"Bốp".
Lục Thần tát vào mặt Nguyễn Chính Hùng: "Vẻ kiêu ngạo lúc nãy của ông đâu rồi?"
"Đừng..."
Nguyễn Chính Hùng lấy tay che mặt, nước mắt chảy dài.
"Bịch".
Sau đó, Lục Thần trực tiếp ném ông ta đến bên cạnh Nguyễn Chính Ưng.
"Quỳ xuống".
Nguyễn Chính Hùng không dám do dự, đứng trước mạng sống, tôn nghiêm hoàn toàn không còn chút giá trị.
"Bịch".
Hai chân ông ta trực tiếp khuỵu trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy.
Sau đó, Lục Thần lại chuyển ánh mắt sang Hồ Vĩ và Vương Thu Thành.
"Bọn mày, cũng quỳ xuống cho tao".
"Chuyện này..."
Bọn họ nhìn nhau ánh mắt có chút lưỡng lự.
“Sao?”, ánh mắt Lục Thần sắc lạnh như con dao hai lưỡi, khiến người ta không khỏi run sợ.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thần, toàn thân bọn họ run rẩy như đang bước vào tháng mười hai âm lịch băng giá.
Lê đôi chân nặng nề, bước đến bên cạnh Nguyễn Chính Hùng, cùng nhau quỳ xuống.
"Vừa rồi các người nói cái gì, tôi phải quỳ xuống xin lỗi đúng không?"
Lục Thần kéo ghế tới, ngồi trước mặt ba người bọn họ.
Cả ba người cúi đầu không dám nói gì.
"Bốp".
Lục Thần lại vung tay, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành đồng thời ăn một cái tát.
"Sao? Có phục không?"
"Phục, phục".
Cả ba đồng thanh lên tiếng, gật đầu lia lịa.
"Phục rồi thì hát cho tôi nghe bài trên đời chỉ có mẹ là tốt đi!"
Lục Thần lại châm một điếu thuốc, riêng về việc xử lý mấy đám nhãi ranh này, anh phải gọi là cụ tổ rồi.
Đôi khi, đánh vào tâm lý còn hiệu quả hơn là đánh vào da thịt, và nó cũng có thể khiến đối phương phải chịu ảnh hưởng nặng nề hơn.
"Chuyện này..."
Mặt Nguyễn Chính Hùng vô cùng khó coi.
Bị đánh, sau một thời gian vết thương sẽ lành lại, nhưng nếu clip hát trên đời chỉ có mẹ là tốt bị phát tán ra ngoài, ông ta làm sao đối mặt với giáo sư và học sinh đây.
"Không hát thì phải bị đánh gãy hai chân".
Vừa nói Lục Thần vừa nhặt một cây gậy sắt lên.
Thấy vậy, Nguyễn Chính Hùng hoảng sợ đến mức vội vàng xua tay.
"A! Đừng đừng! Chúng tôi sẽ... hát!"
"Bọn mày thì sao?"
Lục Thần lại liếc nhìn Hồ Vĩ và Vương Thu Thành.
"Chúng tôi... cũng hát!"
Hai người gục đầu xuống, giờ đây họ đã hoàn toàn mất đi bộ dạng kiêu ngạo vốn có.
"Trên thế giới này chỉ có mẹ... là tốt! Những đứa trẻ có mẹ được cưng chiều như bảo bối..."
Sau khi bọn họ hát xong, Lục Thần mới xoay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy An Hiểu Nghiên đang quanh quẩn bên ngoài với vẻ mặt lo lắng.
Thấy Lục Thần, cô ngạc nhiên đến mức không thể khép miệng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Anh không bị gì sao?"
Cô đã nghe nói về những việc xấu xa của Nguyễn Chính Hùng, từng có rất nhiều học sinh đắc tội ông ta hoặc Hồ Vĩ đều phải bước ra với bộ dạng bầm tím, không gãy tay thì cũng gãy chân.
Nhưng thanh niên trẻ tuổi trông có vẻ bình thường này lại có thể bình yên vô sự bước ra ngoài, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Tôi không sao”.
Lục Thần giang hai tay, xoay một xòng.
"Vậy thì tốt, nhưng sau này, anh đừng đi theo tôi nữa!"
An Hiểu Nghiên nói xong liền chạy đi.
Sau khi trở lại lớp học, lòng cô vẫn không yên, trong đầu luôn hiện lên hình bóng người đàn ông đeo mặt nạ đã cứu mình hai lần.
Anh ta là ai? Tại sao lại cứu cô? Tại sao anh ta phải che mặt?
Đột nhiên, cô lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ.
Thực ra từ hôm qua đến giờ, trong lòng cô không biết đã tưởng tượng ra dáng vẻ của người đàn ông đeo mặt nạ đó bao nhiêu lần.
Cô thậm chí còn tưởng tượng được gặp anh ta trong mơ.
Cô vẽ hết bức này đến bức khác, nhưng mỗi lần vẽ xong đều không hài lòng và lại vò nát.
"Haz".
Lúc này, cô cũng không biết bản thân tại sao lại như vậy.
Mấy tiết học cứ vậy trôi qua.
Cùng lúc đó, Lục Vân Tường nhà họ Lục cũng đang đi tới đi lui, ông ta đang đợi Lục Sinh.
"Cạch”.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Lục Sinh dẫn theo một ông già râu tóc bạc trắng bước vào.
Lục Vân Tường thấy vậy vội vàng bước tới chào hỏi.
"Đại sư Du, cuối cùng ông cũng tới rồi, ông chất định phải báo thù cho thằng con của tôi".
Du Thản Long gật đầu: "Mọi chuyện lão già này đã nghe Lục Sinh nói hết rồi. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bắt thằng nhãi ranh kia tới cho các người đích thân xử lý".
Lục Vân Tường mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn đại sư Du".
"Đúng rồi, gia chủ đâu? Lâu rồi tôi không tới thăm ông ấy?", Du Thản Long đột nhiên hỏi.
Một tia buồn thoáng hiện lên trong mắt Lục Vân Tường, ông ta thở dài.
"Bố nghe nói Phong Nhi bị đánh gãy hai tay nên giận đến tăng huyết áp, giờ vẫn đang nằm liệt trong phòng".
"Ồ! Vậy tôi không làm phiền nữa, bây giờ tôi sẽ đi bắt thằng nhãi kia về".
Du Thản Long nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
"Lục Sinh, đề phòng có bất trắc, ông dẫn thêm vài người theo đi".
Lục Vân Tường hơi lo lắng, sợ Du Thản Long không phải đối thủ của Lục Thần, bởi vì ông ta đã nghe nói về việc gã mập bị đánh trọng thương.
"Tôi hiểu rồi".
Lục Sinh quay lưng rời đi.
Lúc này, Lâm Như đang tiến hành phẫu thuật, còn Hậu Dũng thì đợi ở bên ngoài.
Sau vài tiếng, cuối cùng, cửa phòng mổ cũng mở, bác sĩ lần lượt bước ra với vẻ mặt nặng nề.
Hậu Dũng cảm thấy không ổn, vội vàng kéo bác sĩ mổ chính lại hỏi: "Bác sĩ, tình trạng của bệnh nhân thế nào rồi?"
Bác sĩ lắc đầu: "Tuy không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng não đã bị tổn thương rất nặng, e là sẽ phải nằm trên giường bệnh cả đời".
"Sao".
Đầu óc Hậu Dũng trống rỗng.
"Người nhà chắc chắn sẽ rất đau lòng”.
Lúc này, một nhóm người đi thẳng tới như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lục Sinh đột nhiên bước vào văn phòng bác sĩ.
"Lâm Như đâu?"
Trần Vĩnh Trung nhận ra người này là Lục Sinh, quản gia nhà họ Lục.
Biết ông ta đến để báo thù cho Lục Phong, anh ta bước tới, mỉm cười: "Lục quản gia, Lâm Như vừa tiến hành phẫu thuật xong, đang nằm trong phòng phẫu thuật".
“Người đâu, đưa cô ta ra khỏi phòng phẫu thuật”, Lục Sinh sắc mặt âm trầm ra lệnh cho bốn gã đàn ông to lớn xung quanh.
Ngay lập tức, bốn người liền bước vào phòng mổ.
Lục Sinh vội vàng lấy một chiếc ghế từ văn phòng tới cho Du Thản Long ngồi.
"Đứng lại, các người đang làm gì vậy?"
Hậu Dũng đứng trước bốn người đàn ông to lớn chặn bọn họ lại.
Bốn người đàn ông thấy người này mặc đồng phục của phòng tuần tra, cũng không dám manh động, quay sang nhìn Lục Sinh.
Lục Sinh vội vàng bước tới, lạnh lùng nói: "Chúng tôi là người nhà họ Lục, tốt nhất cậu đừng có nhiều chuyện, nếu không hậu quả tự chịu”.
Nhà họ Lục có địa vị lớn mạnh ở thành phố Minh Thanh, ngay cả chính quyền cũng phải sợ.
Lục Sinh tưởng nếu ông ta nói ra nhà họ Lục, người trước mặt sẽ sợ hãi mà tránh sang một bên.
Nhưng ai ngờ, Hậu Dũng lại cười khẩy: "Người khác sợ nhà họ Lục của các người, nhưng tôi thì không".
"Ồ! Thật sao?", Lục Sinh cười khẩy, sau đó vẫy tay với bốn người đàn ông to lớn: "Đẩy cậu ta ra cho tôi".
"Vâng".
Bốn người đàn ông bước tới chuẩn bị ra tay với Hậu Dũng.
Nhưng Hậu Dũng cũng là thuộc hạ đắc lực nhất của Lục Thần trong Viêm Long Quân, ngay cả tội phạm biên giới còn không sợ, chứ đứng nói là bốn tên xã hội đen này.
Anh ta tung ra liên tiếp bốn quả đấm, bốn người đàn ông đồng thời bị đánh đến nỗi ngã lăn lộn, đau đớn ôm ngực, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
"A!"
Lục Sinh kinh ngạc, bốn người này đều là vệ sĩ giỏi nhất của nhà họ Lục.
Hậu Dũng đắc ý: "Tôi còn tưởng nhà họ Lục tài giỏi thế nào".
"Vậy sao?"
Đột nhiên Du Thản Long đi tới, năm ngón tay vươn ra hướng về phía Hậu Dũng.
Tốc độ quá nhanh khiến Hậu Dũng bị bất ngờ, chờ tới khi anh ta phản ứng lại thì cánh tay đã truyền tới một cơn đau nhức, Du Thản Long đã bắt được cánh tay của anh ta.
"Rắc".
"A!"
Âm thanh gãy rụng và tiếng la hét của Hậu Dũng cùng lúc vang vọng trong bệnh viện.