Đêm khuya, nhà họ Lục.
Lục Sinh mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu gõ cửa phòng Lục Vân Tường.
"Ai vậy? Tối thế này rồi còn có chuyện gì?"
Lục Vân Tường đang ngủ say lại bị đánh thức, hiển nhiên ông ta rất không vui.
"Là tôi, Lục Sinh!", Lục Sinh sốt ruột đứng ở ngoài cửa.
Lục Vân Tường vội vàng trở mình đứng dậy, ông ta linh cảm rằng đã xảy ra chuyện quan trọng.
Bởi vì Lục Sinh đã ở nhà họ Lục hơn ba mươi năm, ông ta làm việc rất cẩn thận, chuyện nhỏ ông ta sẽ tự giải quyết, không có chuyện lớn nửa đêm ông ta sẽ không đến gõ cửa.
Lục Vân Trường nhanh chóng mở cửa: "Lục Sinh, nói mau, xảy ra chuyện gì?"
Lục Sinh hít một hơi thật sâu, đột nhiên ông ta dùng tay dụi mắt, bắt đầu khóc.
Thấy vậy, Lục Vân Tường khẽ cau mày, trái tim ông ta trùng xuống, xem ra xảy ra chuyện thật rồi.
"Lục Sinh, nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Sinh nức nở: "Ông chủ, cậu chủ bị người ta... bẻ gãy tay rồi!"
"Cái gì?", Lục Vân Tường sửng sốt, ở thành phố Minh Thanh, cư nhiên còn có người dám động vào cậu chủ nhà họ Lục.
"Ai làm?"
Lục Sinh thở dài: "Là thằng con trai phế vật đó, Lục Thần".
"Là nó?", Lục Vân Tường giật mình, sau đó ông ta lạnh giọng nói: "Không phải Phong Nhi thuê rất nhiều vệ sĩ tài giỏi à? Sao bọn họ không bảo vệ thằng bé?"
"Ôi!", Lục Sinh thở dài một hơi: "Đám vệ sĩ đó đều bị thương rồi, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Lục Thần".
"Sao có thể?", Lục Vân Tường kinh ngạc há hốc mồm.
Thằng nhóc vô dụng đó tay trói gà còn không chặt, sao lại lợi hại vậy?
"Lục Sinh, ông có chắc là Lục Thần làm không?"
Lục Sinh ngẩng đầu lên, chắc chắn nói: "Chính miệng đám vệ sĩ đó nói với tôi, tôi dám khẳng định!"
Trong mắt Lục Vân Tường hiện lên tia sát ý, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Thần, không băm thây mày ra làm trăm mảnh, tao không mang họ Lục".
Ông ta lại nói với Lục Sinh: "Giờ Phong Nhi đang ở đâu?"
Lục Sinh nói: "Đang ở phòng khách, tôi đã mời Vương Toàn An đến chữa trị vết thương cho cậu chủ!"
Nhà họ Lục đã chi rất nhiều tiền để chiêu mộ tất cả những bác sĩ giỏi nhất thành phố Minh Thanh về chăm sóc, trở thành bác sĩ riêng cho nhà bọn họ.
Vương Toàn An là một trong số đó, ông ta cũng là bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất thành phố Lâm Thanh.
Lục Sinh nói xong, Lục Vân Tường liền vội vàng đi tới phòng khách.
"A! Đau chết tôi rồi!"
Vừa bước vào phòng khách, Lục Vân Tường đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con trai.
"Phong Nhi, con sao rồi?"
"Bố! Con đau quá, bố nhất định phải báo thù cho con!", lúc này Lục Phong đã đau đến nỗi toàn thân phát run.
Nghe thấy tiếng hét của con trai, lòng Lục Vân Tường đau như dao cắt, nỗi xót xa không thể nói thành lời.
"Phong Nhi, đừng sợ, cố gắng thêm chút".
"Con yên tâm, bố nhất định sẽ báo thù cho con, băm Lục Thần đó ra làm trăm mảnh!"
"Vương Toàn An, ông phải chữa lành đôi tay của Phong Nhi bằng mọi giá!"
Vương Toàn An lắc đầu thở dài: "Xương trên vai cậu Lục đã nát vụn, sợ rằng..."
"Sợ cái gì...", Lục Vân Tường túm lấy Vương Toàn An, nói bằng vẻ mặt phẫn nộ.
"Sợ rằng hai tay sẽ tàn phế!", Vương Toàn An cúi đầu nói.
"Bố, con không muốn tàn phế đâu! Bố nhất định phải kêu ông ta chữa lành tay cho con!", Lục Phong sợ đến nỗi bật khóc khi nghe tin mình sắp bị tàn phế.
"Kẻ vô dụng này!", Lục Vân Tường điên cuồng đến gần, ông ta dùng sức lắc người Vương Toàn An: "Nhà họ Lục tôi nuôi kẻ ăn hại như ông chỉ tổ tốn cơm tốn gạo!"
Lúc này, lồng ngực Lục Vân Tường nhấp nhô kịch liệt, hiển nhiên ông ta đã tức giận đến cực điểm.
"Lục Sinh, chôn sống Vương Toàn An và đám vệ sĩ đó cho tôi!"
"Hả!", mặt Vương Toàn An tái nhợt: "Ông chủ! Xin ông tha mạng! Xin ông tha mạng!"
Lục Sinh ra hiệu, ngay sau đó hai tên đàn ông mặc vest đen đứng ngoài cửa bước vào áp giải Vương Toàn An ra ngoài.
"Lục Vân Tường, mày sẽ không được chết tử tế!"
"Lục Vân Tường, đồ khốn khiếp, tao làm ma cũng sẽ không tha cho mày!"
Bên ngoài truyền đến tiếng hét thất thanh không cam lòng của Vương Toàn An trước khi chết.
"Lục Sinh, lập tức điều động nhân lực, bắt Lục Thần về đây cho tôi!", Lục Vân Tường lại lớn tiếng ra lệnh.
...
Lục Thần đang ngồi ngoài phòng phẫu thuật, sắp 8 giờ rồi, anh phải đến trường Đại học Bách khoa Minh Thanh bảo vệ An Hiểu Nghiên.
Nếu đã đồng ý với An Kình Tông, anh không thể thất hứa, phương châm sống của anh luôn là như vậy.
"Hậu Dũng, tôi có việc phải đi, nhà họ Lục nhất định sẽ đến trả thù, an nguy của bạn tôi xin nhờ vào cậu! Nếu có chuyện gì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi!"
"Đại nhân, cậu đi đi!", Hậu Dũng vỗ ngực cam đoan: "Nếu bạn cậu bị mất một cọng lông, Hậu Dũng tôi không cần cái mạng này nữa”.
Lục Thần vẫn khá tin tưởng người lính cấp dưới đã đi theo anh nhiều năm này.
Năm đó ở Diêm Long Quân, thực lực của cậu ta chỉ đứng sau Lục Thần và Tôn Hoành.
"Ừm!", Lục Thần gật đầu, sau đó anh bắt một chiếc taxi đến trường đại học Bách khoa.
Vừa đi được nửa đường, anh đã thấy An Hiểu Nghiên mang theo đôi mắt sưng húp, hồn bay phách lạc đi một mình trên đường lớn.
Lục Thần lắc lắc đầu, xem ra là khổ vì tình rồi, anh vội vàng kêu bác tài dừng lại, sau đó anh xuống xe theo sát cô.
"An Hiểu Nghiên, nói, rốt cuộc người đàn ông bịt mặt hôm qua là ai?", đột nhiên, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành dẫn theo một tên đàn ông tóc vàng chặn đường cô.
"Sao tôi biết anh ta là ai?"
An Hiểu Nghiên nói bằng vẻ mặt không vui, nói xong, cô liền lướt qua ba người bọn họ.
Vương Thu Thành tiến lên một bước, chặn đường cô lại, ánh mắt hắn ta di chuyển trên người cô.
"Cô không nói, tôi sẽ không cho cô đi".
"Anh...", An Hiểu Nghiên lùi về sau hai bước, cô tức giận đến nỗi mặt phồng lên.
Đột nhiên, một chiếc xe 16 chỗ dừng lại trước mặt bọn họ, hai người bịt mặt xuống xe, đi thẳng về phía An Hiểu Nghiên.
"Á?"
Lục Thần mơ hồ không rõ, lẽ nào ngoài anh ra, An Kình Tông còn mời người khác đến bảo vệ An Hiểu Nghiên sao?
Tên đàn ông tóc vàng nhìn về phía Hồ Vĩ và Vương Thu Thành, hắn ta lạnh giọng hỏi: “Tên đàn ông bịt mặt mà các người nói là bọn họ sao?”
“Không giống!”, Vương Thu Thành gãi gãi đầu nói.
“Hừ!”, người đàn ông tóc vàng chặn hai người bịt mặt lại, lạnh lùng hỏi: “Hôm qua, có phải các người làm hai người anh em của tôi bị thương không?”
“Cút ngay!”, một tên đàn ông bịt mặt trong số đó lao tới quật người đàn ông tóc vàng xuống đất.
Thấy đối phương lợi hại như vậy, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành sợ đến mức vội vàng tránh sang một bên.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo khiến đám ngườirất mơ hồ mông lung.
Chỉ thấy hai người đàn ông bịt mặt đó không hề bảo vệ An Hiểu Nghiên mà ngược lại còn bắt cô lại.
“Thả tôi ra! Các người làm gì vậy?”
An Hiểu Nghiên hét lên, thu hút sự chú ý của người qua đường.
“Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cưỡng bắt con gái nhà lành, đúng là coi trời bằng vung mà!”
“Mau báo cảnh sát đi!”
Mặc cho An Hiểu Nghiên giãy dụa, hai người đeo mặt nạ không hề buông lỏng tay ra.
Mặc dù người qua đường rất phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng chỉ dám bàn ra tán vào chứ không có ai dám đứng ra bảo vệ công lý.
Khi hai người đàn ông bịt mặt tống An Hiểu Nghiên vào chiếc xe 16 chỗ, bọn họ lại bị một người đàn ông bịt mắt khác chặn lại.
“Hừ?”
Hai tên đó đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy khó hiểu.
“Từ khi nào chúng ta lại có thêm một người vậy?”, một tên trong số đó bối rối hỏi.
Tên còn lại lắc lắc đầu: “Sao tôi biết được!”
“Bịch bịch!”
Khi bọn họ đang mơ hồ không rõ thì Lục Thần đã tung ra hai quả đấm, hai tên đàn ông bịt mặt đột nhiên ngất xỉu ngã xuống đất.
Lục Thần quay đầu về phía Hồ Vĩ và Vương Thu Thành, trong mắt anh phóng ra tia rét lạnh: “Còn không cút, tôi sẽ lấy mạng hai người”.
“Cút! Cút!”
Hồ Vĩ và Vương Thu Thành vội vàng chạy mất tăm hơi.