Để huấn luyện thành hai đội thi đấu với nhau, mỗi buổi sáng Phượng Tần đều dành ra một canh giờ bắt bọn ho ngừng tất cả công việc trong tay để dạy họ đá bóng. Cho dù thỉnh thoảng có ngày vì được Lạc Quân Tường “yêu thương” quá độ nên không thể xuống giường được, Phượng Tần cũng sẽ căn dặn Tiểu Tương nhìn họ tập luyện.
“Bây giờ Tiểu Tương làm trọng tài, mười bốn người còn lại chia làm hai đội, mỗi đội bảy người.”
Phượng Tần mặc một bộ “chiến y” màu đỏ nói. Cái gọi là chiến y chính là y phục khố trang được thay đổi cho thuận tiện hành động.
Được Lạc Quân Tường dạy dỗ mấy tháng qua, hiện tại Phượng Tần chẳng những đã học xong “Tam tự kinh”, hơn nữa nói chuyện cũng không loạn thất bát tao (lộn xộn, lung tung) như trước nữa.
“Ta với Vũ Nhi chia nhau làm đội trưởng, đội đỏ đứng bên ta, đội xanh qua đứng bên người Vũ Nhi.”
“ Nô tài (nô tỳ) tuân mệnh.”
Nghe bọn họ nói xong Phượng Tần thiếu chút nữa thì té xỉu. Như vậy thì làm sao mà thi đấu đây, không cần đoán Phượng Tần cũng biết chỉ cần bóng đến chân mình hoặc chân Vũ Nhi bọn họ chắc chắn sẽ không dám cướp.
“Mọi người nhớ kỹ đây, thi đấu là thi đấu. Hôm nay chúng ta không phân biệt cao thấp, không được vì ta và Vũ Nhi là chủ tử mà không đoạt bóng. Nếu ai vì phép tắc này mà phá hỏng trận đấu, hôm nay chỉ có thể ăn cơm trắng, đội thắng sẽ được trọng thưởng. Mọi người bảo được hay không được?”
“Được!”
Mấy tháng ở chung, tất cả mọi người đều hiểu rõ nương nương là một người hiền hòa, hơn nữa lại rất quan tâm đến hạ nhân. Có thể nói người quả thật không xem mọi người là hạ nhân mà ngược lại coi mọi người là bằng hữu. Thỉnh thoảng có người làm sai chuyện gì hoặc phá hỏng thứ gì, nương nương không những không trách cứ mà còn an ủi. Cho nên tất cả mọi người cảm thấy thật may mắn khi lúc trước được Tiểu Tương chọn vào Thần Hi cung, mà họ cơ hồ cũng trở thành đối tượng hâm nộ của tất cả thái giám, cung nữ trong cung.
Một tiếng chuông gõ vang lên, trận bóng đá quyết liệt đã bắt đầu.
Vì Lạc Tử Vũ tuổi còn nhỏ, cho dù kĩ thuật đá bóng có giỏi đến như thế nào đi chăng nữa thì thể lực và bước chân vẫn kém người lớn. Để cho công bằng nên đội Phượng Tần là ba nam bốn nữ, đội kia là năm nam hai nữ.
May mắn là sân của Thần Hi cung đủ lớn, Phượng Tần ở trước sau hai bên sân dựng hai long môn (khung thành a~) đơn giản, hai thủ môn phụ trách long môn ngồi xổm kiểu trung bình tấn, hai tay giương ra dự phòng đối thủ bất thình lình sút bóng.
Lúc này, Trương Tỉnh chính đáng cả gan đoạt bóng từ Phượng Tần, hắn xoay người một cái cướp được bóng về chân. Nhưng trong lúc xoay người không cẩn thận đá tới Phượng Tần, hắn sợ hãi lập tức quỳ xuống nói:
“Nương nương tha mạng, nô tài không cố ý đá phải nương nương đâu.”
Mọi người ngừng lại tại chỗ nhìn hai người bọn họ.
“Hì hì!”
Phượng Tần cười gian hai tiếng nhìn Trương Tỉnh quỳ gối trước mặt lớn tiếng nói:
“Mọi người chứng kiến nhé, Trương Tỉnh là người đầu tiên phạm quy. Mọi người nhớ rõ nhất định phải cố gắng ăn sạch tất cả đồ ăn của hắn trong lúc ăn cơm, chỉ cho hắn ăn cơm trắng thôi!”
Đúng nga, nương nương đã nói bây giờ là thi đấu, không phân biệt cao thấp, bằng không còn bị phạt. Mọi người nhất thời cười phá lên, thậm chí có người còn nói:
“Trương Tỉnh, hôm nay ta nhất định sẽ ra sức mà ăn đấy.”
“Ha ha…”
Nhìn gương mặt khốn khổ của Trương Tỉnh, Phượng Tần vẻ mặt vô tội nói:
“Trương Tỉnh, là ngươi phạm quy nhé, ta cũng không muốn thế đâu. Đứng lên đá tiếp đi. Chỉ cần đội các ngươi thắng, ta sẽ cho phép ngươi dùng nước tương ăn với cơm, ha ha!”
“Ha ha…Trương Tỉnh, vì bữa cơm với nước tương của ngươi, tất cả mọi người trong đội chúng ta sẽ cố gắng giúp ngươi!”
Lạc Tử Vũ nói.
Trương Tỉnh dở khóc dở cười nói:
“Tạ ơn…Tạ ơn tiểu chủ tử.”
Trong đội Phượng Tần có một người nói:
“Để bắt Trương Tỉnh ăn một bữa cơm trắng, chúng ta cũng phải cố lên.”
Vì nguyên nhân như vậy, tình hình chiến đầu của hai đội liền quyết liệt hẳn lên….
“Chuyền bóng! Nhanh, Lâm Lục, chẳng nhẽ ngươi không muốn cho Trương Tỉnh ăn cơm trắng sao?”
Có thể không đề cập đến chuyện này được hay không ! Trong lòng Trương Tỉnh gào khổ.
Nhược Sương dẫn bóng đến long môn, Thụy Đắc hô:
“Nhược Sương, mau truyền bóng cho tiểu chủ từ, người sút bóng lợi hại nhất đấy.”
Lạc Tử Vũ thuận lợi nhận được bóng Nhược Sương truyền đến, Phượng Tần lập tức hô:
“Thanh Hà, cẩn thận Vũ Nhi sút cầu.”
Thanh Hà là thủ môn.
“Cho các ngươi xem thử sự lợi hại của ta!”
Lạc Tử Vũ nhấc chân hét:
“Xung lượng sút bóng!”
Bóng nhanh chóng bay qua bên trái Thanh Hà vào long môn.
“Thật tốt quá, tiểu chủ tử thật là lợi hại!”
Trọng tài Tiểu Tương lớn tiếng nói:
“Bây giờ 1-1. Hòa!”
“Bị đuổi hòa rồi. Mọi người cố lên a!”
“Lạc Anh, nhận lấy!”
Phượng Tần bị hai người vây quanh đá bóng bay qua chỗ Lạc Anh không có ai coi giữ.
Lúc này một tiếng tuyên giá “Hoàng Thượng giá lâm!” vang lên, động tác của mọi người đều ngừng lại. Mà quả bóng không ai tiếp kia cứ khéo léo bay qua gương mặt âm trầm của Lạc Quân Tường.
Trừ Phượng Tần và Lạc Tử Vũ ra, tất cả thái giám cung nữ thuộc về Thần Hi cung đều quỳ xuống không ngừng dập đầu nói:
“Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng…”
Lạc Quân Tường lạnh lùng nói:
“Các ngươi lập tức đứng lên, thu dọn tất cả vật phẩm của Phượng phi và Tam Hoàng Tử, một chiếc cũng không được phép bỏ sót.”
“Nô tài (nô tỳ) tuân chỉ.”
Thấy Hoàng Thượng không có truy cứu, bọn họ lập tức đứng dậy vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lạc Tử Vũ đi đến trước mặt Lạc Quân Tường:
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”
“Bình thân đi.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Chưa từng thấy sắc mặt âm trầm như thế của Lạc Quân Tường, Lạc Tử Vũ thỉnh an xong liền im lặng đứng ở một bên.
“Quân Tường, ngươi làm sao vậy?”
Phát hiện ái nhân vừa đến đã có sắc mặt tồi tệ, Phượng Tần không khỏi cảm thấy có phần lo lắng, thế là hơi nói đùa:
“Sẽ không phải vì ta vừa mới đá bóng thiếu chút nữa trúng ngươi nên bây giờ ngươi muốn đuổi ta và Vũ Nhi ra ngoài cung chứ?”
“Là có kẻ nghĩ muốn đuổi ngươi và Tử Vũ ra khỏi cung.”
Đuổi ra khỏi cung? Chuẩn như thế sao? Phượng Tần lần đầu tiên thấy bản thân mình thật sự lợi hại, vậy mà lại đoán trúng.
Thấy Phượng Tần giật mình, Lạc Quân Tường kéo bàn tay y nói:
“Nhưng Trẫm sẽ không để cho họ thực hiện được đâu.”
Họ? Ý là không chỉ có một người. Mình đến nơi này lâu như vậy tự nhận thấy nhân duyên cũng không tệ lắm, đều không có đắc tội với người nào a.
Cứ như vậy, Lạc Quân Tường cầm tay Phượng Tần không nói lấy nửa chữ, mà Phượng Tần đang suy nghĩ xem rốt cuộc là mình đã đắc tội với ai. Người mình đắc tội địa vị nhất định không thấp, bằng không sẽ không khiến ái nhân bực bội đến vậy…
“Khấu kiến Hoàng Thượng, tất cả vật phẩm của nương nương và tiểu chủ tử đã thu dọn xong rồi.”
Tiểu Tương đi đến trước mặt Lạc Quân Tường bẩm báo.
“Tốt, hiện giờ đem toàn bộ đồ đạc của họ dọn đến Vĩnh Tường Cung!”
Hừ, Thái Hậu và Lâm Quý Phi dám bức Trẫm như thế, Trẫm sẽ cho các người nếm thử một chút tư vị hối hận!
Lạc Quân Tường vừa nói xong, kể cả những người hắn đưa đến Thần Hi cung, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc vạn phần. Dọn đến Vĩnh Tường Cung ý là sau này ở cùng với Hoàng Thượng? Vinh quang như vậy ngay cả Hoàng Hậu đời trước đều không có hưởng thụ qua!
Nhưng mà những người hầu hạ Phượng Tần ở Thần Hi cung trong thâm tâm trừ bỏ kinh ngạc còn một phần lo lắng. Chủ tử tốt như nương nương thật sự là trăm năm khó gặp, mà Vĩnh Tường Cung không thiếu nhất là cung nữ, thái giám.
Phượng Tần tròn mắt nhìn Lạc Quân Tường kinh ngạc nói:
“Quân Tường, chúng ta cùng ở với ngươi?”
“Không được sao?”
“Đương nhiên là được chứ.”
Phượng Tần từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, bỗng nhiên y phát hiện đến một đám người Tiểu Tương dùng ánh mắt đáng thương như cún con nhìn mình, lập tức hiểu ra.
“Quân Tường, ta có thể mang theo toàn bộ mọi người trong Thần Hi cung đi được không? Ta quen họ hầu hạ rồi.”
Lạc Quân Tường biết ái nhân ở chung với đám nô tài này rất tốt, cũng rất bảo vệ họ.
“Yêu cầu của ngươi Trẫm từng cự tuyệt sao? Ngươi thích thì cứ mang họ theo đi.”
Đám người Tiểu Tương vừa nghe, mừng rỡ nói:
“Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn nương nương.”
Thế là mọi người cầm gia sản, chậm rãi xuất phát về phía Vĩnh Tường Cung…