"Dì?", Lâm Như trợn to mắt kinh hãi.
Sao dì lại biết cô ở đây? Lúc này Lâm Như rối như tơ vò, cô thấp thỏm sợ hãi đến phát run.
"Bốp!"
Mã Thu Linh cho Lâm Như một cái tát vang dội, nhớ lại cái ngày bị Lục Thần làm nhục, bà ta cảm thấy tức giận không thôi.
"Con bé chết tiệt, không ngờ mày lại trốn ở đây".
"Mau nói thẻ ngân hàng ở đâu, nếu không hôm nay tao sẽ cho mày đẹp mặt!"
Mã Thu Linh đã lục tung căn phòng ở Thiên Tâm Hoa Uyển nhưng không tìm thấy thẻ ngân hàng.
Lâm Như che mặt, cô sợ tới mức không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu.
"Con bé đáng chết này, xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!", nói xong, Mã Thu Linh vồ lấy Lâm Như như một con hổ sổng chuồng vậy, bà ta túm tóc cô giật lia lịa.
"Rốt cuộc mày có nói không?"
"Nói mau!"
"Không nói tao sẽ bóp chết mày!"
Bây giờ Mã Thu Linh gần như phát điên, mái tóc của Lâm Như bị bà ta kéo rối tung lên.
Tuy nhiên, Lâm Như vẫn nghiến răng ngậm miệng không chịu nói.
Điều này càng khiến Mã Thu Linh tức giận hơn, bà ta cởi giày ra gõ vào mặt Lâm Như.
"Con bé chết tiệt, hôm nay bà đây không đánh chết mày bà đây không mang họ Mã!"
"Bốp bốp bốp!"
Chiếc giày không ngừng đập lên người Lâm Như, cô tàn tật không có sức phản kháng, chỉ có thể để bà ta điên cuồng quật đánh.
Điều duy nhất cô có thể làm là dùng hai tay ôm đầu, lớn giọng kêu gào.
Chẳng bao lâu sau, Mã Thu Linh đã đánh đến mệt, bà ta chống hai tay vào nạnh, thở hổn hển nói với Vương Lan: "Bà... bà thông gia, bà... đánh tiếp đi!"
"Tôi...", trong mắt Vương Lan hiện lên tia sợ hãi.
Mã Thu Linh trừng mắt nhìn bà ta: "Nhát gan vậy! Xong xuôi mọi việc, tôi sẽ cho bà 10 ngàn tệ!"
10 ngàn tệ?
Tâm Vương Lan động rồi.
Mặc dù con gái bà ta đã mở một cửa hàng quần áo cao cấp dựa vào sự hỗ trợ tài chính của Vương Đức Thủy và kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng đứa con gái mà bà ta phải vất vả nuôi dưỡng này lại chưa từng cho bà ta lấy một đồng, điều này khiến bà ta và chồng chỉ có thể sống bằng đồng lương hưu ít ỏi hàng tháng, cuộc sống khá chật vật khó khăn.
Mặc dù nhát gan, nhưng vì tiền Vương Lan mặc kệ tất cả, bà ta xông về phía Lâm Như đã bị thương nặng.
Bà ta dùng móng tay sắc nhọn không ngừng cào cấu vào mặt và tay Lâm Như: "Lâm Như, cô mau nói đi! Để tránh phải chịu tổn thương thể xác!"
"Cầu xin hai người tha cho tôi!"
"Tôi không có thẻ ngân hàng!"
"Đừng mà!"
Lâm Như không ngừng van xin, giọng nói vô cùng thê lương.
Nhưng như vậy vẫn không hề nhận được sự đồng cảm của Mã Thu Linh, bà ta đứng ở một bên, hai tay chống nạnh, nhìn một cách thờ ơ, bà ta sớm đã quên mẹ Lâm Như chính là em gái ruột của mình.
Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng thu hút sự chú ý của lực lượng an ninh tuần tra.
Nhân viên bảo vệ Lý Kiến Quốc cầm dùi cui tìm nơi phát ra âm thanh, sau khi bước vào phòng nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta cũng cảm thấy tức lộn ruột.
"Dừng tay! Các người đang làm gì vậy? Đây là khách sạn Ngân Thiên đó, không phải là nơi để các người làm loạn!"
Mã Thu Linh xoay người lại, bà ta trừng mắt nhìn Lý Kiến Quốc, rống lên: "Cút ra ngoài, chỗ này không có chuyện của cậu!"
Lý Kiến Quốc vốn định cưỡng chế ngăn cản, nhưng khi thấy con cọp cái trước mắt là mẹ của quản lý Vương Đức Thủy, anh ta sợ tới mức xanh mặt, sau đó vội vàng đóng cửa rời đi.
Anh ta rất sợ Mã Thu Linh, chỉ cần bà ta nói mấy câu trước mặt con trai, anh ta có thể bị đuổi việc.
Anh ta còn có một cậu con trai 18 tuổi đang học đại học, đúng vào lúc đang cần dùng tiền, anh ta không thể mất đi công việc này.
Cấu xé hơn 10 phút, Vương Lan cũng mệt rồi, trên mặt và tay của Lâm Như đã xuất hiện nhiều vết thương lớn.
"Bà thông gia, con này ngang bướng thật, vẫn không chịu nói!"
Phổi của Mã Thu Linh sắp nổ tung rồi, bà ta đưa mắt nhìn xung quanh, bà ta lấy một chiếc móc quần áo từ trong tủ ra, ngoắc vào đầu Lâm Như.
"Con bé chết tiệt, con bé hôi hám, rốt cuộc mày có nói không?"
"Rẹt rẹt rẹt!"
Chẳng mấy chốc, trên trán và tay Lâm Như xuất hiện nhiều vết máu do bị cào.
Mã Thu Linh vẫn chưa nguôi giận, bà ta lại vác một chiếc ghế từ trên mặt đất lên rồi dùng sức đập vào người Lâm Như.
"Bịch!"
Lâm Như ngã trên giường, bộ chăn ga màu trắng như tuyết dính đầy máu tươi.
Thấy sự tình ngày càng nghiêm trọng, Vương Lan vội vàng ngăn Mã Thu Linh lại: "Bà thông gia, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ mất mạng đó!"
Nghe đến hai chữ mất mạng, Mã Thu Linh mới bình tĩnh lại một chút, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng bà ta vẫn mạnh miệng nói: "Sợ gì chứ, con trai tôi chơi rất thân với mấy người ở tòa án!"
Ngay sau đó, Vương Lan kéo Mã Thu Linh ra khỏi phòng.
Bọn họ vừa đi đến cửa khách sạn liền đụng phải Vương Đức Thủy và Phó Hiểu Cầm đang đi tới.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?", Vương Đức Thủy vội vàng tiến lên kéo tay Mã Thu Linh mà không thèm nhìn mẹ vợ Vương Lan lấy một cái.
Mặc dù Vương Lan rất tức giận nhưng bà ta không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Mã Thu Linh thở dài một hơi, nghiến răng nói: "Con bé chết tiệt đó vẫn không chịu nói ra thẻ ngân hàng ở đâu, mẹ tới đây để xử lý nó".
"Con bé chết tiệt?", Vương Đức Thủy suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Mẹ nói Lâm Như sao?"
"Không phải nó thì là ai?", Mã Thu Linh nói bằng giọng điệu căm hận.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Như, trong mắt bà ta liền hiện lên vẻ hung ác.
Vương Đức Thủy ngạc nhiên nói: "Con bé đó ở trong khách sạn hả?"
Mã Thu Linh liếc nhìn con trai: "Con thì hay rồi, bản thân là quản lý ở đây mà con bé chết tiệt và thằng nhóc nghèo hèn đó vào cũng không biết".
Lúc này, Lâm Phương ở quầy lễ tân nháy mắt liên tục với Vương Đức Thủy.
Vương Đức Thủy liếc nhìn Lâm Phương, sau đó anh ta liền bước tới, nhỏ giọng nói: "Có chuyện gì?"
"Cái này...", Lâm Phương liếc nhìn đám người Mã Thu Linh.
Vương Đức Thủy liền hiểu ý, anh ta quay trở lại nói với Phó Hiểu Cầm: "Hiểu Cầm em đưa mẹ đến nhà hàng ăn trước nhé, lát nữa anh sẽ qua".
"Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?", Mã Thu Linh trừng mắt nhìn Lâm Phương, bà ta vừa đi vừa nói.
Đợi Mã Thu Linh rời đi, Vương Đức Thủy mới bước đến quầy lễ tân, hỏi: "Lâm Phương, rốt cuộc có chuyện gì?"
Lâm Phương nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai, cô ta kéo Vương Đức Thủy vào một góc rồi mới nói: "Quản lý, hình như phòng mà mấy dì vào là phòng của anh Lục".
"Anh Lục? Anh Lục nào?", Vương Đức Thủy bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Phương gấp gáp nói: "Chính là người đó! Thằng nhóc nghèo hèn mà tối hôm đó chủ tịch An dẫn theo!"
"Cái gì?", Vương Đức Thủy luống cuống, hắn ta nhanh chóng lao vào thang máy, đi thẳng đến phòng 505 tầng 224.
Khi đến cửa phòng, hắn ta vội vàng gõ cửa nhưng rất lâu sau không có động tĩnh gì.
Hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán rồi lấy điện thoại ra gọi cho quầy lễ tân.
"A lô, tôi là Vương Đức Thủy, mau mang chìa khóa phòng 24-505 lên đây cho tôi, ngay lập tức!"
Hắn ta vừa để điện thoại vào túi, điện thoại lại vang lên.
Vương Đức Thủy móc ra xem, là Phó Hiểu Cầm gọi đến, sau khi kết nối hắn ta liền gầm lên: "Đừng làm phiền tôi!"
Nói xong, một tiếng "Bốp!", hắn ta hung hăng ném điện thoại xuống đất.
Chẳng mấy chốc sau Lâm Phương đã cầm chìa khóa chạy tới.
"Mau, mở cửa mau!", Vương Đức Thủy nóng lòng hét lên ngay khi nhìn thấy Lâm Phương.
"Cạch!"
Cánh cửa mở ra, Vương Đức Thủy kinh hãi bước vào.
Căn phòng vô cùng lộn xộn, Lâm Như đã ngất ở trên giường, máu tươi loang lổ dính đầy chăn ga gối đệm.
Thấy cảnh tượng này, Vương Đức Thủy sợ hãi ngồi sụp xuống đất.
"Xong rồi! Xong rồi!"
"Quản lý, phải làm sao bây giờ?", Lâm Phương vội vàng hỏi.
Vương Đức Thủy rít gào: "Hỏi cái rắm! Mau gọi xe cấp cứu!"