“Ai da!”
Quản lý Vương đổ mồ hôi, cảm giác như tay bị bóp vụn đến nơi.
“Mau bỏ ra!”
Lục Thần đẩy nhẹ, quản lý Vương lập tức ngã nhào vào quầy lễ tân.
“Sao? Giờ có phòng hay chưa?”
Giọng nói của Lục Thần lạnh lùng, hai mắt như hai thanh kiếm sắc bén, trong lòng quản lý Vương có chút ớn lạnh.
“Cậu… Sao cậu dám tới khách sạn Ngân Thiên làm loạn, cậu đợi đó!”
Hai bảo vệ dùng bộ đàm kêu gọi đồng bọn.
Không lâu sau, một loạt bảo vệ lũ lượt từ trên lầu chạy xuống.
“Thằng nhãi, giờ tôi muốn cậu quỳ xuống xin lỗi, nếu không cậu chết chắc”, quản lý Vương chỉnh áo, nở nụ cười đắc ý.
Lục Thần châm thuốc, từ tốn rít một hơi, nói: “Người muốn tôi quỳ đều sẽ phải hối hận, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có thử”.
Quản lý Vương gật đầu, nghiến răng nói: “Được! Tôi muốn xem xem cậu khiến tôi hối hận như thế nào?”
Sau đó hắn ta vẫy tay ra hiệu: “Xử cậu ta ra bã cho tôi!”
Vừa dứt lời, hơn ba mươi tên bảo vệ lập tức ôm nắm đấm lao về phía Lục Thần.
Chỉ thấy Lục Thần lao qua đoàn bảo vệ với tốc độ cực nhanh, mỗi khi anh bước một bước là một cú đấm giáng xuống, những tên bảo vệ lần lượt ngã rạp xuống.
Chỉ hơn 30 giây, ba mươi tên bảo vệ đã nằm hết xuống đất, luôn miệng kêu đau.
“Shhhh”
Quản lý Vương hít một hơi lạnh, trong lòng dâng lên nỗi khiếp sợ, toàn thân phát run.
Giờ hắn ta đã hiểu Lục Thần không hề nói thách.
Lục Thần từng bước đi về phía hắn ta, bước đi chậm rãi, nhưng khiến tim hắn ta càng đập nhanh hơn. Những giọt mồ hôi lớn chảy dài trên má, hàm răng run rẩy và mồ hôi đầm đìa.
Vào chính lúc hắn ta tưởng mình chết chắc rồi thì chợt thấy cứu tinh, hắn ta vội vàng hét lớn: “Chủ tịch An, cứu tôi với!”
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác len đen, đeo kính gọng đen, theo sau là bốn vệ sĩ bước vào.
An Kình Tông, chủ tịch tập đoàn Ngân Thiên, thực lực hùng hậu, ông ta được xem là nhân vật có máu mặt ở thành phố Minh Thanh này.
Màn vừa nãy ông ta đều chứng kiến hết, lúc này, sắc mặt hắn ta bình tĩnh đánh giá Lục Thần.
“Cậu trai trẻ, thân thủ không tồi, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Gương mặt tràn ngập hy vọng của quản lý Vương tức thì xị xuống.
“Chủ tịch An, cậu ta...”
“Được rồi, Vương Đức Thủy, đầu đuôi câu chuyện tôi biết hết rồi, lát nữa xử lý cậu sau”, Vương Đức Thủy chưa dứt lời đã bị giọng nói lạnh lùng dập tắt.
Tiếp đó, hắn ta nở nụ cười với Lục Thần, chờ anh trả lời.
Hiện giờ người hắn ta đang thiếu, chính là những kẻ giỏi võ như Lục Thần.
Một hồi sau, anh mới từ từ đáp: “Muốn nói chuyện thì ông phải đồng ý với tôi một việc”.
Anh vừa nói, Vương Đức Thủy lập tức nhảy dựng lên: “Cậu tưởng mình là thá gì, chủ tịch An muốn nói chuyện và phúc tu cả kiếp trước của cậu, lại còn dám ra điều kiện à?”
“Im ngay cho tôi!”, An Kình Tông nhíu mày nạt.
Ông ta nhìn Lục Thần nói: “Cậu nói đi, là điều kiện gì”.
Anh liếc Vương Đức Thủy, nhếch môi nói: “Đó là ông hãy cho tên họ Vương này quỳ xuống xin lỗi tôi”.
Vương Đức Thủy hoảng hốt nói: “Chủ tịch An, tên nhãi này thần kinh đấy, ông tuyệt đối đừng nghe cậu ta”.
Sảnh khách sạn trở nên im lặng trong chốc lát, mọi ánh mắt đều chuyển sang An Kình Tông.
Vương Đức Thủy trán lấm tấm mồ hôi, như đang ngồi trên đầu kim, cảm thấy lo lắng.
Thật lâu sau, An Kình Tông lên tiếng: “Vương Đức Thủy, quỳ xuống xin lỗi!”
“Aaa!”, Vương Đức Thủy sắc mặt cực khói coi, lắp bắp: “Chủ tịch An, không...không thể!”
“Nhanh lên!”, An Kình Tông không kiên nhẫn nói: “Một là xin lỗi, hai là cuốn gói khỏi đây!”
Trưởng phòng của khách sạn có thể được tuyển dụng lại, chỉ cần ngẫu nhiên gửi thông tin tuyển dụng, ứng viên sẽ lập tức kéo đến bộ phận nhân sự.
Tuy nhiên một cao thủ như Lục Thần thì rất khó tìm, nếu bỏ lỡ, e là muốn tìm thấy sẽ như mò kim đáy bể.
Còn với Vương Đức Thủy, đây là một quyết định vô cùng khó khăn.
Vị trí quản lý sảnh của khách sạn Ngân Thiên có bao nhiêu người thèm muốn, dù sao nó cũng có mức lương một triệu hàng năm.
Nhưng muốn giữ được vị trí này thì phải đánh mất phẩm giá của mình.
Suy nghĩ hồi lâu, nhân phẩm vẫn thua vị trí quản lý, Vương Đức Thủy khuỵu xuống nói với Lục Thần: "Xin lỗi cậu, tôi sai rồi. Tôi không nên coi thường người khác."
“Cậu thanh niên, vậy được chưa?”, An Kình Tông chờ đợi nói.
Lục Thần hờ hững đáp: “Cũng tạm!”
“Được!”, An Kình Tông như trút được gánh nặng, ông ta sợ anh sẽ không chịu nói chuyện.
...
Trong một văn phòng sang trọng của khách sạn Ngân Thiên, người phục vụ xinh đẹp rót cho Lục Thần một tách Thiết Quan Âm, An Kình Tông tự mình châm một điếu thuốc cho anh.
Lục Thần hít một hơi thật sâu điếu thuốc, sau đó nhàn nhạt nói: "Chủ tịch An, tôi thích người vào thẳng vấn đề”.
“Ừm!”, An Kình Tông nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Kỳ thật gần đây tôi có chút phiền phức. Có người muốn tính mạng của tôi, cho nên...”
“Cho nên, ông muốn mời tôi làm vệ sĩ?”, Lục Thần nhìn chằm chằm An Kình Tông.
Lục Thần, người nhiều năm chinh chiến, có đôi mắt sắc bén như chim ưng, người bình thường khi nhìn thấy cũng sẽ rùng mình.
An Kình Tông có cảm giác như đang giữa trời đông giá lạnh, sau lưng đổ mồ hôi, nhưng vẫn gật đầu.
Im lặng!
Trong bầu không khí kỳ quái, An Kình Tông có vẻ khó chịu, có lẽ ba mươi giây này là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời ông ta.
Đột nhiên, một nụ cười nở trên khuôn mặt Lục Thần.
“Được thôi! Tôi đồng ý!”
Muốn hạ bệ nhà họ Lục, cần có một chỗ dựa như An Kình Tông, ngoài ra, vệ sĩ cũng là một vị trí tốt để che giấu thân phận, đây là việc nhất tiễn song điêu.
Nghe vậy, An Kình Tông có chút phấn khích.
“Cậu thanh niên, cậu tự ra giá lương đi!”
Lục Thần cười nhẹ, anh không thiếu tiền, chỉ tùy ý đáp: “Năm ngàn thế nào?”
“Năm ngàn?”, An Kình Tông tưởng mình nghe lầm.
“Sao thế, tôi ra giá cao quá à?”, Lục Thần nhả khói.
“Không phải!”, An Kình Tông xoa mắt, ổn định tinh thần, ông ta giơ năm ngón tay ra: “Tôi trả cậu năm mươi ngàn!”
“Ok!”, Lục Thần gật đầu: “Được, có điều mai tôi có việc, ngày kia tôi báo lại được không?”
“Được!”
Ông ta sảng khoái đáp: “Ngày kia tới Ngân Thiên báo danh, cậu có thể ở đâu tùy thích”.
...
Bên ngoài khách sạn Ngân Thiên, một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen và trên tay có chạm trổ rồng và phượng đang đi lại.
“Chắc chắn tên đó đi vào đây chứ?”
Hoàng Mao vỗ ngực nói: "Tôi tận mắt chứng kiến, không thể lầm được!”
Hoàng Mao sau khi lên xe lúc đó cũng không lái xe bao xa, mà là quay đầu đi theo Lục Thần phía sau.
“Mẹ nó! Rắc rối rồi đây, lời của cậu chủ không thể làm trái, khách sạn Ngân Thiên cũng không phải chỗ tùy tiện gây sự”, gã mập cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.