Tuy rằng đã tìm được Tiểu, không đúng, là Phượng Tần, nhưng y còn nhiều điểm đáng ngờ lắm, nếu y là hầu phi của trẫm thì sao lại không biết trẫm? Còn nữa, đứa trẻ này gọi y phụ thân là nhi tử của mình với Tần sao? Nếu hài tử này là nhi tử của trẫm cùng Tần, vì cái gì trẫm đối với Tần hoàn toàn không có ấn tượng? Lạc Quân Tường thầm nghĩ nhìn Phượng Vũ, trừ bỏ ánh mắt giống Phượng Tần ra, các ngũ quan khác quả thực là phiên bản của mình. Rất kỳ quái, nhất định phải minh bạch mới được!
“Tần, Phượng Vũ, Hứa Diệp, Tiểu Tương cùng Tiêu công công, trừ bỏ những người trẫm vừa điểm danhh, những người khác đều đi ra ngoài, không có lệnh của trẫm thì không được phép vào.” Đối với chuyện liên quan đến huyết thống hoàng thất thì càng ít người biết càng tốt, thế là Lạc Quân Tường lưu lại những người chắc chắn biết rõ chân tướng sự tình.
“Hoàng huynh, còn ta?” Lạc Quân tề vẻ mặt thương tâm chỉ vào mình, rất thương tâm, không thể tin được chuyện trọng yếu như thế hoàng huynh cũng không cho mình tham dự.
“Ngươi? Vậy ngươi cũng lưu lại đi.”
Chờ tất cả kẻ tạp vụ đều đi ra ngoài, Lạc Quân Tường phân phó Tiêu công công chuẩn bị ghế tựa ban thưởng tọa cho hai người Phượng Tần và Vũ Nhi.
Lạc Quân tề thấy thế nói giỡn: “Hoàng huynh thực bất công a, cũng không cho người chuẩn bị ghế cho ta làm hoàng đệ này.”
Lạc Quân Tường trở lại vị trí của mình ngồi xuống xong có chút đăm chiêu nói: “Xem ra trẫm thật sự phải mời ngươi đi ra ngoài!”
“Không, không, không!” Lạc Quân Tề vội vàng xua tay nói: “Không cần, ta thích đứng, hì hì!”
“Nhi tử của Tần — Phượng Vũ trừ bỏ ánh mắt ra, ngũ quan khác không có phần nào không giống trẫm, thậm chí bề ngoài so với Tử Hồng (Nhi tử lớn nhất của Lạc Quân Tường, năm nay 5 tuổi) lại càng giống trẫm, không thể nghi ngờ, nó chính là hài tử thân sinh của trẫm, sau này Phượng Vũ sửa thành họ Lạc, lấy Tử là tự bối, sau này gọi là Lạc Tử Vũ, là tam hoàng tử của Tử Long hoàng triều chúng ta.” Lạc Quân Tường không chút do dự tuyên bố. “Tiêu công công, chờ trẫm viết thánh chỉ, ngươi đi tuyên bố cho tất cả mọi người biết tam hoàng tử của trẫm.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Nghe Lạc Quân Tường tuyên bố xong, Lạc Quân Tề, Hứa Diệp, Tiêu công công, Tiểu Tương liền quỳ xuống chúc mừng: “Chúc mừng Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc mừng tam hoàng tử, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Phượng Tần nghe không được minh bạch cho lắm liền hỏi Lạc Tử Vũ ngồi bên cạnh mình: “Vũ Nhi, Quân Tường nói tam hoàng tử kia là ngươi sao?”
“Ân, hắn nói đúng là ta.”
“Cái gì?” Phượng Tần tròn mắt, hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này là thật. “Không được, Vũ Nhi là con của ta, là bảo bối của ta, Quân Tường là ái nhân của ta cũng không thể cướp đi được!” Phượng Tần kích động đứng dậy, đem Lạc Tử Vũ ôm vào lòng ngực.
Lạc Tử Vũ dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực Phượng Tần an ủi: “Phụ thân trước tiên đừng kích động, Vũ Nhi sẽ không rời phụ thân đâu, phụ thân yên tâm.”
Lạc Quân Tường thấy vậy, bắt đầu cảm thấy địa vị của mình trong lòng Phượng Tần còn kém xa nhi tử.
Tiểu Tương chậm rãi đến bên Phượng Tần nhỏ giọng giải thích. “Nương nương. người đừng kích động, tiểu chủ tử là con của người cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng phong tiểu chủ tử làm tam hoàng tử, không phải cướp đi tiểu chủ tử của người.”
“Nga, nguyên lai là như vậy a, ta lại lý giải sai lầm rồi.” Phượng Tần ngượng ngùng buông Lạc Tử Vũ ngồi lại trên ghế.
Ngoại trừ Lạc Quân Vũ cùng Tiểu Tương hiểu rõ Phượng Tần, mấy người khác đều trợn mắt há miệng mà nhìn Phượng Tần. Lại lý giải sai? Ý là y thường xuyên lý giải sai lời người khác nói sao?
“Tần, ngươi đừng lo lắng, trẫm sẽ không đoạt Vũ Nhi của ngươi đâu, Vũ Nhi là nhi tử của chúng ta.” Lạc Quân Tường đi đến trước mặt Lạc Tử Vũ vuốt đầu nó nói: “Sao vậy? Còn không gọi phụ hoàng?”
Lạc Quân Vũ nhảy xuống ghế, cung kính quỳ gối trước mặt Lạc Quân Tường: “Nhi thần Tử Vũ thỉnh an Phụ hoàng!”
“Ngoan, mau bình thân. Tử Vũ năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Bẩm phụ hoàng, Tử Vũ ba tuổi.”
Lạc Quân Tường cẩn thận tỉnh toán một chút, “Vậy phải nói Tần ước chừng khoảng bốn năm trước hoài thượng Tử Vũ, nhưng nếu chúng ta đã từng cùng bên nhau, vì sao chúng ta đối với đối phương lại không có ấn tượng gì?”
“Đó là bởi vì Hoàng Thượng (nương nương) mất trí nhớ.” Tiêu công công cùng Tiểu Tương đồng thời nói.
“Không thể nào, như thế là sao?” Không biết người nào nói ra câu này.
Đúng vậy, việc này cũng thật sự trùng hợp, hai đương sự lại đều mất đi trí nhớ.
“Tiêu công công, khi nào mà trẫm mất đi trí nhớ?”
“Chuyện này…chuyện này…”
Thấy vẻ mặt Tiêu công công muốn nói lại không muốn nói, Lạc Quân Tường biết ngay hắn có chuyện gì giấu giếm mính, lập tức lạnh mặt nói. “Tiêu công công, xem ra ngươi đã già rồi, phải về hưu a! Xem ra trẫm phải hảo hảo tiễn ngươi một đoạn đường!”
Nghe vậy, Tiêu công công lập tức quỳ xuống khóc lóc kêu: “Hoàng Thượng tha mạng a, không phải lão nô không chịu nói, là không dám nói a, năm đó Thái Hậu hạ chỉ không cho phép nói ra, chuyện này…chuyện này Hứa đại nhân cũng biết.”
“Hứa Diệp! Ngay cả ngươi cũng biết? Ngươi cũng giấu giếm trẫm?!” Lạc Quân Tường phi thường tức giận. hai người từ nhỏ làm bạn bên cạnh mình lại đều giấu giếm mình.
Hứa Diệp quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, năm đó thật là Thái Hậu đã hạ chỉ như vậy.”
Vậy là Mẫu hậu bắt bọn họ lừa dối mình? Lạc Quân Tường cảm thấy mình sắp tức giận đến chóng mặt rồi, thế là lấy tay day day trán mình nghiến răng nghiến lợi nói: “các ngươi nói, trẫm tha cho các ngươi vô tội, cho dù Mẫu hậu có trách tội xuống thì trẫm cùng một mình gánh chịu.”
“Tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng!”
“Vậy từ Tiêu công công nói đi.”
Tiêu công công chậm rãi nói lên chuyện cũ năm xưa: “Khoảng hơn bốn năm trước, lúc ấy Tề Vương Gia phụng mệnh lệnh Hoàng Thượng đi biên cương, khi Hoàng Thượng cải traang đến Giang Nam vi hành thì quen biết Phượng hầu phi nương nương, còn đưa nương nương tiến cung. Sau khi tiến cung không lâu, một lần Hoàng Thượng và nương nương ra ngoài du ngoạn thì gặp thích khách, Hoàng Thượng vì bảo vệ nương nương nên bị thương hôn mê một ngày một đêm, thế nhưng sau khi tỉnh dậy thì những kí ức hơn hai tháng cùng nương nương quen biết đều quên hết. Sau đó, Thái Hậu dùng danh nghĩa nương nương làm nguy hại đến Hoàng Thượng đánh tiến lãnh cung. Hoàng Thượng, trên là những điều lão nô biết đều đã nói ra, lão nô tuyệt đối không có nửa câu giả dối.”
“Hứa Diệp, đúng như những lời Tiêu công công nói sao?” Lạc Quân Tường hai tay đặt phía sau, nhắm mắt lại nói.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, những lời Tiêu công công nói đều là thật.”
“Chính là năm đó mẫu hậu nói cho trẫm, trẫm gặp thích khách tập kích rồi hôn mê hơn hai tháng a.” Mẫu hậu không có lí do gì để gạt mình a? Lạc Quân Tường thở dài.