• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Con rùa rụt cổ

Lục Thần đánh ngã đám người đeo mặt nạ, anh không ở lại quá lâu mà xoay người rời đi luôn.


"Rốt cuộc anh là ai? Tại sao muốn cứu tôi?"


Sau lưng anh truyền đến giọng nói của An Hiểu Nghiên.


Lục Thần không trả lời cô, anh tiếp tục đi về phía trước.


"Anh ta sẽ là ai chứ?"


An Hiểu Nghiên nhìn bóng lưng của Lục Thần, thật lâu sâu cô mới định thần lại rồi đi về phía trường học.


Vừa đi tới cổng trường, cô đã nhìn thấy Lưu Minh, người mà cô mong nhớ ngày đêm, lúc này đang nắm tay một cô gái chuyện trò vui vẻ.


Lúc này, Lưu Minh cũng đã nhìn thấy An Hiểu Nghiên, nụ cười trên mặt cậu ta chợt tắt ngúm.


"Hiểu Nghiên... anh..."



"Hừ! Chúng ta chia tay rồi, anh cũng không cần nói gì thêm!”


An Hiểu Nghiên xoay người rời đi, hai má cô đã ướt đẫm nước mắt.


Trên đời này chuyện khiến người ta đau lòng nhất chính là thấy người mình yêu tay trong tay với người khác.


"Lưu Minh....anh... sẽ có một ngày nào đó anh phải hối hận, đồ vô ơn bạc nghĩa!"


An Hiểu Nghiên vừa đi vừa khóc nức nở, nỗi đau khắc cốt ghi tâm đã khiến cô quên đi chuyện mình sắp bị bắt cóc ban nãy.


Lục Thần luôn theo sát cô, bảo vệ cô một cách bí mật, thấy cảnh tượng này, anh cũng đồng cảm với cô.


Ở đây, anh cũng đã từng bị phản bội bởi mối tình đầu, một người con gái anh yêu, khi anh buồn nhất, chính Lâm Như đã đến an ủi động viên anh, khiến cho anh vui vẻ trở lại.


"Khóc đi! Thời gian sẽ chữa lành vết thương lòng!


"An Hiểu Nghiên, ai bắt nạt em?"


Phía xa xa, một chàng trai khôi ngô cường tráng đi tới dưới sự tháp tùng của Hồ Vĩ và Vương Thu Thành.


Người này chính là Phạm Hiểu Đông, chủ tịch câu lạc bộ võ thuật trường.


An Hiểu Nghiên nín khóc, cô lắc lắc đầu nói bằng sắc mặt tái nhợt: "Không có gì!"


Phạm Hiểu Đông hỏi: "Không có gì? Có phải thằng ranh Lưu Minh đó làm tổn thương trái tim em không? Anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ta".


"Không liên quan đến anh!"





An Hiểu Nghiên lướt qua ba người bọn họ đi thẳng về phía trước.


Phạm Hiểu Đông mỉm cười, lẩm bẩm một mình: "An Hiểu Nghiên, sớm muộn gì em cũng là của anh".


Khi đi ngang qua sân thể thao chuẩn bị đến tòa nhà giảng đường, An Hiểu Nghiên đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Thần đang đi theo sau.


"Anh là ai? Tại sao mấy ngày hôm nay cứ đi theo tôi vậy?"


Chết rồi! Nhất thời sơ ý anh lại bị cô gái này phát hiện ra rồi.


"Có sao?", Lục Thần giang hai tay, tinh nghịch cười nói: "Đây là trường học, hình như tôi cũng có thể đi lại tự do mà nhỉ?"


An Hiểu Nghiên suy nghĩ một chút, cô cũng không nói gì nữa, bởi vì cô không tìm được lý do để phản bác, sau đó cô bước nhanh vào tòa nhà giảng đường.


Lục Thần châm một điếu thuốc, anh tìm một bồn hoa ngồi xuống, nghĩ xem tiếp theo phải xử lý nhà họ Lục và người làm Lâm Như bị thương như thế nào.


"Thằng kia, tao cũng phát hiện ra rằng mày luôn đi theo sau An Hiểu Nghiên, có phải mày muốn làm gì cô ta không?"


Hồ Vĩ và Vương Thu Thành bước tới, bọn họ nhìn chằm chằm vào Lục Thần với vẻ mặt không mấy tốt đẹp.


Lục Thần hít một ngụm thuốc rồi mới chậm rãi nói: "Liên quan rắm gì đến mày!"


"Thằng kia, mày muốn chết hả?", Hồ Vĩ tiến lên túm lấy cổ áo Lục Thần, tức giận hét lớn.


Lúc này là giờ cao điểm, sinh viên qua lại nhiều.


Uy danh của Hồ Vĩ và Vương Thu Thành sớm đã truyền khắp trường.


Các bạn sinh viên đi qua ít nhiều có chút đồng cảm với Lục Thần.


Chọc vào hai người này, e rằng sau này cuộc sống trong trường sẽ gặp khó khăn.


"Buông ra!", Lục Thần hút thuốc mà không thèm nhìn Vương Thu Thành lấy một cái.


Đây hoàn toàn là sự khinh thường!


Trong trường, ngoài mấy tên đại ca kia, không có ai dám coi thường hắn ta.


An Hiểu Nghiên đã lên đến tầng hai, nghe thấy tiếng quát của Hồ Vĩ cô lại xoay người đi xuống.


Chẳng qua cô chỉ nói chuyện với Lục Thần mấy câu, cứ như vậy hại anh bị người khác đánh, cô có chút không đành lòng.


"Dừng tay!"


An Hiểu Nghiên đẩy Hồ Vĩ ra: "Các người muốn làm gì?"


"Hả?", Hồ Vĩ cười nói: Thằng đó cũng không phải là bạn trai cô, cô bảo vệ nó như vậy, có phải là thích nó rồi không?"


"Anh...", An Hiểu Nghiên tức đến nỗi mặt đỏ bừng, thật lâu sau không nói được lời nào.


Các bạn học đi ngang qua nhìn Lục Thần rồi lại nhìn An Hiểu Nghiên, bọn họ đều cảm thấy khó tin.


Một cô gái xinh đẹp thế này mà lại thích một tên nghèo hèn như vậy!


Đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!


Lúc này, Lục Thần trực tiếp ngồi xuống hút thuốc một mình.


"Ôi! An Hiểu Nghiên, cô nhìn cô xem, tìm được đám bạn trai kiểu gì vậy?", Vương Thu Thành bày ra vẻ mặt tiếc nuối, hắn ta lắc lắc đầu rồi lại nói: "Trước đó có Lưu Minh, giờ có thêm tên này, bọn họ đúng là cá mè một lứa, đều thích chốn sau lưng phụ nữ!"


"Ha ha! Không sai!", Hồ Vĩ cũng mỉm cười nói: "An Hiểu Nghiên, tuy cô xinh đẹp nhưng đầu óc lại giống như một con lừa vậy!"


"Các người..."


An Hiểu nghiên vốn dịu dàng thùy mị giờ phút này cũng bị bọn họ chọc cho phát cáu, cô đưa tay quật mạnh vào mặt Hồ Vĩ.


"Sao con gái con lứa mà hung dữ thế?", Hồ Vĩ nhẹ nhàng tóm lấy bàn tay trắng nõn của An Hiểu Nghiên: "Cảm giác này thật thích!"


Nói xong, hắn ta lại duỗi chiếc tay còn lại ra chạm vào mặt An Hiểu Nghiên.


"Này! Đồ vô dụng kia, bạn gái cậu bị như vậy mà cậu không dám làm gì, muốn làm con rùa rụt cổ sao?"


Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường dều đổ dồn lên người Lục Thần, bọn họ muốn xem xem tên nghèo hèn trước mắt ứng phó kiểu gì.


"Anh buông tôi ra... anh ta không phải là bạn trai tôi, tôi còn không biết anh ta là ai!"


An Hiểu Nghiên không ngừng giãy dụa, cơ thể mỏng manh yếu ớt của cô căn bản không thể thoát khỏi Hồ Vĩ.


"Khà khà! Muốn tôi thả cô ra thì cô kêu tên bạn trai bù nhìn đó của cô đến nói chuyện với tôi đi", Hồ Vĩ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lục Thần, đắc ý nói.


"Này! Con rùa rụt cổ kia, có phải mày sợ không? Sợ thì cút ra xa chút!", Vương Thu Thành đứng bên cạnh khinh thường nhìn Lục Thần.


"Sợ?", Lục Thần đứng dậy, anh phả một ngụm khói vào mặt Vương Thu Thành: "Đương nhiên tao sợ rồi!"


"Tao sợ khiến chúng mày tàn phế!"


"Tàn phế? Ha ha!", Vương Thu Thành xoay người lại, hắn ta vỗ vào mông mình rồi nói: "Nào nào nào! Đánh vào đây này!"


Ha ha ha!


Đám người có mặt đều bị Vương Thu Thành chọc cho cười phá lên.


"Là mày tự chuốc lấy phiền phức! Đừng trách tao!"


Trên mặt Lục Thần thoáng qua nụ cười chế giễu, ngay sau đó anh liền vung một cú đá tới.


Vương Thu Thành bị trúng một cú đá rất mạnh vào mông, hắn ta lảo đảo tiến lên vài bước, sau đó ngã dán mặt xuống đất.


"Ha ha ha!"


Một lần nữa tiếng cười lại vang lên khắp ngôi trường, thu hút nhiều sinh viên đến xem hơn.


Lúc này, có rất nhiều người đứng vây quanh, chẳng mấy chốc phía trước tòa nhà giảng đường đã chật ních không kẽ hở.


"Thằng nhóc thối tha này, mày dám đánh tao?"


Vương Thu Thành bò dậy, hắn ta lau sạch bùn đất trên miệng sau đó giơ nắm đấm lên đánh Lục Thần.


Lục Thần khẽ nhếch mép, anh không hề coi hắn ta ra gì, khi nắm đấm cách trán anh một tấc, anh lại tung cú đá tới.


Lần này Vương Thu Thành bị đá mạnh đến nỗi lùi về sau bảy tám bước trước khi ngã sấp xuống.


Lần trước hắn ta ngã dán mặt xuống đất, lần này hắn ta ngã chổng vó lên trời.


"Nào, tiếp đi!", Lục Thần ngoắc ngoắc ngón tay về phía Vương Thu Thành.


"Thằng nhóc hôi hám, mày dám ra tay thật?"


Hồ Vĩ buông tay An Hiểu Nghiên ra, hắn ta lao về phía Lục Thần như hổ rình mồi.


"Bịch!"


Lục Thần lại tung một cú đá.


"A!


Hồ Vĩ bay về phía sau như đạn ra khỏi nòng vậy, hắn ta nặng nề ngã đè lên người Vương Thu Thành.


"Nào, hai người cùng lên!", Lục Thần lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía bọn họ, anh mang theo vẻ mặt đầy châm chọc.


Biểu hiện của Lục Thần khiến An Hiểu Nghiên kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.


Các bạn học vây xem còn choáng váng hơn, bọn họ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.


"Các cậu đang làm gì vậy?"


Đột nhiên một người đàn ông trung niên đầu trọc chen ra khỏi đám đông rồi bước vào.


"A! Hiệu trưởng đến rồi, tên này chết chắc rồi!"


Người đến chính là Nguyễn Chính Hùng- hiệu trưởng trường Đại học Bách khoa, đồng thời là cậu ruột của Hồ Vĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK