi, ngươi, ba người các ngươi, mau đỡ Hoàng Hậu vào tẩm thất nghỉ ngơi."

" Các ngươi lập tức dọn sạch chỗ này."

" Hoàng Hậu thân thể không thoải mái, các ngươi nhanh đi kêu thái y đến!"

" Ngươi nhanh đến Phi Long Điện, báo cho Hoàng Thượng chuyện này ngay." Toàn thiên hạ đều biết Hoàng Hậu là tâm can bảo bối của Hoàng Thượng, không thể có nửa điểm sơ sót, nếu có chuyện gì không may, tất cả hạ nhân Vĩnh Tường Cung cầm chắc suất đi gặp Diêm Vương.

Đến nỗi Phượng Tần còn chưa kịp lấy tay gạt miệng đã bị thái giám đẩy nhanh lên giường nằm. Cậu nằm trên giường mà nhìn điệu bộ khẩn cấp của lũ thái giám, khiến người không biết còn tưởng cậu gặp chứng nan y chết chắc. Bụng không thoải mái mà nôn ra thôi, làm gì mà giãy lên như phải bỏng cả lượt thế hả?

Lạc Quân Tường đang thượng triều ở Kim Long Điện nghe cấp báo xong, còn không kịp để đại thần ca ngợi mùa màng bội thu xong, tay phất mạnh, miệng phun ra câu──

" Hôm nay bãi triều tại đây.", rồi dùng khinh công hết lực lao về cạnh Phượng Tần.

" Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thân thể cực kỳ khỏe mạnh, không có gì đáng ngại." Thái y xem mạch cho Phượng Tần xong liền tâu lại.

" Ta đã nói là không sao mà các người không tin, cuống hết cả lên như gặp ma ấy. Hiện giờ toàn cung còn ai không biết là ta ói ra không thế? " Phượng Tần nhịn không được liếc mắt coi thường một lượt.

" Chẳng qua là Hoàng Hậu đã mang long thai được hai tháng thôi ạ." Thái y nói xong liền quỳ ngay mà hô:" Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu! Đại hỉ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu!"

Thái y vừa quỳ, thái giám, cung nữ cũng mừng rỡ mà làm theo:" Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu hỉ đắc lân nhân!"

Có rồi sao! Hai phụ thân tương lai kinh hỉ nhìn nhau.

" Các ngươi ra ngoài hết đi, không cần thị hậu." Trong khoảnh khắc vui mừng này, Lạc Quân Tường thầm nghĩ muốn tận hưởng riêng với người yêu, không muốn người bên ngoài quấy rầy.

" Vâng, thần( Nô tài, nô tì) cáo lui."

" Quân Tường, ta có thai thật rồi!" Phượng Tần hai tay vuốt ve bụng mình. Là cốt nhục của mình và người yêu ở đây, khó trách gần đây bụng to hẳn, còn tưởng mình phát tướng chứ.

" Đúng, là con của chúng ta." Lạc Quân Tường ôm chầm lấy Phượng Tần," Lúc trước lúc sinh Tử Vũ, chúng ta không thể cùng nhau nghênh đón, lần này chúng ta nhất định phải cùng nhau đón được long nhi chào đời."

" Ân." Phượng Tần  gật gật đầu," Vũ nhi đi học về mà biết ta đã có thai nhất định sẽ rất vui. Nó muốn làm ca ca từ lâu rồi" Phượng Tần   thử tưởng tượng Lạc Tử Vũ bộ dáng phấn chấn của Lạc Tử Vũ khi biết tin." Quân Tường, ngươi nghĩ chúng ta nên đặt tên con thế nào?"

" Để ta nghĩ xem."

Phượng Tần lẳng lặng ngắm Lạc Quân Tường đang đắm chìm trong suy nghĩ. Cậu biết đặt tên con là chuyện cực kỳ trọng đại. Phượng Hầu Phi trước kia đặt tên con là Vũ cũng vì muốn sau này nhi tử sẽ cất cánh bay cao.

" Làm người quan trọng nhất là phải khiêm tốn, phải nghiêm khắc với chính bản thân." Lạc Quân Tường lại nghĩ lại một chút," Cái gọi là khiêm khiêm quân tử, nên đặt tên là Tử Khiêm, Tần, ngươi thấy sao?"

" Tử khiêm, Lạc Tử Khiêm, ân, tên hay lắm, dễ nghe mà ý cũng hay. Chẳng qua......" Phượng Tần  do dự một chút," Đây là tên con trai, nếu là con gái thực không hợp."

" Là con gái, trẫm muốn nó lạc quan giống ngươi, tính cách ôn hòa, sẽ đạt là Tử Tình."

Vuốt ve bụng, ngả vào lòng người yêu, hưởng thụ ấm áp nhẹ nhàng, một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời len lỏi vào lòng Phượng Tần và Lạc Quân Tường.

" Cái gì?!, trong bụng phụ thân có em bé à?!?!" Lạc Tử Vũ vừa từ Thư Viên về, nghe tin xong cao hứng địa nhảy dựng lên," Thật tốt quá! Ta được làm ca ca! Đại hoàng huynh, ta cũng phải làm ca ca!" Nó kéo tay Lạc Tử Hồng xoay vòng một lượt.

Nhưng nhìn Lạc Tử Hồng chẳng cao hứng tí nào. Nó dù sao cũng còn nhỏ, không biết che dấu cảm giác, bị hai phụ thân minh tường nhìn ra hết bất an trong lòng.

" Hồng Nhi sao thế? Con hình như có điểm không vui nha." Phượng Tần  thật cẩn thận hỏi một câu," Có phải con sợ phụ thân và phụ hoàng hạ sinh nhi tử xong sẽ không thương con nữa không?" Lạc Tử Hồng là đứa trẻ tĩnh tâm, hay giấu chuyện trong lòng, không giống Lạc Tử Vũ có gì đều nói hết cả ra, dù sao cũng phải nói tới hoàn cảnh lớn lên của Lạc Tử Vũ khiến nó già dặn hơn so với lứa tuổi rất nhiều.

Lạc Tử Hồng kinh ngạc nhìn Phượng Tần , gật gật đầu. Nó không tưởng tượng được sao Phượng Tần lại dễ dàng đoán được ý nghĩ của nó đến thế.

" Ối trời của ta ơi!" Lạc Tử Vũ nhịn không được lấy tay vỗ đốp vào trán mình," Đại hoàng huynh, sao lại đi lo lắng cái thứ chuyện tầm phào này chứ?! Làm gì có chuyện phụ thân và phụ hoàng có con xong sẽ không thương huynh nữa chứ? Không phải là ta làm Hoàng Đệ mà nói hỗn nhé, huynh hôm nay thật sự là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a!"

Lạc Quân Tường và Phượng trộm liếc mắt nhìn nhau, thật sự là một đứa nhỏ mẫn cảm.

Cuối cùng, Lạc Quân Tường mở miệng nói:" Tử Hồng, các con, kể cả hài nhi trong bụng phụ thân đều là con ta. Đối với các con chúng ta có thiên vị bao giờ? Chúng ta thương yêu các con hết thảy, cho nên các con nói một câu── không muốn làm hoàng đế, thì mới có hài nhi trong bụng phụ thân hôm nay, có đúng không?"

" Thực xin lỗi, phụ hoàng, phụ thân, Tử Hồng biết sai lầm rồi."  Không hiểu sao phụ hoàng nói ra lời này, Lạc Tử Hồng cảm thấy uy lực thuyết phục bức người.

" Phụ thân, con sờ đệ đệ một tí thôi nhé?" Lạc Tử Vũ hỏi.

" Phụ thân, con cũng muốn sờ một chút."

" Đương nhiên có thể." Phượng Tần  chủ động kéo bàn tay bé nhỏ của Lạc Tử Hồng và  Lạc Tử Vũ đặt lên bụng mình," Vũ nhi, con khẳng định đây là đệ đệ sao? Không muốn có muội muội à?"

" Đương nhiên rồi. Dù sao thì hài tử sinh ra để kế vị Phụ Hoàng thay chúng ta mà. Tất nhiên phải là đệ đệ rồi."

Kế thừa ngôi vị hoàng đế khủng bố đến thế hay sao?

Cũng kể từ đó, những dấu hiệu không tránh khỏi của thai…phụ như nôn mửa, chán ăn thi nhau mà tới, hành thân “nam nhi” của Hoàng Hậu Tử Long Hoàng Triều lên bờ xuổng ruộng.

Mang thai đến tháng thứ 6, à không, thứ 7, mà không, Phượng Tần nhớ rõ là tháng thứ 5, bụng của cậu bắt đầu chướng to đến dị thường.

Dùng xong tảo thiện (bữa sáng), Phượng Tần dẫn theo một bầu đoàn thê tử …thái giám với cung nữ đi Ngự Hoa Viên tản bộ, một tay đặt sau eo, một tay đặt ngay trên bụng đã to hơn cái trống. Cái bụng càng ngày càng to, đi được hai bước đã bắt đầu bở hơi tai" Phượng Tần  tham kiến Thái Hậu." Cậu toan quỳ hành lễ.

"Dừng ngay, con hiện tại bụng mang dạ chửa, không cần hành lễ với ta." Thái Hậu chạy nhanh tới đỡ cậu." Bụng lớn thế này rồi mà còn đến Ngự Hoa Viên đi tới đi lui." Nói xong, Thái Hậu tự thấy lời trách cứ có phần nghiêm túc, lại giải thích:" Phượng Tần , con đừng hiểu lầm, Ai Gia không trách con, chỉ là lo cho thể trạng của con."

Phượng Tần hiểu rõ tâm ý Thái Hậu, Thái Hậu quả thật giờ đây quan tâm cậu như con ruột, đến nỗi có đôi khi ba huynh đệ Lạc Quân Tường, Quân Tề và Quân Khanh nhịn không nổi mà phải hỏi ai mới là con bà.

" Cám ơn Thái Hậu quan tâm. Con nhớ trước kia có người nói với con là mang thai vận động một chút sẽ tốt cho thai nhi, hơn nữa thái y cũng có nói con nên năng đi lại, bằng không lúc sinh sẽ vất vả lắm. Hơn nữa thân là nam nhi như con khi sinh sẽ không giống nữ nhân, sẽ khó gấp bội, nên hôm nay thời tiết tốt con mới ra tản bộ một chút. Kỳ thật Kevin thiên tài vật lý bói đâu ra được những kiến thức thâm thúy về thai sản như thế, chỉ là trước kia học lóm trên TV, giờ đem ra chém gió lại thôi. 

"Thái Hậu hôm nay có hứng tản bộ Ngự Hoa Viên sao? "

" Ta không phải đến tản bộ, ta đặc biệt đến tìm con." Thái Hậu nói.

" Tìm con?" Xem ra Thái Hậu đến Vĩnh Tường Cung, được hạ nhân thông báo cậu ra đây tản bộ mới đến đây tìm.

Thái Hậu nhìn cậu từ trái qua phải ," Xem ra khí sắc cũng khá, gần đây còn nôn mửa không?"

" Mấy tháng trước thật kinh khủng, nhưng giờ khá hơn lắm rồi, chỉ là khẩu vị có phần ngấy, suốt ngày kê thang với thực vật cũng phát chán ạ."

Thái Hậu gật gật đầu," Hôm nay Ai Gia đặc biệt sai Ngự Thiện Phòng làm bát canh này, lúc có thai dùng là tốt nhất. Trước kia khi ta có ba huynh đệ cũng dùng. Ai Gia đã sai người mang tới đình kia, dung nóng ngay mới linh hiệu."

Phượng Tần cùng Thái Hậu đi tới Ngự Đình, Thái Hậu thấy Phượng Tần một tay đặt sau eo, một tay bám vào bàn thạch, thái giám chạy nhanh đến đỡ cẩn thận mới ngồi xuống được. Cung nữ của Thái Hậu vội múc canh ra bát, đặt trước mặt Phượng Tần.

" Uống được không?" Thái Hậu hỏi. Loại canh này năm xưa khi bà mang thai, mẫu than bà đã lùng tìm khắp trong dân gian mới được vị này, chẳng những dễ uống mà còn có công dụng trợ thai cực kỳ công hiệu, nếu dùng thường xuyên, khi sinh chắc chắn có lợi.

" Ân, vị cũng ngon lắm, lạ miệng, uống vào thấy thực thoải mái, tạ ơn Thái Hậu."

" Con thích uống là được rồi." Thái Hậu cẩn thận quan sát bụng của Phượng Tần, luôn thấy có điểm khác thường.

Phượng Tần thấy bà nhìn chăm chú, vội hỏi:" Thái Hậu, người nhìn gì thế? Có phải là bụng con có vấn đề gì?"

Thái Hậu càng nhìn càng nhướng mày, cuối cùng không nhịn được mà nói:" Phượng Tần , không biết tại sao, Ai Gia luôn thấy bụng con to hơn nhiều so với bình thường. Tuy Ai Gia chưa gặp qua nhiều thai phụ, nhưng cũng là người đã sinh nở đến 3 lần, mà bụng con giờ đã to bằng người sắp lâm bồn rồi cơ đấy, sao lại thế được?"

Phượng Tần cũng ù cạc chuyện này, "Con cũng không rõ, có thể là do con ăn quá nhiều. Giờ con ăn một ngày đến năm sáu bữa, lại thêm đồ bổ, mà chẳng được vận động gì cả."

" Không biết con trước kia mang thai Vũ Nhi bụng có to đến thế này không? Đáng tiếc con mất trí nhớ. Năm đó Tiểu Tương hầu hạ con, chúng ta tìm Tiểu Tương đến hỏi là rõ ràng!" 

Thái Hậu lập tức hạ lệnh nói:" Người tới a, lập tức đem tiểu tương cấp Ai Gia truyền đến."

" Vâng."

Không lâu sau, Tiểu Tương vội vàng tới trước mặt họ hành lễ," Nô tài khấu kiến Thái Hậu, Hoàng Hậu, thiên tuế thiên tuế, thiên thiên thiên tuế."

" Bình thân. Tiểu Tương, Ai Gia có chuyện muốn hỏi ngươi. Năm đó Hoàng Hậu mang thai Tam Hoàng Tử, đến bảy tháng bụng đã to bằng này chưa?"

Tiểu Tương hồi tưởng một chút,  hồi báo:" Hồi bẩm Thái Hậu, nô tài nhớ rõ năm đó Hoàng Hậu có thai Tam Hoàng Tử so với bây giờ thực sự nhỏ hơn rất nhiều."

Nghe xong, Phượng Tần  nói:" Hay là vì lúc đó ta không ăn nhiều đồ bổ?"

" Cũng có thể, nhưng mà nói gì thì nói, Ai Gia cũng vẫn thấy bụng con thật quá to."

" Con nghĩ không có vấn đề gì đâu. Cứ cách vài ngày Thái Y lại đến xem mạch cho con, bọn họ nói tất cả đều tốt mà." Phượng Tần vẻ mặt ôn nhu tự vuốt ve bụng mình, không biết có phải là phụ tử liên tâm không, Phượng Tần luôn cảm thấy sinh linh bé nhỏ trong bụng mình đang lớn lên từng ngày.

" Một khi đã như vậy, Ai Gia nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một nguyên nhân nữa thôi."

" Nguyên nhân gì ạ?" Phượng Tần tò mò hỏi.

" Chính là con mang song thai!"

Buổi tối, gió mát khẽ thổi qua, lá cây lao xao phát ra tiếng" Sa, sa......", trăng khuyết nhàn nhạt soi trên khung trời, hang vạn tinh tú tựa kim cương điểm xuyết không trung đen tuyền. Dùng vãn thiện, tắm rửa xong, Lạc Quân Tường và Phượng Tần đưa hai đứa con vào tiền viên của Vĩnh Tường Cung. Ngồi xuống ghế thái giám đưa tới, Phượng Tần đưa ngón tay chỉ lên bầu trời, giảng giải cho phụ tử 3 người thế nào là ngày, tháng, năm, trăng, sao cùng những thứ liên quan khác......

Đây là kiến thức hiện đại chứ người ở thời đị này vẫn tin cai quản bầu trời là thần tiên, làm chủ cung trăng là Hằng Nga. Lạc Quân Tường nghĩ những trí thức này không nên mà cũng không thể giảng thế nào cho hạ nhân hiểu được nên hạ lệnh cho họ lui hết ra ngoài.

Đối với Lạc Quân Tường mà nói, kiến thức của người yêu như cái bao không đáy, mỗi lần chạm tới lại có phát hiện mới. Chăm chú ngắm Phượng Tần, hắn phát hiện mình thực sự ngày càng yêu người này, thật không tưởng tượng nổi không có hắn bên mình thì sẽ ra sao.

Cảm nhận được ánh nhìn của người yêu, Phượng Tần đang thao thao bất tuyệt phải ngừng lại quay đầu nhìn:" Quân Tường, sao thế? Có phải có gì không rõ không?"

Lạc Quân Tường không nói gì, chỉ ôn nhu mà cười. Thiên hạ rộng lớn, người thấy được nụ cười ôn nhu này của Lạc Quân Tường cũng chi có Phượng Tần và hai đứa con. Những người khác, thậm chí cả Thái Hậu và hai vương đệ cũng chỉ nhìn thấy gương mặt lãnh khốc của Đế Vương. Cho dù là lúc đang cao hứng, ánh mắt của Lạc Quân Tường cũng chỉ giảm bớt băng giá so với bình thường một chút thôi.

" Đại hoàng huynh, huynh xem, phụ hoàng lại chuẩn bị đàm tình nói yêu với phụ thân đây mà." Lạc Tử Vũ thì thầm trộm bên tai Lạc Tử Hồng," Ngấy quá đi à." Nói xong, nó còn làm mặt quỷ.

Vì ảnh hưởng Phượng Tần, hai đứa nó đã không còn sợ Lạc Quân Tường như trước, có đôi khi thậm chí còn bám theo họ cười cợt pha trò.

Tuy nói nhỏ nhưng vì tĩnh lặng nên hai vị phụ thân cách đó không xa nghe không sót chữ nào." Chúng tôi nghe hết rồi nhé! Nhưng cũng tốt, biết rồi thì hôm nay nói đến đây thôi, phần sau hôm khác nói tiếp. Các vị biết phải làm gì rồi chứ? Còn không mau tránh ra cho phụ hoàng và phụ thân các vị một ít không gian để đàm tình nói yêu?" Bị hai con trêu trọc, Phượng Tần không thấy ngược chút nào, ngược lại hợp tình hợp lý đuổi được mấy cái đuôi để có không gian tình tự với người yêu.

" Tốt lắm, mấy cái đuôi đi rồi, chúng ta mau đàm tình nói yêu nhé! Xin hỏi Hoàng Thượng muốn nói thế nào?" Phượng Tần dung giọng điệu kinh kịch mà hỏi.

" Ngươi đó!" Lạc Quân Tường khẽ nhéo bờ má khá ửng đỏ trên gương mặt ngọc kia.

Phượng Tần cau mũi đắc ý nói:" Ngươi không phải là yêu nhất cái tính này của ta sao?"

" Thực sự tự tin."

"Tình yêu của ngươi cho ta tự tin mà."

Không khí ngọt ngào bao trùm, bọn họ dựa vào nhau mà ngắm sao trời.

Nhìn ngắm trời sao, Phượng Tần lại vuốt ve cái bụng căng tròn, đột nhiên nhớ tới cha mẹ. Có câu “dưỡng dục phương tri phụ mẫu ân” (có nuôi con mới hiểu long cha mẹ), những lời này Kevin thường nghe trên TV, nhưng lúc đó chưa hiểu hết được. Giờ trong bụng mình có một sinh linh bé nhỏ, mỗi ngày đều phải thật cẩn thận, sợ sơ suất là đánh mất ngay cốt nhục; hoặc là khi cùng người yêu tưởng tượng xem đứa trẻ ra đời sẽ giống ai. Phải,sinh con thật không dễ chút nào, không biết lúc trước mẹ có mang thai mình có tâm trạng ? Ở tương lai, mình là người đã chết, lúc nghe tin chắc cha mẹ đau đến chết lòng!

Một vệt sao lướt qua, Phượng Tần cho phép mình thầm cầu nguyện, Thượng đế, nếu người thực sự tồn tại, xin hãy báo mộng cho cha mẹ con, nhắn với họ rằng họ nên yên tâm, con đang sống rất hạnh phúc, xin họ đừng thương tâm vì con nữa. Con vĩnh viễn là đứa con tốt của họ, a men!

Nước mắt từ khóe mắt Phượng Tần lặng lẽ chảy xuống, đọng trên tay hai người đang nắm chặt lấy nhau. Lạc Quân Tường cúi đầu vừa thấy, nhất thời kinh hãi," Tần, ngươi sao lại khóc! Có phải thấy khó chịu ở đâu không?" Hắn lấy tay lau nước mắt cho Phượng Tần nhưng càng lau lại càng nhiều, làm hắn kinh ngạc. Từ trước đến nay Phượng Tần tinh thần luôn vui vẻ thoải mái, trừ lúc kích tình trên giường mà rơi lệ, còn lại chưa bao giờ Lạc Quân Tường thấy cậu rơi lệ, giờ sao lại tự nhiên khóc nhiều thế này?

Phượng Tần  không trả lời, chỉ cúi đầu đắm chìm vào vòng tay ấm áp của người yêu, hai tay gắt gao ôm lấy eo Lạc Quân Tường, khóc lớn:" Quân Tường, ta nhớ cha mẹ ta lắm!"

Phượng Tần thường xuyên kể cho Lạc Quân Tường chuyện về cuộc sống tương lai của mình, nói nhiều nhất về cuộc sống gia đình hạnh phúc ấm áp xưa kia đã khắc sâu trong trí nhớ cậu như thế nào.

" Ngoan, Tần đừng khóc, ta biết ngươi rất nhớ bọn họ, ta nghĩ trong tâm, trong lòng bọn họ vĩnh viễn có hình bóng ngươi, vĩnh viễn coi ngươi là đứa con tốt mà." Lạc Quân Tường nhẹ giọng an ủi.

Phượng Tần khóc, dọa được không chỉ Lạc Quân Tường mà còn có hai đứa con đang ngồi ở xa. Chúng vọt đến trước mặt hai vị phụ thân lo lắng hỏi:" Phụ hoàng, phụ thân sao lại khóc."

" Không có việc gì." Lạc Quân Tường nhẹ nhàng vỗ vai Phượng Tần ," Phụ than các con nhớ ngoại tổ mẫu với ngoại tổ phụ quá mà khóc thôi. Các con đừng lo lắng."

Không biết bao lâu sau, Phượng Tần mới nín khóc. Cậu ngẩng đầu lên khỏi ngực Lạc Quân Tường, áy náy nhìn ba cặp mắt đang lo lắng vì mình, dùng ống tay áo lau nước mắt, thanh âm còn nghẹn nước mắt mà nói:" Ngượng thật, ta vừa mới khóc đã lợi hại thế rồi, dọa cả ba người ha."

" Phụ thân, ngài đừng khóc, ta nghĩ ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ hiện giờ quá hạnh phúc."

" Đúng đấy, phụ thân, đừng khóc, giờ người đang có thai, khóc nhiều là không tốt cho đệ đệ đâu." Lạc Tử Hồng từng nói nó muốn học y, mỗi ngày có thời gian đều đến Thái Y Viện học hỏi.

" Được, ta không khóc nữa." Đột nhiên Phượng Tần " Ai nha!" một tiếng rồi vòng tay ôm bụng.

" Tần( Phụ thân), có phải đau bụng không?"

Phượng Tần  kinh hỉ nói:" Không phải đau bụng, là đệ đệ của các con đá ta!"

" Thật không?!"

" A, lại đá ở trong này." Phượng Tần kéo tay Lạc Quân Tường đặt lên chỗ có nhịp đập.

" Phụ thân, ta cũng muốn sờ!" Lạc Tử Vũ cùng lạc tử hồng cũng tranh trứ muốn sờ đệ đệ.

" Được được, từng người một nào!"

Xem ra hài tử trong bụng cũng đoán được tâm tư của phụ thân mà lên tiếng an ủi.

Bà đỡ do Thái Hậu sai người tìm khắp nhân gian, kinh nghiệm đầy mình đã dự đoán là Phượng Tần trong vòng mười ngày sẽ lâm bồn. Trong cung, đặc biệt là Vĩnh Tường Cung hạ nhân đặc biệt khẩn trương.

Tại sao phải ra tận nhân gian tìm bà đỡ? Là vì trong cung mấy chục năm nay chưa có người đỡ cho nam nhân, đương nhiên trừ Tiểu Tương, nhưng đỡ cho Hoàng Hậu sao lại giao việc cho một thái giám không tri thức chẳng kinh nghiệm được? Trước kia đỡ cho Lạc Tử Vũ không thể tính là kinh nghiệm thuần thục, cho nên mới phải chạy ra nhân gian mà tìm cao nhân trong lĩnh vực này.

" Ân a......" Nửa đêm, đang ngủ, bụng Phượng Tần đột nhiên đau dữ dội khiến cậu giật bắn người bừng tỉnh. Cậu khó khăn vươn tay đánh thức người yêu bên cạnh," Quân...... Quân Tường...... Mau...... dậy đi......"

" Tần, ngươi sao thế?" Lạc Quân Tường thấy Phượng Tần trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng kéo ống tay áo lau cho cậu.

" Quân Tường...... Ta nghĩ...... Ta sắp sinh."

Lạc Quân Tường ngây người một thoáng," Cái gì?"

Phượng Tần  nhịn không được dùng hết toàn khí lực mà hét vào tai đấng Hoàng Thượng ngây ngô:" Ta nói ta sắp sinh! Sắp sinh rồi nghe chưa!"

Lạc Quân Tường lập tức nhảy xuống giường, hô to ra lệnh cho hạ nhân:" Người đâu, Hoàng Hậu sắp sinh! Mau đưa bà đỡ vào ngay!"

Nghe được khẩu dụ, hai gã thái giám bên ngoài mở cửa đi vào hành lễ:" Khấu kiến Hoàng Thượng."

" Không cần thỉnh an, các ngươi nhanh đưa bà đỡ đến đây, Hoàng Hậu sắp hạ sinh rồi, đánh thức tất cả hạ nhân trong cung, lập tức chuẩn bị." Lạc Quân Tường hạ lệnh.

" Vâng!" Hai gã thái giám chạy ra, vừa chạy vừa lớn tiếng hô:" Mọi người mau dậy chuẩn bị, Hoàng Hậu sắp sinh! Mọi người mau chuẩn bị a! Hoàng Hậu sắp sinh!"

Không thể tưởng đến chuyện trở dạ vào đúng đêm hôm thế này, Lạc Quân Tường có điểm trở tay không kịp. Hắn trở lại bên người Phượng Tần ngồi xuống, run giọng nói:" Tần, chờ một chút nhé, đừng khẩn trương, bà đỡ sẽ đến ngay thôi."

Tuy là đã biết khi trở dạ sẽ đau, nhưng Phượng Tần không ngờ lại đau đến thế này. Chưa bao giờ cậu trải qua đau đớn thế này. Trước kia mẹ sinh mình ra cũng đau đến thế này sao? Thấy Lạc Quân Tường lo đến trán toát mồ hôi, Phượng Tần lại phải lên tiếng an ủi:" Quân Tường, lâm bồn chắc chắn là phải đau rồi, ân......, ngươi...... Ngươi không cần khẩn trương."

Nhìn người yêu đau đến toát mồ hôi lạnh, mặt nhăn lại, răng cắn chặt xuống bờ môi nhợt nhạt, Lạc Quân Tường sao có thể không khẩn trương được!? Hắn lao ra cửa tẩm thất lớn tiếng quát:" Bà đỡ đâu? Sao còn chưa tới? Chết dí nơi nào? Nếu Hoàng Hậu có mệnh gì, trẫm chắc chắn sẽ chặt hết đầu các ngươi!"

" Khải...... Khải bẩm Hoàng Thượng, bà đỡ tới... tới..." Một gã thái giám đưa bà đỡ mới từ trên giường xuống đầu bù tóc rối, hổn ha hổn hển thi lễ.

" Dân phụ...... Khấu kiến Hoàng Thượng, vạn......"

"Đừng nhiều lời, mau vào xem Hoàng Hậu, người sắp sinh rồi!" Lạc Quân Tường khẩn trương cắt lời.

Bà đỡ đến bên giường, xốc chăn lên," Ai nha, nước ối vỡ rồi!"

Khiếp sợ đôi mắt như diều hâu cú vọ của Hoàng Thượng, bà đỡ cẩn thận cởi y phục trên người Phượng, sợ không cẩn thận một chút là đầu bay liền.

Thấy động tác của bà, Lạc Quân Tường hung ác quát:" Ngươi đang làm cái gì thế? Sao lại phải cởi y phục Hoàng Hậu chứ?"

Bà đỡ bị dọa mất cả hồn vía, nhất thời ngừng tay.

Đột nhiên, một tiếng nói uy nghiêm từ ngoài cửa truyền vào," Ai Gia hỏi Hoàng Thượng ngươi đang làm cái gì mới đúng! Có ngươi ở trong này, bà đỡ sao đỡ cho Phượng Tần được! Người đâu! Lập tức lôi Hoàng Thượng ra ngoài cho Ai Gia, đóng chặt cửa, không cho tiến vào nửa bước. Nếu Hoàng Thượng muốn trách tội các ngươi, không cần sợ, Ai Gia phán các ngươi vô tội!"

" Vâng!" Nhận được ý chỉ của Thái Hậu, vài tên thái giám to gan lôi một Hoàng Thượng không ngừng dãy dụa biến ra ngoài.

" Người đâu!" Thái Hậu vỗ tay vài cái, vài cung nữ liền đem những vật phẩm đã chuẩn bị đến, có đủ thứ từ nước ấm đến yến oa, vải khô.

Thái Hậu tự mình cầm lấy một chén yến oa, đưa đến miệng Phượng Tần nói:" Phượng Tần , Ai Gia biết con đang rất đau, mau, ăn vào đi, mới có nhiều khí lực mà sinh chứ."

" Vâng."

Phượng Tần  miễn cưỡng uống hết yến oa, bà đỡ cùng cung nữ hai lần lau người cho cậu. Khi cậu đang lau người, thái giám thay hết chỗ mền bị dính nước ối.

Khi cậu nằm lại trên giường, bà đỡ trói hai tay cậu hai bên giường, rồi mới mở hai chân, cũng trói lại hai bên để hậu đình mở.

Phượng Tần thấy bụng càng ngày càng đau, hài tử trong bụng như đang gấp rút tìm đường ra, không ngừng đạp mạnh, cậu đau đến lăn qua lộn lại, không ngừng hét to:" Quân Tường, ta đau quá! Quân Tường......"

Nghe được tiếng kêu của cậu, Lạc Quân Tường bị lôi ra ngoài không ngừng dấn lên muốn xông vào, thậm chí còn muốn chạy vọt vào, lại bị bọn thái giám phụng chỉ Thái Hậu ngăm trở.

Thái Hậu ngồi bên cạnh, giữ chặt một tay cậu mà nói:" Phượng Tần , cùng ta nào, hít sâu vào, rồi thở mạnh ra. Nào, hít sâu, thở mạnh, hít sâu ......"

" Hoàng Hậu, ngài gắng sức." Bà đỡ liên hồi động viên thúc giục, rồi bắt đầu dùng sức ấn bụng Phượng Tần.

" A......" Phượng Tần  lớn tiếng kêu thảm thiết.

" Tần!" Nghe được tiếng kêu thất thanh ấy, Lạc Quân Tường càng thêm kích động điên người.

Sợ cậu cắn phải đầu lưỡi, bà đỡ lấy mảnh vải sạch nhét vào miệng sản phu, bắt cậu cắn chặt. Tay liên tiếp bên xoa bụng, bên đỡ ở hậu đình mà lên tiếng thúc giục.

Một canh giờ, hai canh giờ trôi qua, vẫn chưa hạ sinh được, thanh âm Phượng Tần đã hóa khàn khàn, dưới thân máu cùng dương thủy chảy ra thấm ướt cả vải bố lót dưới. Thái Hậu ngồi bên cậu không ngừng an ủi, cổ vũ, tay không ngừng phất vạt áo thấm mồ hôi cho cậu.

Bên ngoài Lạc Quân Tường không thể nhịn được nữa, quát:" Các ngươi còn không tránh ra, trẫm lập tức trảm đầu các ngươi!"

Nghe xong, mấy tên thái giám hồn vía lên mây mà nhảy qua một bên.

Lạc Quân Tường đi vào bên giường, nắm lấy tay Phượng Tần hỏi:" Tần, ngươi có sao không?" Nhìn bọn họ, Thái Hậu lắc đầu. Bà đã sớm biết mấy tên thái giám kia không cầm chân Lạc Quân Tường được lâu.

" Quân Tường, ngươi...... Đi ra ngoài, ta không muốn ngươi nhìn thấy bộ dạng này của ta." Phượng Tần  hữu khí vô lực hổn hển nói. Giờ trông mình chắc quá thảm hại, chật vật, khó nhìn, làm sao cho người yêu thấy được?

" Không, trẫm không đi đâu cả. Trẫm phải cùng  ngươi vượt qua giờ khắc thống khổ này." Lạc Quân Tường kiên định nói.

" Ta nói ngươi đi ra ngoài." Phượng Tần  tức điên gào lên," Đều tại ngươi, đều vì ngươi mà ta vất vả thế này, ngươi còn không lập tức biến ngay đi? Lập tức đi ra ngoài cho ta!" Phượng Tần  vừa nói vừa lấy tay đánh hắn, Lạc Quân Tường không cẩn thận, bị một quyền của Phượng Tần đánh trúng mắt, quầng tím cú mèo chắc chắn sẽ xuất hiện trên mặt Hoàng Thượng cao cao tại thượng. May mà cái chân bị chế trụ chứ nếu không chắc chắn Phượng Tần sẽ đạp thêm cho ngài vài đạp.

Từ trước đến giờ chưa từng gặp Phượng Tần điên tiết lần nào, Lạc Quân Tường bị dọa đến ngây người. Ma tính đại phát nha, khó trách người ta nói khi người yêu lâm bồn thì đừng thằng trượng phu nào bén mảng vào. Thì ra là lúc lâm bồn, thấy mặt phu quân là không biết trời đất gì thế này đây .

" Hoàng Hậu, thỉnh ngài chừa lại chút khí lực để hạ sinh long tử." Thấy tình trạng dở khóc dở cười của đôi phu phụ quyền uy nhất thiên hạ, bà đỡ đành nói:" Hoàng Thượng, thỉnh ngài đi ra trước, nếu thời gian kéo dài thì cả Hoàng Hậu và long nhi đều sẽ gặp nguy hiểm."

" Hoàng Thượng, con ra ngoài trước đi." Thái Hậu nhìn quầng tím trên mắt phải của Lạc Quân Tường mà che miệng nói.

" Kia...... Thế trẫm đi ra ngoài trước nhé." Lạc Quân Tường bị Phượng Tần hung ác dọa cho một trận vắt chân lên cổ chạy tức thì.

Lạc Quân Tường biến mất, Phượng Tần lại dồn tất cả khí lực để sinh cho xong," Hoàng Hậu, dồn sức một chút, thấy được cái đầu ra rồi!" Bà đỡ kinh hỉ thông báo.

" A...... Ta không muốn sinh nữa!" Phượng Tần lại dồn lực," Oa......" Cuối cùng cũng ra rồi!" Chúc mừng Thái Hậu, Hoàng Hậu, là hoàng tử!" Nghe được tiếng khóc của nhi tử, Phượng Tần  cười, không đúng, tại sao bụng còn đau thế này.

" Còn một nữa!" Bà đỡ nói:" Hoàng Hậu lại vận lực, thật mạnh một lần là ra thôi."

Mình đoán trúng rồi, là song thai! Thái Hậu lập tức ra lệnh cho cung nữ:" Các ngươi cẩn thận một chút, mau dung vải khác nhau phân biệt đại hoàng tử với long nhi tiếp theo, không được nhầm lẫn."

Một thanh âm xé toạc không trung " Oa......" Tiếng khóc thứ hai, thứ ba, thứ tư vang lên. Lạc Quân Tường đang chờ bên ngoài tự hỏi có phải mình nghe được đến bốn tiếng khóc khác biệt không?" Chúc mừng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Hoàng Hậu sinh hạ bốn vị hoàng tử!"

Nghe thấy lời mừng của bà đỡ, Lạc Quân Tường thiếu chút nữa lăn ra ngất, bốn long nhi?! Hắn đứng như phỗng bên ngoài. Cả đám cung nữ, thái giám cũng ngây ngốc theo, đến khi Thái Hậu sai người mở cửa mời vào, Hoàng Thượng mới hoàn hồn mà lao vào.

" Tần, cám ơn ngươi sinh hạ bốn hoàng tử cho trẫm." Không để ý tới ai khác, Lạc Quân Tường cúi hôn liên tiếp lên khuôn mặt tái nhợt của Phượng Tần.

" Lại đây nào, mau ngắm mấy nhi tử con vất vả hạ sinh." Thái Hậu trong tay ôm một nhi tử, bên cạnh ba cung nữ mỗi người bế một," Ai nha, Phượng Tần , con thật lợi hại, ngày đó Ai Gia mới đề nghị con sinh ba đứa thôi, không thể tưởng được con lại sinh đến bốn. Một lần sinh đến bốn rồi thì không cần chịu khổ lần nào nữa."

"Cho dù lần này chỉ sinh có một thì Trẫm cũng không để Tần phải sinh lần nữa." Lạc Quân Tường sờ sờ bên mắt thâm quầng vì hưởng quả đấm mà nói. Hay nói giỡn, sinh một lần đã sống dở chết dở rồi, làm sao ta bắt Tần sinh thêm lần nữa được? Hơn nữa từ khi xác định được Tần cấn thai, thân Hoàng Thượng ta đây đã bị cấm dục đến tận giờ.

" Cho ta ôm nào." Nhìn đứa nhỏ trong tay, làn da hồng hồng, ánh mắt híp chặt, tạm thời còn chưa biết giống ai," Thái Hậu, thứ tự thế nào vậy?"

" Trong tay Ai Gia chính là lão Đại, dùng hồng bố bao trụ chính là lão Nhị, dùng lam bố bao trụ chính là lão Tam, trên tay con chính là lão Tứ."

Phượng Tần hạnh phúc dựa vào ngực Lạc Quân Tường," Quân Tường, ta thật nhẹ nhõm khi thấy các con được ra đời an toàn."

" Trẫm cũng vậy, tiêu công công."

" Có lão nô."

" Hạ khẩu dụ của Trẫm, Hoàng Hậu hạ sinh cho Tử Long Hoàng Triều thêm bốn Hoàng Tử, đại xá thiên hạ, cho nghỉ mười ngày, cả nước các nơi miễn thuế một năm!" Lạc Quân Tường cao hứng tuyên bố.

" Vâng, lão nô tuân chỉ."

Phượng Tần lúc lâm bồn không đánh thức Tử Vũ và Tử Hồng. Khi hai đứa nhận được tin Phượng Tần đã hạ sinh đến bốn hoàng đệ cho bọn nó, cả hai đứa lao ngay đến ngắm nhìn hoàng đệ.

Một lần sinh bốn, lại là thân nam nhi, xưa nay vô tiền khoáng hậu. Nói cũng kỳ quái, vài ngày sau, bốn ấu nhi này làn da càng ngày càng trắng, mắt mở to, vừa có điểm giống nhau, vừa có chỗ khác biệt. Đứa đầu tiên và đứa thứ ba quá giống Lạc Quân Tường, đứa thứ hai y tạc Phượng Tần, đứa thứ tư có vẻ có anh khí hơn, tập hợp tất cả những ưu điểm của hai phụ thân .

" Tần, trẫm đã nghĩ được mấy cái tên rất hay. Con một gọi là Tử Khiêm, thứ hai là Tử Thành, thứ ba là Tử Ngạn, thứ tư là Tử Nặc."

" Được, mấy cái tên nghe hay lắm. Cứ theo ý ngươi."

Thế là bốn đứa trẻ đã có tên riêng, sự hiện diện của chúng làm cuộc sống cung đình càng thêm ấm cúng khoái hoạt!





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK